Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 76


Hôm qua, Ngu Ninh Sơ đi Ninh Quốc Công Phủ ngồi trò chuyện với Thẩm Minh Lam cả buổi sáng.

Ngày hôm sau, Tống Tương liền phái người đến mời nàng đến Quận Vương Phủ chơi.
Vừa vặn hôm nay là mùng bảy, quan viên triều đình bắt đầu đi làm việc trở lại.

Tống Trì là quyền thần mới được trọng dụng khó có thể thanh nhàn như trước.

Ngu Ninh Sơ đem mọi việc trong phủ giao cho Ôn ma ma còn nàng mang theo Vi Vũ ra cửa.
Đúng như dự đoán của Ngu Ninh Sơ, Tống Trì quả nhiên không có ở đây.
Từ tháng chín năm ngoái, hai huynh muội Tống Trì chuyển đến Quận vương phủ.

Ngu Ninh Sơ cũng đến bên này làm khách vài lần nhưng Tống Tương biết ca ca không quá thích Ngu Ninh Sơ mà Ngu Ninh Sơ cũng không thích ca ca nên mỗi lần nàng đều cố ý chọn lúc Tống Trì ra ngoài làm việc mới mời tỷ muội tốt đến phủ.

Cứ như vậy, Ngu Ninh Sơ đã mấy lần đến mà không gặp mặt Tống Trì nên tâm trạng Ngu Ninh Sơ khi đến Quận Vương Phủ cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn, không cần lo lắng đề phòng như trước nữa.
Mùa hè nóng nực, khu vực bên hồ nước trong nhà thủy tạ là mát mẻ nhất.

Tống Tương cố ý lệnh cho người hầu đem đồ đạc dư thừa trong nhà thủy tạ đều dọn đi hết, để trống một nơi thật lớn thuận tiện cho nàng cùng Ngu Ninh Sơ luyện thương.
Chiêu thức bộ Mai Hoa Thương kia hai người đã luyện nhuần nhuyễn, cả hai có thể động thủ với nhau một cách tự nhiên hơn.  Dưới sự dạy dỗ của Tống Trì, Tống Tương tiến bộ rất nhanh.

Sau đó, nàng lại dốc sức truyền đạt những gì học được từ ca ca sang cho Ngu Ninh Sơ.

Ngu Ninh Sơ lại là một người có tuệ tâm, một đôi tỷ muội tốt cùng nhau vừa luận bàn vừa tiến bộ.

Hiện giờ, động tác của hai người đã rất có phong phạm của người học võ.
Hai người cứ liên tục giao thủ rồi nghỉ ngơi rồi lại giao thủ.

Cứ như vậy bất giác một canh giờ trôi qua, cả hai người đều đổ đầy mồ hôi.

May mắn trước khi động thủ, hai người đã thay trang phục luyện võ mà Tống Tương chuẩn bị nên cũng không thấy khó chịu lắm.
Luyện võ chấm dứt, Tống Tương dẫn Ngu Ninh Sơ đến viện của nàng, hai người cùng nhau tắm rửa.
Lúc Quận Vương Phủ còn đang tu sửa, Tống Tương liền yêu cầu thợ thủ công xây dựng cho nàng một ao tắm lớn bằng một gian nhà chính lớn, phía dưới có trang bị lò lửa để làm ấm nước.

Nước ở đây là nước suối được dẫn trực tiếp từ trên núi xuống bằng ống trúc.

Sau khi tắm xong, nước lại đi theo đường ống khác dẫn ra ngoài vô cùng thuận tiện
Ngu Ninh Sơ đưa mắt nhìn ao tắm xa hoa tinh xảo này xong nhìn Tống Tương cười trêu ghẹo nói: “Quận chúa thật biết hưởng thụ a.”

Tống Tương nói: “Đây đều là học theo ca ca của tỷ.

Ở bên kia của hắn cũng có một cái ao như vậy.”
Ngu Ninh Sơ nghe vậy, ấn tượng đối với Tống Trì càng xấu thêm.

