Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 20

Thứ hai đi làm.

Bầu không khí trong tập đoàn Châu thị tương đối căng thẳng.

Có người túm lấy lão Tiền, trưởng nhóm số 2 của bộ phận dự án để hỏi thăm tin tức, "Thư bổ nhiệm của đại hội cổ đông hôm nay có phải là sắp đưa xuống rồi không?"

"Cái này làm sao tôi biết được?" Lão Tiền ngậm miệng không nói.

Những người khác không tránh được rít lên một tiếng.

Lão Tiền tên đầy đủ là Tiền Thịnh nhưng thật ra không hề già mà chỉ mới đầu ba mươi. Năng lực ở trong bộ phận dự án cũng hạng nhất hạng nhì, một năm trước, bởi vì bất đồng với Châu Tùng, con trai thứ hai của nhà họ Châu nhảy dù tới nên dẫn đến việc vẫn luôn bị chèn ép. Thế nhưng chỉ mới một tháng trước thôi, hắn lại đột nhiên bắt đầu làm việc cho đại công tử Châu Thanh mới đến. Điều này khiến cho các đồng nghiệp cho rằng lão Tiền là vì không thể chấp nhận được quan hệ bám váy đều ngạc nhiên muốn rớt cằm.

Những người bên dưới đều chia thành các phe phái.

Bây giờ là thời điểm quan trọng để thay đổi vị trí tổng giám đốc, đứng nhầm đội chắc chắn sẽ dẫn đến không có quả ngon để ăn trong tương lai.

Đồng nghiệp thân thuộc kéo hắn sang một bên rồi nhỏ giọng nói: "Anh đừng có không khéo léo như vậy, ý của cấp trên thế nào anh nhất định là cũng nghe được một chút phong thanh, tiết lộ xíu đi mà."

"Tiết lộ cái gì?" Lão Tiền bình tĩnh vỗ vạt áo mình, "Tự mấy người không nhìn thấy sao?"

Đồng nghiệp: "Cái này tôi cũng biết chứ, đạt được hợp tác chiến lược với Thịnh Vũ cũng đã gián tiếp mang đến cho Châu thị hy vọng từ cõi chết trở về. Nhưng anh biết loại chuyện này làm gì tuyệt đối như thế, tôi nghe nói vợ của lão Châu tổng là một người khó đối phó, một khi rỉ tai bên gối có thể không thiên vị con trai út được sao? Trong nhóm vẫn luôn thảo luận kia kìa."

Miệng của lão Tiền này quá kín, đặc biệt là sau khi đi theo Châu Thanh làm việc thì các đồng nghiệp càng ngày càng cảmthấy hắn khó đối phó, muốn hỏi thăm một chút tình huống cũng khó như lên trời.

Cuối cùng, lão Tiền chỉ nói: "Nghĩ nhiều rồi, lão Châu tổng cũng không ngốc."

"Đây là chắc chắn rồi sao?" Đồng nghiệp thăm dò.

Tiền Thịnh vỗ vào bụng đồng nghiệp, lộ ra một nụ cười không có ý nghĩa rồi rời đi.

Đại hội cổ đông thông qua bỏ phiếu biểu quyết, bổ nhiệm Châu Thanh làm tổng giám đốc của Châu thị. Ngay khi thông báo được phát xuống vào buổi trưa đã dấy lên một cuộc thảo luận cực lớn trong công ty.

Đối với tất cả những người nhận được email, có người thì vui vẻ có người lại sầu não.

Suy cho cùng Châu Tùng cũng đến trước, những người xem trọng cậu ta không phải là không có. Thế nhưng ai lại biết được người đến sau lại vượt bậc, Châu Thanh đã thông qua biểu quyết của đại hội đồng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cứ như thế mà nhậm chức rồi.

Nhiều người ghen tị với những người như Tiền Thịnh của bộ phận dự án, hay Chu Cần của bộ phận kế hoạch.

Đã sớm đứng trong đội ngũ, bây giờ đã là tâm phúc của thê đội (*) thứ nhất trong mắt vị tổng giám đốc mới.

(*) thê đội: bộ phận của đội hình chiến đấu, được bố trí thành nhiều tuyến trước sau theo hình bậc thang.

