Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 52



Thời điểm Lệ Tư Dạ đến gần chỗ Thẩm Nguyệt, anh nghe được cô và con trai đang nói gì đó, vẻ mặt nghiêm túc.

Thẩm Tư Hạo lướt lướt người theo cơn sóng dập dềnh, miệng lẩm bẩm:
“Mẹ, chuyện lâu như vậy rồi, chắc là không tìm được daddy của con nữa đâu.

Hay là con nhận chú Lệ làm daddy luôn được không ạ?”
Thân thể Lệ Tư Dạ hơi khựng lại, anh đến gần, nhưng vì xung quanh cũng có nhiều người gây nên tiếng ồn nên Thẩm Nguyệt không chú ý lắm, cô mím môi nhìn con trai, lát sau mới đáp:
“Tuy mẹ rất tiếc nhưng không có chút manh mối nào thì làm sao bây giờ? Mẹ chỉ buồn vì không tìm được vòng cổ mà bà để lại cho mẹ.”
Thẩm Tư Hạo ngây ngô hỏi:
“Mẹ có chắc là người kia nhặt được đồ của mẹ không ạ?”
“Có lẽ.

Mẹ vẫn luôn đeo sợi dây chuyền gia truyền ấy và giữ cẩn thận, không phải anh ta nhặt thì còn ai nữa đây? Mẹ thật sự nghĩ không ra.”
Giọng của cô đã mang theo chút mệt mỏi, bất lực.

Chuyện cha của Tư Hạo là ai cô cũng không quá cố chấp, tìm không được thì đành thôi, nhưng sợi dây chuyền là kỷ vật mà bà để lại cho cô, làm mất nó thật sự là một việc đau lòng.

Đầu óc Lệ Tư Dạ như có tiếng nổ ầm ầm, anh cố gắng sắp xếp lại lời nói của mẹ con Thẩm Nguyệt, sau đó nghĩ tới chuyện sáu năm trước.

Trùng hợp sao? Trùng hợp về thời gian xảy ra vụ việc kia, trùng hợp ở chỗ anh nhặt được một sợi dây chuyền vào cái đêm định mệnh mà anh đã vượt rào với cô gái anh vẫn luôn tìm?
Anh đứng thừ người nhìn hai mẹ con Thẩm Nguyệt hồi lâu, sau đó lắp bắp hỏi:
“Em nói sáu năm trước là chuyện gì?”
Thẩm Nguyệt không muốn nhắc bí mật của mình lắm, chỉ giải thích ngắn gọn:
“Cũng không có gì quan trọng, chỉ là lúc trước tôi bất cẩn làm mất vòng cổ gia truyền mà thôi.”
“Ở đâu? Em làm mất nó ở đâu?” Lệ Tư Dạ đột nhiên kích động nắm lấy hai vai cô, lòng bàn tay thấm cả mồ hôi, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Cách Lệ Tư Dạ phản ứng thái quá như vậy làm Thẩm Nguyệt hoảng sợ, đồ cô làm rơi thì liên quan gì đến anh chứ? Cảm giác được hai bắp tay bị đau, cô kêu lên:
“A, anh đừng siết nữa, đau quá!”
Thẩm Tư Hạo ở bên cạnh cũng nhào lên đu cánh tay của Lệ Tư Dạ, sợ hãi hô:
“Chú Lệ, không được bắt nạt mẹ của cháu!”
Thằng bé tức giận nhe răng ra cắn một cái lên tay của Lệ Tư Dạ, anh giật mình, sợ làm bị thương bọn họ nên vội vàng thả lỏng tay và cúi gằm mặt xuống, nói:
“Xin lỗi, tôi không cố ý làm đau em.”
Thẩm Tư Hạo nhìn bờ vai đỏ ửng của mẹ, tức giận và bất lực đấm vào đùi Lệ Tư Dạ mấy cái liền:
“Chú đi ra đi, cháu ghét chú!”
Đối với chuyện này, thật ra Thẩm Nguyệt không quá để tâm, ắt hẳn Lệ Tư Dạ phải có lý do riêng.

