Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 149

Tấn quốc Học Phủ.

Bên ngoài Đan Các.

Mọi người sững sờ, nhìn Diệp Bình với ánh mắt không thể nào tin được.

Kinh ngạc, sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi, nghi hoặc, kiểu ánh mắt gì cũng có.

Bọn họ hiếu kỳ, không biết Diệp Bình nói vậy là sao.

Là dược thì luôn có ba phần độc, đây là một trong những luật thép của thuật luyện đan, cả Tu Tiên giới ai có chút thường thức luyện đan đều biết thế, sao Diệp Bình lại nói như vậy?

Nhất là Từ Thường, ông không biết mình nói sai ở chỗ nào.

Là Luyện Đan Sư đứng đầu Tấn quốc, tạo nghệ đan đạo của Từ Thường nổi tiếng cả trong mười nước.

Dù không dám tự xưng là không bao giờ sơ suất, nhưng ít ra những lời mới vừa nói, là tuyệt đối sai vào đâu được.

Là dược thì luôn có ba phần độc!

Thiên hạ không có đan dược không độc.

Sai ở chỗ nào? Ngươi nói ta nghe xem, sai ở chỗ nào?

Từ Thường suy đi nghĩ lại, thật không biết mình sai ở chỗ nào, đành nhìn Diệp Bình với ý hỏi.

"Sai ở chỗ nào?"

Từ Thường trưởng lão cau mày, nhìn Diệp Bình, nếu đổi là đệ tử khác, hẳn đã bị ông đuổi ra ngoài rồi.

Chỉ có Diệp Bình mới có tư cách được đãi ngộ khác.

"Từ trưởng lão, trên đời mọi việc đều có một đường khả năng, lời ngài mới nói, là dược luôn có ba phần độc, thiên hạ này không có đan dược không độc, thứ cho vãn bối không ủng hộ."

Diệp Bình nói thẳng.

Kỳ thật Từ Thường trưởng lão nói câu đầu không sai, Diệp Bình cũng không định nói cái gì cả.

Dù sao dược luôn có ba phần độc, lời này rất đúng.

Nhưng mà câu sau đó của Từ Thường mới làm hắn không nhịn được lên tiếng.

Vì câu nói kia có hơi sỉ nhục nhị sư huynh của hắn, Diệp Bình đương nhiên không thể không phản ứng.

Mọi người đầy kinh ngạc.

Nhưng còn thấy cổ quái nhiều hơn.

Họ là đệ tử mới, tuy không hiểu nhiều về đan đạo, nhưng cũng biết một ít kiến thức cơ bản.

Là dược thì luôn có ba phần độc, là chỉ dược liệu xung đột với nhau, nên dược liệu vốn từ không có độc tính, nhưng sau khi dung hợp vào với nhau mới sinh ra một ít độc tính.

Bởi vì vậy, nên tuy tu sĩ có thể nhờ việc dùng đan dược để tăng nhanh tu vi, hay đột phá cảnh giới, nhưng nếu dùng đan dược quá nhiều, sẽ tích lũy đan độc ở trong người.

Sẽ gây nên họa lớn, không chỉ thế, nếu dùng một loại đan dược quá nhiều, còn làm giảm hiệu lực của đan dược.

Đây cũng là lý do mà rất nhiều thiên tài, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không dùng đan dược, dù có dùng, cũng chỉ dùng đan dược thượng phẩm.

Vậy mà Diệp Bình còn bảo Từ Thường trưởng lão nói vậy là sai. Trên thế gian có đan dược không độc? Nói vậy bảo sao bọn họ không kinh ngạc.

Từ Thường nghe vậy, không hề nổi giận, cũng không phẫn nộ, lại còn cười.

Vì theo ông, Diệp Bình nói ra lời này, ngược lại còn chứng tỏ sự hơn người của thiên tài.

Người bình thường không chịu khó suy nghĩ, chỉ biết nghe theo người khác, làm theo tri thức trong sách.

