Cậu Của Quá Khứ

Chương 37

 'Trong bộ phim cũ của Pháp ta từng xem

có một câu nói thế này

thời khắc mặt trời dần buông xuống

phút cuối chớp lên một ánh sáng lục diệu kỳ

để ai bắt gặp sẽ được trao niềm hạnh phúc

Thật tuyệt vời, em nhỉ?

Tạm biệt, tôi sẽ nhớ em xiết bao'

*Trích 'Green Flash' - AKB48, bản dịch: Maki + oi_gioi_oi





Suốt chặng đường, Hướng Hòa nghĩ về lời hứa với Thế Anh, đồng thời tự thuyết phục bản thân tin vào những gì Thế Anh đã nói, rằng bọn họ rồi sẽ có thể vực dậy.

Nhưng xung quanh chỉ toàn u muội. Một khoảng tối dày đặc, uất ám đến ngột ngạt.

Sau nửa giờ đường xe, Hướng Hòa đến quán cà phê đã hẹn với mẹ, hiện tại cách giờ hẹn còn hai tiếng. Cô điểm một thức uống tại quầy, sau đó lẳng lặng tìm một góc ngồi khuất sau những món đồ trang trí cầu kỳ rắc rối. Hướng Hòa ngồi xuống, cảm giác chờ đợi phục vụ mang thứ mình yêu cầu lên cứ như đang ép chẹt cô không tài nào thở nổi. Có gì đó cứ như thể đang chực chờ nổ banh, làm cho tất cả mọi thứ trở nên bung bét. 

Bức tường thật khó chịu, tại sao họ lại sơn loại màu sắc này?

Chiếc bàn trông thật ngứa mắt, họ không nhận ra nó không cân đối hay sao?

Nom cửa sổ kìa, đã bao lâu không ai lau dọn chúng rồi? Tại sao mẹ lại lựa chọn một quán cà phê tồi tệ thế chứ?

 Hướng Hòa sắp phát điên.

Cô cào mớ tóc trên đầu, sau đó lôi điện thoại ra, trừng mắt nhìn về phía màn hình, nơi đang hiển hiện dòng tin nhắn ghi lại địa chỉ. Địa chỉ của một quán cà phê khác nằm trên con đường mà Hướng Hòa không hề quen thuộc tại Bến Sương Mờ. 

Hướng Hòa không rõ mình chằm chằm nhìn địa chỉ ấy bao lâu. Đợi đến khi nhân viên phục vụ bưng đồ đến, cô mới thoát ly khỏi dòng suy nghĩ vô định, ngẩng đầu lên, nâng điện thoại hỏi, "Xin lỗi nhưng... nơi này có cách xa đây không?"

Nhân viên phục vụ phản ứng có chút ngạc nhiên, song cô gái nhanh chóng gật đầu, "Con đường này chỉ cách quán em tầm mười phút đi bộ thôi, ra khỏi quán, rẽ phải đi thẳng tới ngã tư xong quặt trái là sẽ tới."

Hướng Hòa siết chặt tay, chẳng nói chẳng rằng mà cúi đầu nhìn xuống dưới. Bầu không khí xung quanh lại trở nên gò bó và an tĩnh đến rợn người. Không còn tiếng người, không còn tiếng nói an ủi bản thân nữa, chỉ còn sự thúc giục, rằng nếu bây giờ không làm thì nhất định sau này sẽ hối hận. 

Luôn là như vậy, con người ta sẽ lăn tăn về những gì mình đã không làm trong quá khứ.

Đi liền theo đó, có cả những kẻ mãi day dứt về những gì mình đã làm.

Hướng hòa đứng lên, đi đến chỗ nhân viên quầy tiếp khách, đưa bọn họ tờ giấy nhắn mình vừa chuẩn bị kèm theo tấm hình của mẹ - thứ mà luôn được cẩn thận cất giữ trong ngăn ví sâu chứ chưa từng được lấy ra. Cô đưa thêm tiền, ngỏ ý muốn nhờ bọn họ nếu hai tiếng sau thấy người phụ nữ này đến quán thì hãy đưa tờ giấy cho bà.

Thế Anh đã không còn việc gì cần nán lại Bến Sương Mờ nữa, khi Hướng Hòa bảo cậu hãy về Ngã Tư Hoa trước đi, Thế Anh chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu, tầm mắt hướng xa xăm. 

Lúc quay đầu nhìn lại, Hướng Hòa đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Nỗi sợ cực kỳ vu vơ và khó hiểu, nhưng nó thật sự tồn tại.

"Thế Anh." 

Cô gọi.

Cậu bạn của cô quay đầu lại, nhướng mày thắc mắc.

"Khi nào về Ngã Tư Hoa... chúng ta sẽ lại tiếp tục cùng nhau cố gắng." Hướng Hòa chỉ nói như thế, sau đó không đợi Thế Anh trả lời, cô đã bỏ đi khuất dạng.

Tương lai luôn có thể nỗ lực phấn đấu, song nếu cứ để quá khứ lấn cấn, tớ không thể chịu đựng được, bạn của tớ! - Hướng Hòa vừa chạy, vừa cắn môi suy nghĩ.

