Cảnh Xuân Lãng Phí

Chương 1

Lúc diễn đàn tám chuyện bùng nổ một tin tức mới, Đàm Thiếu Tông đang ngồi chơi Texas hold ’em* trong một quán bar.

*Texas hold ’em là một trong những biến thể phổ biến nhất của game bài Poker, trong đó mỗi người chơi được chia 2 lá bài tẩy và sẽ phải kết hợp với 5 lá bài chung trên bàn chơi để tạo ra kết hợp 5 lá mạnh nhất có thể.

Anh không thích đánh bài chút nào, đêm nay ngồi đây chỉ là do đám bạn chơi chung thích mà thôi. Bởi vậy lúc tiếng tám chuyện của các cô gái càng lúc càng lớn, anh nhanh chóng bị thu hút.

Còn chưa đánh xong một ván, Đường Ký xoay người lấy điện thoại của bạn gái rồi nhanh chóng đọc lướt hết nội dung, sau đó bật ngay chế độ hóng drama, đặt bài trên tay xuống rồi tới gần Đàm Thiếu Tông đọc: “Lộ ảnh Tùng Dương nắm tay bạn cùng giới.”

Lòng hiếu kì ban nãy trồi lên lúc hóng hai cô gái tám chuyện bỗng tan thành mây khói. Anh cũng chẳng để ý đến drama của các minh tinh, dẫu cho bộ phim mới chiếu mà Tùng Dương diễn nam chính vẫn đang hot hòn họt. Anh tập trung nhìn bài, nhưng Đường Ký lại cố tình đẩy điện thoại đến trong tầm mắt anh, đọc câu cuối cùng: “…Thông tin về người bạn kia đang được xác nhận, nhiều nguồn tin cho rằng đây là người sáng lập của Khoa học kỹ thuật Hựu Chỉ, Kỷ Ức Dương.”

Thực ra cũng chẳng cần đọc tiếp, lúc Đàm Thiếu Tông nhìn thấy bức ảnh kia đã nhận ra ngay là Kỷ Ức Dương.

Ảnh chụp khá ổn, đây là lời nhận xét từ góc độ chuyên môn của một nhiếp ảnh gia như Đàm Thiếu Tông. Hình ảnh rõ nét, biết cách chọn góc, chỉ chụp từ xa, Kỷ Ức Dương mặc một chiếc áo khoác màu đen, người bên cạnh cũng vậy, nhưng quần áo ôm dáng nên nhìn có vẻ quyến rũ. Chụp hơi xa nên nhìn không rõ lắm, hai người cũng chẳng lộ mặt, nhưng lại tạo nên một khung cảnh tựa như những bộ phim thời xưa cũ.

Bên đưa tin còn cẩn thận phóng to phần tay lên, nhưng vẫn khó nhìn rõ là nắm tay như lời giật tít hay do góc chụp. Đàm Thiếu Tông nhận ra được Kỷ Ức Dương chủ yếu là do chiếc áo khoác y mặc sáng nay còn vắt ở chiếc ghế sofa trong phòng ngủ của anh, nhìn qua chỗ được phóng còn có thể thấy phần mác chưa cắt.

Những người trên bàn nghe Đường Ký đọc xong thì thả bài vây lại, cậu ta bị kẹp ở giữa, hỏi Đàm Thiếu Tông: “Là Kỷ Ức Dương đúng không?”

Đàm Thiếu Tông gật đầu, biểu cảm trên mặt vẫn giữ nguyên, hỏi một đám người đang nhìn chằm chằm vào anh: “Chơi nữa không?”

Đám bạn này cũng biết nhìn mặt đoán ý, biết được thân phận người trong ảnh thì sợ anh không thoải mái nên nhanh chóng quay lại chỗ. Đường Ký trả điện thoại cho bạn gái, dặn cô rảnh rỗi cũng đừng lên mạng hóng linh tinh, có gì thì đặt hàng rồi cậu ta trả.

