Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 125


Chắc là chờ lâu không thấy thần minh trước mặt đáp lại, “tiểu lưu ly yêu” khó hiểu, nàng hơi nghiêng đầu, vốn muốn giơ tay lên vẫy trước mặt thần minh, người dường như đang ngẩn ngơ.
Nhưng làm như vậy có vẻ hơi thất lễ.
Tiểu lưu ly yêu do dự, nàng cẩn thận nâng tay về phía Phong Nghiệp, sau đó nắm lấy tay hắn.
Thế là ngay khi Phong Nghiệp hoàn hồn, hắn nhìn thấy thiếu nữ trước mặt rủ đuôi mắt đỏ nhạt xuống, nàng nắm chặt lấy đốt ngón tay thon dài của hắn, đôi mắt đen nhánh ươn ướt nhìn hắn đầy mong đợi, bàn tay đang nắm lấy tay hắn lắc nhẹ.
“Có được không, Nghiệp Đế bệ hạ?”
“......”
Từ trước đến nay Phong Nghiệp chưa bao giờ căng thẳng như thế này.
Như thể có ma xấu xa đang thì thầm đầu độc bên tai trái của hắn “Mau đồng ý với nàng”, lại có thần thánh khiết ở bên phải nhíu mày khuyên ngăn “Như thế không tốt”.
Trong đầu, thần tính và ma tức giao đấu mấy hiệp, cuối cùng thần tính chiếm thế thượng phong.
Phong Nghiệp trở tay, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của thiếu nữ, đè nén cảm xúc, cười nhạt: “Nàng quên rồi sao, tiểu lưu ly yêu, bây giờ nàng không còn ngủ trong ao nước nhỏ nữa.”
“.......!Hả?”
Mi tâm của tiểu lưu ly yêu đột nhiên nhíu lại như một đóa hoa, vẻ mặt rất không vui.
Nàng cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới ngước lên, lắc đầu: “Ao nước nhỏ rất tốt mà, ta đã ở đó rất lâu rất lâu rồi, sao lại bỏ nó chứ?”
Phong Nghiệp khó khăn đáp lại: “Có lẽ bởi vì, nàng đã đồng ý sau này sẽ nghỉ ngơi cùng ta?”
“Hả?” Tiểu lưu ly yêu ngập ngừng nhìn thần tọa, “Ở đây sao?”
“Nàng quên lúc nãy nàng tỉnh dậy ở đâu rồi à?”
“......”
Tiểu lưu ly yêu sửng sốt một lát, sau đó khẽ “a” lên, nàng quay đầu nhìn xuống dưới bậc thềm ngọc bên dưới thần tọa, ở đó là cửa bên thông với hành lang nội điện.
Sau đó nàng bối rối quay lại, có vẻ không hiểu lắm, nhíu mày miễn cưỡng chấp nhận kết quả này, Phong Nghiệp cũng thả lỏng một chút, thở phào nhẹ nhõm mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra ——
“Đi thôi, ta đưa nàng về nội điện nghỉ ngơi.”
Phong Nghiệp đứng lên, nhận ra điều gì đó, hắn cụp mắt xuống, trông thấy đôi chân trần trắng như tuyết của thiếu nữ giẫm lên trường bào tuyết trắng uốn lượn trên mặt đất của mình.
Không thèm suy nghĩ, hắn cúi xuống bế nàng lên một cách tự nhiên.
“!”
Thân thể bỗng được nâng lên cao, dường như tiểu lưu ly yêu hơi sợ hãi, nàng mở to hai mắt ôm chặt lấy cánh tay của hắn.
Phong Nghiệp đi vài bước, phát hiện điều gì đó, hàng mi dài cụp thấp xuống đè lên bóng đổ, ánh nến lướt qua phác họa một lớp thần tính thật mỏng và lạnh nhạt.
Duy chỉ có đôi mắt khi nhìn xuống kia, giống hệt như màn đêm dịu dàng.

“Sao vậy?” Hắn nhỏ giọng hỏi, “Không muốn ta ôm nàng qua đó sao?”
Tiểu lưu ly yêu bị vẻ đẹp thần thánh mê hoặc, nàng vô thức gật đầu, sau khi tỉnh táo lại thì vội vàng lắc đầu.

