Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2783

Chương 2783:

Lúc này thậm chí anh còn cảm nhận cực kì rõ ràng, cổ trùng Vô Tâm đang gặm nhấm buồng tim anh như thế nào.

Chỉ trong nháy mắt, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả người Dương Chấn.

Thấy thế, lão Cửu lập tức biến sắc, đột nhiên vung tay, ấn mười mấy cái lên vị trí trái tim Dương Chấn.

“Nín thở tập trung lại! Vận hành công pháp của cậu để trấn áp cổ trùng Vô Tâm đi!”

Lão Cửu bỗng lên tiếng nhắc nhở.

Dương Chấn lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu vận hành Chiến Thần Quyết, có lẽ nhờ lão Cửu vừa ấn mấy cái lên ngực anh, Dương Chấn cảm thấy cơn đau nơi trái tim đã giảm bớt rất nhiều.

Nhưng cũng chỉ là giảm bớt đau đớn thôi, cơn đau vẫn không hề biến mất.

Ngay cả thân thể đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh như Dương Chấn còn khó lòng chịu nổi cơn đau này, từ đó có thể đoán biết loại cổ trùng Vô Tâm kia lợi hại ra sao.

Lần này, cơn đau đớn kéo dài chừng năm phút mới kết thúc.

Thấy sắc mặt Dương Chấn đã bình thường trở lại, lão Cửu mới nghiêm nghị nói: “Cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể cậu đã có thể thích nghi với sự trấn áp của cậu rồi, nếu vẫn không thể giải quyết việc này nhanh chóng thì dù cậu sống được qua bảy ngày, trái tỉm cậu cũng đã bị tổn hại nghiêm trọng”.

“Vừa rồi tôi đã dùng cổ thuật để giảm bớt cơn đau mà cổ trùng Vô Tâm gây ra cho cậu, nhưng cũng chỉ có thể làm được đến đó, tôi không thể giải quyết con cổ trùng Vô Tâm này cho cậu”.

Dương Chấn gật đầu, nói với lão Cửu: “Ông Cửu có thể giúp tôi giảm bớt đau đớn đã là sự giúp đỡ rất lớn đối với tôi rồi”.

Lão Cửu nghiêm nghị hỏi: “Ban đầu tôi định cùng cậu đợi ở đây, đợi đến khi người của Hoài Thành tự tìm đến, nhưng hiện tại xem ra, thời gian của chúng ta không còn nhiều, chúng ta phải nghĩ cách mau chóng tìm được Lưu Ba rồi giết chết ông ta mới được”.

Nói xong, ông lão bắt đầu chìm vào suy tư.

Dương Chấn biết lão Cửu đang suy nghĩ xem có cách nào tìm ra Lưu Ba, bèn không lên tiếng quấy rầy, chờ ông lão nghĩ xong.

Hồi lâu sau, Lão Cửu mới nặng nề nói: “Miêu thành chủ đoán rằng Lưu Ba gieo cổ trùng Vô Tâm vào người cậu có thể là do thành chủ Hoài Thành bày mưu nhằm dẫn dụ cậu tới đây”.

“Nếu đã thế, chúng ta cứ trực tiếp tới thẳng phủ thành chủ Hoài Thành mới chính là biện pháp tìm ra Lưu Ba nhanh nhất, có điều, một khi tới đó, chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh, cậu có dám đi không?”

Nghe lão Cửu nói thế, Dương Chấn tức thì trầm mặc.

Lát sau, anh mới nói: ‘Ông Cửu, tôi đã rơi vào tình cảnh này, thực ra đã không e ngại sống hay chết, nhưng tôi không thể để ông cũng bị liên lụy, tôi tới phủ thành chủ Hoài Thành một mình là được rồi”.

Lão Cửu lập tức lắc đầu: ‘Không được!”

“Miêu thành chủ đã căn dặn, bất kể thế nào cũng phải bảo đảm cậu sống sót rời khỏi Hoài Thành, tôi không thể để mặc cậu một mình liều lĩnh đi vào phủ thành chủ Hoài Thành được’.

Dương Chấn kiên trì nói: ‘Nếu ông không cho tôi đi một mình vào phủ thành chủ Hoài Thành thì chúng ta đừng đi đâu cả, cứ ở đây chờ người của phủ thành chủ Hoài Thành tìm tới đi”.

Lão Cửu nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Cậu không còn nhiều thời gian nữa rồi, không thể cứ lãng phí như vậy! Chúng ta sao biết phủ thành chủ Hoài Thành định làm gì, nhỡ đâu chúng ta cứ ở đây chờ, bọn họ vần không chịu tới tìm thì sao?”

Dương Chấn bình thản nói: ‘Vậy thì đó chính là số mệnh của tôi!”

Bình Luận (0)
Comment