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Hướng Hòa xem lại địa chỉ Thắng đưa rồi bắt taxi đi thẳng đến đấy. Thời gian từ giờ cho đến cuộc hẹn với mẹ còn gần hai giờ, đi lại tốn tầm năm phút, coi như cộng thừa thiếu thêm mười phút nữa, mình cần có một buổi đối chất với cậu ta dài một tiếng rưỡi. Một tiếng rưỡi... nghe dài, mà thực chất cũng sẽ trôi qua rất mau, Hướng Hòa nheo mày nghi hoặc, liệu mình có thể làm được gì đây? 

Điểm hẹn là một quán cà phê, vậy nhất định sẽ không xảy ra ẩu đả.  Chưa rõ đối phương đi bao nhiêu người, nhưng ở một nơi đông đúc như vậy, hẳn sẽ không có chuyện lôi số lượng ra áp đảo. Đây là cơ hội. Không được gì thì thôi, chí ít mình cũng không cần phải hối hận vì đã không làm gì.

Trước khi xuống xe, Hướng Hòa lôi chiếc máy ghi âm theo mình bấy lâu nay ra, đặt xuống lòng bàn chân, giấu trong giày. Đây là món quà cô từng tặng Diệp An, có điều Diệp An cho cô mượn trong chuyến đi chơi để lưu giữ kỉ niệm. Bây giờ nó lại được dùng trong tình huống này đây, không biết Hướng Hòa nên khóc hay nên cười.

Bước đi hơi cộm, Hướng Hòa chỉnh lí lại tư thế một lần nữa, theo lời bác tài, đi bộ một đoạn sẽ thấy quán cà phê Hướng Hòa muốn tới. Lớp sương mù vây quanh đã có dấu hiệu dày hơn trước, thành thử Hướng Hòa bắt đầu cảm thấy lớp quần áo mình hiện đang mặc vẫn chưa đủ ấm. Cô vừa dợm bước, vừa lấy điện thoại định gọi cho Thắng.

[Đến rồi à?]

"Giờ tôi phải làm gì nữa?" Hường Hòa giữ cho giọng điệu của mình thật bình tĩnh.

[Đi thêm một đoạn nữa đi, mày sẽ thấy phía bên tay trái có một con ngõ hẻm. Vào đó. Đi cho đến khi nào mày trông thấy tao thì thôi.] 

Ngõ hẻm? Hướng Hòa rùng mình. "Không có chỗ nào quang minh chính đại hơn hay sao?"

[Muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì phải dũng cảm hơn tí đi chứ.]

"Vậy tôi không đi nữa, gặp thì gặp cho đàng hoàng." Hướng Hòa trên đà quay người bỏ đi, đã thấy không biết từ bao giờ ngay đằng sau lưng đã xuất hiện ba thanh niên dáng dấp bụi đời, không đợi cô kịp kêu lên, bọn họ đã đẩy cô, áp tải về phía trước. Hướng Hòa muốn tìm kiếm sự cứu trợ từ xung quanh, song cô chợt nhận ra đoạn đường này đột nhiên trở nên vắng tanh vắng ngắt, có vài người từ xa vừa để ý đến bọn họ đã vội vàng đổi hướng ngay. 

Bến Sương Mờ - một thành phố của giàu sang và hào nhoáng, nhưng cũng đồng thời là một thành phố của tội lỗi. Con người ở đây yêu thích hương vị đồng tiền, đồng thời cũng tránh cho mình trực tiếp dính phải mùi vị máu tanh.

Gã đô con nhất trong số ba tên dẫn đầu đi đằng trước, hất cằm, "Kéo nó vào trong, thằng Thắng đang đợi đấy."

Lúc này đây, Bến Sương Mờ đi vào buổi chiều tà, lớp sương mù bao vây thành phố lại trở nên dày hơn, vừa lạnh giá, lại vừa tối tăm mù mịt.

Hướng Hòa bị kéo vào trong con ngõ hẻm, vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát thân. Cô nghiến răng nghiến lợi nói, "Bỏ tay ra, tự tôi đi được. Dù sao tôi cũng đã quyết định sẽ đến đây mặt đối mặt với cậu ta rồi."

"Đám có học thức chúng mày khôn lỏi lắm, ai biết thả mày ra mày lại giở trò gì." Một gã cười khẩy.

Hướng Hòa trừng mắt nhìn hắn, không nói gì thêm. Cô muốn để dành sức lực, tiếp đó có lẽ sẽ cần đến. Đi một đoạn, cuối cùng cũng thấy phía cuối ngõ hẻm. Bất ngờ thay, đó lại là một khoảng sân nhỏ con có mái che, để một vài vật dụng như bàn ghế, tủ đồ, thoạt trông giống căn cứ bí mật của một băng đảng quèn nào đấy. Một chàng trai ăn mặc gọn gàng, đầu tóc chải chuốt tỉ mẩn đang sải chân ngồi trên sofa, dang hai tay nhếch mép chờ đợi Hướng Hòa bị dâng tận mặt.

"Đến rồi đấy à, Hướng-Hòa." Thắng đứng dậy, đám người kia lại ép Hướng Hòa quỳ xuống đất. Đột nhiên tình huống này khiến cô nghĩ đến cảnh tượng trong một bộ phim, song lại chẳng thể bật cười. "Còn nhớ mình chứ, Hướng-Hòa?"

