Chàng Rể Chiến Thần

Chương 780

Thấy đám người đông như kiến vây xung quanh mình, Lê Chí Khuê sợ đến nỗi sắp tè ra quần.

Những người này nhìn là biết không phải người hiền lành.

Một trăm người, mỗi người một cú đá, dù là người sắt cũng sẽ mất mạng như chơi.

"Bố, cứu con! Cứu con với!"

Lê Chí Khuê bỗng nhìn Lê Triết, bây giờ chỉ có bố gã mới có thể cứu được gã.

Cùng lúc đó Mã Siêu đi tới trước mặt mẹ Tiểu Quân, lạnh lùng nói: "Giơ bàn tay đánh Tiêu Tiêu ra!"

Mẹ Tiểu Quân sợ xanh mặt, quỳ bịch xuống chân Mã Siêu, khóc lóc cầu xin nói: "Tôi sai rồi, tôi biết sai thật rồi. Sau này tôi sẽ không dám tùy tiện đánh người nữa, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội, tôi biết sai thật rồi".

Mã Siêu vẫn thờ ơ nói: "Lúc cô đánh một đứa bé mới bốn tuổi sao không biết sai? Bây giờ mới biết sai à? Muộn rồi!"

"Nếu cô không tự giơ tay ra, tôi sẽ phế bỏ hai cánh tay của cô".

Mẹ Tiểu Quân biết, Mã Siêu sẽ không bỏ qua cho mình.

"Bố ơi, xin bố hãy cứu con. Con biết sai rồi!", mẹ Tiểu Quân lại cầu xin Lê Triết.

Lê Triết đứng bên cạnh, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ông ta đường đường là chủ nhà họ Lê nhưng bây giờ con trai và con dâu đều bị người của Dương Thanh khống chế.

Một trăm cao thủ sắp thay nhau đạp con trai ông ta mỗi người một cước, con ông ta còn sống nổi không?

Còn con dâu của mình cũng sắp đối mặt với nỗi đau bị chặt tay, thậm chí mãi mãi sẽ không nói chuyện được nữa.

Ông ta cũng chỉ có mỗi đứa con trai Lê Chí Khuê này, nếu gã chết thật, vậy sau này nhà họ Lê nên làm thế nào đây?

"Ra tay!"

Dương Thanh bỗng ra lệnh.

"Bốp!"

Dương Thanh vừa dứt lời, Lê Chí Khuê liền bị người ta đạp văng ra mười mấy mét, sau đó cơ thể ngã phịch xuống đất, bị đụng trúng hai lần.

"A! Con sắp chết rồi! Con sắp chết rồi! Bố ơi, cứu con! Cứu con với!"

Lê Chí Khuê đau đớn kêu lên.

Đây mới chỉ là cú đá đầu tiên mà gã đã gãy mấy cái xương, sao gã có thể chịu nổi chín mươi chín cú đá còn lại chứ?

"Răng rắc!"

Cùng lúc đó, Mã Siêu cũng đạp lên tay phải của mẹ Tiểu Quân, tiếng xương gãy răng rắc vang lên.

"Á!"

Mẹ Tiểu Quân chỉ hét lên một tiếng rồi ngất đi.

Lúc này những người xem xung quanh đều sững sờ, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.

Đường đường là cậu cả nhà họ Lê và vợ của gã, một người thì bị người khác đạp gãy tay, còn một người thì sắp bị một trăm cao thủ đá một trăm cước trước mặt ông chủ nhà họ Lê.

"Bốp bốp bốp!"

Tiếp đó là năm sáu cái chân liên tiếp đá ra, Lê Chí Khuê không biết mình đã gãy bao nhiêu cái xương, gã chỉ biết không ngừng gào thét.

"Đủ rồi!"

Rốt cuộc Lê Triết cũng không thể chịu đựng được nữa, ông ta vọt tới trước mặt Dương Thanh rống lên.

Hai mắt Dương Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lê Triết nói: "Con trai và con dâu của ông sỉ nhục, đánh đập bố vợ và con gái tôi trước mặt mọi người, bây giờ ông nói với tôi đủ rồi?"

Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Dương Thanh, Lê Triết sợ run người, cắn răng nói: "Cậu Thanh, tôi thừa nhận, con trai và con dâu tôi đã làm sai chuyện, nhưng cũng không đến nỗi bị phạt nặng như vậy chứ?"

"Cậu xem, cánh tay đánh người của con dâu tôi đã gãy, con trai tôi cũng bị đạp bảy tám cái rồi, cậu có thể nể mặt tôi tha cho bọn chúng một con đường sống không?"

Giọng nói của Lê Triết dịu lại rất nhiều. Ông ta hiểu rõ, bây giờ ông ta không hề có tư cách bàn điều kiện với Dương Thanh.

Nhưng nếu ông ta không cầu xin Dương Thanh bỏ qua thì con trai và con dâu của ông ta chỉ còn đường chết.

Dương Thanh lắc đầu: "Không được!"

"Không phải con trai và con dâu ông rất thích đòi người khác bồi thường tổn thất tinh thần sao?"

Dương Thanh bỗng nói: "Vậy hôm nay tôi cũng đòi chút phí tổn thất tinh thần cho bố vợ và con gái tôi. Mười tỷ! Trong vòng mười phút, tôi muốn thấy số tiền đó được chuyển tới tài khoản của tập đoàn Nhạn Thanh, như vậy việc hôm nay sẽ xem như kết thúc".

Lê Triết sững sờ, Dương Thanh đã lấy đi một nửa sản nghiệp của nhà họ Lê, đó là tài sản ba, bốn chục tỷ rồi. Thế mà bây giờ anh còn đòi thêm mười tỷ tiền mặt nữa.

Anh muốn vét sạch của cải của nhà họ Lê sao?

Ông ta đột nhiên hiểu rõ tại sao lúc trước Dương Thanh lại thoải mái đưa cho nhà họ Lê một tỷ như vậy.

- ---------------------------

Bình Luận (0)
Comment