Bình thường, nữ hài tử được nuông chiều từ bé muốn hưởng thụ một chút cũng không sao nhưng đường đường là một quan viên triều đình như Tống Trì lại chú ý tới việc hưởng thụ xa hoa, quả nhiên là gian thần.
Sau khi rửa sơ người xong, Ngu Ninh Sơ cùng Tống Tương xuống ao tắm.
Nước trong ao ấm áp vừa vặn, Ngu Ninh mới ngâm mình trong đó liền cảm thấy thoải mái đến mức cũng ngượng ngùng khi phê phán người khác.
Tống Tương vừa mới bơi một vòng ở bên trong ao.

Khi bơi đến đầu kia, nàng quay đầu nhìn lại chỉ thấy trong làn hơi nước bốc lên là hình ảnh Ngu Ninh Sơ mặc một chiếc yếm màu xanh biếc ngồi ở chỗ đó.

Một thân băng cơ ngọc cốt chỉ có khuôn mặt bị hơi nước hun đến ửng hồng diễm lệ, dáng vẻ quyến rũ.

Giống như có ai đó rót rượu vào ao sen, đóa sen hồng trong ao cũng bị chuốc say đung đưa nhảy múa.
“A Vu, muội đẹp như vậy thật sự không muốn lập gia đình sao?” Tống Tương bơi đến bên người Ngu Ninh Sơ hỏi, việc này là nàng nghe nói từ chỗ Thẩm Minh Lam.
Ngu Ninh Sơ gật gật đầu: “Lập gia đình có cái gì tốt, muội cảm thấy cuộc sống hiện tại rất thoải mái, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai quản muội tự do thoải mái biết bao.”
Tống Tương: “Ừm, tỷ cũng cảm thấy hiện tại như vậy là rất tốt.

Nếu sau này có thể gặp được nam nhân khiến tỷ động tâm thì tỷ sẽ gả.”
Động tâm?
Ngu Ninh Sơ rũ mắt nghĩ đến một ít hình ảnh đã từng phát sinh.

Nàng không biết như vậy có tính là động tâm hay không nhưng cho dù đúng là như vậy thì như thế nào? Chỉ cần là một nam nhân có bộ dáng tuấn mỹ một chút, lại biết chút thủ đoạn thì việc làm cho nữ tử động tâm là chuyện quá dễ dàng.

Vấn đề là, nam nhân như vậy nhất định là người tốt sao? Nếu biết rõ sẽ không có kết thúc tốt đẹp còn không bằng quên đi khoảnh khắc động tâm kia, kiên định sống cuộc sống của chính mình.
“A Vu, tỷ dạy muội bơi nhé? Lỡ sau này muội vô tình bị rơi xuống nước cũng có thể tự mình bơi lên, không cần phải chờ anh hùng cứu mỹ nhân nữa.”
Hai người lại tiếp tục tán gẫu chuyện cưới gả, Tống Tương cười nói rằng nàng đã xem qua rất nhiều cuốn sách kể về chuyện không ít cô nương bị rơi xuống nước được người cứu lên rồi động tâm luôn với người nọ.
Ngu Ninh Sơ vui vẻ đáp ứng.
Bọn nha hoàn canh giữ ở bên ngoài chỉ nghe bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa của hai cô nương.
Ngâm mình trong ao nửa canh giờ, Ngu Ninh Sơ cùng Tống Tương còn chưa chơi đùa tận hứng đã cảm thấy đói bụng, bọn họ cần phải tìm cái gì ăn để bổ sung thể lực.
Đợi đến khi tóc khô vừa vặn đến giờ cơm trưa.
Sau khi thay đồ xong, hai người tay trong tay đi sảnh đường uống trà.

Tống Tương vừa muốn phân phó nha hoàn truyền cơm thì một con mèo nhỏ lông trắng đột nhiên từ bên ngoài chạy vào.
Tống Tương cùng Ngu Ninh Sơ đều kinh ngạc đứng lên.
Tiểu Bạch Miêu có đôi mắt trong veo xanh biếc.


Vừa chạy vào nơi xa lạ, nó nhìn ngó xung quanh rồi bỗng nhiên vọt tới dưới gầm bàn.
Tống Tương ngồi xổm xuống xem mèo, Ngu Ninh Sơ cũng cúi đầu nhìn theo.