Truyện Tiên Hiệp
Vẫn chưa đến nội điện, gương mặt của thiếu nữ đã bắt đầu ửng hồng.
Nàng cúi đầu không nói gì, chỉ dùng ngón tay nhỏ nhắn bấu chặt vai hắn, như thể không muốn buông ra.
Phong Nghiệp khẽ mỉm cười, ôm người vào thẳng nội điện, cuối cùng đặt xuống chiếc giường ở cuối điện.
Vừa đặt xuống, tiểu lưu ly yêu liền hoảng sợ vội ngẩng đầu lên, đồng thời nắm lấy áo bào của Phong Nghiệp ——
Nàng ngước mặt lên nhìn hắn.
Chiếc giường hơi thấp, thiếu nữ ngồi trên giường, cố gắng ngẩng cao chiếc cổ nhỏ nhắn.
Phong Nghiệp vốn không có ý định rời đi, thấy thế, hắn khẽ cười, chống tay lên giường, ngồi xổm xuống trước mặt thiếu nữ: “Nàng muốn thế nào?”
Bàn tay đang nắm lấy áo của hắn dần buông lỏng ra, tiểu lưu ly yêu chột dạ chuyển tầm mắt.
“Tiểu lưu ly yêu, nếu nàng không nói, ta sẽ đi đấy?”
“......!”
Ngón tay vẫn chưa rời khỏi áo choàng của hắn lập tức nắm chặt lại.
Lần này thiếu nữ giương mắt nhìn lại: “Ta, ta muốn người tiếp tục đọc quyển sách mà lần trước người chưa đọc xong.”
Phong Nghiệp khẽ nhíu mày, nhưng vẫn mỉm cười, ánh mắt hơi bất đắc dĩ: “Quyển nào?”
—— Hắn nhớ tới cảnh thứ ba trong giấc mơ cuối cùng mà Thời Lưu kéo hắn vào, quả thật hắn có nghe thấy tiếng lòng của tiểu lưu ly yêu nhắc đến một quyển sách chưa đọc xong.
Chỉ là không ngờ Thời Lưu lại nhớ rõ ràng như vậy.
“Hình như, là một quyển thoại bản nhân gian.” Tiểu lưu ly yêu cố gắng nhớ lại, “Kể về một tiên môn nọ, có một người vì muốn diệt trừ tâm ma để thành tiên, nên đã trở về quá khứ để giết sư phụ của mình…… Người kể được một nửa thì ta ngủ mất.”
Giọng của tiểu lưu ly yêu có hơi ai oán.
Còn Phong Nghiệp thì lại giật mình, nhất thời cảm thấy khó hiểu.
—— Theo lời nàng nói, hắn quả thật tìm thấy một câu chuyện như vậy trong trí nhớ của mình.
Chỉ là quá lâu nên khó ngược dòng tìm hiểu, không nhớ rõ nguồn gốc, nên cũng không nhớ mình đã đọc từ khi nào.
Rõ ràng hắn không thích những thoại bản tình yêu nhân gian này, thậm chí còn từng nói những lời khó nghe với quả lựu nhỏ, nên không thể nào từng tự đọc những thứ này.
…… Khoan đã.

Nếu hắn chưa từng đọc, vậy tại sao lại vô thức biết rằng mình không thích những thoại bản yêu đương đó?
Đồng tử của Phong Nghiệp khẽ run lên.
Hắn vẫn không muốn tin, ngước mắt nhìn tiểu lưu ly yêu đang buồn rầu nhớ lại ngồi trên giường.

Im lặng một lúc lâu, Phong Nghiệp đứng lên, cúi người ngồi xuống giường: “Được, ta kể cho nàng nghe.”
“—— Ừm!”
Thoáng cái, đôi mắt của tiểu lưu ly yêu trở nên trong veo sáng ngời.
Màn đêm dần xâm nhập vào nội điện của Trung Thiên Đế Cung.
Bên ngoài hành lang, biển sao đêm nay đặc biệt rực rỡ, giống như tiểu yêu trốn trong đêm tối lắng nghe chuyện xưa.
Ban đầu tiểu lưu ly yêu nằm trên giường, nhưng sau đó thừa dịp thần minh kể chuyện không chú ý tới, nàng dần dần di chuyển vào lòng hắn.