Thiên tài thì khác, thiên tài thật sự, là biết suy nghĩ, biết phản bác, bởi vì bọn họ có bản tâm dám thăm dò, tìm hiểu.

Ánh mắt Từ Thường nhìn Diệp Bình càng thêm yêu thích.

Rất tốt, vô cùng tốt, không hổ là đồ đệ tương lai của ta.

Tuy trong lòng thoả mãn, nhưng ngoài mặt Từ Thường vẫn quyết định, có một số việc vẫn phải dạy Diệp Bình nghiêm túc.

Ví dụ như chuyện nói trên đời có đan dược không độc.

Từ Thường bèn nói.


"Diệp Bình, ngươi rất có dũng khí, dám phản bác vấn đề, vô cùng không tệ, rất tốt."

Từ Thường khen ngợi Diệp Bình ngay trước mặt các học sinh.

Sau đó, ông nói tiếp.

"Tuy ngươi là người dám suy nghĩ, dám tìm hiểu, dám bảo vệ quan điểm của mình, nhưng có một số điều ngươi phải hiểu, dưới trời này không có khả năng có đan dược không độc."

"Là dược thì luôn có ba phần độc, bản thân dược liệu là không có độc nhưng mỗi một loại dược liệu đều có chỗ tốt và chỗ xấu, luyện chế ra một viên đan dược, dù có làm thế nào cũng phải cần ít nhất mấy loại dược liệu khác nhau."

"Chúng phối hợp với nhau, sẽ tạo ra thêm độc, tạo thành độc đan."

"Trong luyện đan nhất mạch, có vô số cường giả luyện đan, từng nghiên cứu về đan dược không độc, nhưng mấy vạn năm, mấy ngàn năm nay, cho tới bây giờ chưa có ai luyện ra được đan dược không độc."

"Cực phẩm đan dược đã là cực hạn, nhưng cực phẩm đan dược cũng có một thành độc đan."

"Đương nhiên, có lẽ trên đời không nhất định không có đan dược không độc, có thể là ngươi nói đúng, thiên hạ to lớn, không thiếu điều lạ."

"Có hiền giả cho rằng, đan dược do trời sinh, chính là đan dược không độc, nhưng đan dược như vậy là đan dược trời ban, là loại đan dược chỉ có thể ngộ không thể cầu, không thể nào luyện chế ra được."

"Nên câu nói vừa rồi có thể đổi thành, thế gian này không ai có thể luyện chế ra đan dược không độc."

"Những lời này của ta, nếu có Luyện Đan Sư nào nói mình có thể luyện ra đan dược không độc, vậy thì chắc chắn người đó là một tên lường gạt."

Từ Thường vô cùng kiên nhẫn giải thích cho Diệp Bình.

Ý ông rất đơn giản, trên thế gian nhất định là có đan dược không độc. Dù sao thiên hạ to lớn, không thiếu gì điều lạ, đừng nói là đan dược không độc, có khi còn có cả thăng tiên đan.

Loại chuyện này không ai nói chính xác được, nên Từ Thường trưởng lão mới sửa lại ý tứ.

Có đan dược không độc, nhưng người luyện thì không có, có là Luyện Đan Sư mạnh nhất cũng không luyện ra được.

Ánh mắt ông rất kiên nghị, cũng vô cùng chắc chắn về lời nói của mình.

Đương nhiên ông rất chắc chắn.

Ánh mắt Từ Thường đầy tự tin.

Ông nhìn Diệp Bình, trong lòng vô cùng đắc ý.

Ông không tin, nói tới mức này rồi, Diệp Bình còn gì để nói nữa.

Thậm chí Từ Thường trưởng lão đã nghĩ, tí nữa Diệp Bình sẽ biểu lộ thế nào, chắc là dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó là kinh ngạc và tán thán, cuối cùng là tin phục.

Sau đó cúi đầu với ông, cầu ông nhận mình làm đồ đệ.