Đúng lúc này, một bóng người kéo dài từ cửa vào rơi vào tầm mắt của hai người.
Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu qua liền thấy Tống Trì một thân quan phục Cẩm Y Vệ đang đứng ngay cửa, ánh mặt trời chói mắt bị hắn chắn ở phía sau làm người ta rất khó thấy được biểu tình trên gương mặt hắn lúc này.

Mà nàng cũng không muốn nhìn mặt hắn, lập tức ngồi thẳng dậy mắt nhìn thẳng.
“Ca ca, sao huynh lại về giờ này?” Tống Tương cũng không quan tâm đ ến con mèo kia nữa, đứng lên hỏi.
Tống Trì đi vào phòng, ánh mặt trời một lần nữa tràn vào làm cho sảnh đường sáng sủa trở lại.
Bước tới cái bàn vuông trước mặt, Tống Trì trực tiếp ngồi xuống vị trí đối diện Ngu Ninh Sơ.

Hắn cởi mũ quan giao cho nha hoàn, cầm ly trà lên uống một ngụm rồi mới nhìn Ngu Ninh Sơ, nói với Tống Tương: “Hôm nay, bên Quảng Đông mới đưa tới nhóm vải thiều đầu tiên được tiến cống năm nay.

Hoàng Thượng thưởng huynh một giỏ, huynh biết muội thích ăn cái này nên tranh thủ buổi trưa mang về cho muội.”
Tống Tương nghe vậy, trong miệng liền ch ảy nước miếng, nhảy nhót nói: “Vậy vải thiều đâu?”
Tống Trì nói: “Huynh đã cho người đưa vào phòng bếp, chở rửa sạch liền mang tới đây.”
Nói xong, Tống Trì phân phó nha hoàn đi chuẩn bị thêm một bộ bát đũa.

Lúc này, hắn dường như mới chú ý tới Ngu Ninh Sơ, khách khí cười nói: “Sớm biết biểu muội cũng ở đây, huynh đã đi đổi thường phục rồi, mặc như vậy có hơi thất lễ.”
Ngu Ninh Sơ mới không tin hắn không biết nàng ở đây.

Không nói đến lính canh cổng của Vương Phủ, A Cẩn ở tiền viện hầu hạ chẳng lẽ không nói cho hắn biết hôm nay trong phủ có khách sao?
“Là muội quấy rầy.” Nàng cúi đầu nói.
Tống Trì từ chối cho ý kiến, lại bưng chén trà lên, tầm mắt vẫn lưu luyến trên mặt nàng.

Tiểu cô nương chắc vừa mới tắm qua, mái tóc đen mềm mại xõa tung trên bờ vai, hai má hơi ửng hồng như một quả đào mơn mởn vừa mới hái xuống.
Cách lần gặp mặt vội vã lần trước đã hai tháng, dường như nàng còn đẹp hơn một chút.

Nàng giống như một đóa hoa sắp nở rộ tản mát ra mùi hương hấp dẫn người khác đến thưởng thức.
Tống Tương không chú ý tới ánh mắt của ca ca, nàng cúi đầu xuống nhìn con mèo trắng dưới gầm bàn nói: “Ca ca, con mèo này là huynh mang về sao?”
Tống Trì: “Ừm, trên đường về huynh thấy nó cứ chạy theo sau xe ngựa nên huynh mang nó về luôn.”
Dường như là muốn chứng thực lời nói của hắn, tiểu bạch miêu đi tới bên chân hắn nằm xuống, bộ dáng rất nhu thuận nghe lời.
Mèo con xinh đẹp đáng yêu như vậy, Tống Tương thấy yêu thích vô cùng nên xoay qua thương lượng với huynh trưởng: “Ca ca, huynh đem con mèo này cho muội đi? Muội sẽ nuôi nó thật tốt.”
Tống Trì liếc mắt nhìn Ngu Ninh Sơ nói: “Hôm nay huynh tình cờ thấy nó, nó lại đi theo huynh chứng tỏ huynh và nó có duyên.


Nếu muội thích nuôi mèo thì để hôm nào huynh chọn một con khác cho muội.”
Chỉ cần có mèo là được, Tống Tương vui vẻ đồng ý.
Lúc này, bên kia nhà bếp bưng vải thiều đã rửa tới, bày ở giữa bàn.
Tống Tương gọi Ngu Ninh Sơ: “A Vu mau ăn đi, không được khách khí với chúng ta đâu đấy.”
Ngu Ninh Sơ cười cười, đưa tay bóc một quả vải thiều.

