Chàng Rể Chiến Thần

Chương 542

CHƯƠNG 542: THU LẠI SỰ DỐI TRÁ CỦA CÁC NGƯỜI ĐI

Ông ta thật sự sợ hãi nên mỗi một cái tát đều không chút nương tay, mặt ông ta vốn đã bị Mã Tuân tát cho sưng lên, bây giờ lại bị chính ông ta dùng sức tát thêm vài chục cái nữa, mặt lại càng sưng to hơn, khóe miệng còn có máu tươi.

Diệp Mạn nhìn Dương Chấn một cái, thấy Dương Chấn không có bất kỳ biểu cảm gì liền biết, đây là muốn để chính bà ta đưa ra quyết định.

Nghĩ đến lai lịch của nhà họ Lâm, nếu hôm nay thật sự giết Lâm Thiên Trạch, Lâm Báo gia chủ đời trước của nhà họ Lâm cũng chính là cha của Lâm Thiên Trạch vẫn còn, đến lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua.

Nhà họ Diệp bà ta không sợ, nhưng bà ta rất sợ Dương Chấn sẽ bị mình liên lụy.

Đời này, bà ta đã có lỗi với con gái rồi, bà ta không muốn bởi vì mình mà ngay cả con rể cũng phải mệt mỏi.

“Nếu biết sai rồi thì cút đi! Nếu như ông dám sinh ra bất kỳ suy nghĩ trả thù nào, cho dù có phải trả giá bằng nhà họ Diệp thì tôi cũng sẽ khiến nhà họ Lâm bị hủy diệt!”

Vẻ mặt Diệp Mạn thành thật, quát lớn với Lâm Thiên Trạch.

Trái tim Lâm Thiên Trạch run lên, nhưng Diệp Mạn nói sẽ buông tha cho ông ta khiến trong lòng ông ta vô cùng vui mừng.

“Cảm ơn Diệp gia chủ! Cảm ơn Diệp gia chủ! Có cho tôi mười lá gan thì tôi cũng tuyệt đối không dám sinh ra bất kỳ suy nghĩ báo thù nào đâu!”

Lâm Thiên Trạch vội vàng nói cảm ơn rồi đứng dậy chạy biến đi, ngay cả bốn tên cao to da đen đang ngã trên mặt đất cũng mặc kệ.

Nhìn dáng vẻ chật vật chạy trốn của Lâm Thiên Trạch, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Nhưng ai cũng hiểu rõ, một khi chuyện hôm nay truyền đi thì tất cả mặt mũi của nhà họ Lâm sẽ mất sạch.

Lần đầu tiên Tôn Húc cảm thấy kiêu ngạo vì quyết định của mình, ông ta cảm thấy may mắn vì mình không đứng về phía Lâm Thiên Trạch, nếu không người vừa rồi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ không chỉ có một mình Lâm Thiên Trạch thôi đâu.

“Điền tổng, chân tướng mọi việc đã rõ ràng, ông xem, có thể dẫn người rời đi được không?”

Lúc này Diệp Mạn đi lên trước, cười híp mắt nói với Điền Hoa.

Điền Hoa nhìn Diệp Mạn một cái thật sâu, đừng nói là chân tướng rõ ràng, cho dù con của ông ta thật sự bị Mã Tuân giết chết thì Điền Hoa cũng không dám tìm Mã Tuân báo thù nữa.

Rõ ràng câu nói này của Diệp Mạn đã cho ông ta bậc thang đi xuống, đương nhiên ông ta cũng mừng rỡ nhận lấy, vội vàng nói: “Diệp gia chủ nói không sai, bây giờ chân tướng đã rõ ràng, cái chết của con trai tôi là do nhà họ Lâm gây nên, dù muốn tìm thì tôi cũng nên tìm nhà họ Lâm, nếu đã như vậy thì xin chào tạm biệt!”

“Được, Điền tổng đi thong thả!” Diệp Mạn vừa cười vừa nói.