Cô đè tay con trai lại, ôm thằng bé rồi dỗ dành:
“Tư Hạo, đừng kích động, mẹ không sao cả.

Chú Lệ cũng xin lỗi rồi mà, con không được vô lễ với người lớn.”
“Nhưng mà, nhưng mà chú Lệ làm mẹ đau.” Tư Hạo dẩu môi dưới lên, hai mắt rưng rưng.

Thằng bé chưa từng thấy mẹ mình bị ức hiếp như thế, tức giận, ấm ức mà không khóc được, chỉ có thể thở mạnh liên tục và thù địch nhìn Lệ Tư Dạ.
Trong đầu lần lượt xuất hiện những sự thật không tưởng, Lệ Tư Dạ mấp máy môi:
“Thẩm Nguyệt, tôi muốn nói chuyện với em, chỉ hai chúng ta thôi.”
“Không được!”
Tư Hạo hô lên và ngăn ở giữa hai người, mặc dù chỉ cao còn chưa đến thắt lưng của Lệ Tư Dạ nhưng thằng bé không hề sợ hãi, dè chừng quan sát động tác của anh.

Giống như chỉ cần anh bước tới, thằng bé sẽ lập tức nhào ra vật lộn với anh bảo vệ mẹ mình.
Từ trước đến giờ Lệ Tư Dạ luôn đối xử rất tốt với hai mẹ con Thẩm Nguyệt, vậy mà chỉ một lúc bất cẩn làm cô đau, thằng bé liền trở mặt.
Thẩm Tư Hạo tuyệt đối sẽ không để ai ức hiếp mẹ mình, mẹ là cả thế giới, cả cuộc sống của cậu!
Dấu tay màu hồng nhạt bên vai Thẩm Nguyệt còn rành rành ra đấy, cô cũng hiểu tại sao con mình giận.


Tính cách thằng bé vốn như thế, không muốn để cô chịu chút xíu tổn thương nào, cứ như ông cụ non.

Cô ôm con trai vào lòng, sờ sờ mái tóc mềm của thằng bé:
“Tư Hạo, mẹ không sao.

Chúng ta trở về khách sạn trước, để mẹ nói chuyện riêng với chú ấy.”
“Hừm.” Bé con không vui quay mặt sang chỗ khác, nhưng vẫn lạch bạch đi theo mẹ mình trở về, cả đoạn đường vẫn luôn chăm chú giám sát mỗi nhất cử nhất động của Lệ Tư Dạ.
Sắc mặt của anh có vẻ nghiêm trọng, tim đập nhanh đến nỗi đầu ngón tay run rẩy.

Nếu đúng thật là cô, vậy Thẩm Tư Hạo là con trai của anh?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh có một đứa con trai vừa thông minh vừa đáng yêu như thế, anh lại kích động muốn xông đến ôm chầm lấy thằng bé.

Nhưng mà, trước khi sự thật phơi bày, anh phải cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào dữ dội trong lòng.
Anh siết chặt nắm tay, vội vàng hối thúc Thẩm Nguyệt trở lại khách sạn.
Sau khi hai người đã tắm rửa sơ qua, Thẩm Nguyệt mở cửa kính dày ngăn cách căn phòng với hồ bơi bên ngoài ra, bước vài bước về phía trước.

Ở sát phía sau, Lệ Tư Dạ đang chậm rãi tiến tới.
Thẩm Tư Hạo bị bỏ lại trong phòng, hậm hực dán mặt vào cửa kính nhìn ra ngoài.

Ông chú thối tha này mà dám làm mẹ đau thêm lần nữa xem, cậu sẽ dùng nửa đời còn lại truy sát Lệ thị luôn!
Gió mát mang theo hơi nước thổi qua người Thẩm Nguyệt, mặt trời phía xa đã khuất bóng và nhường chỗ cho màn đêm tĩnh lặng.

Ánh đèn trong khu khách sạn cao cấp lấp lánh chiếu lên dung nhan xinh đẹp của cô.
Lệ Tư Dạ hít sâu một hơi, chậm rãi bộc bạch:
“Sáu năm trước, tôi từng bị chuốc thuốc và, có lẽ là đã vô tình nảy sinh quan hệ với một cô gái.

