Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 45


Có những việc phải chờ đợi thời gian thích hợp để thực hiện, nhưng có những việc quyết sớm được ngày nào thì càng hay ngày đó.

Thế cho nên sau một ngày suy nghĩ kỹ càng, Minh Anh quyết định phải đi gặp Cao Gia Minh để nói chuyện cho rõ ràng.
Giờ nghỉ trưa vừa đến.

Cô lập tức cầm túi xách đi ra ngoài.

Nhanh chóng tới trụ sở của công ty Bích Lan.
Lúc cô tới nơi, liền bị chặn lại ở chỗ tiếp tân.
"Xin hỏi cô muốn gặp ai ạ!" cô tiếp tân lịch sự hỏi Minh Anh.
Minh Anh vội vàng trả lời: "Tôi muốn gặp giám đốc Cao của công ty."
Tiếp tân nghe vậy thì liếc cô một cái, như muốn đánh giá người trước mặt, giọng nói êm đềm như cũ: "Không biết cô có hẹn trước không ạ?"
Minh Anh có chút lúng túng: "Tôi không có hẹn trước nhưng tôi có việc rất quan trọng cần gặp giám đốc Cao."
Cô tiếp tân nghe vậy thì vẫn nở nụ cười, lễ phép nói: "Thật xin lỗi.

Nếu không có lịch hẹn trước thì tôi không thể giúp cô vấn đề này được.


Nếu cô muốn gặp Cao tổng mời đặt hẹn trước!"
Hừ! Giám đốc công ty của chúng tôi đâu muốn gặp là gặp dễ như trở bàn tay thế.

Từ trước đến nay chả thiếu những cô gái đến đây muốn gặp như cô rồi, ai mà muốn gặp như cô thì cái công ty này loạn à.
"Nhưng..."
Không đợi Minh Anh nói thành câu, cô tiếp tân nhanh nhảu cắt ngang: "Thật xin lỗi, đây là quy định của công ty."
Minh Anh vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn mong tìm cách gặp được người: "Không còn cách nào nữa sao?"
"Không còn, thật xin lỗi, mời cô hãy đặt hẹn trước." cô lễ tân vẫn cực kì lễ phép nói.
Minh Anh cắn răng, không thể làm gì khác ngoài việc rời đi.

Đã nói như vậy rồi, ắt hẳn rất khó mà gặp kiểu này rồi.

Nghĩ ngợi đôi chút, cô ở cửa công ty định chờ người.

Nhưng từng giây từng phút trôi qua mà anh ta không xuất hiện, mà trong khi đó giờ làm chiều của A&A lại sắp đến, cô không thể làm gì ngoài việc trở về công ty.
Thế là kế hoạch ban đầu của bản thân đã thất bại thảm hại.
Nhưng nào có thể từ bỏ dễ dàng như thế.

Ngày hôm trước thời gian có hạn, hôm hôm sau cả một buổi chiều được nghỉ.

Minh Anh quyết định lập chốt chặn ở cửa công ty luôn.

A&A vào ngày thứ bảy chỉ cần làm buổi sáng, nên cô mới có thời gian như vậy.
Cô phải gặp bằng được anh ta mới được.
Muốn gặp mặt một cách trực tiếp trên công ty không được, vậy thì chỉ còn cách này thôi.
Quả thật lần này chờ hơi lâu, Minh Anh chờ hơn một tiếng rồi vẫn chưa thấy mặt mũi anh ta đâu, còn đang tính cách nghĩ xem chuyển sang phương án khác thì liền thấy Cao Gia Minh từ bên trong đi ra, đúng là ông trời không phụ lòng người, Minh Anh ngay lập tức chạy tới.
"Giám đốc Cao, xin dừng bước!"
Cao Gia Minh đang chuẩn bị lên xe nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn thấy cô lông mày liền nhíu: "Lại là cô à? Có chuyện gì?"
Thấy biểu cảm ghét bỏ ra mặt của anh ta, trong lòng cô tức tối lắm, nhưng lại chẳng thể làm gì khác được, thế nên Minh Anh cố giữ một thái độ hòa nhã nhất để nói chuyện với anh: "Muốn gặp giám đốc thật khó, vậy nên tôi phải chờ sẵn ở đây.


