Càn Khôn Vô Thượng

Chương 12 - Lên Đường

Thạch Hoàng hưng phấn, chờ đợi đã lâu cơ hội cùng ước mơ từ nhỏ, vì tư chất có chút hạn chế cho nên đến giờ phút này vẫn chưa có thể thực hiện, nhưng hắn vẫn không quên đi ước mơ đó, ngày ngày cố gắng cùng chờ mong.

Phía xa chạy đến, trên người thạch hoàng tản mát Ngưng Khí Cảnh Tầng 1, hoàn toàn thuế biến từ phàm nhân siêu thoát trở thành tu sĩ, mặc dù không có đáng nói gì thành tựu, trên cơ thể phát sinh đi ra linh khi dạo động, có thể vận dụng lực lượng thiên địa, trên cơ bản đã siêu việt tuyệt đối phàm nhân.

Hiển nhiên những năm nay, hắn không ngừng cố gắng, không có công pháp, không có người chỉ dạy dưới, ngày đêm thổ nạp linh khí cuối cùng đột phá trở thành tu sĩ, Ngưng Khí tầng 1.

Tại hơn hai tháng trước, Huyền Đạo Môn phát động thí luyện chiêu mộ đệ tử, thời gian sớm hơn so với mọi năm, làm tất cả mọi người lầm vào ngỡ ngàng, nguyên bản an trí xuống việc làm các đại gia tộc đều biến sắc gấp rút ngày đêm hoàn thành, chuẩn bị một lứa tinh anh thiên kiêu đám người đi tham gia.

Về nguyên do tại sao năm nay khác với mọi năm trước thì bọn hắn đã biết đáp án, Thiên Ma Tông những năm nay âm mưu quỷ kế cho tới tận bây giờ đang không ngừng thúc đẩy dưới.

Đặc biệt là Thanh Liên bí cảnh sắp xuất hiện, tại đây có lẽ mọi người ẩn ẩn phát hiện Thiên Ma Tông có mưu đồ trước nay chưa từng có sẽ xuất hiện, cụ thể như thế nào không ai biết, nhưng tính chất quan trọng thì mọi người rất nắm rõ.

Vì thế mọi năm khác xa với bây giờ, tình thế kéo căng như dây đàn, hai đại siêu cấp thế lực chiến tranh, việc chiêu mộ đệ tử , tăng cường thế lực , cho nên Huyền Đạo Tông mới phá lệ chiêu mộ sớm trước kỳ hạn là điều dễ hiểu.

" Ta không phải Thạch Thượng, gọi ta Tần Nguyên " Tần Nguyên lắc đầu nói, ánh mắt hắn thần thái khác thường, cùng với ngơ ngác Thạch Thượng trước kia khác nhau hoàn toàn.

" Ngươi... nhớ ra rồi " Thạch Hoàng kinh ngạc nhìn Tần Nguyên, nhưng cũng không có ngoài ý muốn gì, hắn sớm đã lưu ý đến vấn đề này khi Tần Nguyên khôi phục trí nhớ, vẫn một mặt mang theo hớn hở đi đến.

" Tần Nguyên, cái tên này rất là hay, bất quá không quan trọng, ngươi khôi phục trí nhớ là tốt nhất " Thạch Hoàng tới gần, toàn thân thu liễm khí cơ khoác tay lên người Tần Nguyên, cười toe toét nói.

Thạch Hoàng đánh giá một phen từ trên người Tần Nguyên mấy vòng, gật đầu hài lòng, mặc dù không nhìn thấy toàn bộ người trên nhưng phát hiện Tần Nguyên giờ khắc này thần thái có chút bá đạo, sinh lực tràn đầy, sức khỏe cực đại, dương như có chút giống hắn.