Các trận sau Đàm Thiếu Tông cực kì may mắn, số tiền thua đều lấy lại bằng hết. Lúc tan cuộc chỉ còn anh và Đường Ký ở lại chờ tài xế, xe của Đường Ký tới trước, cậu ta cuối cùng cũng hết nhịn nổi nên hỏi 1 câu: “Mày đừng nói mày vì chuyện chả Kỷ Ức Dương mà không vui nha.”

Đàm Thiếu Tông lắc đầu, miệng ngậm một cây kẹo m út không biết lấy từ đâu.

“Lại cai thuốc?” Đường Ký hỏi.


“Không.” Đàm Thiếu Tông đẩy kẹo sang một bên má, giọng vẫn có chút mơ hồ, “Vì Kỷ Ức Dương, không đáng.”

Đến lúc xe đến, Đường Ký vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc anh đang trả lời câu hỏi nào, là không đáng vì Kỷ Ức Dương mà tức giận, hay không đáng vì Kỷ Ức Dương mà cai thuốc.

Kỷ Ức Dương, con trai duy nhất của nhà họ Kỷ, người sáng lập công ty khoa học kỹ thuật trong tin tức, người cầm tay nghệ sĩ đang hot trong tin đồn, con người kì lạ không thích cắt mác tay áo như lẽ thường, một thân phận khác là bạn đời của Đàm Thiếu Tông.

Bạn đời, hợp pháp, hai người năm ngoái đi Mỹ đăng kí, báo đài chính thức hay không chính thức đều từng đưa tin.

Mỗi khi có người hỏi về vấn đề này, Đàm Thiếu Tông thường dùng 4 chữ khái quát: Hôn nhân sắp đặt.

Bị sắp đặt kết hôn đồng tính dường như có phần tân tiến quá mức, có một lần tham gia tiệc rượu vì bạn bè náo loạn mà từng show ảnh kết hôn, lúc đó một cậu sinh viên đại học được bạn mang đến còn ngưỡng mộ, bởi người nhà tân tiến như vậy thật hiếm có. Đàm Thiếu Tông lười sửa lời, nhà anh không phải là tân tiến, mà là chả thèm quan tâm.

Với Đàm Khang, Đàm Thiếu Tông là một khoản đầu tư ông ta đã bỏ xó từ lâu, giờ đột nhiên giá bán tăng mạnh, vậy nên lập tức vui mừng bán tháo.

Đàm Thiếu Tông là con riêng. Bố anh kinh doanh về quần áo OEM, chớp lấy thời cơ, giờ sản nghiệp mang tên ông ta đã không còn giới hạn trong ngành sản xuất. Việc Đàm Thiếu Tông nhận tổ quy tông năm đó cũng cũ mèm, chẳng qua chỉ là đến năm anh 12 tuổi thì mẹ mất, người bố trước giờ chỉ cần mỗi tuần lướt qua thăm nom một lần nay phải đón anh cô đơn trơ trọi về nhà.

Đàm Khang có con riêng, nhưng bà Đàm lại chẳng hề làm loạn. Năm đó là bà theo đuổi Đàm Khang, kết hôn 15 năm, lúc biết mới kết hôn không lâu chồng đã ngoại tình còn có một đứa con cũng chỉ có thể âm thầm rơi lệ, bởi bà biết mình vẫn còn yêu chồng. Vợ lựa chọn tha thứ lại khiến Đàm Khang thấy có lỗi. Bà Đàm năm đó là tiểu thư nhà giàu, ông ta dựng nghiệp phần nhiều có công của bố vợ, bây giờ bản thân không chung thủy, nhưng vợ lại chẳng một lần giận dữ. Từ đó Đàm Khang tu tâm, nhưng cũng vì vậy mà ghẻ lạnh đứa con riêng là Đàm Thiếu Tông, coi như lời hối lỗi với bà Đàm.

Đàm Thiếu Tông ở nhà họ Đàm, cha con mỗi ngày gặp nhau, nhưng nói với nhau còn chẳng nhiều bằng trước kia mỗi tuần gặp một lần. Đàm Khang vẫn chi trả chi phí mọi thứ như thường cho Đàm Thiếu Tông, nhưng lại chẳng quan tâm Đàm Thiếu Tông ở nhà họ Đàm sống như thế nào, thích nam hay nữ, học hành rồi công việc, Đàm Khang chẳng hỏi lấy một lời. Từ đó đến nay Đàm Khang chỉ yêu cầu Đàm Thiếu Tông 2 việc, một là kết hôn, với phụ nữ, hai là kết hôn, với Kỷ Ức Dương.