Biển sao bên ngoài dường như đang nhẹ nhàng chuyển động, không biết đã trôi qua bao lâu, tiểu lưu ly yêu bắt đầu dần buồn ngủ.
Nàng khẽ ngáp một cái.
Lúc thần minh cụp mắt xuống, tiểu lưu ly yêu lập tức ngậm miệng lại, mở to hai mắt, cố gắng xua tan cơn buồn ngủ, tỏ vẻ đang tỉnh táo nhìn hắn.
Phong Nghiệp đóng quyển sách mà mình đã sắp xếp trong biển sâu ký ức lại, hắn khẽ cười: “Buồn ngủ thì cứ ngủ đi, gắng gượng làm gì.”
“Không buồn ngủ,” Tiểu lưu ly yêu lắc đầu như trống bỏi, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chăm chú, “Không buồn ngủ chút nào.”
“Vậy ta tiếp tục nhé?”
“Ừm!”
Cố gắng được một tuần hương, tiểu lưu ly yêu vẫn không nén nỗi buồn ngủ.
Nàng ngẩng mặt lên, cố gắng tìm thứ gì khác để xua tan cơn buồn ngủ, sau đó trông thấy vầng trán của thần minh đang ôm nàng ——
Không giống với thần văn màu vàng mà nàng quen thuộc.
Nơi đó là thần văn nửa vàng nửa đỏ sẫm.
Nghiệp Đế bị thương sao?
Tiểu lưu ly yêu bất an suy nghĩ, lúc không chú ý đã vô thức giơ tay lên theo bản năng.

Đến khi nàng nhận ra, giọng nói của Phong Nghiệp đã dừng lại, đầu ngón tay của nàng chạm nhẹ vào trán hắn.
—— Nàng dám làm chuyện bất kính với thần minh như vậy, trong lòng tiểu lưu ly yêu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng chẳng biết tại sao cơn buồn ngủ giống như kéo nàng chìm đắm trong sương mù dày đặc, khiến ý thức của nàng hơi không rõ ràng.
Thế là bàn tay tham lam của tiểu lưu ly yêu vẫn nhẹ nhàng sờ trán của thần ma, giọng nói bị cơn buồn ngủ ảnh hưởng nên cứ như đang lẩm bẩm: “Nghiệp Đế, sao thần văn của người lại trở thành như vậy……”
Phong Nghiệp khựng lại, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay buồn ngủ đến mức không nâng lên nổi của thiếu nữ.
“Còn có mắt,” Tiểu lưu ly yêu buồn ngủ đến mức không mở mắt lên nổi, nàng nhăn mặt, “Đôi mắt cũng……”
Phong Nghiệp khẽ thở dài, đè cổ tay của nàng xuống cạnh người: “Buồn ngủ thì cứ ngủ đi, được không?”
“Không muốn…… ngủ.”
Thần ma ngẩn ra, nhỏ tiếng hỏi một cách khó hiểu: “Tại sao?”
“Ta luôn…… buồn ngủ.” Mí mắt của tiểu lưu ly yêu không nhịn được mà nhắm lại, lông mày thanh tú cũng hơi nhăn lại, nhẹ giọng như lẩm bẩm: “Nghiệp Đế bệ hạ, có phải ta sắp chết rồi không?”
Bàn tay đang kéo chăn lên giúp nàng của Phong Nghiệp đột nhiên cứng đờ.
“Ta không muốn chết……”
Vừa dứt lời, tiểu lưu ly yêu nghiêng người, bất an cọ vào lòng hắn, dựa sát vào hơn.
“Ta vẫn muốn ở trong ao nước nhỏ của Trung Thiên Đế Cung, chờ người trở về, chờ người kể chuyện……”
“——”
Khớp xương thon dài nắm lấy chăn mỏng chợt run rẩy, sau đó siết chặt.
Phong Nghiệp gắng sức nhắm mắt lại.
Một lát sau.
Khi thần ma lại mở mắt ra, thiếu nữ trong lòng đã hô hấp nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Hắn cụp mắt nhìn nàng, không cử động cũng không nói gì một lúc lâu.
Không rõ đã qua bao lâu, Phong Nghiệp kéo chăn lên cho nàng, đè chặt góc chăn, sau đó hắn cúi người, sau ánh nến, đôi mắt đen láy như màu mực như vừa đau thương vừa buồn bã.
Cuối cùng thần ma cúi xuống, dùng sức lực nhẹ nhàng và dịu dàng nhất đời này, cẩn thận hôn lên trán nàng.
“Ta sẽ không để nàng chết.”
“Quả lựu nhỏ, hứa với ta, nàng phải sống lâu hơn cả vạn năm.”