Vỏ vải thiều đỏ tươi săn chắc, may mắn nàng thường xuyên cầm thương ngón tay có một tầng chai mỏng nên lúc bóc vỏ không thấy đau.
Vải thiều được chọn làm cống phẩm nên thịt cũng nhiều hơn bình thường, Ngu Ninh Sơ phải cắn vài lần mới ăn xong một quả rồi đem hạt đen lóng lánh đặt lên đ ĩa nhỏ trước mặt.
Tống Tương lại đưa tới một quả nữa.
Lúc Ngu Ninh Sơ giơ tay đón lấy liền thấy Tống Trì thế nhưng ôm con mèo nhỏ màu trắng kia vào trong ngực, ngón tay thon dài của hắn lột một quả vải thiều xé một chút thịt quả đưa đến bên miệng tiểu bạch miêu.

Tiểu bạch miêu li3m hai cái liền không có hứng thú nữa, ngược lại chân trước của nó bám lấy vạt áo Tống Trì muốn bò lên vai hắn.
Tống Trì cũng không ngăn cản.
Tống Tương cũng đang nhìn ca ca trêu chọc mèo, ngạc nhiên nói: “Thì ra ca ca thích mèo như vậy, trước kia sao muội chưa từng thấy huynh nuôi bao giờ.”
Tống Trì đặt con mèo nhỏ màu trắng lên vai, đưa tay lấy vải thiều ánh mắt tự nhiên nhìn về phía Ngu Ninh Sơ: “Nuôi mèo giống như cưới thê tử, phải có duyên mới được.

Mèo không vừa mắt thì nuôi có ích lợi gì.”
Vô luận là ánh mắt mỉm cười hay lời nói của hắn đều tựa hồ hàm chứa một thâm ý khác.

Chỉ là không biết trong mắt của Tống Trì, nàng có phải là con mèo vừa mắt hắn hay không.
Ngu Ninh Sơ tránh đi tầm mắt của hắn, dùng sức bóc vỏ vải thiều trong tay như không có chuyện gì chỉ tập trung ăn.
Tống Tương chỉ trích huynh trưởng nói: “Huynh cự tuyệt nhiều tiểu thư khuê các như vậy, bây giờ lại lấy mèo so sánh với người ta.

Nếu lời này truyền ra ngoài, cẩn thận những quan viên kia liên hợp lại nhằm vào huynh đấy.”
Tống Trì bắt lấy con mèo trắng đang loạn động trên vai hắn ôm vào ngực một lần nữa, hắn vừa xoa cái đầu tròn trịa của con mèo vừa nhìn Ngu Ninh Sơ cười nói: “A Tương nói có lý.

Kính xin biểu muội thay huynh giữ bí mật, đừng để lời kia truyền ra ngoài.”
Ngu Ninh Sơ ngay cả mắt cũng không nâng lên nói: “Biểu ca yên tâm, vừa rồi muội chỉ tập trung ăn vải thiều không nghe thấy gì hết.”
Tống Trì cười cười.
Bọn nha hoàn bưng thức ăn lên, Ngu Ninh Sơ cũng không ngẩng đầu lên nhìn Tống Trì một lần.

Nàng chỉ tập trung nói chuyện với Tống Tương hoặc ngồi yên nghe hai huynh muội bọn họ nói chuyện với nhau.
Đột nhiên nàng cảm thấy có thứ gì đó chạm vào giày thêu của nàng.
Lúc này, Ngu Ninh Sơ mới liếc nhìn vào ngực của Tống Trì, con mèo kia không thấy đâu nữa.
Liệu có phải là do con mèo kia làm không?
Ngu Ninh Sơ nhìn xuống gầm bàn chỉ thấy giày quan của Tống Trì nâng lên lại chạm vào chân nàng.
Lửa giận dọc theo lòng bàn chân dâng lên trong lòng, Ngu Ninh Sơ chỉ hận trong tay không có thương, bằng không nàng nhất định sẽ đâm một lỗ thủng trên chân hắn!
Tức giận thì tức giận nhưng trong trường hợp này Ngu Ninh Sơ không cách nào phát tác.