Năm Đàm Thiếu Tông tròn 15 tuổi, ông chủ của dược phẩm Khang Lâm đề nghị mai mối Đàm Thiếu Tông cho cô con gái nhỏ Khang Giai Nghiên, hơn nữa thái độ vô cùng khẩn thiết, như chỉ tiếc không thể lập tức đính hôn. Đàm Khang thì sao cũng được, bởi công ty ông và dược phẩm Khang Lâm gần như chẳng có hợp tác nào, đã thế đính hôn từ năm 15 tuổi nghe có vẻ phong kiến quá mức, nhưng bà Đàm và bà Khang lại là bạn thân từ hồi cấp 2, bà Đàm vừa nói là Đàm Khang đã đồng ý ngay.

Chẳng ai ngờ được Đàm Thiếu Tông lại kịch liệt phản đối. Từ ngày được đưa về nhà, Đàm Thiếu Tông luôn biết điều cố làm người vô hình. Nhưng lúc đó lại làm ầm ĩ không muốn cưới Khang Giai Nghiên. Lúc đó Đàm Khang dùng một số cách không được sáng rọi cho lắm để ép Đàm Thiếu Tông đồng ý, thế nên về sau ông ta rất ít khi nhắc lại chuyện này. Lại chẳng ai ngờ được vừa ép được Đàm Thiếu Tông xong, Khang Giai Nghiên lại đổi ý ngay phút chót.

Đàm Khang chẳng ngờ được 10 năm sau lại có người muốn kết hôn với Đàm Thiếu Tông, mà người đó là Kỷ Ức Dương.

Có thể làm thông gia với nhà họ Kỷ trong mắt Đàm Khang là việc đến nằm mơ ông ta cũng chẳng nghĩ tới. Năm đó Đàm Khang phất lên đã mua một căn biệt thự ở vùng ngoại ô ngay cạnh trường quốc tế, hàng xóm bên cạnh là nhà Kỷ Chính Huân đã giàu ít nhất bốn đời. Tuy là hàng xóm nhưng tài sản và bối cảnh của nhà ông ta còn xa mới bì được nhà họ Kỷ, bởi vậy dù con 2 nhà từ nhỏ đã học cùng trường, lại có các mối quan hệ xã giao chung nhưng ông ta vẫn chẳng bao giờ mơ gả được con gái vào nhà họ Kỷ.


Bước ngoặt của câu chuyện nằm ở một mảnh đất.

Con một của Kỷ Chính Huân là Kỷ Ức Dương có một công ty công nghệ riêng, đang trên đà bắt kịp sự bùng nổ trí tuệ nhân tạo, nhưng kể từ ca phẫu thuật tim hai năm trước của Kỷ Chính Huân, Kỷ Ức Dương đã dần bắt đầu tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình. Nhà họ Kỷ mấy năm lại đây có kế hoạch khai phá khu phức hợp*, các khu đất đã được đấu giá thành công, chỉ dư lại xưởng may của Đàm Khang từ 20 năm trước.

*Khu phức hợp (Complex) được hiểu là tổ hợp các công trình hạ tầng có những tiện ích nổi bật tại các dự án để đáp ứng tối đa nhu cầu của cư dân có thể kể đến như: khu chung cư, khu vui chơi, trung tâm thương mại, trung tâm y tế,…

Vốn dĩ Kỷ Ức Dương chỉ cần đàm phán giá cả hợp lí với Đàm Khang là được, nhưng thời gian đó Đàm Khang đang bị vợ thúc giục phải để ý đến hôn sự của cô con gái út, ông ta quyết định đưa ra yêu cầu với Kỷ Ức Dương đang ngồi đối diện, kiểu như có thể hợp tác lâu dài hơn cùng khai phá, hoặc là trao đổi cổ phần, hay liên hôn.

