Cầu Ma

Chương 26 - Truyền Thuyết Hỏa Man!

Thiếu nữ này, chính là Bạch Linh. Giờ phút này cô rất sợ. Nhìn A Công của bộ lạc tế tự, nhìn tộc nhân xung quanh sắc mặt tái nhợt y như cô, mơ hồ có nỗi kinh hoàng.

“Huyết nguyệt mỗi ba năm một lần, sẽ xuất hiện sau khi tuyết trên Ô Sơn hòa tan hết, hiến tế dã thú mới tránh đi tai họa. Nhưng hôm nay lại tới sớm như vậy, thế này…” Bạch Linh cắn môi dưới, nhìn xung quanh, càng sợ hãi.

Ngay lúc này, Tô Minh đang ở trong động lửa đá vôi hết sức chăm chú luyện dược chế thuốc. Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt nhìn chằm chằm thạch lô Hoang Đỉnh, trong lúc quan sát không ngừng biến đổi ngọn lửa lớn nhỏ.

Không lâu sau, trong Hoang Đỉnh truyền đến tiếng chấn trầm ***c. Tô Minh cười khổ, lau mồ hôi, biết mình lại thất bại.

“Sơn Linh Dược này còn khó hơn Thanh Trần Dược nhiều…” Tô Minh lắc đầu, giở nắp Hoang Đỉnh ra xem, bên trong bốc lên khói có chút cay mắt.

Thầm thở dài một tiếng, hắn đang muốn tiếp tục thì bỗng nhiên cảm thấy khí huyết trong người hơi sôi sục, không bị mình khống chế, hắn ngây người nhíu mày, quan sát xung quanh nhưng không phát hiện manh mối gì.

“Kỳ lạ…” Tô Minh gãi đầu, suy tư một lát sau lại tiếp tục luyện dược.

Giờ phút này, ở một hướng khác Ô Sơn, trong Hắc Sơn bộ lạc thì hơi khác với Ô Sơn bộ lạc và Ô Long bộ lạc. Toàn bộ Hắc Sơn bộ lạc tuy cũng đứng nhiều tộc nhân, nhưng tộc nhân nhìn lên không trung vừa sợ hãi và tràn ngập hưng phấn khát máu.

Miệng họ truyền ra tiếng gào thét, chẳng những là Man Sĩ, thậm chí cả tộc nhân bình thường cũng thế. Tiếng gào chậm rãi nối thành một mảnh, hình thành sóng âm vang vọng.

Chính giữa đám người có một núi nhỏ do vô số hòn đá đỏ chất thành. Một ông lão gầy gò mặc áo đen đứng trên núi nhỏ. Ông lão ánh mắt lạnh lùng nhìn huyết nguyệt trên bầu trời, khóe miệng lộ ra ý cười tàn nhẫn.

“Năm tháng xa xưa, trong trời đất mênh mông có tộc Hỏa Man. Tộc này có lực lượng kinh người, khống chế lửa trong trời đất. Giận có thể hủy trời, hận có thể nghịch chuyển càn khôn! Thanh danh lừng lẫy, dù không thuộc Man tộc chúng ta cũng khiến người sợ hãi. Là một phần trong tám đại bộ phận Man tộc!” Ông lão ốm thanh âm khàn khàn thì thào, lại như nói với trời đất.

“Nhưng tộc này muốn chống trời, bị Man Thần trách phạt, trải qua chín ngày chín đêm, khiến tộc Hỏa Man này trừ Man ra, tất cả tộc nhân đều thiêu đốt bản thân, hồn phi phách tán! Nhưng Hỏa Man mạnh như vậy, dù cho trải chuyện như thế thì Man trong tộc chưa chết hết, phản bội Man Thần, tự lập thành Man! Man Thần trách phạt, thi triển thần thông quảng đại, giây phút muốn tiêu diệt tộc này, Man Công của tộc hỏa chiến đấu với Man Thần!”

“Trận chiến này rung động trời đất, dù Hỏa Man Công chết trận, nhưng trước khi chết thi triển thuật khiến Man Thần kiêng dè, che chở tất cả Man chưa chết, trường sinh bất tử!” Ông lão ốm hai mắt lộ tia kỳ dị, tay phải nâng lên, nắm ngón tay khô gầy lập tức lượn lờ khí đen, hóa thành từng cái bóng quỷ quái dữ tợn.

“Nhưng y sai rồi. Mặc dù y che chở toàn bộ Man Sĩ tộc Hỏa Man trường sinh bất tử, nhưng Man Thần lấy cách xa xưa khiến tất cả người Hỏa Man bất tử từ nay về sau mất hình người, hóa thành huyết nguyệt dực! Từ đấy không thấy mặt trời, mất đi thần trí, chỉ có là huyết nguyệt dực! Sự oán hận nộ bi hóa thành oán khí ngập trời, mỗi ba năm một lần nhiễm đỏ trăng sáng, khiến trăng biến thành huyết, để chúng nó lại ra ngoài một lần! Hôm nay lão phu Man Công Hắc Sơn bộ lạc Tất Đồ sẽ giúp các ngươi một lần!”