Hướng Hòa nhẫn nại ngửa mặt lên nhìn, trả lời thật thà, "Trước thì không nhớ, mới gần đây biết cậu là người phá hỏng bài dự thi của tôi hai năm trước, lại còn khiến tất cả mọi người đổ oan cho Thanh Hoa, tôi mới ghi nhớ cậu. Một người lòng dạ hiểm độc."

"Đúng là kẻ đứng thứ hai chẳng bao giờ thèm đặt kẻ thứ ba vào mắt." Thắng nhăn mày buồn bã, "Trước đây cũng thế, mà bây giờ vẫn vậy. Rõ ràng Hướng Hòa lúc nào cũng chỉ là kẻ đứng thứ hai, vậy mà huênh hoang tự đắc như vậy sao."

"Bởi vì cậu không đáng để tôi ghi nhớ. Cậu là một kẻ đểu cáng, Thắng." Hướng Hòa nghiến răng. "Giờ thì nói đi, rốt cuộc cậu đã ra tay hại bọn tôi kiểu gì?"

"Từ từ đã, nói chuyện để sau được mà." Thằng xoay người, lại ngồi xuống ghế sofa, hai chân vắt chéo, tay dang ngang, dáng vẻ bề trên, "Này, lục soát người nó đi đã, tao không tin đàn chị của tao đến đây mà không chuẩn bị thứ gì."

Hiện đang cuối mùa đông, Hướng Hòa mặc rất nhiều quần áo. Nghe thấy vậy, từng lớp quần áo cứ thế bị cưỡng ép cởi ra, cho đến khi chỉ còn độc chiếc áo phông trong cùng, rét lạnh đến run người. "Sờ soạng khắp nơi rồi mà không tìm thấy cái gì khả nghi hết, đại ca." Một kẻ cười suиɠ sướиɠ báo cáo lại với Thắng.

"Được rồi, vậy để mình xem Hướng Hòa định giở trò mèo gì." Thắng nheo mắt nhìn Hướng Hòa từ đầu đến chân, khóe miệng lại cong lên thêm một lần nữa, "Xinh đẹp như vậy, đáng tiếc, mày làm tao ngứa mắt quá. Chỉ nhìn thôi, tao cũng muốn gϊếŧ chết mày, muốn dìm mày xuống vũng bùn lầy, cả đời cũng không thể trồi lên được."

Bởi vì, vầng thái dương vốn quá đỗi xa vời, quá đỗi chói lóa, khiến cho những sinh vật yêu màn đêm hận không thể bắn rơi mặt trời, để nó không bao giờ có thể lấn át được nữa. Mà thứ gì càng thanh tao, càng như một tờ giấy trắng, con người ta càng muốn nó lấm bẩn. 

"Có điều mày không biết." Thắng bắt đầu lên tiếng, "Vốn dĩ tao chẳng cần cái vé mời hay suất đi gì đó để được vào cái khách sạn chết tiệt đấy. Tao không như đám chúng mày." Hắn lấy tay vuốt mặt, thoạt trông có chút hưng phấn, "Chú tao chính là chủ của cái khách sạn đó. Năm nào sự kiện nổi bật ở Bến Sương Mờ chẳng do chú tao thầu. Mày nghĩ tao thật sự ra vào cái khách sạn đó khó lắm ư?"

"Vậy người mà liên tục cố tình chạm vào tôi_" Hướng Hòa giật mình.

Song Thắng lại giơ ngón trỏ lên lắc lắc, "Đánh lạc hướng tí thôi, chứ tao cũng cần gì phải làm trò mèo kiếm cách lấy thẻ phòng của chúng mày. Vốn dĩ ngay hôm đầu chúng mày đến, tao đã lấy được bản mềm bộ ảnh rồi, tà tà chỉnh sửa, cho đến khi mang chúng sang thành phố B, để lại một người ở đây cài mày một chút. Sao? Có phải thấy rất khâm phục đội ngũ chuyên nghiệp dưới tay tao không? Nếu không phải tự dưng có con điên xông ra lật lại vụ hai năm trước thì đợt triển lãm này phần tốt lại đến tay chúng mày à? Ông Mục Thiệp chắc quăng chúng mày đi tận tít đâu rồi ấy chứ."

Càng nói, Thắng càng giận dữ. Hắn cảm thấy mãn nguyện đến khó tin. Đạp được Hướng Hòa một phát từ trên cao rớt xuống dưới mà hắn thấy hả hê đến tràn đầy buồng phổi. Hướng Hòa khó tin nhìn hắn. Cô chẳng đời nào có thể ngờ trên đời này lại có một kẻ đê tiện ghét mình đến bất chấp thủ đoạn như thế. "Chỉ vì... chỉ vì hai năm trước đứng hạng ba thôi, mà mày lại có thể như vậy hay sao?"

