Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 357

CHƯƠNG 357

Sau khi Phương Huệ rời khỏi, bầu không khí ở hiện trường tức khắc trở nên vô cùng kỳ lạ, tất cả mọi người cùng nhìn về phía Vương Nhất bằng ánh mắt vô cùng quái lạ.

Thể theo thái độ của Phương Huệ với Vương Nhất, cũng như nội dung cuộc trò chuyện giữa hai bên, thật sự rất khó để xác định quan hệ giữa hai người thế nào.

Lý Mộng Đình là người đầu tiên hoàn hồn, sắc mặt thay đổi liên tục, trạng thái cực kỳ không ổn định, sau đó nhìn về phía Vương Nhất: “Xem như anh may mắn, nhưng, chờ Kim tổng và chủ nhân tòa nhà tới, anh cũng phải cút đi thôi!”

Vương Nhất nhướng mày, đang tính nói gì đó thì cửa bật mở.

Nhưng người bước vào không phải Phương Huệ, mà là Kim Thành Vũ và Văn Thái.

Cả hai khoác trên mình bộ tây trang tinh xảo, tôn lên dáng người dong dỏng cao, tất cả các ông chủ có mặt ở đây đều vô cùng chấn động, vui mừng phấn khởi đứng bật dậy.

“Anh Văn Thái, cuối cùng anh cũng tới rồi…”

Lý Mộng Đình bước thẳng tới bên cạnh Văn Thái, cực kỳ tự nhiên khoác lấy tay anh ta.

Sau khi vào Tân Giang Hội, Văn Thái bảo cô ta lên hội trường trước, anh ta còn chút chuyện cần tâm sự với Kim Thành Vũ nên Lý Mộng Đình mới tới đây một mình.

Thời gian chỉ mới trôi qua một khoảng ngắn vậy thôi mà cô ta đã nhớ anh ta không chịu nổi rồi.

“Rất cảm ơn các ông chủ dù rất bận rộn nhưng vẫn bớt thời gian tới tham dự tiệc tối của Kim mỗ, Kim mỗ vô cùng cảm kích. “

Kim Thành Vũ mặt mày hồng hào quét mắt nhìn khắp toàn trường, sau đó quay đầu nhìn về phía Văn Thái: “Hiện tôi muốn giới thiệu cho mọi người một vị khách rất quan trọng – chủ nhân tòa nhà Quốc Tế, Văn Thái, anh Văn.”

Bốp bốp bốp

Tất cả lão giám đốc đều ra sức vỗ tay, hơn nữa còn nhìn Văn Thái bằng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.

Đây là chủ nhân tòa nhà Quốc Tế, trong tay phụ trách rất nhiều hạng mục thành phố, không ngờ lại còn trẻ tới vậy!

Nhất thời, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kính sợ quan sát Văn Thái.

Văn Thái rất muốn nhắc nhở Kim Thành Vũ rằng anh ta đã quên thêm chữ “cựu” vào, nhưng nghĩ tới nếu Kim Thành Vũ đã ra vẻ thay anh ta, vậy anh ta rất vui lòng nhận lấy, thế là bật cười ha ha nói: “Dạo trước bận quá nên chưa có thời gian trở về thăm tòa nhà Quốc Tế, nếu người anh em Thành Vũ đã mở tiệc khoản đãi mọi người ở đây, vậy Văn mỗ xin mặt dày mượn hoa hiến phật, hy vọng đêm nay mọi người sẽ chơi tận hứng.”

“Nhất định, nhất định rồi. “

“Cảm ơn Kim tổng, chủ tịch Văn!”

Đám lão giám đốc cảm ơn lia lịa.

Kim Thành Vũ và Văn Thái quay sang nhìn nhau, cùng gật đầu với đối phương. Chợt, khóe mắt hai người họ lướt qua, đập vào mắt là gương mặt đầy vẻ giễu cợt của Vương Nhất, mặt mày hai người lập tức biến sắc.

“Vương Nhất, sao mày lại ở đây? Ai cho mày vào!”

Kim Thành Vũ vừa sợ vừa giận, thậm chí còn lùi về sau một bước như chim sợ cành cong.

Bình Luận (0)
Comment