Chuyện liên hôn vốn dĩ Đàm Khang cũng chẳng lấy làm thật, chỉ coi như một cái cớ tối nay về giải thích với vợ. Trao đổi cổ phần hoặc cùng khai phá mới là cái ông ta hướng đến, bởi đây là một mối giao dịch trăm lợi mà không hại. Các bên bây giờ đang có cái nhìn lạc quan về giá cổ phiếu khi Kỷ Ức Dương quay về tiếp quản, Đàm Khang dự đoán cái giá mà ông ta nhận được lúc đó ắt phải cao gấp nhiều lần một lần bán đứt miếng đất này đi.

Kỷ Ức Dương khép tập tài liệu trên tay lại, muốn đứng dậy rời đi ngay lập tức, y trước giờ chưa từng thích người hàng xóm này.

Thực ra muốn lấy được mảnh đất này vốn cũng chẳng cần Kỷ Ức Dương đích thân đến. Nhà họ Kỷ có quan hệ khá tốt với cấp trên, nhờ bên trên gây áp lực hoặc trực tiếp ra tay vốn chẳng hề khó. Y đích thân đến gặp mặt chẳng qua xuất phát từ lễ phép với người bề trên có quen biết. Cổ phiếu của công ty Đàm Khang chẳng có giá trị gì, công ty ông ta cũng chẳng đem lại được lợi ích gì cho việc phát triển chung này, Kỷ Ức Dương thà rằng bỏ giá cao mua đất còn hơn thua lỗ dài hạn.

Còn về liên hôn, Kỷ Ức Dương dừng một lát, nhớ lại về hai cô con gái một cậu con trai nhà Đàm Khang. Y và họ đã lâu lắm không còn qua lại, phải mất một lúc mới nhớ ra, con gái lớn Đàm Thiếu Hinh đã đính hôn năm ngoái, con gái thứ Đàm Thiếu Nhụy trước kia học cùng lớp với y, còn một người nữa, Đàm Thiếu Tông.

Kỷ Ức Dương chẳng thể nhớ ra những từ liên quan đến Đàm Thiếu Tông, cũng chẳng thể dùng một hai câu để tóm gọn người này. Trong kí ức của y, Đàm Thiếu Tông chẳng hề có hình tượng cụ thể, tựa như dòng nước từ vòi phun hay cây kem sắp chảy vậy. Y cảm thấy độ ẩm trong phòng này không biết do đâu mà tăng lên.

Y im lặng hồi lâu làm phó giám đốc tài chính bên cạnh tưởng nhầm rằng y hứng thú với việc trao đổi cổ phần, bèn nhanh chóng tính toán tỉ lệ rồi viết vào tờ giấy đưa cho y.

Kỷ Ức Dương gấp tờ giấy lại rồi mở tài liệu ra. Trang cuối tập tài liệu là một con số chín chữ số được viết bằng bút chì. Đó là cái giá cao nhất để thu mua mà họ ước lượng trước khi bước vào phòng, cao hơn cái giá Đàm Khang vừa đề xuất 15 điểm.

Y nhìn con số trên tờ giấy 5 phút liền, rồi quay người bảo phó tổng, trợ lý và luật sư đi ra ngoài, dù mọi người có khó hiểu thì vẫn đi ra ngoài, Đàm Khang hiểu nhìn mặt đoán ý, biết Kỷ Ức Dương không nói gì cũng không rời đi nghĩa là còn cơ hội đàm phán, bèn bảo người bên mình cũng đi ra.

Lúc chỉ còn hai người trong căn phòng, Kỷ Ức Dương cất lời: “Cũng được ạ, chỉ là không biết ý của Đàm Thiếu như thế nào?”


Đàm Khang phải ngẫm lại 3 lần mới chắc rằng người kia nói là “Đàm Thiếu Tông” chứ không phải “Đàm Thiếu Hinh” hay “Đàm Thiếu Nhụy.” Ông ta vốn muốn xác nhận lại có phải Kỷ Ức Dương nói nhầm tên bạn học cũ hay không, nhưng lại chợt nhớ 10 năm trước trong bữa cơm tối vợ ông từng kể rằng con một của nhà họ Kỷ bên cạnh có gì kì lạ làm ông Kỷ tức tới nỗi đẩy vào quân đội.