" Ha ha, tốt rồi, ta thấy hắn ngươi cũng nên đi thử thí luyện một phen, biết đâu có thể cùng ta sắp tới được tuyển trúng thành Huyền Đạo Môn tân ngoại môn đệ tử " Thạch Hoàng cười ha ha nói, trên mặt tràn ngập một cỗ tự tin bá đạo, dường như hết thảy hắn đã tính toán đi ra, nằm trong tầm kiểm soát.

Tần Nguyên cảm thấy Thạch Hoàng có chút bá đạo liền nhịn không được muốn áp chế một chút, hắn lập tức kéo tay Thạch Hoàng xuống, chắp hai tay sau lưng, một bộ cao nhân tư thái chi ý.

" Thạch Hoàng, có lẽ người không biết ta trời sinh ưu tú, đừng nói là một cái thí luyện, dù mười cái đều bình thường " Tần Nguyên mặt không đổi sắc, bá đạo nói.

Một bên Thạch Hoàng nhịn không được cười ha ha càng lớn, hắn cảm thấy Tần Nguyên rất có năng khiếu hài hước, còn biểu cảm cực không chê vào đâu được, quả nhiên là một huynh đệ hiểu nhau.

" Đúng vậy, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ thông qua khảo hạch " Thạch Hoàng toe toét.

Nói xong, cả ba người đều đi vào nhà, bọn hắn bàn một số chuyện rồi chuẩn bị đầy đủ các dụng cụ thiết yếu khăn gọi tại trong tay nải, bọn hắn dự định phải lên đường ngay, nếu không chỉ sợ không kịp.

Người tham gia khảo hạch thực sư quá đông, tư phương bát hướng người người đổ dồn về, số lượng ước tính không đếm ra nỗi, chỉ cần chậm trễ chút xíu liền rất có khả năng không được ghi danh.

" Phụ thân, ta đi lần này nếu có thể thành công, về sau nhất định muốn làm rạng danh họ Thạch, đưa Thạch Tự truyền khắp đại lục " Sáng sớm, Thạch Hoàng nước mắt đầy mặt, quỳ gối phía trước căn nhà, trước một người đàn ông trung niên nói trong đau khổ.

" Đi thôi, quan trọng là giữ gìn sức khỏe, ta vẫn luôn nơi này chờ người " Thạch Trung hốc mắt có chút ướt át, lần trước cũng như vậy, nhưng chỉ mấy ngày sau Thạch Hoàng thất bại quay về.

Có thể lần này sẽ khác, Thạch Hoàng tu vi đã Ngưng Khí Tầng 1, cộng thêm tình hình chiến sự biến hóa, hắn cảm ứng đến Thạch Hoàng nhất định thành công, và rất lâu sau đó hắn mới có thể trở về, thậm chí....!

Thạch Hoàng run rẩy nhìn thân ảnh phía trước, trên người Ngưng Khí cảnh không thể phát ra một tia khí lực, đôi mắt đỏ bừng, hắn chỉ trong lòng âm thầm thề, nhất định phải đưa Thạch Tự hai chữ này chấn động Thiên La.

Bên cạnh Tần Nguyên thần sắc phức tạp, hắn thủy chung ôm quyền cúi đầu nơi bên, nếu không có cha con Thạch Trung mà nói, hắn không có khả năng còn sống trên đời này, càng không có khả năng thức tỉnh ý thức đạt đến tạo hóa.

Có lẻ đây chính là nhân quả, cũng chính là gia đình của hắn!.

" Gia đình .... " Tần Nguyên lòng phức tạp đến cực điểm, trong óc hiện lên hai chữ chưa bao giờ xuất hiện qua, có thể gia gia của hắn, có thể là Đầu Sơn Thôn.

Nhưng hết thảy vô pháp so sánh bây giờ, huynh đệ, phụ thân, càng có ân nhân hai chữ!

" Thạch Trung thúc thúc, đời này ơn cứu mạng, Tần Nguyên không thể trả hết, nguyện lấy hai chữ Thạch Tự danh chấn Thiên La " Tần Nguyên ánh mắt kiên định, đi đến phía trước cùng Thạch Hoàng vị trí, đồng dạng quỳ xuống.

" Đi thôi, đã đến giờ rồi " Thạch Trung ánh mắt ôn hòa nói lên, tiến tới nâng lên hai người, cái gì ơn cứu mạng, cái gì mà danh chấn, hắn trong lòng chỉ có một ý niệm rằng, hai đứa thiếu niên trước mắt có thể an toàn liền tốt rồi.

Bắc Vực, Thiên La đại lục cường giả như mây, siêu cấp thế lực thống trị từng vùng, ngày ngày nỗi lên đẫm máu giết chóc, liên miên chiến tranh cơ hồ vạn thế không ngớt!.

Tại thế giới cường giả vi tôn, chỉ có thực lực mới có địa vị, mới có danh tiếng còn ngoại vật tiền tài, mồm mép chỉ là phù vân, văn chương hạng người không thịch hợp sinh tồn trong thế giới này.

Chu Thiên Sơn, một ngọn núi cao chót vót nằm ở phía trên Chu Thiên Thành, thành trì vô số gia tộc, vô số người dân phía dưới, giờ khắc này đổ dồn lên núi, mục tiêu bọn hắn không gì khác chính là Huyền Đạo Tông phân bộ.

Nơi này không phải Huyền Đạo Tông chân chính, chỉ là một phân bộ nhỏ tạo ra để tiếp nhận cùng giải quyết quá trình xử lý mọi việc, cũng là nơi mà truyền tống, ghi danh thí luyện tông môn chiêu nạp đệ tử hàng năm.

" Chu Thiên Sơn, Huyền Đạo Tông phân bộ, đây là nơi chúng ta sẽ ghi danh, sau đó mới có thể truyền tống đi Huyền Đạo Tông chân chính " Trên đường đi, Thạch Hoàng nói lớn.

" Vậy Huyền Đạo Tông chân chính ra sao " Tần Nguyên nhịn không được hỏi

" Nơi đó chính là thánh địa tu chân, vô số người ước ao đến đó, lực lượng mênh mông, căn bản chúng ta phàm nhân không thể tượng tượng " Thạch Hoàng hít sâu vài hơi nói, hắn đã từng tham gia khảo hạch một lần nhưng thất bại, cho nên hiểu rõ rất kỹ.

" Tần Nguyên, chờ chúng ta ghi danh thành công, được truyền tống trận đưa đến, tới lúc đó người sẽ cảm nhận rõ hơn " Thạch Hoàng thần bí nói, tiếp tục hướng tới Huyền Đạo Tông phân bộ đi tới.

Bỗng nhiên phía sau đường xa, có một tiếng khỉ nhỏ kêu chi chi cấp tốc chạy lại gần, giây lát liền nhảy lên người Tần Nguyên đứng lên vai hắn vui mừng hét lên.

" Tiểu Hắc " Tần Nguyên ánh mắt kinh hỉ, lập tức sờ sờ đầu nó, vô cùng kinh ngạc nói.

" Con khỉ này từ đâu ra " Thạch Hoàng nhìn một người một khỉ vui vẻ liền không khỏi hiếu kỳ, nhìn nhìn con khỉ toàn thân màu nâu, trên đầu có một chỏm lông màu đen, ánh mắt rất gian sảo.

" Nó là thú cưng của ta trước kia " Tần Nguyên cười cười , đặt Tiểu Hắc lên vai, không quan trong nói.

Dù sao liên quan đến Tiên Ma Thạch sự tình hắn không thể người ngoài biết, chuyện này liên lụy đến vận mệnh của hắn, hắn cảm nhận chỉ cần lộ ra một tia gì đó, lập tức có một đôi mắt sẽ chuyển hướng đến.

Tới lúc đó, khó nói rồi !

Bình Luận (0)
Comment