Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1919

Chương 1919:

Một sự tồn tại khủng bố như thế, ai có thể đối phó được chứ?

Ít nhất đám người Lưu Danh Khoa tuyệt đối không phải là đối thủ.

“Hừ, cho dù như thế thì sao chứ? Khoảng mười phút nữa chú của ông sẽ chết, một người sắp chết như ông ta còn muốn dọa chúng tôi ư?” Lưu Danh Khoa lập tức lạnh lùng nói.

“Vậy ông có tin hay không, chỉ trong vòng 10 phút, chú của tôi có thể giết chết mấy người đến mức không chừa mảnh giáp!”

Dương Hồng Vũ liên tục cười khẩy, trong ánh mắt của ông ta đều là dữ tợn.

Hô hấp của Lưu Danh Khoa run rẩy, không nói tiếp.

Dương Thanh Tùng đã mở tất cả bát môn, muốn giết tất cả bọn họ chỉ là việc trong nháy mắt mà thôi.

Tất cả mọi người ở đây, không ai đỡ được một quyền của Dương Thanh Tùng.

Dù sao ngay cả người có thân thể Tiên Thiên Cương cũng không chống đỡ nổi, những người có thân thể máu thịt bình thường này, lấy gì mà chống đỡ chứ?

10 phút… Không nói đến việc giết sạch toàn bộ người của Đông Hoàng Giáo, ít nhất cũng có thể chém hết những cao thủ này, những người còn lại, dựa vào những cường giả của nhà họ Dương cũng đủ để đối phó rồi.

Nếu như cục diện phát triển đến mức độ này, đến lúc đó quả thực người của Đông Hoàng Giáo đều không thể sống sót rời khỏi nhà họ Dương.

Trong lòng của không ít người đều cảm thấy không rét mà run, run lẩy bẩy.

“Sao thế, sợ rồi à? Ha ha ha, hiện tại biết sợ cũng chưa muộn lắm đâu!”

Dương Hồng Vũ dùng một tay đẩy người bên cạnh ra, ngồi dậy, thái độ dần dần trở nên phách lối hơn.

“Tôi nói cho ông biết, Lưu Danh Khoal Đây là tôi đang giúp ông đó, ông thử nghĩ mà xem, nếu như bác sĩ Lâm này không chết, đám người các ông còn có cơ hội ngồi lên vị trí giáo chủ của Đông Hoàng Giáo không?

Tôi đối xử tốt với các người như thế, các người còn chẳng biết cảm kích nhà họ Dương chúng tôi, lại còn có thái độ như vậy à? Quả nhiên là lấy oán báo ân.”

“Chuyện của Đông Hoàng Giáo chúng tôi không đến lượt các người quản Lưu Danh Khoa âm thầm cắn răng, trâm giọng quát.

“Các người nghe lệnh, nhanh chóng đi đến bảo vệ giáo chủ, đưa giáo chủ rời đi.”

“Được rồi, các người đi đi, để tôi xem ai có lá gan này.” Dương Hồng Vũ cười ha hả, trực tiếp xoay người rời đi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng không một ai dám đi lên trước.

Có Dương Thanh Tùng đang ở ngay đó, ai dám đến đấy chứ?

Nếu như đối phương nảy ra ý định giết iết chết người, tùy tiện vung tay lên là có thể những vị đường chủ, chấp sự đang có mặt ngay tại đây.

Dương Hồng Vũ nhìn thấy cảnh này, ông †a càng thêm khoa trương.

Người của nhà họ Dương càng thêm cất tiếng cười to.

Thế nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên.

“Tôi chưa thua, các người vui vẻ cái gì chứ?”

Lời này vừa nói ra, hô hấp của tất cả những người có mặt trên hiện trường đều rung động, đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, Lúc này mọi người mới phát hiện, thì ra người vừa nói chuyện là Lâm Dương.

“Cái quái gì thế này?” Sắc mặt Dương Hồng Vũ cứng đờ.

“Cậu còn có thể đứng dậy hả?”

“Người này đúng là chịu được đòn đấy?”

Không ít người khiếp sợ kêu lên.

Nhưng cũng chỉ là như thế mà thôi, bởi vì cho dù Lâm Dương còn có thể nói chuyện, nhưng việc này cũng không thể thay đổi được chuyện gì, tứ chỉ của anh bị gấy mất ba chỉ, căn bản không có năng lực tác chiến nữa, Dương Thanh Tùng muốn giết chết anh, đó chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.

Nhưng bọn họ lại nhìn thấy Lâm Dương chịu đựng đau đớn trên người, cơ thể lảo đảo muốn đứng lên.

Vèol Dương Thanh Tùng đột nhiên thuấn di, vọt thẳng đến trước mặt Lâm Dương, một tay bóp lấy cổ của anh, nhấc anh lên cao.

Tứ chi của Lâm Dương rũ xuống, người đã không phản kháng được nữa.”

“Bác sĩ Lâm à, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống, điều kiện tiên quyết là cậu phải nhận thua, sao nào?” Dương Thanh Tùng nhìn chằm chằm Lâm Dương, khàn giọng nói.

“Ông già… Ông cứ việc ra tay đi, giết tôi…

Bình Luận (0)
Comment