A, không đúng, Diệp Bình dù sao cũng là thiên tài, chắc không chủ động xin làm đồ đệ ông ngay trước mặt mọi người đâu, mà chờ sau khi bài giảng này chấm dứt, nhất định sẽ tìm tới mình.

Ừ, rất tốt, vô cùng tốt, rất là tốt.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Từ Thường trưởng lão nhìn về phía Diệp Bình càng thêm vui vẻ.

Nhưng Từ Thường đã phải thất vọng, vì Diệp Bình không hề có dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, mà trái lại còn cau chặt mày.

Còn có vẻ muốn nói lại thôi nữa.

Từ Thường còn chưa kịp nói gì, Diệp Bình đã nói.

"Từ trưởng lão, vãn bối cho rằng lời nói này của ngài, vẫn còn có chút võ đoán, đan dược không độc là có thể luyện chế ra được, chỉ cần xem người luyện đan là ai mà thôi."

Diệp Bình vốn là không định nói nữa, nhưng câu sau cùng của Từ Thường lại có vẻ châm chọc Nhị sư huynh của hắn.

Diệp Bình không muốn chống đối Từ Thường trưởng lão, nên mới có vẻ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Quả nhiên, nghe Diệp Bình nói thế, chúng đệ tử trong Đan Các đều không biết nên nói gì.

Mà quay qua bàn tán ồn ào.

Diệp Bình nhiều lần phản đối Từ Thường trưởng lão như vậy, dù nhìn thế nào cũng có vẻ hơi không nể mặt.

Tuy lần trước Diệp Bình chỉ điểm cho Lý Giang, nhưng kiếm đạo là kiếm đạo, đan đạo là đan đạo, hai cái này không phải là một.

Còn nữa, lần đầu phản bác, nói là thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ, Từ Thường trưởng lão cũng đã giải thích rõ ràng.

Dưới bầu trời này nhất định là có đan dược không độc, nhưng Luyện Đan Sư mạnh nhất cũng không luyện ra nổi, nó là đan dược trời ban.

Thế mà Diệp Bình lại tiếp tục phản bác, thế này thì hơi không nể tình quá.


Từ Thường quả thật đã hơi khó chịu.

Tuy Diệp Bình quả thật là thiên tài, mình cũng đúng là muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng hắn lại cứ hết lần này đến lần khác không cho mình mặt mũi.

Từ Thường cảm thấy hơi khó chịu.

Nhất là Diệp Bình khi nói những lời này, còn hơi có vẻ... Trào phúng.

Cái gì mà bảo là còn phải xem người luyện đan là ai?

Ý ngươi là, ta không làm được?

Nói như vậy hơi châm chọc người ta đó!

"Diệp Bình, tuy ngươi có ý tưởng, cũng có thể phỏng đoán, nhưng mà tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, ngươi đã nhìn thấy đan dược không độc chăng? Hay là, trên người ngươi có đan dược không độc?"

Từ Thường trưởng lão lên tiếng, không phải ông muốn chèn ép Diệp Bình, nhưng nếu không nói như vậy, chả lẽ lại thừa nhận mình đã sai?

"Trên người đệ tử không có đan dược không độc, nhưng... đệ tử có thể luyện ra được."

Diệp Bình bình tĩnh nói.

Hắn vừa nói xong.

Các đệ tử đều ngẩn ra.

Đừng nói đám đệ tử, ngay cả Từ Thường cũng ngẩn người.

Ai nấy đều kinh ngạc.

Có người còn hỏi người bên cạnh Diệp Bình mới vừa nói cái gì.

"Ngươi có ý gì?"

Từ Thường hồi thần, kinh ngạc nhìn Diệp Bình, ngơ ngác như đang trong mơ.

Ông chưa hiểu lắm ý của hắn.

"Trưởng lão, ý của vãn bối là, ta có thể luyện ra đan dược không độc."

Diệp Bình đáp, không chút sợ hãi, vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Ngươi có thể luyện ra không độc đan?"

Từ Thường nở nụ cười.