Ngay khi mọi người đều cho rằng vị giám đốc mới nhậm chức sẽ thực hiện những thay đổi táo bạo thì Châu Thanh, ngườivừa đến đã thể hiện năng lực và không ngừng hành động sẽ tiến hành một cuộc cải cách nội bộ lớn.

Đặc biệt là đối thủ quan trọng của cậu, Châu Tùng, nhất định sẽ không dễ dàng.


Nhưng trên thực tế, lúc email nhậm chức được đưa xuống chưa đầy nửa tiếng thì cả công ty đã nhận được email thứ hai.

Tổng giám đốc mới sẽ dẫn đội đến Phủ Thành để đặt nền móng cho bản đồ mới.

Phủ Thành (*) là thành phố quy hoạch trọng điểm của dự án chiến lược hai năm trước, nằm ở phía Tây Nam, đồng thời cũng là thành phố du lịch văn hóa được nhà nước đầu tư mạnh, hai năm qua đang trên đà phát triển khá tốt.

(*) huyện Phủ Thành: theo như mình tra thì đây là một huyện nằm xa nhất và về phía Bắc nhất của tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc nhưng mà dữ liệu bên dưới này hơi mâu thuẫn tại vì Phúc Kiến không nằm ở phía Tây Nam mà ở Đông Nam cơ, nên là mấy địa danh Lam Thành, Phủ Thành đồ trong truyện này mọi người nắm sơ sơ thôi nha có thể không đúng lắm:<

Văn phòng tổng giám đốc vừa được dọn ra nên bên trong vẫn còn tương đối trống.

Trên mặt đất đặt hai thùng các tông lớn, chỉ có một chậu trầu bà vừa được bộ phận hành chính mang vào đặt trên bệ cửa sổ đang nở xum xuê tươi tốt, có thể nhìn ra chút tươi mới và sức sống.

Châu Thanh đứng sau bàn làm việc để thu dọn đồ đạc.

Cậu cầm một phần văn kiện cũ không biết là ai đặt trên bàn lên, xem một chút rồi lại đặt xuống, hỏi: "Thật sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?"

"Không cần nghĩ."

"Tôi cũng vậy."

Người trả lời cậu là Tiền Thịnh, người mà buổi sáng còn bị người ta túm lấy hỏi thăm tin tức, người còn lại là Chu Cần, mập hơn Tiền Thịnh một chút, mọi người đã quen gọi hắn là anh Tiểu Chu, tuổi tác xấp xỉ với lão Tiền.

Châu Thanh nhìn bọn họ một cái mới nói: "Tôi đã đọc qua tư liệu của các anh, đều là người địa phương ở Lam Thành đúng không? Sau này đi theo tôi thời gian rất dài đều cần phải qua lại giữa hai nơi, đi công tác là một chuyện rất thường xuyên, trong nhà hai anh không có vấn đề gì sao?"

"Dù sao tôi cũng không có vấn đề." Chu Cần cười lên lộ ra chiếc cằm chẻ.

So với sự ổn trọng của lão Tiền, hắn lại là một người có tài ăn nói mạnh, năng lực lập kế hoạch tổng thể cũng vô cùng ưu tú.

Hắn nhìn Châu Thanh rồi cười nói: "Gia đình tôi không quản lý tôi, hồi học đại học tôi đã muốn ra ngoài xông xáo rồi nên đây là cơ hội hiếm có đối với tôi. Hơn nữa, dựa vào năng lực của Châu tổng cậu, chúng tôi còn chỉ mong sao được đi theo cậu ấy chứ."

Tiền Thịnh gật đầu biểu thị ý tán đồng, hắn nói: "Chúng tôi tự nguyện."

Bọn họ tính ra còn lớn hơn Châu Thanh một chút nhưng tiếng Châu tổng này lại gọi ra đến tâm phục khẩu phục không chút áp lực.

Châu Thanh lộ ra một nụ cười nhạt: "Đầu tiên phải cảm ơn hai anh đã tín nhiệm."

Sau đó lại nói: "Lần này đi Phủ Thành tôi vốn dĩ không định mang theo nhiều người, nhà máy của Châu thị ở Phủ Thành có khá nhiều vấn đề, công việc có thể rất vất vả. Nhưng nếu hai anh đã cảm thấy không có vấn đề gì thì hãy thương lượng với gia đình cho tốt, muộn nhất là nửa tháng sau xuất phát."

Lão Tiền và Chu Cần nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy được sự hưng phấn trong mắt nhau.