Ông lão ốm cười dài âm lãnh, cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu tươi. Cùng lúc đó, dưới chân ông vô số đá đỏ dựng thành núi nhỏ oành một tiếng nổ tung. Thật nhiều đá đỏ bay thẳng đến giữa không trung.

Hắc Sơn bộ lạc Man Công Tất Đồ thân hình quỷ dị bềnh bồng giữa trời, hai tay duỗi thẳng, sắc mặt lộ ra điên cuồng và hưng phấn.

Mắt thấy vô số đá đỏ ở giữa không trung nhanh chóng xoay tròn, hợp thành đồ án to lớn. Đồ án hình tròn, bên trong có hình vầng trăng, toàn thân màu đỏ sẫm.

“Nguyệt Dực, thức tỉnh đi, từ trong giấc ngủ say, bước ra!” Tất Đồ lần nữa phun ngụm máu.

Máu tươi trực tiếp hóa thành mưa máu nhập vào đồ án to lớn trên trời, khiến đồ án phát ra tiếng chấn động, toàn bộ bùng nổ, hình thành sương mù đỏ khuếch tán ra ngoài.

Ngay lúc này, mặt đất cả Ô Sơn chấn động. Động đất rất rõ ràng, tựa như đất rung núi chuyển, khiến Ô Sơn bộ lạc chớp mắt xôn xao, còn có Ô Long bộ lạc cũng y như thế.

Giờ phút này, Tô Minh trong đội đá vôi Hắc Viêm Sơn cũng rõ ràng cảm nhận được toàn bộ núi chấn động. Hắn biến sắc mặt. Trong chấn động, hắn mơ hồ nghe sâu trong động có tiếng gào thét yếu ớt truyền đến. Hắn chấn động tinh thần, lập tức bỏ luyện dược, lùi ra sau mấy bước dọc theo lối ra. Khoảnh khắc đầu thò ra khỏi động nhỏ, hắn suýt bật thét. Hắn nhìn đến huyết nguyệt trên bầu trời!”

“Huyết nguyệt!!!” Sắc mặt Tô Minh chợt biến tái nhợt.

Cùng lúc đó, một hơi thở tràn ngập máu me lập tức từ Hắc Viêm Sơn tản ra ngoài. Tô Minh không dám do dự, hắn hiểu rõ huyết nguyệt, thậm chí thầm tính toán thời gian huyết nguyệt xuất hiện.

Nhưng hắn không nghĩ tới huyết nguyệt tiến đến trước thời gian!

Hắn lập tức xoay người, thuận theo động nhỏ quay trở lại động đá vôi. Trong lòng hắn biết nếu ở tại bên ngoài, không có chỗ trốn, nhưng thời gian tuyệt đối không kịp. Trở lại động đá vôi, hắn phát cuồng lấy ra cái sừng, một bên vội vàng chém vào vách động. Thanh âm gào thét sâu trong động ngày càng rõ ràng bên tai, dường như có thanh âm khác ẩn chứa bên trong.

Tô Minh hai mắt đỏ rực. May mắn hơi này hắn khá quen thuộc, cái sừng cực kỳ sắc bén, chỉ khoảng mười phút đã đào ra một cái động. Tô Minh lập tức chui vào, dùng hòn đá đào ra chặn cửa động, không thèm quan tâm động nhỏ tạm thời đào ra tràn ngập nóng bức.

Khoảnh khắc hắn chui vào cái động nhỏ, một luồng khói đỏ ào ra từ sâu trong động, tràn ngập động đá vôi, thuận theo lối ra bay ra ngoài. Tô Minh nghe rõ ràng tiếng gào thét.

Bên ngoài, dưới ánh sáng của huyết nguyệt, chỉ thấy năm đỉnh núi Ô Sơn tựa như núi lửa bộc phát, tiếng chấn động đất bộc phát ra thật nhiều sương mù đỏ.

Sương mù này vốn tồn tại trong năm núi Ô Sơn, giờ phút này phun trào ra, lập tức che kín bầu trời. Sương mù ở Ô Long Sơn là từ từng vết nứt trên núi tản ra, càng có không ít phun trào ở chỗ Tô Minh lấy được Ô Long nước miếng. Nếu Tô Minh có mặt tại đây cẩn thận nhìn thì có thể thấy rõ, những năm nay hắn bị đám Ô Long truy đuổi, những khu vực chúng không dám xâm nhập mà vòng qua, là nơi sương mù phun trào nhiều nhất trong núi!