"Nếu thật sự 'chỉ vì' vụ hai năm trước." Thắng nhếch mép, ngừng cười cợt, "Lí do tao ghét mày đâu ít ỏi như thế, thậm chí tao đã ghét mày từ trước ART rồi. Ai cũng xoay quanh mày, tung hô mày, khen ngợi mày, tao ngứa mắt." Hắn tiến lại gần Hướng Hòa, gằn từng chữ một, "Cho đến khi mày công khai chuyện tình buồn nôn của mày, tao lại càng ghét mày hơn. Chỉ vì cái tính hướng biếи ŧɦái chết tiệt của mày. Mày nghĩ tao sẽ dễ dàng bỏ qua cho thứ đáng nguyền rủa như mày sao?"

"Nếu mày ghét tao chỉ vì những lí do đó, vậy chỉ chứng tỏ mày vừa thiếu năng lực, lại vừa hèn hạ." Hướng Hòa siết chặt tay. Nguyên nhân dẫn đến hành động bỉ ổi mà đối phương đưa ra khiến cô không tài nào chấp nhận nổi. Con người chính là như vậy, có những kẻ chính là khốn nạn như vậy.

"Thiếu năng lực? Thế mày thử nhìn xem, mày đang đứng ở đâu vì một kẻ mày đánh giá thiếu năng lực. Hèn hạ? Tao không hèn hạ, chỉ là tao biết dùng cái đầu của mình, hơn nữa biết dùng tiền của mình mà thôi. Đó là những thứ mà những kẻ tầm thường như mày và thằng bạn của mày không hiểu được." Thắng nói xong, lập tức tát Hướng Hòa một cái. 

Cát tát này không nương nhẹ chút nào. Hướng Hòa sửng sốt quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn vẽ nên một nụ cười méo mó hạnh phúc.

"Mày điên rồi." 

"Tao chỉ muốn mày điên cùng tao." 

Hướng Hòa đột nhiên vùng thoát ra khỏi hai cánh tay kẹp bên mình, xông đến, dồn toàn bộ sức lực bình sinh để đấm Thắng. Tựa hồ ai cũng bất ngờ đến không kịp trở tay, thoáng một cái, đối phương đã văng người lên chiếc ghế sofa đằng sau, máu mũi tóe ra, chảy xuống. Đám thanh niên đằng sau hoảng hốt vội kìm cô lại, nhưng Hướng Hòa lại như lên cơn, liên tục xông đến liều mạng với Thắng.

"Cú đấm ấy thay cho sự nhục nhã mày mang lại cho bọn tao." Cô nói.

Thằng ngửa đầu, lấy tay che mũi. Hắn nhắm mắt trong chốc lát, sau đó bật mở, vùng lên cho Hướng Hòa một đấm y hệt. Do đang có người giữ cho nên Hướng Hòa không bật người về đằng sau, có điều mắt nổ đom đóm, xung quanh tối sầm.

"Thả nó ra, để hôm nay tao với nó thẳng thắn một lần." Thắng cởϊ áσ khoác ngoài, hung hăng ra lệnh, "Mày đừng tưởng vì mày là con gái nên tao sẽ nhẹ tay. Để tránh mọi người nghĩ tao hèn, tao sẽ một đối một với mày."

Được thả tự do, Hướng Hòa loạng choạng giữ thăng bằng. Cô cảm thấy khóe miệng của mình đã rách toác, vừa xót, vừa ê ẩm. 

Thắng đi đến, xốc cổ áo cô lên, trừng mắt nhìn, gương mặt bọn họ cách nhau vô cùng gần, gần đến mức từng câu nói đều phả khói ngay sát cạnh. "Đừng quên, vị thế hiện tại của mày là một kẻ ăn theo tao. Từ giờ trở đi, mày sẽ chỉ có thể ở dưới tao một bậc mà thôi."

Hướng Hòa đã nhìn lại được mọi thứ, kể cả gương mặt đang ngay trước mắt mình. Cô định nâng nắm đấm thêm một lần nữa, nhưng nghĩ lại, mình đã có đoạn ghi âm mà mình cần, giờ việc gì cần phải phí công thêm? Chẳng thà ăn đòn thêm một trận, tất cả đều có thể nhẫn nhịn được.

"Chúng mày, tháo giày nó ra." Chợt Thắng lên tiếng.

Hướng Hòa trợn mắt, khó tin nhìn hắn. 

"Giờ tao mới nhớ ra tao vẫn chưa kiểm tra toàn bộ." Thắng nhoẻn miệng cười, "Mau cởi giày của nó!"

Hướng Hòa đẩy Thắng ra, xoay lưng tính bỏ chạy. Nhưng chẳng mấy bước cô cảm thấy trời đất xoay chuyển, ngã lăn xuống đất. Ống đồng đau nhức, hiển nhiên vừa bị ai đó ngáng chân. 

"Ở đây có cái máy con con!" Không biết kẻ nào đã thốt lên. 

"Mày nghĩ mày khôn hơn ai chứ." Thắng cúi người ngồi xổm bên cạnh Hướng Hòa, "Tao không biết tao còn bao nhiêu thời gian cho đến khi cứu binh của mày đến. Nhưng tao phải nói cho mày biết một điều." Hắn nắm tóc Hướng Hòa, kéo lên, "Mày sợ chưa? Hôm nay tao muốn mày ăn no đòn, để mày hiểu cho thấu, rốt cuộc mày nên biến mất như thế nào."