Nàng chỉ đành phải rút hai chân đặt ở dưới ghế dựa.
“À, không biết thương pháp của biểu muội luyện đến đâu rồi.” Tống Trì bỗng nhiên mở miệng nói.

Ngu Ninh Sơ lười để ý tới hắn, Tống Tương trong lòng khẽ động liền lên tiếng đề nghị: “Ca ca nếu không vội trở về thì cùng luyện thương với bọn muội một lát nhé? Muội với A Vu sẽ cùng nhau công kích huynh.”
Ngọn lửa tức giận trong lòng Ngu Ninh Sơ đang cháy phừng phực, vừa nghe Tống Tương nói trong lòng nàng liền toát ra một ý tưởng.

Nếu có thể nhân cơ hội này đâm cho Tống Trì một thương cũng không tệ.

Mặc dù, đầu thương chưa khai phong sẽ không thể gây tổn thương được hắn nhưng chắc chắn sẽ làm hắn phải đau đớn một phen.
Tống Trì suy nghĩ một chút rồi miễn cưỡng trả lời: “Huynh chỉ có thể cho các muội thời gian một nén nhang thôi.”
Một nén nhang chính là hai khắc đồng hồ, cũng không tính là rất ngắn.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một chút, Tống Trì dẫn hai người đến phòng luyện võ của hắn.

Không gian nơi này vừa rộng rãi vừa mát mẻ, vô luận thời tiết gì cũng tiện luyện võ.
Để tránh làm bị thương người khác, A Mặc mang theo nha hoàn ở bên ngoài canh giữ.
Tống Trì thắp nén nhang, tay cầm một cây thương gỗ ý bảo hai tỷ muội có thể động thủ.
Tống Tương và Ngu Ninh Sơ ở một bên thương lượng chiến thuật, hai người một trước một sau sẽ đồng thời công kích từ hai bên.
Dù sao, Tống Tương cũng thường xuyên luyện tập với Tống Trì nên lá gan cũng lớn hơn.

Nàng lập tức vọt tới trước mặt Tống Trì vung mạnh một đường thương tới.
Tống Trì cười nhạt không chút lưu tình xoay đầu thương đánh bay thương của muội muội ra phía sau nàng.
Tống Tương rầu rĩ kêu lên rồi chạy đi nhặt lại cây thương kia.
Vào lúc này, thương của Ngu Ninh Sơ cũng từ phía sau đâm tới.

Thân thể Tống Trì hơi nghiêng về phía sau, đồng thời xoay người một tay bắt lấy thương Ngu Ninh Sơ kéo về phía sau, một tay duỗi ra kéo Ngu Ninh Sơ ôm vào trong ngực.
Ngu Ninh Sơ: …
Trong nháy mắt tiếp xúc thân thể, Tống Trì ôm chặt eo nàng, cúi đầu nói bên tai nàng: “Còn nửa năm nữa, muội ngoan ngoãn chờ huynh.”
Dứt lời, hắn đem Ngu Ninh Sơ đẩy ra chỉ đoạt lấy thương của nàng, tốc độ nhanh đến mức phảng phất hai người chưa từng tiếp xúc qua.
Ngu Ninh Sơ bị hắn đẩy ra phải chạy về phía trước vài bước mới dừng lại, vừa quay đầu lại trước tiên nàng nhìn về phía Tống Tương.
Tống Tương đang khom lưng nhặt thương.
Sau khi xác định Tống Tương không thấy gì, Ngu Ninh Sơ mới trừng mắt nhìn về phía Tống Trì.
Tống Trì cười cười ném thương lại cho nàng.
Ngu Ninh Sơ theo bản năng bắt lấy.

Nàng vừa mới bị hắn ôm một cái nên không dám chủ động công kích hắn nữa.
– A Vu muội đừng sợ.

Chúng ta phải cùng cao thủ so chiêu thì mới tiến bộ nhanh được.

Ca ca khó có được thời gian rảnh rỗi, muội đừng lãng phí cơ hội lần này! Tống Tương càng thất vọng càng hăng hái cổ vũ nói.
Ngu Ninh Sơ không nhúc nhích.
Nàng thà rằng không tiến bộ còn hơn tự dâng mình tới cửa cho Tống Trì.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment