Cánh Cửa Vĩnh Hằng

Chương 1 - Tân Nương Mù Mắt

Triệu Vân ngây ngốc đứng lặng, kinh ngạc nhìn người mặc áo cưới Liễu Như Tâm.

Hôm nay là ngày đại hỉ của hắn, động phòng hoa chúc.

Nhưng, người con gái bị kéo khăn chùm đầu này, không phải là tân nương của hắn.

Liễu Như Tâm cúi đầu che dấu ánh mắt, thân hình run rẩy, ánh mắt nàng trong suốt nhưng lại trống rỗng trì trệ.

Hoặc là nói, nàng là một người mù, tân nương mắt mù.

"Vì sao là ngươi." Triệu Vân lạnh lùng nói.

"Ngươi là. . . Triệu Vân?"

"Trả lời vấn đề của ta, vì sao là ngươi, chị ngươi đâu? Liễu như nguyện đâu?" Triệu Vân gầm nhẹ giọng nói khàn khàn, trong mắt đã xuất hiện tơ máu.

" Là tỷ của ta, tỷ mang ta tới đây thay thế." Liễu Như Tâm sợ hãi, con ngươi đầy nước mắt.

"Buồn cười."

Triệu Vân hất tung cái bàn, rút bội kiếm, như nổi điên vậy lao ra khỏi phòng cưới

. . . . . . . . . . . . .

Vong Cổ Thành ban đêm , có phần phồn hoa, đèn lồng đỏ to lớn treo cao, kiều diễm như hoa, trên đường người đi lại rộn ràng huyên náo, không thiếu giang hồ làm xiếc, ngậm dầu phun lửa, múa thương cầm gậy, tiếng trầm trồ khen ngợi ở khắp nơi.

song, trong sự phồn hoa này, lại có 1 bóng người đi qua, làm tăng lên phần huyên náo.

Chính là Triệu Vân, trên người mặc áo chú rể, tay cầm Hàn Quang Kiếm, ở trên đường phố khá là bắt mắt.

"Đây... không phải thiếu chủ Triệu gia sao?."

"Liễu gia đại tiểu thư thiên phú cao vô cùng, thế mà lại gả cho tên vô dụng như hắn."

"Thật không hiểu kiếp trước tu ra bao nhiêu phúc đức."

" ngày đại hỉ, không ở trong phòng với Liễu Như Nguyện ta ta nàng nàng, chạy ra đường làm chi."

"Sát khí nặng như thế này, ai chọc phải hắn rồi."

Người đi trên đường chen chúc xô đẩy, chỉ trỏ, trong tiếng thì thầm rỉ tai, nhiều người tỏ ra tiếc nuối, trào phúng, nghi hoặc.

Phía trước, Triệu Vân sát khí quấn thân, khuân mặt trắng bệch kèm theo vài phần hung ác.

có lẽ, trong khoảng khắc vén lên tấm khăn hồng trùm đầu ,hắn nên hiểu tất cả, chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi.

Hắn, Triệu Vân, thiếu chủ triệu gia, ngày xưa võ đạo kỳ tài, nay linh mạch bị đứt, trở thành phế thể.

Nàng, Liễu Như Nguyệt, Liễu gia đại tiểu thư, viên minh châu trong tay gia tộc, là thiên chi kiêu nữ của Vong Cổ Thành.

Nàng và Hắn, từ nhỏ thanh mai trúc mã, là kim đồng ngọc nữ được công nhận của Vong Cổ Thành.

Chính vì như thế, hai nhà Triệu Liễu môn đăng hộ đối, vì 2 người mà định hôn ước, thế nhưng mệnh của hắn ngang trái, trong lúc rèn luyện bị người ám toán, Triệu gia vạn cách cứu chữa, tuy mạng giữ lại được, nhưng lại đứt hết linh mạch.

Tự ngày đó, hắn không còn là thiên tài nữa.

không có người nào còn thấy họ xứng đôi nữa, đến bản thân hắn cũng cho rằng như vậy, ai lại nguyện gả cho một tên phế vật.

không ngờ chính là, Liễu Như Nguyệt lại tiến hành hôn ước.

nhưng, cho đến hôm nay hắn mới tỉnh ngộ, cái gì gọi là hôn ước, chính là một bầu trời chuyện cười.

bị người yêu ruồng bỏ, hắn không hề phẫn nộ.

điều hắn hận là, Liễu Như Nguyệt trên danh nghĩa thực hiện hôn ước, nhưng lại ngầm giở trò mưu mô:

Chính mình không lấy chồng, lại đem muội muội đẩy qua đây.

Một hôn lễ treo đầu dê bán thịt chó, sẽ khiến cho Triệu gia giống như hắn vậy, trờ thành trò cười của cả Vong Cổ Thành.

Càng buồn cười chính là.

Từ đầu đến cuối, Triệu gia hắn chẳng hay biết gì, bị một mình nàng xoay quanh đùa giỡn.

Trong lúc nói chuyện, hắn đã tới phía trước liễu gia phủ.

còn chưa đứng ổn định, một âm thanh gào thét phát ra từ linh hồn "Liễu như nguyệt, lăn ra đây."

Nghe thấy, người trên phố nhướng mày gãi đầu.

tôi không nghe sai chứ! Liễu Như Nguyệt? nàng không phải đã gả đến Triệu gia sao ?.

nhưng cảnh tượng kế tiếp , càng khiến cho mọi người kinh ngạc.

Thấy từ trong Liễu gia phủ, một bóng hình xinhh đẹp phiêu nhiên đi ra, tay áo tung bay, không nhiễm bụi trần.

nàng, chính là thiên chi kiêu nữ của Vong Cổ Thành, Tỷ tỷ của Liễu Như Tâm : Liễu Như Nguyệt.

"Ở trong mắt Liễu đại tiểu thư, phế vật cùng với người mù, có lẽ cực kỳ xứng đôi."

Triệu Vân giọng nói bình thản, khàn khàn bất kham.

"Lời nói mau lẹ của ngươi, thần sắc nghiêm nghị của ngươi, là phẫn nộ, hay là không cam lòng" Liễu Như Nguyệt môi khẽ hé mở, vẻ mặt đạm bạc như băng, đứng ở cuối bậc thềm, như tiên tử trong mây, chỉ có phần lạnh lùng và cao ngạo, "Duyên phận đã hết, cần gì phải cưỡng cầu, ngươi nên hiểu , ngươi và ta, sớm đã không phải người một thế giới".

"rõ ràng, ta sớm nên hiểu rõ ràng". Triệu Vân tay cầm sát kiếm, từng bước từng bước đi lên bậc thềm, ánh mắt sâu xa bị từng sợi tơ máu,nhuộm thành màu đỏ tươi,"ta có từng ép người gả cho ta, không muốn gả cứ nói thẳng, ta tuyệt đối không dây dưa,vì sao phải dùng đến cách này, chơi đùa Triệu gia ta, giẫm đạp lên tôn nghiêm của Triệu gia".

" gả thì cũng gả rồi, cố gắng đối đãi tốt với em gái ta". Liễu Như Nguyệt thản nhiên nói.

" gả thì đã gả rồi, cố gắng đối đãi tốt với em gái". Triệu Vân cười rồi, từng bước từng bước đi lên bậc thềm, từng câu từng chữ lặp lại lời của Liễu Như Nguyệt, trong tiếng cười không biết là Bi hay là Nộ, " Hảo, một người em gái, thích gả là gả, Liễu Như Nguyệt, người không cảm thấy lời trong miệng ngươi nói ra,thật là buồn cười?, Liễu Như Tâm bị ngươi đẩy lên kiệu hoa, đến khi khăn hồng chùm đầu được vén lên, nàng đều không biết được người mình gả cho là ai, trong mắt ngươi nàng bất quá chỉ là một món đồ chơi, chưa từng coi nàng như là em gái, vậy hà cớ gì lấy thân phận tỷ tỷ ra chỉ điểm giang sơn, nói ra lại nhẹ nhàng mây bay như vậy, lời nói ra vẻ đạo mạo như vậy, ngươi của ngày hôm nay, quả thật khiến người lau mắt mà nhìn lại".

"Việc đã đến nước này, ngươi muốn như thế nào." Liễu Như Nguyệt ngữ khí rất lạnh lùng.

"ta muốn giết ngươi".

Triệu Vân gào lên giận giữ, từng bước đi lên bậc thềm cuối cùng, vung kiếm trảm đến.

Liễu Như Nguyệt lông mi hơi nhíu, nhưng lại đứng im không động đậy,chỉ thấy bên ngoài thân thể,bao phủ một vầng sáng màu tím.

Bàng!

âm thanh leng keng vang lên, một kiếm của Triệu Vân, giống như chém lên sắt đá, ma sát ra tia lửa sáng như tuyết, chưa động được đến Liễu Như Nguyệt, ngược lại bị đánh bay ra ngoài, đến khi rơi xuống đất, kiếm trong tay từng tấc đứt gãy, máu tươi điên cuồng phun ra.

" không có linh mạch, não của Triệu Vân, cũng chẳng linh hoạt chút nào".

"Liễu Như Nguyệt chính là võ tu, hàng thật giá thật Chân Linh Cảnh, một phế thể không có khả năng gây thương tổn nàng".

"Thật làm cho người cảm khái, kim đồng ngọc nữ của ngày xưa, lại rơi vào tình cảnh này".

"Là Triệu Vân hắn không biết lượng sức, đã thành vô dụng người, còn vọng tưởng con cóc ăn thịt thiên nga , bất quá Liễu Như Nguyệt làm thế này quả thực là quá đáng rồi, hôn ước là cô ấy, không muốn gả thì không gả, đem Liễu Như Tâm đẩy qua, tính toán như vậy là ra làm sao, rõ ràng là khi dễ người a! , gia chủ Liễu gia đến lúc này còn chưa đi ra, hiển nhiên trước đó cũng đã biết việc này, âm mưu, đây là âm mưu, cả nhóm cùng nhau giở trò với Triệu gia".

" Cái này xứng đôi, phế vật cùng người mù, có thể nói là trời đất tạo nên".

trong tiếng ồn ào, Triệu Vân lảo đảo đứng dậy, đứng cũng không đứng vững nữa rồi, mắt nhìn Liễu Như Nguyệt đã không rõ nữa.

Nàng là vậy cao cao tại thượng.

cả người nàng vầng sáng màu tím bao quanh, dưới ánh trăng lại càng chói mắt.

Đó là chân nguyên, hộ thể chân nguyên của võ tu.

đây là một thế giới kỳ dì, phàm là người mở ra linh mạch, thì đều tu võ đạo,chính là võ tu.

có thể hấp thụ thiên địa linh khí, lấy nhật nguyệt tinh quang, lại kết hợp với công pháp võ đạo ,có thể luyện thành hộ thể chân nguyên, thân thể tứ chi bải cốt, ngũ tạng lục phủ, kỳ kinh bát mạch,đều nhận được lợi ích.

bồi dưỡng quang năm suốt tháng, sớm sẽ vượt ra ngoài phạm trù người thường.

năm cảnh võ đạo : ngưng nguyên, chân linh, huyền dương, địa tàng, thiên võ , mỗi cảnh giới là một bầu trời.

mà Liễu Như Nguyệt , lại xếp trong chân linh, há lại có thể bị phế thể như hắn làm thương tổn.

"Liễu gia, khinh người quá đáng." không đợi Triệu Vân mở miệng, liền nghe thấy từ đầu đường truyền đến một tiếng gầm.

Lời nói chưa dứt, đại đội nhân mã như gió lao tới.

Người của Triệu gia đến rồi, đứng đầu chính là phụ thân Triệu Vân, Triệu gia gia chủ đương nhiệm Triệu Uyên, biết tin Triệu vân chạy ra ngoài, mà tay cầm sát kiếm, thì mới đi phòng cưới nhìn xem, nhìn thây tân nương là Liễu Như Tâm, hầm hầm tức giận.

Lấy là Liễu Như Nguyệt, gả lại là Liễu Như Tâm.

Nhục nhã, trần trụi nhục nhã.

Đối mặt Triệu Uyên, Liễu Như Nguyệt lo lắng ,cảm giác như không khí thở không đủ, dù sao, nàng cũng là người bày ra âm mưu này.

"Liễu Thương Không, lăn ra đây." Triệu Uyên khàn giọng phẫn nộ quát.

" Thay xà đổi cột hay lắm, việc này, ngươi Liễu gia cần cho Triệu gia một cái công đạo."

"Nhưng không biết, tộc trưởng Triệu gia công đạo như thế nào."

Lời nói đạm mạc, đột ngột vang lên.

Liễu gia phủ lại đi ra một người, nhưng không phải là Liễu Thương Không, mà là một đạo cô, tay cầm phất trần, ống tay áo tung bay, có một loại khí chất xuất trần, hoàn mỹ tự nhiên, dường như tiên nhân đi ra từ trong bức tranh.

"Thiên tông." Triệu Uyên hai mắt đột nhiên híp lại.

Hắn không biết đạo cô là ai,nhưng nhận ra ấn ký hỏa vân khắc trên áo của đạo cô. như một ngọn hỏa diễm chân thật.

Đó là một loại dấu hiệu, dấu hiệu của thiên tông .

Vùng đất này, là do Long Triều Đại Hạ thống trị, ở đây bất kỳ người nào, đều là con dân Long Triều.

Mà Thiên Tông, đó là bảo hộ Long Triều Đại Hạ mà sinh ra.

Nó, chính là môn phái duy nhất trong Long Triều nội địa, mỗi người đều thân phận cao quý, đứng ngang cùng hoàng tộc."

" vậy mà... đúng là người của Thiên tông".

Người trên phố tứ phía kinh hô, ngay cả ngữ khí cũng đều run rẩy.

Người của Thiên Tông rất thần bí, ít khi hành tẩu trên thế gian, nhưng một khi xuất hiện, nhất định sẽ chấn động tứ phương.

Hiện giờ nhìn thấy, quả thật vinh hạnh vô thượng .