Thắng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, "Đánh nó cho tao. Đánh gãy xương nó. Đừng vì nó là con gái mà nương tay."

Hai thanh niên nhìn nhau xong thực sự xông đến, chỉ còn gã đô con lẳng lặng đứng yên, nhướng mày chưa chịu ra tay. "Mày quên ai trả tiền cho mày rồi à?" Thắng nổi giận.

"Hai thằng là đủ rồi. Đối phương chỉ là một đứa con gái." Gã đáp.

"Con chó dại ấy đâu phải con gái bình thường." Thắng khoanh tay lại, "Mày bỏ qua cho nó một cái, quay mặt đi, nó lập tức cắn mày."

Hướng Hòa lúc bấy giờ kịp nghe mấy câu trao đổi của hai người, sau đấy chỉ còn biết lấy tay che đầu. Trời lạnh thấm xương, đòn đau thấu óc. Hướng Hòa cảm thấy, ngày hôm nay có lẽ sẽ là ngày gian truân nhất cuộc đời mình. Từng nhịp thở trở nên khó nhọc, không thể suy nghĩ, không kịp hối hận.

"Dừng lại đi! Mau dừng lại!" Chợt một giọng nữ vang lên, nghe hoàn toàn xa lạ. 

Hướng Hòa gắng gượng mở mắt, chỉ thấy một cô gái chạy đến, nước mắt giàn dụa quỳ xuống ôm lấy chân Thắng, "Anh dừng lại đi, cô ấy sẽ chết mất!"

"Còn dám vác mặt đến đây?!" Thắng bực bội đẩy ngã cô gái, "Nếu không phải vì mày tự dưng dở chứng, lật lại vụ hai năm trước thì nó sẽ bị đẩy vào tình thế hiện tại sao? Mày nghĩ mày có tư cách để mà ở đây xin tha cho nó à?"

Hướng Hòa liếc mắt nhìn hai thanh niên còn đang đứng bên cạnh, thấy chúng nhất thời mải quan sát tình huống bên kia, đảo mắt thêm một cái, liền trông thấy gần đó có mấy vỏ chai bia vứt linh tinh không ai thèm dọn. Não nhanh chóng nhảy số, Hướng Hòa hít một hơi thật sâu, nhất thời lại choáng váng một trận. Cơ thể cô vô cùng đau nhức, cái lạnh chảy vào da thịt, khiến từng cử động cứng nhắc lạ thường. 

Nếu không làm ngay bây giờ, thì chẳng còn cơ hội nào nữa. 

Hướng Hòa lật người, lao về phía đống vỏ chai trên mặt đất. Rồi cô lại bị đá văng đi. Người đá cô chính là gã đô con im ắng nãy giờ.

"A! Thấy chưa! Mày đúng là một con chó cái!" Giọng Thắng lại vang lên. Song Hướng Hòa đã nhắm mắt lại. Bao lâu trôi qua rồi? Liệu mẹ đã đến quán cà phê đó chưa? Đọc được mẩu giấy, gọi người giúp đỡ, đi đến điểm hẹn, xong liệu có tìm được ngõ hẻm này hay không? Nếu không tìm được, bà sẽ báo cảnh sát, có lẽ sẽ đánh hơi được nơi này. Chỉ không biết liệu mình chịu đựng được đến lúc đó không.

"Mày muốn dùng cái này để đánh lén bọn tao? Sao mày lại có thể nham hiểm như vậy cơ chứ." Tiếng bước chân tiến lại gần, Hướng Hòa mở mắt, trông thấy cảnh tượng mà đời này cô không bao giờ có thể quên.

Nụ cười nhăn nhó tựa ác quỷ, tay cầm vỏ chai, dứt khoát vụt thẳng về phía cô. Hướng Hòa phản xạ nâng tay lên, cảm thấy có lẽ tay mình đã gãy làm đôi rồi, đồng thời nghe thấy tiếng vỡ sắc nhẹm.

"Anh điên rồi sao! Anh muốn gϊếŧ cô ấy à!" Giọng nữ kia lại vang lên.

Cậu ta thực sự muốn gϊếŧ mình! - Hướng Hòa cũng nghĩ đến trường hợp ấy, khiếp đảm và bàng hoàng đột kích sâu vào tận tâm khảm. Người này không chỉ đơn giản ghét mình, hắn điên rồi! 

"Tao từng nghĩ qua, không gϊếŧ được mày, lại không muốn tiếp tục trông thấy mày lảng vảng quanh mắt, chẳng bằng phế mày đi, để mày từ giờ vĩnh biệt cái đam mê này." Thắng nheo mắt lại, tay huơ nửa vỏ chai, "Ý tưởng hay đấy nhỉ, không gϊếŧ mày, nhưng làm mày sống dở chết dở, cả đời cũng không thể quên tao, cơ mà lại chẳng thể làm gì tao."

Hướng Hòa mở mắt, vừa thở, vừa lẩm bẩm, "Điên rồi..."