Trên thực tế, có không ít người muốn đi theo Châu Thanh.

Hiện tại lão Châu tổng đã giao quyền xuống, mọi người đều có thể nhìn thấy năng lực của Châu Thanh, bây giờ cậu đã là tổng giám đốc, việc tương lai sẽ phụ trách toàn bộ công ty Châu thị cũng chỉ là vấn đề thời gian.


Hơn nữa, nói đi Phủ Thành là rời khỏi tổng công ty nhưng cũng không phải sẽ luôn ở đó. Đợi đến khi tất cả các phương diện của dự án đi đúng hướng và ổn định, bọn họ sẽ cùng quay lại với Châu Thanh, địa vị đương nhiên sẽ không thể so sánh với trước đây.

Người có thể nhìn rõ tình hình một chút đều sẽ biết nên chọn như thế nào.

Nhưng cũng có đồng nghiệp bị gia đình cản trở, muốn đi cũng không đi được.

Cảm xúc của bọn họ đối với Châu Thanh nhiều hơn hết là một loại tín nhiệm và sùng kính chứ không đến mức sợ hãi.

Sau khi Chu Cần lọt vào danh sách chắc chắn liền cười ha ha pha trò với Châu Thanh, hỏi: "Châu tổng, bọn tôi là hai người độc thân, ra ngoài cũng không có gì bận lòng. Còn cậu thì sao?"

Chu Cần không nói rõ rằng tin đồn về việc Châu Thanh đã kết hôn trong công ty nghe cứ như thật, nhưng theo như bọn họ thấy thì lại không giống.

Quả nhiên, Châu Thanh cười nói: "Tôi cũng không bận lòng."

Chu Cần xem đây là sự phủ nhận, hơn nữa còn không để ý rằng lời này nghĩa là không bận lòng, chứ không phải là chưa kết hôn.

Châu Thanh cũng không cố ý né tránh, suy cho cùng cậu không biết về những chuyện hóng hớt trong công ty nhưng lờinói "không bận lòng" này không phải là giả.

Xảy ra chuyện Thư Mỹ Lệ tìm tới cửa, nhà họ Châu đừng nói là trở thành mối bận tâm, không trở thành phiền phức lớn đã xem như tốt rồi.

Có một sự thật về cuộc hôn nhân nhưng Trữ Khâm Bạch cũng không được xem là mối bận tâm.

Thế giới này theo lời cậu nói là sự phản ánh của những ngọn núi và dòng sông đổ nát của thế kỷ trước, cậu không quan tâm một thân một mình bởi vì phía sau cậu là hy vọng của vô số bậc tiền nhân. Cậu không có cách nào thay thế bọn họ nhìn ra cảnh sắc và nhân văn của thế kỷ mới này nhưng cậu đã từng nói, ít nhất không phụ mùa xuân này, không phụchính mình, vậy thì cũng không xem là đã phụ bọn họ.

Châu Thanh vừa được bổ nhiệm nên cũng không thể nói đi là đi, một số việc bàn giao và sắp xếp đều bắt đầu tiến hành một cách có trật tự.

Đợi đến một ngày trước khi Trữ Khâm Bạch phải ra ngoài quay phim thì Châu Thanh cũng chỉ còn chưa đầy ba ngày nữa là đến Phủ Thành.

Hai người bọn họ một trước một sau đều sắp rời đi nhưng Châu Thanh lại không hề có ý định nói với anh.

Mấy ngày nay, Trần Đăng Đăng rất thường ra vào Đông Hồ để xác nhận các chi tiết trong từng phương diện, thu dọn đóng gói hành lý.

Vào buổi tối Châu Thanh đi làm về thì đúng lúc nhìn thấy tài xế Tiểu Lâm đang chuyển những chiếc thùng ra ngoài. Ngoài hai thùng trên xe còn có bảy tám cái túi lớn nhỏ chất đống trước cửa.

"Nhiều như vậy sao?" Châu Thanh bước tới tiện tay giúp Tiểu Lâm đỡ một chút.

Tiểu Lâm vừa thấy là cậu thì vội vàng nói: "Anh Châu? Anh đừng động vào làm gì, em làm là được, em làm là được."

Châu Thanh hỏi: "Những thứ đóng gói là gì vậy?"

"Hành lý của anh Trữ."