"Từ Liễu gia đi ra, có lẽ nào đạo cô này, là khách quý của Liễu gia?"

người trên phố, nhân âm thầm tự phỏng đoán.

"Khó trách, khó trách Liễu gia không kiêng nể gì như vậy, thì ra là có Thiên Tông làm chỗ dựa."

"Bái kiến sư phụ."

dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Liễu Như Nguyệt hơi nghiêng người, hành lễ với đạo cô, một lễ này của nàng, không chỉ để thể hiện sự cung kính, mà còn để cho Triệu gia nhìn thấy, hành xong lễ, nàng cảm thấy không khí để thở có phần đầy đủ, cái cằm trắng noãn ngẩng lên rất cao.

đích thực, tiếng sư tôn này của nàng, khiến cho người của Triệu gia tập thể nhíu mày.

Tên tuổi của Thiên Tông quá lớn, như một ngọn núi to lớn tám nghìn trượng, trấn áp ở giữa trời đất, trăm ngàn năm qua, phàm trêu chọc người của Thiên Tông, không ai có một cái kết cục tốt , nhẹ thì mất mạng, nặng thì liên lụy đến cửu tộc.

" Một tên phế vật không xứng với với đồ nhi của ta "

Đạo cô lãnh đạm nói, lời nói khô khan mà uy nghiêm, nàng thậm chí cũng không liếc mắt một cái nhìn Triệu Vân, đối với người Triệu gia cũng như vậy không nhìn, đứng ở bậc thang cuối, giống như chúa tể thế gian, thật sự nhìn đời bằng nữa con mắt.

Dứt lời, nàng nhẹ phẩy ống tay áo, một bảo hạp hình vuông bay ra, lơ lửng giữa không trung, sắc mặt giọng nói lãnh đạm như không có tình cảm," đây là luyện tâm đan, thưởng cho triệu gia, về phần việc của hai nhà, đến đây xóa bỏ".

Lời này, không phải là thương lượng, mà chính là mệnh lệnh.

Đan này, vốn không phải là tặng, mà là bố thí .

Triệu Uyên sắc mặt cực kì khó coi, trắng bệch đến không còn chút máu, tay cầm kiếm nhịn không được trở lên run rẩy.

Biết rõ là nhục nhã,nhưng cũng không dám nói ra.

Đó là Thiên Tông, tiêu diệt Triệu gia hắn không cần đến nữa nén hương, hắn không sợ chết, nhưng còn Triệu gia?, chọc giận Thiên Tông, cả Triệu gia sẽ tự xóa tên khỏi thế gian, hắn lấy mặt mũi gì, đi gặp liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền.

Triệu Vân cũng run rẩy vô cùng, giữa khe ngón tay tràn đầy máu tươi.

lời nói của Đạo cô, từng chữ từng chữ như kim châm, từng cây từng cây đóng lên linh hồn của hắn.

"Đi "

Triệu Uyên vung tay áo, dứt khoát quay người, về phần luyện tâm đan kia, tự sẽ không đi lấy, nếu là cầm, Triệu gia hắn ngay cả một tia tôn nghiêm cuối cùng, cũng sẽ không còn sót lại chút gì , chút huyến tính này nhấn định phải có.

Triệu Vân cũng xoay người đi.

Trước khi đi , hắn ngoái đầu liếc mắt nhìn lại Liễu Như Nguyệt một cái, trong mắt y nguyên chứa huyết sắc, nhưng sắc mặt vô hỉ vô ưu, không giận cũng không hận, như một con rối, như một khối cái xác không hồn, bình tĩnh đến dọa người.

tuy nhiên, dưới lớp vỏ bình tĩnh, lại chất chứa ngập trời lửa giận.

nếu như có một ngày, hắn trở lại võ tu, sỉ nhục của đêm nay, nhất định trả lại Liễu gia gấp trăm lần.

"Hảo, một vở kịch lớn a! "

" Người a! Nên tự biết mình là ai, linh mạch đứt còn muốn lấy thiên chi kiêu nữ, thật là buồn cười "

"Lời tuy nói như vậy, nhưng Liễu gia không khỏi quá phận. "

Tiếng Nghị luận lại vang lên.

người trên phố đã chia thành hai bên, như cùng có một sự hiểu ngầm, vì Triệu gia mà tránh ra một con đường, khe khẽ nói nhỏ, chỉ trỏ, như đang nhìn phạm nhân dạo phố, châm biếm, tiếc hận, trào phúng, khắp phố đều thấy.

đây , chính là thế giới cường giả vi tôn, pháp tắc sinh tồn tàn khốc.

Hắn mạnh, liền có thể mặc ý chà đạp .

Ngươi yếu, chính đáng đời bị chà đạp.

Bình Luận (0)
Comment