"Nếu không phải ba năm trước mày đột nhiên xuất hiện, biến tất cả mọi cố gắng của tao thành công cốc, thành cái bóng sau ánh sáng của mày thì tao đã không ghét mày đến độ này." Thắng chỉ thẳng nửa vỏ chai về phía Hướng Hòa, thậm chí cô có thể trông thấy những giọt máu đang nhỏ xuống từ đó. Là của mình? Cô nghi hoặc. 

Như lời Thế Anh đã nói, xem thường kẻ khác, thực chất mình mới là kẻ dại dột nhất.

Cô gái lạ mặt chạy tới ôm lấy Thắng từ đằng sau, vừa khóc vừa lắc đầu, "Anh dừng lại đi! Đừng để mọi chuyện đi quá xa, sẽ không thể quay đầu đâu!"

"Cút xa khỏi người tao!" Thắng lấy cùi chỏ thọc mạnh vào cằm cô gái, khiến cô lập tức ngã quỵ.

"...là quái vật sao." Hướng Hòa nhìn cô gái miệng máu chảy ròng ròng hòa chung cùng nước mắt rồi nhìn Thắng, khó nhọc thì thào. Chỉ có quái vật mới đáng sợ đến dường này.

"Tao không muốn làm đến mức độ này." Thắng xoay người, không biết nghĩ gì lại duỗi tay định đỡ cô gái kia dậy. Có điều cô gái ấy đột nhiên vùng lên trấn áp hắn ngã xuống nền đất, quay lại gào lên với ba thanh niên còn đang đứng xem kịch, "Anh ta điên rồi, nếu các người chỉ vì chút tiền mà điên cùng anh ta, sớm muộn cũng sẽ có lúc anh ta mất kiểm soát làm ra hành động điên rồ! Đến lúc đó chỉ có tù mọt gông! Tôi có thể cho các người nhiều hơn, các người hãy mau giải cứu chúng tôi đi!"

Hai thanh niên đồng thời quay đầu nhìn gã đô con, chỉ thấy gã nhíu mày. Thắng vùng vẫy, với sức lực của cô gái thì chẳng thể kìm hãm hắn lâu. "Bọn mày đừng quên ai mới là chủ! Tiền thì tao không thiếu!"

Hướng Hòa thấy tình thế hiện tại có vẻ khả quan, vội vã dồn hết mọi bề để gượng dậy. Ai ngờ chưa được nửa đường, một thanh niên đã xông đến, đạp cô tiếp tục gục xuống. "Đừng hòng thừa nước đục thả câu!"

Cô gái nọ tựa hồ đã tuyệt vọng, Thắng thừa thế lật người, dùng toàn thân đè cô xuống nền đất. "Đồ điên, cô giúp nó có được gì không?"

"Em xin anh, hãy dừng lại đi. Dù quá khứ có thế nào đi chăng nữa, đến đây là được rồi." Cô gái khóc nấc lên.

Hướng Hòa đau đến muốn ngất lịm, mặc kệ mọi chuyện. Song thời điểm nghe thấy tiếng nức nở của cô gái, cùng cả những lời cầu xin của cô, Hướng Hòa lại cảm thấy không tài nào nhắm mắt nổi. Cô xoay nửa người, bắt lấy cổ chân của thanh niên nọ, thì thào, "Nếu là đàn ông, nhìn thấy cảnh thế này nên tự ý thức được việc mình cần làm đi."

Cô mệt mỏi đến cùng cực, nhưng những lời nói ra lại vô cùng rõ ràng. Thanh niên nhướng mày, theo phản xạ ngẩng mặt nhìn gã đô con. "Đại ca..."

"Bọn này là dân làm thuê, có tiền nhận việc, đừng nói là đàn bà con gái, ngay cả khi mày là phụ nữ có thai, bọn tao cũng_" Gã thanh niên còn lại thái độ dọa nạt, tuy nhiên y lập tức bị gã đô con thụi một nhát vào bụng, đau điếng người quỵ xuống sàn.

"Đừng làm bẩn danh tao." Gã đô con trừng mắt nhìn kẻ lăn lộn trên nền đất, giận dữ giơ nắm đấm, "Tao có thể ra tay với tụi mày, nhưng tuyệt đối sẽ không làm gì trái với lương tâm. Tao sẽ không để thằng Thắng gϊếŧ mày."

"Đại ca!" Thanh niên đang lấy chân đì Hướng Hòa hoảng hốt chạy lại đỡ bạn, Hướng Hòa tranh thủ vươn tay, với lấy nửa chai bia đã vỡ, giấu sau lưng. Tim cô đập thình thịch, chỉ sợ có ai đó sẽ phát hiện ra hành động của mình. 

"Hôm nay, dù trên phương diện nào tao cũng đã thắng nó." Thắng vuốt má cô gái dưới thân, "Rốt cuộc thì nó cũng phải sáng mắt ra. Mà em ngu quá, muốn giúp nó, lại không gọi cảnh sát đến sao? Em mà gọi cảnh sát, chắc chắn nó sẽ được cứu, em cũng không phải chịu đau đớn thế này."

"Anh biết em sẽ không hại anh mà." Cô gái ôm lấy eo Thắng, giọng điệu cam đoan, "Anh biết em lo lắng, quan tâm cho anh mà. Em chỉ muốn tốt cho anh thôi."

