Chàng Rể Chiến Thần

Chương 248

Vẻ mặt Trần Hạo toàn là sát ý, dù sao đối với ông ta mà nói, thì cái chết của Trần Anh Tuấn, chính là do Dương Chấn làm.

Lạc Khải lạnh lùng nhìn Trần Hạo, hoàn toàn không khách sáo mà nói: “Bất kể thế nào thì Trần Hưng Hải cũng là nhân vật hàng đầu của Châu Thành, nhưng lại có đứa con trai ngu ngốc như ông, thật đúng là bi ai của nhà họ Trần!”

“Ông nói cái gì?”

Trần Hạo lập tức bạo nộ.

“Im miệng!”

Trần Hưng Hải quát một tiếng, con trai của ông ta như thế nào, ông ra rất rõ.

Lời của Lạc Khải tuy khó nghe một chút, nhưng sự thật chính là như vậy.

Thấy Trần Hưng Hải tức giận, Trần Hạo vội vàng ngậm miệng lại, trong ánh mắt tràn đầy sự hận ý mãnh liệt.

“Không ngờ, cậu lại dám đến nhà họ Trần tôi!”

Trần Hưng Hải nhìn sang Dương Chấn nói.

Ông ta càng lúc càng cảm thấy Dương Chấn không đơn giản, có thể khiến cho những nhân vật hàng đầu như Lạc Khải và Tô Thanh Sơn toàn lực bảo vệ, hơn nữa còn là ở trước mặt của Mục Đông Phong, chắc chắn không đơn giản.

Còn về mối quan hệ của Dương Chấn và Hàn Khiếu Thiên, tự động đã bị ông ta ngó lơ.

Đối với ông ta, Dương Chấn chỉ ngẫu nhiên cứu được mạng của Hàn Khiếu Thiên thôi, không bao lâu nữa thì Hàn Khiếu Thiên sẽ quên béng tên Dương Chấn này.

Bây giờ hai người Dương Chấn và Lạc Khải đến nhà họ Trần, chắc chắn là có chỗ dựa nên mới không sợ.

Trần Hưng Hải cuối cùng cũng hạ quyết tâm, không ra tay, dặn dò cao thủ nhà họ Trần ở xung quanh: “Các cậu lui xuống hết đi!”

“Ba….”

Trần Hạo đại kinh thất sắc, muốn ngăn lại, thì bị Trần Hưng Hải quát: “Mày cũng cút ra ngoài cho tao!”

Trần Hạo hung hăng trừng Dương Chấn một cái, sau đó ỉu xìu mà rời đi.

Lúc này, trong sảnh gặp khách rộng lớn, chỉ còn lại Dương Chấn và Lạc Khải, còn có Trần Hưng Hải, và một cỗ thi thể.

“Lạc tổng và cậu Dương đột nhiên đến nhà họ Trần tôi, chắc là có chuyện gì muốn nói đúng chứ?”

Trần Hưng Hải nhìn hai người với vẻ mặt vô cảm, ngữ khí không kiêu cũng không tự ti.

Tuy, một câu nói của Dương Chấn, có thể khiến nhà họ Hàn ra mặt diệt nhà họ Trần, nhưng Trần Chấn.

“Lạc tổng, ông nói đi!”

Dương Chấn ngồi ở đối diện Trần Hưng Hải.

Lạc Khải thì chỉ đứng bên cạnh hành sự.

Chi tiết này, khiến nội tâm Trần Hưng Hải tràn đầy chấn kinh.

“Vâng!”

Lạc Khải cung kính mà đáp một tiếng, lúc này mới nhìn Trần Hưng Hải: “Trần Hưng Hải, ông nên cảm thấy may mắn, nếu như không có cậu Dương thì chỉ e nhà họ Trần đã bị diệt vong rồi.”

“Hừ!”

Trần Hưng Hải lạnh lùng nói: “Có lời gì thì cứ nói thẳng, tôi ghét nhất là vòng vo!”

Lạc Khải nhìn ông ta một cái với cho ông một cơ hội trở thành hào môn hàng đầu duy nhất ở Châu Thành, ông có muốn không?”

Trần Hưng Hải sững sờ một hồi, lúc này mới hoàn hồn lại, cười lạnh một tiếng: “Lạc Khải, ông coi Trần Hưng Hải tôi là tên ngốc sao? Cho dù có cơ hội như vậy, ông sẽ tốt bụng mà cho tôi sao?”

“Trần Hưng Hải, ông đừng không biết tốt xấu, một câu nói của cậu Dương, có thể có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Bây giờ ông chỉ có hai con đường để chọn, hoặc là tôi giúp ông, diệt nhà họ Viên! Hoặc là nhà họ Trần bị diệt!”

“Ông có ý gì?”

Trần Hưng Hải cảm nhận được một chút gì đó không đúng lắm từ trong lời nói của Lạc Khải.

Ông ta vô cùng rõ hoàn cảnh của nhà họ Trần bây giờ, nếu như Dương Chấn thật sự muốn diệt nhà họ Trần, thì Lạc Khải lại nói, giúp ông ta diệt nhà họ Viên.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||

“Người chân chính giết cháu trai ông, là nhà họ Viên! Mà tên sát thủ này, chính là nhà họ Viên phái đến.”