Ông bật cười. Không phải ông coi thường Diệp Bình, mà vì không độc đan, là đan dược mà cả giới luyện đan sư của Tu Tiên giới đều đang mơ ước, và nghiên cứu.

Cái gọi là dược luôn có ba phần độc, người tu hành, có thể lợi dụng đan dược để đột phá cảnh giới, hoặc tăng tu vi, nhưng muốn dùng đan dược cả đời, hiển nhiên là chuyện không thể nào.

Từng có người nhờ nuốt đan dược, chỉ ba năm, đã từ Luyện Khí Cảnh đột phá lên Kim Đan cảnh, trong khi thiên tài người ta đều cần phải mất mấy chục năm thậm chí cả mấy trăm năm mới làm được.

Nhưng sau khi đạt tới Kim Đan cảnh, thì xuất hiện hai vấn đề rất lớn. Vấn đề thứ nhất chính là, tu vi không vững chắc, vấn đề thứ hai là, độc đan quấn thân, thường xuyên bị đau đớn, cuối cùng lúc từ Kim Đan sơ kỳ đột phá tới trung kỳ, bị tẩu hỏa nhập ma, chết không có chỗ chôn.

Đó là tác dụng phụ lớn nhất của đan dược.

Cũng chính vì vậy, thiên tài thật sự, đều sẽ rất ít dùng đan dược, trừ phi là tới thời khắc mấu chốt, không muốn chờ đợi, nếu không họ đều dựa vào chính mình để đột phá, tận lực dựa vào chính bản thân mình.

Nếu có không độc đan, vậy nhất định là điều vĩ đại nhất đối với cả giới luyện đan, đừng nói là Tấn quốc, mà đối với cả Đại Hạ vương triều, cũng là một chuyện cực kỳ đáng sợ.

Nghĩ mà xem, nếu có thể luyện chế thật nhiều không độc đan, các tu sĩ chỉ cần dựa vào nuốt đan thay tu luyện, một năm thành Luyện Khí Đại viên mãn, hai năm thành Trúc Cơ Đại viên mãn, ba năm Kim Đan cảnh, với vô số người như thế, Đại Hạ vương triều còn không bay lên được hay sao?

Nhờ vào lượng tu sĩ hùng hậu giành chiến thắng trong chiến tranh, mở rộng bờ cõi, bàn cờ của các nước lớn không còn dựa vào giới tu sĩ tầng giữa như Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh nữa.

Nên không độc đan, chính là thứ mà tất cả luyện đan sư của Tu Tiên giới mơ ước muốn nghiên cứu ra.

Nhưng cả bao nhiêu năm nay, chưa có ai nghiên cứu ra được loại đan dược này.

Bây giờ Diệp Bình nói hắn có thể luyện chế ra được?

Diệp Bình không quá hai mươi hai tuổi, dù có học luyện đan từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng nghiên cứu ra được đan dược không độc.

Đừng nói Từ Thường, ngay cả chúng đệ tử cũng biết Diệp Bình hơi khoác lác.


Không, không phải hơi khoác lác, mà là quá khoác lác.

Đám Mặc Tuyền, Lý Nguyệt đều lúng túng.

Nhưng ai thấy sao thì thấy, Diệp Bình vẫn vô cùng bình tĩnh.

Bình tĩnh như thế, làm Từ Thường không cười được.

"Diệp Bình, ngươi nói ngươi có thể luyện ra đan dược không độc, vậy bây giờ ngươi có thể luyện ngay tại đây trước mặt mọi người hay không?"

"Đương nhiên, ngươi cần dược liệu gì, ta sẽ cho người đi lấy ngay, chỉ cần không quá trân quý là được."

Từ Thường nghiêm túc nói.

Ông có cảm giác Diệp Bình không phải đang nói đùa, nhưng chỉ là ông không tin nổi, trên thế giới này lại có người luyện ra được không độc đan.

"Hồi trưởng lão, luyện chế không độc đan không cần dược liệu."