Hôm đó, tôi cũng nhặt được một sợi dây chuyền giống như lời em nói.”
Thẩm Nguyệt không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên kể về quá khứ của bản thân, hơi ngẩn ra, sau đó sắc mặt của cô từ bình tĩnh trở nên kinh hoảng, rối rắm.
Dường như Lệ Tư Dạ sợ Thẩm Nguyệt ngại nói về chuyện cũ của cô nên đã trực tiếp nói ra bí mật của mình, ngay cả lúc quan trọng thế này anh cũng tinh tế nghĩ đến cảm giác của cô.
Thẩm Nguyệt đưa tay bịt chặt miệng mình để không phát ra âm thanh, hai mắt đỏ ửng lên, sau đó run lẩy bẩy hỏi lại:
“Anh, anh nói gì vậy? Anh đang đùa phải không?”
“Thẩm Nguyệt.” Giọng Lệ Tư Dạ nặng nề.


“Đây là bí mật của tôi, chuyện mà tôi chưa từng nói với bất kỳ ai ngoài em.”
Không chỉ tay Thẩm Nguyệt đang run, mà cả cơ thể lẫn trái tim đều đang kích động, toàn bộ tế bào trên thân như muốn nổ tung.

Cô cảm giác chân mình mềm nhũn, nước mắt không khống chế được chảy dọc xuống gò má của cô.

Cô nói:
“Dây chuyền, dây chuyền ngọc thạch màu đỏ?”
Lệ Tư Dạ mím môi, gật đầu.

Trong lòng cơ bản đã xác nhận người khi ấy là cô, anh không biết phải làm thế nào, đờ đẫn đứng im tại chỗ.
“Là thật sao...” Thẩm Nguyệt bật khóc vì sốc.
Cô vốn đã luôn nghi ngờ về chuyện Lệ Tư Dạ giống con trai mình, giống đến mức cô nhiều lần muốn lên tiếng hỏi trực tiếp, nhưng chuyện đó đâu phải dễ dàng gì, bởi cô đã từng muốn chôn vùi ký ức đau thương sáu năm trước.

Vậy mà, hôm nay vô tình biết được sự thật năm xưa, biết được người đàn ông đầu tiên của cô là Lệ Tư Dạ! Cô làm sao có thể bình tĩnh nổi?
Lệ Tư Dạ nghiêng đầu nhìn cô, chính anh cũng rất khó tin mình đã có một đứa con trai năm tuổi, hơn nữa mẹ của thằng bé còn là người anh muốn theo đuổi.
Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo Thẩm Nguyệt vào lòng, sau đó ôm cô, để cô úp mặt vào ngực mình khóc nức nở.

Tiếng nấc nghẹn ngào của cô như cứa vào tim gan anh một nhát, anh chậm rãi lên tiếng:
“Là thật.”
Cảm xúc vỡ òa khiến Thẩm Nguyệt không cách nào dừng tuyến lệ của mình lại được, cô như một đứa trẻ bám chặt vào người anh, tìm kiếm sự ấm áp, ủi an.

Truyện Mỹ Thực
Cô luôn hy vọng tìm được món quà mà bà để lại cho mình, chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ hạnh phúc rồi, đâu dám ước mơ hão huyền rằng sẽ có ngày tìm được cha của Tư Hạo.

Thậm chí, cô từng suy diễn ra cảnh gặp lại người đàn ông đêm đó, tự hỏi nếu anh ta đã lập gia đình thì cô có nên nói ra chuyện cũ không, tự hỏi nếu anh ta không phải người tốt… Có hàng trăm, hàng ngàn câu hỏi đã gặm nhấm tâm hồn cô suốt mấy năm qua.
Thẩm Nguyệt siết chặt eo Lệ Tư Dạ, nước mắt đã thấm ướt một góc áo sơ mi của anh, nhưng anh không hề di chuyển, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng mảnh khảnh..


Bình Luận (0)
Comment