Đàm Khang chẳng hề thêm một biểu cảm dư thừa nào, cũng chẳng tỏ ra bị xúc phạm hay sốc, tựa như một giao dịch đơn thuần. Ông ta đứng dậy giơ tay ra: “Không thành vấn đề. Bác nghĩ Thiếu Tông sẽ vui mừng chấp thuận.”

Kỷ Ức Dương không bắt tay với ông, chỉ để lại danh thiếp có số cá nhân trên bàn, gật đầu với Đàm Khang rồi rời khỏi phòng.

Kỷ Ức Dương đi càng nhanh Đàm Khang càng mừng, chỉ sợ một lát nữa y tỉnh lại phá vỡ cái giao dịch khó hiểu này. Đàm Khang vừa trở lại văn phòng đã yêu cầu thư kí Lý nhắn tin cho Đàm Thiếu Tông bảo anh tối nay về nhà.

Dù Đàm Khang chẳng hề đi tìm hiểu về Đàm Thiếu Tông, nhưng hai đứa con gái của ông ta rất thích thú kể những tin xấu của Đàm Thiếu Tông, và họ từng lộ vẻ khinh thường kể lại rằng nghe đồn Đàm Thiếu Tông chơi cả nam lẫn nữ, có vẻ như thích chơi nam hơn. Qua lại với đồng giới nghe có vẻ chẳng sáng rọi gì, tuy rằng trước giờ ông ta chẳng để tâm đ ến đứa con riêng này, nhưng có thể gả cho Kỷ Ức Dương, có thể nói là từ lỗ thành lãi.

Đàm Thiếu Tông nhận lời còn dễ hơn nhiều so với Đàm Khang tưởng tượng, trong cả cuộc trò chuyện cậu chỉ nói 3 chữ “Kỷ Ức Dương”, là câu hỏi lúc nghe Đàm Khang nhắc đến đối tượng kết hôn, thời gian còn lại chỉ cúi đầu chơi chiếc bật lửa trong tay. Ông ta để cho Đàm Thiếu Tông 45 phút suy nghĩ trước giờ ăn tối, nhưng anh chỉ mất 15 phút rồi xuống lầu nói đồng ý, cũng không ở lại ăn tối. Đàm Khang cũng chẳng giữ lại, chỉ đưa cho anh tấm danh thiếp rồi dặn dò sớm ngày liên lạc với Kỷ Ức Dương.

Ba ngày sau Đàm Thiếu Tông mới gọi điện cho Kỷ Ức Dương, lúc nhìn tấm danh thiếp anh thầm nghĩ, trùng hợp thật đấy, cả ba chữ đều được cấu thành từ hai bộ trái phải, trước giờ anh chưa từng để ý.

Tính ra lần gần nhất anh và Kỷ Ức Dương nói chuyện đã là 10 năm về trước. Đàm Thiếu Tông cũng lấy làm kinh ngạc, dường như chuyện này còn khó tin hơn cả chuyện kết hôn.

Anh và Kỷ Ức Dương từng học chung một trường, nhưng chẳng hề quen thân, thậm chí khó mà gọi nhau là bạn bè. Ngày đầu anh được đưa về nhà là Kỷ Ức Dương đi cùng anh đến trường, sang tới ngày thứ 2 thì Kỷ Ức Dương nghiêm chỉnh từ chối. Từ đó Đàm Thiếu Tông cũng thức thời tránh Kỷ Ức Dương, sau này hai người mỗi lần gặp mặt, khi thì ở buổi tụ tập của các bạn, khi thì nhờ Đàm Thiếu Nhụy, sau này khi Kỷ Ức Dương và Đàm Thiếu Nhụy đi học đại học ở hai nước khác nhau, anh và y cũng chẳng còn cơ hội tham gia chung như vậy nữa.