Diệp Bình đáp.

"Không cần dược liệu?"

Từ Thường lại sửng sốt.

Luyện đan mà không cần dược liệu, ngươi hù ta?

Diệp Bình, ngươi đúng là thiên tài, nhưng ngươi không thể coi tất cả mọi người là đồ ngu được.

Luyện đan không cần dược liệu?

Không phải khoác lác hay sao?

Nói thật, Từ Thường đã chuẩn bị sẵn tinh thần, là Diệp Bình sẽ mở miệng đòi cả chục loại dược liệu cực kỳ trân quý, vì theo ông thấy, rõ ràng là Diệp Bình đã tự chui đầu vào ngõ cụt, không xuống đài được.

Nên mới phải cố gân lên như vậy.

Nhưng không ngờ Diệp Bình càng nói càng không hợp thói thường. Vốn ông còn định cho Diệp Bình một cái bậc thang để hắn đi xuống, đừng ép mình vào tuyệt lộ.

"Trưởng lão, sách cổ ghi rằng, là dược đều có ba phần độc, tất cả dược liệu trong trời đất này đều có độc, nên muốn luyện chế ra không độc đan, không thể sử dụng dược liệu, như vậy đan dược luyện ra, mới là đan dược không độc."

Diệp Bình lên tiếng giải thích.

Mọi người nghe mà cười khổ bất đắc dĩ.

Tuy lời nghe có vẻ rất có lý, nhưng mà không dùng dược liệu lấy gì mà luyện đan?

Luyện đan bằng không khí chắc?

"Diệp Bình, lý luận của ngươi không tệ, nhưng vấn đề là… ài, thôi, thôi, Diệp Bình, không phải ta không tin ngươi, nhưng đó chỉ là nói miệng không bằng chứng, nếu đã không cần dược liệu, vậy ngươi luyện ra viên không độc đan cho ta xem đi."

"Nếu ngươi thật sự luyện ra được không độc đan, ta sẽ thu hồi tất cả những lời ta đã nói."

Từ Thường không biết phải nói như thế nào, bậc thang ông đã cho rồi, nhưng Diệp Bình lại cứ dứt khoát đâm đầu vào tuyệt lộ, ông không còn gì để nói nữa.

"Vâng."

Không dè Diệp Bình lại đồng ý luôn.

Diệp Bình tay giơ lên, không hề có pháp quyết lòe loẹt, không hề có hành động khác thường nào, chỉ vẻn vẹn là vươn tay ra thôi.

Lấy tâm luyện đan, ngưng tụ thiên địa linh khí thuần khiết nhất.

Trong mắt mọi người, hành động này của Diệp Bình, càng làm người ta thêm khó xử.

Chỉ vậy thôi?

Bọn họ còn tưởng Diệp Bình không cần dược liệu, thì ít nhất cũng phải đánh ra mấy trăm đạo pháp quyết chứ.

Không ngờ Diệp Bình chỉ giơ tay ra.

Thế này cũng gọi là luyện đan?

Làm thế này cũng có thể luyện đan?

Luyện đan bằng không khí?

Nói thật, nếu lúc đầu, trong hơn bốn trăm người vẫn còn có người tin tưởng Diệp Bình, ví dụ như mấy người Lý Nguyệt, Mặc Tuyền.

Họ đều nghĩ nếu Diệp Bình đã dám nói ra lời như này, thì chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh.

Nhưng khi nhìn thấy phương pháp luyện đan của Diệp Bình, bọn họ không còn hy vọng nào nữa.

Ở đây có người luyện đan như vầy.

Không cần dược liệu.

Không cần lò đan.

Ngay cả đan hỏa, đan quyết cũng không cần nốt.


Giơ tay lên để luyện đan?

Trong mắt đám đệ tử ở Đan Các.

Nếu hành vi này của Diệp Bình có thể luyện ra đan dược, bọn họ sẽ không tu tiên nữa, về nhà làm ruộng luôn.