"Tốt cho anh? Lời này thật tử tế." Thắng lại gỡ tay cô ta ra. "Tóm lại, hôm nay mặc kệ thế nào, Hòa, tao cũng sẽ lấy đi đôi tay của mày." Hắn loạng choạng tiến tới.

Hướng Hòa liếc mắt nhìn gã đô con, gương mặt của gã lạnh nhạt, có lẽ gã sẽ làm đúng như lời gã đã nói, mặc kệ mình có ra sao, không để mình chết là được. Con người đúng là biết sợ trước khi học cách quả cảm. Hướng Hòa từ nhỏ đến lớn sợ vô số thứ, sợ từ con người cho đến bóng đêm. Vậy mà sau bao nhiêu năm một thân một mình, cô lại tự luyện cho mình một lá gan can trường đến ngu ngốc. Đến đây một mình, nghĩ rằng mình có thể lo toan ổn thỏa, tin tưởng con đường lùi mình tạo ra sẽ không khiến mình mảy may sứt mẻ, không ngờ, cuối cùng vẫn là vì Hướng Hòa quá ngây thơ.

Đừng bao giờ nghĩ mình khôn hơn kẻ khác. Câu nói một lần nữa lặp lại trong đầu. 

Nếu giờ đâm cậu ta, cậu ta có thể sẽ chết?

Nếu không đâm, mình sẽ mất đi đôi tay này.

Một đôi tay - ước mơ của mình; một sinh mệnh - cả đời cậu ta.

"Thắng, cậu thực sự ghét tôi đến mức này sao?" Hướng Hòa nhìn người đang tiến về phía mình, hỏi.

"Mày quên rồi." Thắng bật cười. Mặt hắn hơi ngửa lên, khiến Hướng Hòa không nhìn rõ biểu cảm.

Hướng Hòa nhíu mày, tâm trí mơ hồ.

"Lí do để tao ghét mày... cho tao đâm mày một nhát, rồi tao sẽ nói." Thắng nở nụ cười, bàn tay với lấy mảnh vỏ chai vừa đánh rơi.

"Anh điên rồi! Cứu với! Ai đó cứu với!" Cô gái kia lồm cồm bò dậy, gào lên.

"Im miệng!" 

Thắng nổi trận lôi đình xoay ngoắt người lại. Song vì quá vội vã, cả hai người đều không lường trước được hành động của đối phương. Tay cầm vỏ chai vốn định chỉ trỏ đe dọa, thật không ngờ lại cứa lên cổ cô gái kia, khiến máu tức thì phun ra, hắt đỏ gương mặt nàng.

"Thằng ngu!" Thanh niên mặt cẩu sửng sốt thét lên. "Mày gϊếŧ nó mất!"

"Kh-Không..Đừng...." Thắng sững sờ nhìn cô gái ôm cổ trợn mắt nhìn hắn, miệng lắp bắp như muốn nói gì mà chẳng nên lời. Gã đô con là người phản ứng nhanh nhất. Gã chạy tới bế cô gái lên, toan chạy đi. Một tên đột nhiên kéo gã lại, "Đại ca, đại ca định đi đâu?"

"Bệnh viện!" Gã mất kiên nhẫn hất tay y.

"Không được đâu, nhỡ mình bị truy thì sao!" Y lại bắt lấy gã một lần nữa.

"Nếu để đây nó chết thì sao?" 

"Cọ nhẹ một cái thôi, không chết được."

Gã đô con còn đang muốn phản kháng thì đột nhiên ăn một đòn vào gáy. Hướng Hòa trợn mắt, nhìn chằm chằm tên thanh niên ban nãy bị gã đánh nay đã trở mặt khiến gã bất tỉnh nhân sự. Tay y vẫn còn run rẩy, chai bia còn nguyên cứ thế rơi xuống đất, vỡ tan tành. 

Cô gái đổ nhào xuống đất, hai mắt vẫn mở lớn, miệng há ra như muốn hít thở, song lại vô cùng khó khăn. "Để... để nó lại đây..." Y thở hồng hộc, khó nhọc lên tiếng.

"Ý mày là sao?" Tên mặt chó gắt lên, "Sao mày dám đánh đại ca?"

"Chứ để lão mang con kia đi, chúng mình lại bị liên lụy! Tao không muốn ngồi tù!" 

"Nhưng giờ nó mà chết, con bé kia gặp cảnh sát khai chúng mình ra thì sao?" Tên mặt cẩu chỉ tay về phía Hướng Hòa.

Gã thanh niên nheo mắt nhìn Hướng Hòa, lại nhìn Thắng vẫn còn chưa thoát khỏi cơn bàng hoàng ở đằng kia, tiến đến, "Xử lí nó luôn đi." Y nghĩ là làm, lại lấy thêm một chai bia, run rẩy đi về phía cô gái, "Nó không sống được nữa đâu, cổ nó đứt lìa rồi..."

Cô gái nước mắt giàn dụa, lắc đầu nhìn y.