Không người nghe điện, Đàm Thiếu Tông nhẫn nại gọi thêm lần nữa. Anh lơ đãng nghĩ, nếu cuộc đời anh phải biên soạn một cuốn 10 vạn câu hỏi vì sao, thì trong đó có 2 câu là dành cho Kỷ Ức Dương, một là tại sao ngày ấy không muốn đi học cùng anh, hai là tại sao lại kết hôn với anh— Thực ra tháng trước lúc anh chụp ảnh tuyên truyền tiệc tối cho một nghệ sĩ nữ đã nghe cô ấy kể về tin đồn giữa MC của mục tin tức tài chính mới nổi do ngoại hình tuấn tú và Kỷ Ức Dương của công ty khoa học Hựu Chỉ, hai người tối đó còn xuất hiện cùng nhau.

Lần này có người nhận, nhưng chẳng nói gì, Đàm Thiếu Tông cũng chẳng trông cậy vào việc Kỷ Ức Dương lên tiếng trước, bèn vừa đứng trước gương xem nếp nhăn khóe mắt lúc cười của mình có nhiều thêm không, vừa nói loạn lên: “Kỷ Ức Dương? Đàm Thiếu Tông là tôi đây, xin chào.” Anh dừng lại một chút để đối phương kịp đáp lời, nhưng Kỷ Ức Dương vẫn lặng im, đành nhắm mắt tiếp tục, “À, nghe bảo, anh muốn kết hôn với tôi?”

Kỷ Ức Dương lúc đó phải cảm thán sự thần kì của huyết thống. Tuy Đàm Thiếu Tông và Đàm Khang chẳng có chút tình cha con gì, nhưng một người đàm phán khiến người ta muốn gập tài liệu bỏ về, một người mở miệng ra khiến người ta muốn cúp điện thoại.

Với Đàm Khang y không bỏ về, nhưng với Đàm Thiếu Tông y cúp thẳng.

Đàm Thiếu Tông cũng chẳng gọi tiếp, ngược lại là Kỷ Ức Dương nửa tiếng sau gửi một tin nhắn tới, có kèm thời gian và địa chỉ.

Y chẳng viết “hẹn gặp” cũng chẳng hỏi “có rảnh không”, Đàm Thiếu Tông cũng chẳng nói gì, chỉ gửi lại một cái emoji tỏ ý OK


Nơi gặp mặt do trợ lý đặt là ở một nhà hàng Nhật ở tầng 80 trên một toà cao ốc. Kỷ Ức Dương cố ý đến muộn 10 phút, lúc đến nơi vẫn chẳng thấy mặt Đàm Thiếu Tông đâu.

Đàm Thiếu Tông thích đi muộn là chuyện mà ngay từ buổi gặp mặt đầu Kỷ Ức Dương đã biết. Y ngồi vào kế bên cửa sổ, cũng chẳng biết bản thân đang nghĩ gì, dòng suy nghĩ ngược về tiết ngữ văn của tuần thứ 2 năm lớp 8, vì đợi Đàm Thiếu Tông mãi chưa ra cửa mà y đến lớp muộn lần đầu trong đời, lúc đến cô đã viết được nửa bảng, tiêu đề của văn bản rất dài, “Thư gửi Thượng úy Butler Về Cuộc viễn chinh của Lực lượng Đồng minh Anh và Pháp tới Trung Quốc.”

Kỷ Ức Dương cũng chẳng nhớ rõ có phải thượng úy tên là Butler không. Y nhìn đồng hồ đeo tay, quyết định đợi thêm 15 phút nữa. Vốn dĩ quyết định này khá hoang đường, vốn dĩ hôm qua y không nên nhận cuộc gọi thứ 2 ấy. Đàm Thiếu Tông không đến cũng là đúng thôi, y có thể coi như chẳng hề có chuyện này, giá hôm trước thêm 25%, Đàm Khang chẳng có lí do gì không đồng ý.

Nhưng rất nhanh y thấy Đàm Thiếu Tông xuất hiện ở cửa. Ba chữ Đàm Thiếu Tông này dường như lại có hình tượng.