Oanh! Nhưng ngay lúc này.

Trong nháy mắt, tất cả linh khí của cả Tấn quốc Học Phủ đều ùn ùn tràn vào lòng bàn tay của Diệp Bình.

Linh khí dao động rất mạnh, không ai là không nhìn thấy.

Diệp Bình nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra đan dược Trúc Cơ Đan.

Một đốm sáng trắng xuất hiện ở đầu ngón tay của hắn.

"Đây?"

"Đây là cái gì?"

"Đừng quấy nhiễu Diệp Bình sư huynh, im lặng!"

Có người không nhịn được nghẹn ngào hô lên, nhưng lập tức liền bị những người khác ngăn lại.

Bốn trăm đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào đốm sáng trắng ở đầu ngón tay của Diệp Bình.

Từ Thường cũng ngừng thở, nhìn chăm chú vào đốm sáng đó.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Đốm sáng ở đầu ngón tay của Diệp Bình càng lúc càng lớn.

Từ cỡ hạt cơm, dần to lên thành trái nhãn.

Tỏa hào quang sáng chói, nhưng không hề có cảm giác làm chói mắt, trái lại còn làm người ta cảm thấy ôn hòa, như nhìn thấy ánh nắng ban mai.

"Mùi gì thế? Sao thơm quá vậy?"

"Mùi thơm quá."

"Đúng thế, mùi nồng đậm ghê, ngửi thấy thôi cũng làm người ta vui vẻ thoải mái."

"Là mùi của đan dược, mùi của đan dược!"

"Ahhh, đúng là mùi thơm của đan dược, sao lại có mùi nồng đậm quá vậy?"

"Chẳng lẽ đó đúng là một viên đan dược?"

"Má ơi, không thể nào, như vậy cũng luyện ra đan dược?"

"Câm miệng hết đi, im lặng!"

Một mùi thơm của đan dược vô cùng nồng đậm tràn ngập cả Đan Các.

Chúng đệ tử trong Đan Các đều kinh ngạc.

Họ nhanh chóng nhận ra, mùi thơm kia là từ bàn tay của Diệp Bình tỏa ra, ai nấy vô cùng sửng sốt.

Ngay cả ánh mắt của Từ Thường lúc này cũng vô cùng chấn động.

Chỉ trong nháy mắt, ông nhận ra ngay, đốm sáng trắng trong tay Diệp Bình đúng là đan dược.

Hơn nữa Từ Thường còn biết.

Dù nó không phải đan dược không độc, thì Diệp Bình vẫn vô cùng nghịch thiên.

Không cần dùng dược liệu, không cần dùng lò đan, đan hỏa để luyện đan, đây chính là thuật luyện đan tuyệt thế được ghi chép của thời thượng cổ!

Nếu Diệp Bình biết thuật luyện đan tuyệt thế, luyện ra không độc đan cũng không sao, vì thuật luyện đan tuyệt thế có thể giúp hắn mưu đồ đoạt quyền chí cao trong tương lai.

Từ Thường còn chưa kịp nghĩ gì nhiều.

Linh khí ngưng tụ trong Đan Các, đột nhiên khuếch tán tỏa ra khắp xung quanh. Lúc này, trên ngón tay Diệp Bình, đã xuất hiện một viên đan dược tỏa hào quang sáng ngời.

To cỡ trái nhãn, hào quang vờn quanh, toả ra mùi thơm lạ lùng, là Trúc Cơ Đan.

"Mời trưởng lão kiểm tra thực hư."

Diệp Bình đưa Trúc Cơ Đan cho Từ Thường trưởng lão.

Đám đệ tử đều quay qua nhìn Từ Thường trưởng lão, chờ ông giám định.

Từ Thường nhận lấy viên Trúc Cơ Đan.

Chỉ trong nháy mắt.

Ông đứng sững người tại chỗ.

Sự rung động trong mắt đã đạt tới đỉnh điểm.

Bình Luận (0)
Comment