Sau khi Điền Hoa rời đi, chỉ còn lại nhà họ Tôn, nhà họ Diệp và nhà họ Ngải, sau đó chính là Dương Chấn và Mã Tuân.

“Ngài Dương, ngài xem còn có gì dặn dò nữa không? Nếu như không có thì tôi cũng xin phép rời đi, không quấy rầy ngài Dương nữa.”

Tôn Húc cũng đi tới trước mặt Dương Chấn, hơi khom người xuống, vẻ mặt nịnh hót hỏi.

Dương Chấn nhìn Tôn Húc một cái thật sâu, mặc dù người này hơi vô sỉ nhưng lại nhát gan sợ phiền phức, chính loại người như vậy mới dễ kiểm soát nhất.

“Chuyện hôm nay phải cảm ơn Tôn gia chủ, sau này tập đoàn Nhạn Chấn của tôi vẫn phải nhờ Tôn gia chủ giúp đỡ nhiều hơn.”

Dương Chấn lộ ra vẻ tươi cười, chủ động giơ tay về phía Tôn Húc.

Tôn Húc nghe vậy, lại thấy Dương Chấn chủ động đưa tay ra, ông ta lập tức vui mừng, hai tay vội vàng nắm lấy tay Dương Chấn, kích động nói: “Ngài Dương cứ yên tâm, sau này tập đoàn Nhạn Chấn chính là đối tác thân mật quan trọng nhất của nhà họ Tôn, nếu có bất kỳ hạng mục nào có thể hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn thì tuyệt đối sẽ không hợp tác với người khác.”

“Vậy thì cảm ơn ông rất nhiều!”

Dương Chấn cười cười: “Nếu đã như vậy, vậy Tôn gia chủ đi thong thả, có thời gian tôi mời Tôn gia chủ ăn bữa cơm.”

“Được, hẹn gặp lại ngài Dương!”

Tôn Húc vội vàng mang người rời đi.

Diệp Mạn cũng đi tới, cười nói: “Không biết ngài Dương còn có gì dặn dò nữa không? Nếu không có thì tôi cũng rời đi trước.”

Cho dù Dương Chấn đã thừa nhận thân phận mẹ vợ của bà ta ở trước mặt mọi người, nhưng Diệp Mạn vẫn không dám làm càn, thái độ với Dương Chấn vẫn rất cung kính.

Dương Chấn nhìn bà ta một cái, lập tức mở miệng nói ra: “Giữa tôi với bà không cần khách sáo như vậy, sau này cứ gọi tên tôi là được rồi.”

Nghe vậy, Diệp Mạn vô cùng sửng sốt.

Vừa rồi Dương Chấn thừa nhận thân phận mẹ vợ của bà ta ở trước mặt mọi người đã khiến bà ta kích động không thôi, bây giờ, chính miệng Dương Chấn còn nói rằng bà ta không cần khách sáo với mình, còn bảo bà ta gọi thẳng tên của anh nữa.

Diệp Mạn đỏ ngầu cả mắt, gật đầu liên tục, nghẹn ngào nói ra: “Được được!”

Nhìn dáng vẻ kích động của Diệp Mạn, Dương Chấn cũng hơi bùi ngùi, đối với anh mà nói thì chỉ cần Diệp Mạn có thể trở thành một người mẹ tốt, anh sẽ không ngăn cản mẹ con Tần Nhã và Diệp Mạn nhận nhau.

“Vài ngày nữa, sau khi xử lý xong công việc, tôi sẽ dẫn Tiểu Nhã tới thăm bà, bà đi làm việc trước đi!” Dương Chấn còn nói.

“Được, tôi chờ hai người!”

Diệp Mạn nói xong liền xoay người rời đi, bởi vì nước mắt đã không thể nén được nữa, lúc bà ta xoay người đi này nước mắt đã rơi đầy mặt.