Vẫn là một đêm dài.
Bầu trời bên ngoài Trung Thiên Đế Cung sáng lên vì có một vị khách bất ngờ đến thăm.
Phong Nghiệp bước vào chính điện, liền bắt gặp Nam Thiền cau mày xoay người lại trên bậc ngọc.
Sắc mặt của Nam Thiền tiên tử rất lạnh, có hơi tức giận, trong mắt càng có nhiều cảm xúc phức tạp giãy giụa và nhấp nháy.
Phong Nghiệp liếc qua, tâm tình không biến đổi: “Tử Quỳnh đến tìm ngươi?”
Hắn nói một cách bình thản, không giống một câu hỏi mà giống một câu kết luận hơn.

Nam Thiền cắn môi dưới, quay mặt đi không đáp lại.
“Nếu ngươi đến để khuyên, vậy thì không cần phí lời.” Bóng dáng của Phong Nghiệp khẽ động đậy, hắn ngồi xuống thần tọa trước thềm ngọc.
“——”
Nam Thiền cảm thấy ngực mình như nghẹn lại, như thể bị tắc nghẽn vì bực bội.
“Ai nói ta đến khuyên huynh,” Nam Thiền hít một hơi sâu, đè nén cảm xúc, “Nghe nói mấy ngày nay Trung Thiên Đế Cung không hề sáng lên, ta chỉ muốn hỏi, có phải huynh dự định xây mộ ở đây không.”
“Không.” Thần ma bình tĩnh đáp, “Nơi này phải để lại cho nàng ấy.”
Nghe hắn cam chịu chuyện nào đó, ánh mắt của Nam Thiền run lên, sắc mặt dường như tái nhợt vài phần.
Đôi tay buông thõng dưới ống tay áo nắm chặt lại, dằn xuống cảm xúc đang dâng trào trong lòng xuống, một lát sau mới khàn tiếng hỏi: “Thời Lưu, cô ấy không sao chứ?”
Ánh mắt của Phong Nghiệp di chuyển, quay đầu nhìn về phía nội điện: “Đang ngủ.”
“Cô ấy không có ở đây cũng tốt.

Lần này ta đến, là vì có chuyện muốn nói với huynh.”
“Hửm?”
Thần ma cụp mắt nhìn xuống dưới bậc thềm.
Sắc mặt Nam Thiền có chút ngập ngừng: “Huynh có nhớ không, khoảng ba vạn năm trước, nhân gian đã xảy ra một đợt yêu họa.”
Thần minh trên thần tọa hơi nhắm mắt lại, như đang tìm kiếm một giọt nước trong biển sâu hồi ức.
Hắn mở mắt ra: “Là đợt yêu họa nghiêm trọng nhất nhân gian, ngươi và Côn Ly trọng thương.”
Nam Thiền cắn môi, quay mặt đi: “Khi đó ta xin huynh một……”
Chưa nói hết câu.
Phong Nghiệp đang ngồi trên thần tọa chợt đứng lên, nhìn về phía cửa bên thông với nội điện.
Nam Thiền ngừng lại, sau đó quay đầu nhìn sang.
Trong chốc lát, thiếu nữ buồn ngủ dụi dụi mắt bước ra khỏi cửa điện, quần áo xộc xệch, giọng nói nghe có vẻ hơi ấm ức: “Ta không buộc dây thắt lưng được, người giúp ta một chút ——”
Câu nói đột ngột dừng lại khi tiểu lưu ly yêu nhìn thấy Nam Thiền trong điện.
Phong Nghiệp, người duy nhất trở lại bình thường, bước xuống bậc thềm ngọc, trong phút chốc đã đứng trước mặt thiếu nữ quần áo nửa mở, hoàn toàn chặn lại tầm mắt của Nam Thiền.
Hắn bất đắc dĩ khẽ nói: “Sao nàng ra đây?”
“……?”
Tiểu lưu ly yêu ngơ ngác thu hồi ánh mắt, ngẩng mặt lên.
Trong đôi đồng tử đen nhánh vẫn còn vẻ lờ mờ buồn ngủ, nhưng sau đó lại chậm rãi ngưng tụ hơi nước, hệt như ngọc lưu ly thấm đẫm tủi thân, nước mưa sắp nghiêng nghiêng rơi xuống hồ ——
“Nghiệp Đế bệ hạ, người, người muốn lập khế ước với Nam Thiền tiên đế sao?”.

Bình Luận (0)
Comment