Ô Long Sơn đã vậy, mấy núi khác cũng giống thế. Đặc biệt là Hắc Viêm Sơn, sương mù phun trào cực kỳ kinh người. Sương mù tràn ngập, quanh quẩn tiếng chấn ù ù, hỗn loạn tiếng nhiều đôi cánh vỗ đập dung hợp một chỗ, hình thành khúc nhạc tử vong khiến người kinh sợ!

Đã thấy từng bóng đỏ từ năm ngọn núi tùy theo sương mù bay ra. Từng tiếng gào sắc bén quanh quẩn trời đất. Những bóng đỏ rõ ràng là từng con thú kỳ lạ có đôi cánh, hai mắt đỏ ngầu, chỉ to cỡ bàn tay, dài sáu chân, mặt người, sắc mặt lộ ra điên cuồng khát máu.

Chúng nó, chính là Nguyệt Dực!

Chi chít tràn ngập trời đất. Số lượng Nguyệt Dực không dưới vài vạn, bao phủ trời đất. Trong tiếng gào sắc nhọn xông đến Hắc Sơn bộ lạc, Ô Sơn bộ lạc, Ô Long bộ lạc cùng với nơi có dã thú tồn tại trong rừng núi.

Chúng nó không có thần trí, tràn ngập oán khí, cực kỳ khát máu. Chúng nó chỉ biết tàn nhẫn giết chóc, hút máu, đặc biệt là máu của Man tộc, càng kích động chúng điên cuồng. Chúng thậm chí không đi quấy rầy đám dã thú mà là lao thẳng đến bộ lạc Man tộc.

Trong Ô Sơn bộ lạc, tộc nhân xao động, từng tiếng kêu sắc nhọn kinh khủng quanh quẩn. Trần Hân sắc mặt tái nhợt túm chặt Bắc Lăng đứng bên cạnh. Mặt Bắc Lăng cũng không có chút máu.

Lôi Thần đứng ở phương xa, cả người nóng nảy. Gã trước tiên đi tìm Tô Minh nhưng không thấy hắn đâu, giờ phút này gã rất lo lắng nhưng càng bị hình ảnh trên bầu trời khiến kinh hãi.

Đám tộc nhân bình thường hoảng loạn lập tức bị Man Sĩ trong bộ lạc ngăn cản xao động. Dần dần, trong bộ lạc, mọi người đều nhìn hướng bục gỗ đang thiêu đốt, bóng người ngẩng đầu nhìn trời.

A Công sắc mặt tái xanh, chỉ là người bên ngoài ánh lửa không nhìn thấy. Con ngươi ông co rút, ông nhìn thấy sương mù đỏ phía xa, nghe thấy tiếng thét điên cuồng truyền đến.

“Sao có thể như vậy được! Chẳng những trước tiên đến, số lượng cũng tăng nhiều như vậy! Mấy năm trước chỉ khoảng ngàn con mà thôi!” Ông hít ngụm khí lạnh, không chút do dự hét lớn.

“Tộc nhân bình thường lập tức trốn đi! Man Sĩ nghe lệnh, đem tất cả thịt cất giữ lấy ra, cắt nó ra, chờ ta ra lệnh!” Thân thể A Công run rẩy, ông cúi đầu liếc tộc nhân bộ lạc, hai mắt nhắm nghiền.

Hình ảnh tương tự cũng xuất hiện trong Ô Long bộ lạc. Bạch Linh nhìn tộc nhân xung quanh kinh hoàng nghe từng mệnh lệnh của A Công, trong mắt cô càng nhiều nỗi sợ.

Cô vĩnh viễn không quên chín năm trước, lúc cô chỉ là con nít tận mắt thấy một người bạn chơi chung, bị vô số Nguyệt Dực lúc gần đi túm lấy. Bạn chơi chung khóc thét chói tai, biến mất trong sương khói, bị đẩy vào Ô Sơn, chờ đợi hắn, là tử vong dần đến gần.

Huyết nguyệt trên trời bị sương mù bao phủ, như ẩn như hiện. Nhưng từng bóng đỏ gào thét xẹt qua sương mù lại dần tiến đến. Vô số Nguyệt Dực chia thành ba phần, bay thẳng tới ba bộ lạc.

Ô Sơn bộ lạc.

A Công nhìn chằm chằm trên trời, chớp mắt Nguyệt Dực tiến đến, tay phải ông cầm cốt trượng vung lên. Thoáng chốc biển lửa dưới thân bùng phát khuếch tán, trực tiếp bao phủ cả bộ lạc. Nhưng biển lửa này rất kỳ quái, không thiêu đốt gian nhà gỗ lá mà tựa như hư ảo không tồn tại, bao vây cả bộ lạc vào trong.

“Quăng thịt thú!!!” A Công gầm rống.

Lập tức Man Sĩ tộc nhân trong bộ lạc kinh sợ ném ra từng con dã thú chảy ra máu tươi, mạnh quăng lên trời.

Bình Luận (0)
Comment