Người nhà họ Diệp cũng rời đi rồi, dường như nên đến lượt người nhà họ Ngải.

Lúc này, cả đại gia tộc nhà họ Ngải đều yên tĩnh im ắng.

Mỗi người nhà họ Ngải đều đang sợ hãi tới cực điểm, chỉ dám len lén nhìn Dương Chấn.

Dương Chấn lại giống như không hề cảm nhận được, bỗng nhìn về phía Ngải Lâm nói ra: “Chúng ta đi chứ?”

Ngải Lâm khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Ngải Minh Húc giống như đang nhìn một người xa lạ, giọng nói vô cùng bình thản: “Rắc rối do chúng tôi gây ra tự chúng tôi đã xử lý xong, sau này nếu nhà họ Ngải có gây ra phiền toái gì thì cũng không liên quan gì đến chúng tôi!”

Dứt lời, Ngải Lâm xoay người rời đi.

“Tiểu Lâm, ba biết sai rồi!”

Rốt cuộc Ngải Minh Húc cũng mở miệng, đỏ mắt nói ra: “Ba thật sự biết sai rồi, là ba không xứng với vị trí gia chủ của nhà họ Ngải, là ba có lỗi với con.”

“Con đừng đi, ba trả lại vị trí gia chủ cho con, sau này ba sẽ toàn tâm toàn ý phụ tá con, đời này cũng sẽ không ôm bất kỳ hi vọng gì với vị trí gia chủ nữa, chỉ xin con hãy ở lại!”

Ngải Minh Húc rất hối hận, sau khi được chứng kiến sự lợi hại của Dương Chấn và Mã Tuân, ông ta đã hối hận đến mức xanh cả ruột rồi.

Ông ta cũng không hề muốn đuổi Ngải Lâm đi, chỉ là trong lòng ông ta lợi ích của gia tộc là hàng đầu, vì gia tộc ông ta tình nguyện hi sinh con gái của mình.

Bây giờ, ông ta nhìn thấy được tiềm lực của Ngải Lâm, bạn bè của Ngải Lâm khiến ngay cả gia chủ Yên Đô Bát Môn cũng phải khúm núm, cẩn thận từng li từng tí lấy lòng.

Bằng quan hệ của Ngải Lâm và Dương Chấn, tương lai của nhà họ Ngải sẽ đạt tới trình độ như thế nào chứ?

“Tiểu Lâm, ở lại đi!”

“Đúng vậy, nhà họ Ngải không thể không có cô, cô ở lại làm gia chủ của nhà họ Ngải đi, chúng tôi sẽ toàn tâm toàn ý phụ tá cô.”

“Dù thế nào thì trong người cô cũng đang chảy dòng máu của nhà họ Ngải, dù có chết thì quan hệ của chúng ta cũng không mất đi được, cô không thể rời đi như thế!”

Lúc này người nhà họ Ngải nhao nhao mở miệng, ai ai cũng khẩn cầu Ngải Lâm ở lại.

Ngải Lâm bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười, cô ta quay đầu lại nhìn về phía đám người, trong ánh mắt là sự lạnh lẽo.

“Bây giờ mới biết giữ tôi ở lại à?”

“Bây giờ đã biết nhà họ Ngải không thể không có tôi rồi ư?”

“Bây giờ đã biết trong người tôi chảy dòng máu của nhà họ Ngải rồi sao?”

“Nếu tôi vẫn giống như trước đây, vẫn không có gì cả, không có người bạn lợi hại như Dương Chấn thì các người còn thấy tôi quan trọng nữa không?”

Ngải Lâm châm chọc cười một tiếng: “Được rồi, thu lại sự dối trá của các người đi, từ giây phút các người ép tôi tới nhà họ Lâm chịu chết kia, trong lòng tôi đã không còn nhà họ Ngải nữa rồi.”

Dứt lời, Ngải Lâm kéo tay Mã Tuân, nói: “Chúng ta đi!”

Bình Luận (0)
Comment