Đàm Thiếu Tông cũng chẳng gấp gáp ngồi vào bàn dưới sự chỉ dẫn của phục vụ, anb đến quầy bar gọi một chai rượu sake rồi cầm lại bàn chào hỏi: “Lâu rồi không gặp, vị hôn phu.”

Đàm Thiếu Tông làm quen rất nhanh với thân phận mới, cũng chẳng để tâm đ ến sự kinh ngạc của phục vụ kế bên. Lúc gọi đồ anh để Kỷ Ức Dương làm chủ, trong lúc đợi đồ ăn thì dẫn dắt chủ đề câu chuyện, từ người bạn chung nào đó của hai người tới triển lãm trong thành phố. Anh tự rót rượu cho mình, cũng chẳng để tâm Kỷ Ức Dương có uống không.

Lúc ăn cơm Kỷ Ức Dương không thích nói chuyện, nhất là ăn đồ Nhật, y càng thích yên lặng. Đàm Thiếu Tông cũng thức thời, yên lặng ngồi đối diện y, Kỷ Ức Dương để ý anh rất ít ăn thức ăn, chỉ chú tâm rót rượu.

Ăn cơm xong rồi mới bàn chuyện, Kỷ Ức Dương cũng chẳng vòng vo: “Về chuyện kết hôn, nếu cậu không có ý kiến gì nữa thì tháng sau chúng ta đi đăng kí, sau đó trợ lý của tôi sẽ bàn với cậu về lịch trình.”

Đàm Thiếu Tông lập tức hỏi ngược lại: “Đăng ký?”

Kỷ Ức Dương nhìn Đàm Thiếu Tông, ánh mắt dường như lạnh hơn: “Nếu đã kết hôn thì phải có giấy tờ đàng hoàng, tôi không lấy kết hôn ra làm trò đùa, hi vọng cậu cũng thế.”

Đàm Thiếu Tông thầm nói anh kết hôn với tôi đã là trò hề rồi, chợt anh hướng người về phía trước, khiến cho Kỷ Ức Dương phải lùi về sau: “Kết hôn thật đấy à? Nhà anh thì sao? Với tôi á?”

Kỷ Ức Dương chỉ chọn 1 cái trong đó để trả lời: “Chắc cậu cũng biết, người nhà tôi đã biết tính hướng tôi từ lâu.”

Kỷ Ức Dương từ lúc tốt nghiệp lớp 12 đã come out, cũng không để lộ mình qua lại với ai, chỉ khăng khăng đời này chỉ thích đồng tính.

Người trong nhà tất nhiên lúc mới đầu không thể chấp nhận, theo kế hoạch thì Kỷ Ức Dương phải đi trên con đường vừa thương vừa quan, nhưng thích đồng tính đã chặt mất nửa đường. Kỷ Ức Dương bị ném vào quân đội, 4 tháng sau trong một lần diễn tập bị thương ngoài ý muốn, tuy rằng chẳng đến mức nguy hiểm tới tính mạng, nhưng chẳng ai dám để y cầm súng nữa. Nửa năm sau y bị đưa đi New York học đại học, chuyện này chẳng còn ai nhắc lại nữa, nhưng dường như người nhà đã âm thầm thừa nhận.

Đàm Thiếu Tông dựa lưng vào ghế, gật đầu, hỏi ba câu Kỷ Ức Dương chỉ trả lời 1, Đàm Thiếu Tông tự giác không hỏi tiếp các câu vốn đã nghĩ sẵn trong đầu.

Bữa đó ăn gần 3 tiếng, hai người không nói chuyện nhiều, đến lúc vào thang máy cũng đứng ở hai góc. Mãi tới lúc từ tầng 80 về tới tầng 40, Đàm Thiếu Tông mới bước lên trước 1 bước, đứng cạnh Kỷ Ức Dương, lúc nói chuyện gần tới mức Kỷ Ức Dương có thể ngửi được mùi sake trên người y: “Nè, vị hôn phu, nể tình chúng ta sắp kết hôn tôi nói với anh một điều… Tôi không thích ăn đồ sống.”

Bình Luận (0)
Comment