"Tất cả sao?"

Tiểu Lâm vừa đẩy thùng vào cốp xe vừa cười nói: "Cũng không tính là nhiều đâu, anh còn chưa từng thấy có minh tinh ấy hả, đi xa xách bảy tám cái thùng là ít. Anh Trữ như vậy là ít rồi đấy, ngoại trừ một số đồ dùng cần thiết hằng ngày thì không có gì khác."

Nhìn đống đồ này, Châu Thanh thầm nghĩ, hoá ra những đồ dùng cần thiết hằng ngày này cũng không đơn giản như vậy.

Châu Thanh cũng không vội đi vào mà đứng đó hỏi Tiểu Lâm: "Không phải ngày mai các cậu mới đi sao? Tại sao tối thế này lại đi xếp hành lý vậy?"

"Cái này ấy hả." Tiểu Lâm thẳng người dậy từ phía sau, đóng cốp sau lại rồi nói: "Chiếc xe này sẽ được tổ sản xuất sử dụng, tối nay em đi trước với tổ sản xuất, vé máy bay của nhóm anh Trữ ngày mai sẽ trực tiếp qua đó luôn."

Châu Thanh gật đầu: "Lái xe đêm sao? Vậy cậu đi đường cẩn thận, chú ý an toàn."

Tiểu Lâm cảm kích mỉm cười với cậu: "Em biết rồi." Sau đó nói tiếp: "Công việc này của anh Trữ một khi đã bận là không biết ngày không biết đêm, rời đoàn phim cũng phải xin phép, có lúc cũng chưa chắc đã được chấp thuận. Em thấy ngài cũng bận, cho dù anh Trữ muốn ở cùng ngài cũng phải mất một đoạn thời gian nữa. Đêm cuối rồi, em không làm chậm trễ thời gian của anh Châu nữa, anh Trữ ở nhà đấy, anh Châu mau vào đi."

Châu Thanh nhìn dáng vẻ sợ làm chậm trễ thời gian của mình của Tiểu Lâm thì dở khóc dở cười.

Biết người ngoài nhìn mình và Trữ Khâm Bạch thì khó tránh khỏi hiểu lầm nhưng cậu cũng không giải thích mà chỉ dặndò vài câu rồi bước vào cửa.

Trên tủ trang trí ở cửa còn có một chiếc túi màu trắng của phụ nữ.

Châu Thanh biết là của Trần Đăng Đăng nhưng bước vào cửa rồi lại không nhìn thấy người đâu.

Châu Thanh lên lầu thay quần áo.

Phòng của cậu và Trữ Khâm Bạch ở cạnh nhau, lúc đi ngang qua thì đúng lúc cửa được mở ra từ bên trong.

Châu Thanh vô tình liếc vào căn phòng thì nhìn thấy vài túi quà tặng trên mặt đất, trong khi Trần Đăng Đăng đang cúi người lục lọi, âm thanh đồng thời truyền ra. Tần suất nói nhiều vẫn như ngày thường, "Anh Trữ, rốt cuộc anh có cần mấy thứ này không? Nhà tài trợ lần này không biết xảy ra chuyện gì mà trực tiếp gửi đồ đến nhà, cái này phải mang đến tổ..."

Trần Đăng Đăng cầm một chiếc hộp xoay người lại, giọng nói đột nhiên dừng lại.

Một giây sau, cô cười vẫy tay với Châu Thanh: "Chào anh Châu, em lại đến rồi đây."

"Chào buổi tối." Châu Thanh cười gật đầu.

Châu Thanh nói xong, lúc này mới chuyển tầm mắt về phía khuôn mặt của người mở cửa.

Cái nhìn này trực tiếp khiến cậu ngửa đầu ra sau.

Châu Thanh kinh ngạc: "Mặt... của anh sao vậy? Bị thương à?"

Nhìn vóc dáng cậu có thể nhận ra Trữ Khâm Bạch nhưng trên mặt của người này lại có một thứ màu trắng nhăn nheo.

Thứ đồ đó một giây sau liền bị kéo xuống, để lộ ra khuôn mặt hoàn hảo không khuyết điểm của Trữ Khâm Bạch, còn có cả sắc mặt không tốt.

Anh không vui hỏi: "Cậu bị thương thì sẽ đắp lên mặt như thế này à?"

"Cái này em phải dùng hết sức uốn lưỡi ba tấc anh Trữ mới đồng ý đắp đó." Trần Đăng Đăng ở bên cạnh đi đến cửa nói.

Nói xong thì lập tức quay đầu sang trêu chọc Trữ Khâm Bạch: "Anh Trữ, cách anh đắp mặt nạ sao thẳng đuột quá vậy, chả tinh tế gì cả. Cho dù là không vì hàng ngàn thiếu nam thiếu nữ mà chăm sóc khuôn mặt này của anh nhưng ngày mai cũng vào đoàn thử tạo hình rồi đấy, còn chưa đắp trên mặt được năm phút nữa!"


Châu Thanh đã hiểu ra rồi, cậu không nhịn được cười hai tiếng rồi mở miệng: "Xin lỗi."

Trữ Khâm Bạch không có biểu cảm gì nhìn chằm chằm cậu, "Cậu một chút cũng không giống dáng vẻ xin lỗi."

Châu Thanh đề nghị: "Anh có thể đắp một cái khác."

"Đúng đúng." Trần Đăng Đăng lập tức lấy một cái chưa mở ra, nói: "Em còn này!"

Trữ Khâm Bạch quay đầu sang lườm cô, Trần Đăng Đăng nhất thời không dám thiếu thận trọng mà bước tới một bước, nhét chiếc mặt nạ vào trong lòng Châu Thanh.

"Vậy cho anh Châu đấy. Hai trăm một miếng, cho nam giới."

(*) hai trăm tệ ≈ 700k một miếng, mặt nạ dát vàng hay gì =)))

Châu Thanh lật xem món đồ, "Đắt thật."

Nhưng cậu nói thật lòng: "Tôi không dùng đến đâu, rửa mặt đơn giản với tôi mà nói là được rồi."

Cậu nhìn Trữ Khâm Bạch, bước lên trước, bỏ bao bì màu xanh đậm vào túi áo anh rồi vỗ lên đó, "Đừng lãng phí."

Cậu vừa định rời đi thì một tay Trữ Khâm Bạch đã kéo người lại.

Lúc Châu Thanh không hiểu ra sao nhìn sang thì Trữ Khâm Bạch đã giữ cánh tay cậu không buông.

Anh dựa vào cửa, tư thế thong dong, "Lấy ra ngoài."

Châu Thanh liếc nhìn túi áo anh một cái, "Anh cũng có thể tự lấy mà."

Trữ Khâm Bạch: "Đồ cậu tự bỏ vào, nhất định phải là cậu lấy."

Châu Thanh dừng lại hai giây, thở dài, nghe lệnh đến gần rồi duỗi tay vào trong túi áo anh.

Túi áo rất sâu, Châu Thanh bị kẹt lại, lúc duỗi tay xuống nữa thì nửa trên cơ thể không tránh khỏi dán sát.

Châu Thanh siết lấy cái miếng mỏng mỏng đó, ngước mắt lên nói: "Trữ Khâm Bạch, anh nhàm chán muốn chết."

Anh cụp mắt xuống rồi cười lạnh một tiếng: "Cậu thì không nhàm chán à?"

Trần Đăng Đăng ở bên cạnh bỏ chạy, quăng lại một câu "Anh Trữ, ngày mai em gọi xe đến đón anh, đi trước đây!" rồi sau đó chạy bình bịch xuống lầu.

Giọng nói của thím Trương ở dưới lầu truyền đến: "Đăng Đăng, con không ăn à? Chạy nhanh như vậy làm gì?"

Trần Đăng Đăng: "Thím Trương, con không ăn đâu! Đi đây!"

Trên lầu, Châu Thanh đứng thẳng người, thẳng thắn nói: "Hình như cô ấy tự hiểu lầm, sau đó bị doạ rồi."

Trữ Khâm Bạch rút đi chiếc mặt nạ mà cậu lấy ra rồi liếc cậu một cái, "Cô ấy cũng đâu có không biết sợ như cậu."

- --

Gin: Bộ này sẽ không đi quá sâu vào chi tiết những việc mà Châu Thanh làm để lấy được lòng tin của mọi người mà chỉ nói hơi chung chung, mình cũng hơi hụt hẫng xíu nhưng mà có vẻ tác giả tập trung vào phát triển tình cảm của hai người nhiều hơn.

Bình Luận (0)
Comment