Lạc Khải vươn tay chỉ vào cỗ thi thể áo đen kia, lạnh lẽo mà nói.

Sắc mặt Trần Hưng Hải lập tức thay đổi: “Không thể nào!”

“Điều gì nên nói cũng đã nói hết rồi, muốn lựa chọn thế nào thì đó là chuyện của ông, cậu hôm nay, nếu như ông không trả lời thì cậu Dương sẽ ngầm cho rằng ông đã chọn con đường chết!”

Lạc Khải nói xong, đứng dậy, nhìn Dương Chấn: “Cậu Dương, chúng ta đi chưa?”

“Có một điểm tôi phải bổ sung, cho dù ông chọn con đường thứ nhất, thì cũng chính là quản lý tất cả của Châu Thành thay tôi, chứ không phải nhà họ Trần ông khống chế mọi thứ.”

Dương Chấn thong dong đứng dậy, lãnh lần đừng thử phản bội tôi, trước đây không lâu, Châu Thành có một gia tộc, chỉ trong một đêm, biến mất ở Châu Thành!”

“Biết tại sao không? Bởi vì bọn họ đã chọn phản bội!”

Nói xong, Dương Chấn quay người rời đi.

Lạc Khải cũng nhìn Trần Hưng Hải nói: “Ông là người thông minh, có một số chuyện, nên nghĩ cho rõ, nếu như nhà họ Trần và nhà họ Tô thật sự liên hôn, thì địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành sẽ được nâng cao, người không muốn nhìn thấy cục diện như vậy nhất, là đi.

Vẻ mặt Trần Hưng Hải toàn là sự chấn kinh, nhìn chăm chăm vào bóng lưng Dương Chấn rời bị diệt trong một đêm, chính là nhà họ Dương ở Châu Thành.

Chuyện này, vốn là một vụ án chưa được giải quyết, người của Châu Thành vốn không biết là đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Tiền Bưu rời khỏi nhà họ Dương, sau đó, những kẻ thù mà nhà họ Dương đã từng đắc tội, lần lượt đến cửa.

Nếu như không nhờ sự cơ trí của Dương Hướng Minh, thì chỉ e nhà họ Dương đã Châu Thành, nhưng đối với các đại hào môn Châu Thành mà nói, sự uy hiếp còn lớn hơn nhà họ Trần và nhà họ Viên nữa.

Bởi vì nhà họ Dương có Tiền Bưu, một mãnh tướng có thể dễ dàng lấy đầu người khác.

Tối qua ở nhà hàng Bắc Viên Xuân, Tiền Bưu đã xuất hiện, hơn nữa thái độ đối với Dương Chấn cực kỳ cung kính.

Tất cả những cái này đều nói rõ, sự diệt vong lời mà Lạc Khải nói lúc nãy, đáng để suy nghĩ.

Kể từ sau khi chuyện nhà họ Trần và nhà họ Tô muốn liên hôn được lộ ra, Trần Anh Tuấn đã mấy lần gặp ám sát, bây giờ nghĩ nghĩ, ở Châu Thành chỉ có nhà họ Viên ngang vai ngang vế với nhà họ Trần là không muốn nhìn thấy nhà họ Tô và nhà họ Trần liên hôn thôi.

Nếu như nói như vậy, nhà họ Viên đến lúc này, ông ta mới ý thức ra, mình đã làm chuyện ngu xuẩn đến mức nào.

“Ba, ba không sao chứ?”

Trần Hạo lúc này đi vào, vẻ mặt lo lắng mà nhìn Trần Hưng Hải.

Trần Hưng Hải nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Lập tức triệu tập dòng chính của nhà họ Trần, ta có chuyện phải bàn bạc!”

“Ba, có phải đã xảy ra chuyện gì lớn rồi không?”

Trần Hạo nghi hoặc hỏi.

“Cút!”

Trần Hưng Hải tức giận gào Hạo vội vàng chạy ra ngoài.

Ở bên kia, Lạc Khải đang lái xe, mở miệng hỏi Dương Chấn: “Chủ tịch, Trần Hưng Hải sẽ tin chúng ta chứ?”

“Tin thì sao? Không tin thì sao?”

Dương Chấn nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt mở miệng nói.

Lạc Khải lập tức sững sờ, rất nhanh liền phản ứng lại.

Đối với Dương Chấn mà nói, nhà họ Trần có cũng được không có cũng chả sao, chỉ là một công cụ giúp anh quản tìm chết thì diệt đi là được, chỉ là cần phải tìm thêm một người có thể quản lý Châu Thành mà thôi.

“Tôi có thể khoan dung sự khiêu chiến của người khác, nhưng không thể khoan dung bị người khác lợi dụng!”

Dương Chấn đột nhiên mở đôi mắt ra, một luồng sát ý mãnh liệt một thoáng vút qua: “Dám lợi dụng tôi, nhà họ Viên, phải chết!”
Bình Luận (0)
Comment