Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2402

Chương 2402:

“Bái kiến sư phụ!”

Hai cô gái cũng quỳ xuống đất và hô lên.

“Vào đây!”

Trong lầu các phát ra một giọng nói lạnh lùng.

Gia Linh đẩy cửa đi vào với vẻ mặt bình tĩnh.

Còn Ngọc Hoa thì lại rất lo lắng, khi cất bước có vẻ không được linh hoạt cho lắm.

Nơi đối diện với cửa tầng một của lầu các là một tấm bình phong lớn, sau bình phong là một bóng người như ẩn như hiện.

Nhưng hai cô gái không dám nhìn thẳng, mà chỉ quỳ gối phía trước bình phong.

“Người đâu?” Người phía sau bình phong lạnh lùng hỏi.

Gia Linh lập tức cúi đầu: “Thưa thầy, vẫn chưa thể dẫn người về đây được ạ. Đệ tử làm việc không tốt, vẫn xin sư phụ thứ tội “Xin sư phụ thứ tội!” Ngọc Hoa cũng vội vàng dập đầu nói.

“Hở? Không còn cách nào sao?”

Người phía sau bình phong có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Gia Linh, vốn lần này vi sư dự định chỉ để mỗi Ngọc Hoa đi là được, nhưng để đảm bảo không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, nên vừa rồi thậm chí còn phái cả con đi. Tại sao vẫn còn thất bại? Chỉ là một nhà họ Hứa, lẽ ra phải không có người nào có thể ngăn được con mới phải “Thưa thầy, là bác sĩ Lâm không cho.”

“Bác sĩ Lâm? Chỉ là một thằng nhãi con miệng còn hôi sữa, con không thể đối phó nổi sao?”

“Về phương diện võ đạo thì anh ta không bằng con, nhưng y thuật của bác sĩ Lâm quả thực kỳ quái bất thường, đệ tử không cẩn thận trúng châm độc, để bảo toàn tính mạng, con chỉ có thể từ bỏ. Vẫn mong sư phụ trị tội tham sống sợ chết của đồ đệ.” Gia Linh lại dập đầu, bình tĩnh nói.

Mặc dù xin được trị tội, nhưng trên gương mặt của cô ta lại không hề dao động một chút nào.

“Tham sống sợ chết sao?”

Người phía sau bình phong lẩm bẩm một tiếng, sau đó lại mở miệng.

“Nếu đã như vậy, lần chiêu mộ và tuyển chọn tân binh này sẽ do con chủ trì đi!”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt trong như nước mùa thu không chút gợn sóng đó của cô ta, cuối cùng cũng xuất hiện vẻ buông lỏng, nhưng rất nhanh đã giấu diếm đi.

“Sao thế? Con không vừa ý sao?”

“Đệ tử nào dám? Cảm ơn thầy đã tha thứ cho con.” Gia Linh vội vàng dập đầu lần nữa.

“Con đi đi.” Người phía sau bình phong lạnh lùng nói.

“Rõ, đệ tử xin cáo lui.”

Gia Linh rời đi một mình.

Ngọc Hoa vẫn còn quỳ trên đất, không dám ngẩng đầu lên.

“Sự việc có giống như những gì Gia Linh vừa nói không?” Người sau bình phong lại lên tiếng.

“Thưa thầy, đúng vậy ạ, sư tỷ không nói lời nào là giả.” Ngọc Hoa vội vàng đáp.

“Vậy tại sao… thương thế trên người các con lại có dấu vết đã từng được xử lý qua?

Hai người các ngươi chắc hẳn không biết y thuật mới phải, là ai đã xử lý?”

“Chuyện này… thưa sư phụ, con… bọn con tìm được một phòng khám, nên đã… đã băng qua loa một chút..” Cô ta run rẩy, cúi đầu đáp.

“Không phải là bác sĩ Lâm giúp các người xử lý đấy chứ?”

“Không phải không phải! Thưa thầy, sao có thể như vậy được? Chúng con không hề có bất cứ quan hệ gì với bác sĩ Lâm đó đâu thưa thầy!” Cô ta vội vàng xua tay.

“Không có thì tốt! Băng không các người sẽ mang tội thông đồng với địch!”

Bình Luận (0)
Comment