"Cô ấy còn sống! Cô ấy còn sống!" Hướng Hòa gào lên, "Đừng làm gì, tôi sẽ không khai gì hết, cô ấy còn sống, mang cô ấy đến bệnh viện đi!" Dứt lời, cô thậm chí còn nhìn Thắng, van nài, "Thắng, Thắng, cậu là bạn của cô ấy mà! Ban nãy chỉ là tai nạn, tôi hứa tôi sẽ làm chứng, tôi sẽ không khai cậu ra, tôi sẽ không làm gì bất lợi cho cậu hết, cậu mau ngăn bọn họ lại, gọi cấp cứu cho cô ấy đi!"

Thắng nhìn máu bắn trên người mình, đã không còn có thể phân rõ đó là máu Hướng Hòa, hay là máu người yêu nữa. Hắn lại nhìn Hướng Hòa, lẩm bẩm, "Tại sao vẫn luôn để mày liên lụy..."

"Đừng có bần thần ra nữa!" Hướng Hòa thấy gã thanh niên thực sự định gϊếŧ chết cô gái kia, bèn không quản cánh tay đau đớn đến mức sắp ngất đi, dùng bàn tay còn lại vẫn tạm coi là có sức, nâng vỏ chai giấu dưới lưng về phía y, "Chớ lại gần! Lại gần tao sẽ gϊếŧ mày!"

"Con ranh mày còn giấu vũ khí!" Gã thanh niên lại không hề tỏ ra lo sợ. Gã khỏe hơn cô, cô lại thương tích đầy mình, gã việc gì phải sợ. "Tao phải gϊếŧ cả mày!"

Có câu nói Hướng Hòa từng rất tâm đắc khi đọc một cuốn tiểu thuyết cô đã chẳng còn nhớ nổi tên. Rằng những ai nhìn thấy ánh sáng xanh trước khi hoàng hôn chợp tắt sẽ trở thành người may mắn trên cuộc đời này. Tia chớp ấy sẽ chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, và việc bạn có thể trông thấy nó có lẽ là kỳ tích của đời người.

Ngày hôm ấy, không hiểu sao, Hướng Hòa cảm thấy mình đã chạm tới ngưỡng của kỳ tích.

Mặc cho sương mù vây kín. Mặc cho bầu trời bị giam giữ bởi những bức tường xi măng. Mặc cho từng giây từng phút hít thở tưởng chừng như bị siết chặt lại. Hướng Hòa thoáng thấy một tia sáng xanh vụt ngang trước mắt.

Green Flash.

Ánh sáng đẹp nhất trần đời.

Sau khi mặt trời hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, làn sương đưa những hạt mưa nặng như đá rơi xuống. Não nề và bỏng rát.

Tai Hướng Hòa cô đặc lại. Cô nằm ngửa người, không còn biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh nữa. Cảm giác hiện hữu chỉ là từng giọt, từng giọt than nóng đang thiêu đốt cơ thể, song lại xoa dịu lạ thường.

Đêm mẹ và anh trai bỏ đi, trời cũng đã đổ mưa. Rõ ràng mới trước đó thời tiết còn rất đẹp, vậy mà thoáng cái đoàn tàu màu xanh rời bến, mang theo cả những thứ quý giá rời đi. 

'Hòa'

'Hòa, cậu có đó không?'

'Hòa!'

Đã có những âm thanh chen vào giữa tiếng mưa. Hướng Hòa nghe thấy, nhưng chẳng muốn đáp lời. Gia đình, bạn bè, người yêu, bản thân, rốt cuộc tại sao mọi thứ lại phức tạp như vậy?

Và rốt cuộc tại sao, mình lại đâm họ? Dồn toàn bộ sức lực, vùng lên như ánh chớp xanh thoáng qua trong phút chuyển mình cuối cùng của mặt trời. Chẳng còn suy nghĩ, chỉ còn bản năng. Thêm vào đó, có lẽ có cả ý muốn thực sự của chính mình.

Tôi sợ hãi...





...vì tôi hiểu thế nào là tuyệt vọng





Trước đây

Bây giờ

Và có lẽ... cả sau này nữa.

Linh Ngụy: Chương này thứ duy nhất khiến tớ hài lòng có lẽ là tựa đề và dòng trích dẫn không phải do mình nghĩ ra. Tớ còn để nguyên tiếng Anh nữa chứ, vì tớ thực sự rất thích 'Green Flash' ٩(◕‿◕)۶ Nó như những viên gạch nền móng đầu tiên đưa tớ đến gần với điều mà tớ yêu thích vậy.

Có rất nhiều thứ trong đầu tớ dạo gần đây, khiến cho mọi thứ cứ như cuộn tơ rối gỡ mãi chẳng được vậy, vậy nên tớ quyết định khép lại quá khứ của nhân vật Hướng Hòa bằng những chi tiết bỏ ngỏ (」><)」Đây cũng là chương duy nhất trong toàn bộ chính truyện mà tớ đã không hoàn thành khi mới chỉ viết sơ bộ. Đương nhiên chuyện xưa vẫn chưa chấm dứt! 

Tóm lại tớ đã ỷ vào việc truyện mình ít người theo dõi để mà cà cưa lâu như vậy, song nay tớ đã vận hết toàn lực, sửa sửa viết viết! Tớ phải hoàn thiện nó thôi! 

Bình Luận (0)
Comment