Tôi muốn gặp anh có chút vấn đề muốn trao đổi."
Cao Gia Minh lạnh lùng đáp trả: "Tôi với cô chả có gì cần trao đổi cả."
"Sao lại không chứ? Tôi muốn cùng anh nói rõ về sự việc anh chỉ đích danh tôi là người thiếu tôn trọng anh, thách thức anh dẫn đến không ký tiếp hợp đồng cho công ty, hình như ở đây có hiểu lầm gì rồi phải không?"
"Hiểu lầm gì chứ? Sự thật không phải là như vậy à?"
Minh Anh hít sâu một hơi, cố kiềm chế ngọn lửa sắp bộc phát của mình, mỉm cười: "Sự thật đâu phải như vậy chứ.

Rõ ràng là có hiểu nhầm.

Tôi với anh từ trước đến nay luôn là giữ mối quan hệ hòa hoãn, tôi chưa từng có lời nào quá nặng lời với anh cả.

Vậy mà anh lại nói tôi như vậy, cái này không hay lắm thì phải."
Cao Gia Minh bật cười, dành tặng cho cô ánh nhìn đầy khinh bỉ: "Cô nói mà cô không biết ngượng à.

Lúc trước thì cái gan xúc phạm tôi lớn lắm mà, bây giờ khi sự việc trở nên nghiêm trọng mới biết tới mong giảng hòa.

Tự tôn của tôi cô thích làm nào thì làm à."
Cuộc đời đúng là không biết trước được điều gì.

Cứ tưởng gặp kẻ vừa ăn cướp vừa la làng, tên Gia Bảo với Hoàng Anh kia đã là đủ, ai ngờ trong bộ sưu tập đó giờ lại có thêm tên Cao Gia Minh.
Anh ta bảo cô nói không biết ngượng, thế anh ta ăn không nói có như thế kia mà cũng không biết ngượng à? Cô chưa từng làm sai, mà đang phải hạ mình với anh ta đây này!
Nhưng biết làm sao đây, vô cớ bị buộc tội ăn nói không chuẩn mực, giờ phải có thái độ tốt nhất mà tìm cách nói chuyện thôi, dù gì anh ta vẫn là kẻ cửa trên so với cô.
"Không biết giữa tôi và Cao tổng đã xảy ra tranh chấp gì mà Cao tổng cứ nhất quyết nhắm vào tôi vậy.


Lời nói của anh không đúng làm tôi bị hiểu lầm.

Nhưng thực chất mọi chuyện như nào tôi với anh là người biết rõ mà!"
"Mặt dày như cô tôi lần đầu thấy đấy.

Tôi đã quyết rồi, hợp đồng kia sẽ không ký tiếp nữa.

Cho dù mấy người có dùng cách nào cũng sẽ không có khả năng đâu!" Cao Gia Minh nói xong lập tức mở cửa, vào trong xe.

Minh Anh vốn còn rất nhiều điều muốn nói, bị người ta cắt ngang như vậy làm sao chịu, vội vàng chạy theo: "Giám đốc Cao.

Tôi với anh cần phải nói chuyện cho rõ ràng, anh không thể vô cớ vu oan cho tôi được...!Giám đốc Cao..."
Cô tức giận đuổi theo nhưng mà đuổi không kịp, tức giận giậm chân tại chỗ: "Chết tiệt, vô liêm sỉ thế là cùng, rõ ràng nhắm vào mình mà!"
Minh Anh cảm thấy thật mệt mỏi, hai tay ôm đầu, không biết nên làm gì tiếp theo đây?
Làm sao để minh oan cho bản thân bây giờ?.

Bình Luận (0)
Comment