Cận Chiến Pháp Sư

Chương 250

Tàn Mộng Tử còn có thể hy vọng cái gì?

Bên phải là Cố Phi đang cầm kiếm, bên trái hắn lại là Kiếm Quỷ xách chuỷ thủ, phía sau là bức tường, phía trước là hai người bạn bị người ta đẩy từ trên nóc nhà xuống. Mà ở trên mấy nóc nhà xung quanh là hơn mười tên Tiềm Phục Giả hèn mọn vô cùng. Lúc này mấy tên này giống như Thần Xạ Thủ, ai cũng giương cung cài tên nhắm vào Tàn Mộng Tử. Đã vậy trong đám này còn có người ngáp dài than thở: “Bắn tên này thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả!”

Tàn Mộng Tử oán giận nhìn chằm chằm vào tên Anh Trủng Nguyệt Tử đang vênh váo hò hét: “Có ý gì đây?” Hắn không hề oán hận việc mình rơi vào tay Cô Phi, nhưng hắn cảm thấy tên Anh Trủng Nguyệt Tử làm người quá bỉ ổi, hắn nhất định phải khinh bỉ tên kia một chút.

Anh Trủng Nguyệt Tử cười hì hì: “Cái gì gọi là bẫy rập, bây giờ anh đã hiểu chưa? Đặt bẫy chình ình trên mặt đất để cho người ta đạp, đó là cách làm tầm thường nhất. Làm một cao thủ dùng bẫy, anh phải nghiên cứu được tâm lý của đối thủ, phải tìm cách dụ hắn ngoan ngoãn tự giác đi lại chỗ cậu đặt bẫy. Đây mới chính là chỗ tinh hoa của bẫy rập!”

“Vô sỉ!” Tàn Mộng Tử nghe Anh Trủng Nguyệt Tử nói khoác mà không biết ngượng như vậy thì vô cùng giận dữ mắng.

Anh Trủng Nguyệt Tử vẫn đưa mặt cười hì hì.

“Túy ca, tên này có lai lịch ra sao, tại sao hắn lại đắc tội anh?” Hỏa Cầu mở miệng hỏi.

“À, hắn chính là một trong kẻ chuyên giết người bạo trang bị.” Cố Phi giới thiệu với mọi người.

“Ồ!” Cả đám bừng tỉnh, sau đó bọn này lại phỏng đoán tiếp cận sự thật nhất: Cố Phi hoặc Kiếm Quỷ, e là đã từng bị tên kia cướp trang bị.

Nhất thời mọi người trở nên giận dữ: “Trang bị cướp được chú mày giấu ở đâu rồi? giao hết thảy ra đây, tha chết cho!”

“Xì!” Tàn Mộng Tử làm gì quan tâm đến sống chết nữa. Với lại những trang bị có bảo hắn giao ra hắn cũng không giao ra được, đã vậy thà làm anh hùng khí khái còn hơn.

“Chém đi, một hồi nữa tôi còn đuổi theo để truy nã hắn nữa.” Cố Phi nói.

“Cậu có muốn chạy qua chờ ở điểm hồi sinh trước không?” Kiếm Quỷ hỏi.

“Không sao đâu, tôi muốn đuổi hắn lúc nào chẳng được.” Hai người đứng trước mặt Tàn Mộng Tử trao đổi, cả hai xem hắn như không khí.

“Tiểu Tàn, cùng liều mạng với bọn họ!” Hai người bạn của Tàn Mộng điên tiết. Dù sao hai người cũng bị đám người kia lừa gạt. Hơn nữa bây giờ thấy bạn mình là Tàn Mộng Tử bị nhiều người chế nhạo như vậy nên bọn hắn không thể nhịn được.

Cố Phi vừa muốn bước lên động thủ, nhưng hắn lại nghe Tàn Mộng Tử vội vàng nói: “Hai người này không có quan hệ với chuyện giữa chúng ta, bọn họ chỉ là người mà tôi tạm thời tìm đến để xin giúp đỡ thôi, các cậu cứ nhằm vào tôi đi!”

Cố Phi ngẩn ra, hắn không hề biết Tàn Mộng Tử nói thật hay giả. Nhưng hai người kia đã vọt đến trước người, một người lao về phía Kiếm Quỷ, một người nhắm vào Cố Phi.

Hóa ra đây là hai người vô tội, vì vậy Kiếm Quỷ và Cố Phi cũng không thể xuống tay tàn nhẫn được, hai người chỉ đưa tay chống đỡ các đòn tấn công để tự vệ. Mà thân thủ của hai tên kia xác thực không được tốt lắm, Cố Phi là cao thủ võ thuật nên thoải mái né tránh không cần bàn cãi, Kiếm Quỷ vốn cũng đâu phải tay vừa, nên hắn thành thạo chống đỡ rồi tiện thể đưa mắt qua nhìn Cố Phi, trưng cầu ý kiến.

“Không cần phải xen vào việc của tôi, hai cậu tránh trước đi!” Tàn Mộng Tử kêu.

“Muốn chết thì cùng chết!” Hai người đáp lại.

Quá máu chó rồi… Cả đám khán giả đều nghĩ thầm. Có điều cái tình tiết máu chó quang minh lẫm liệt như trong phim lại hết lần này đến lần khác phát sinh trên người đối thủ, điều này làm cho phe mình như là những kẻ tội ác tày trời. Mọi người đều cảm thấy mất tự nhiên. “Haizz, đầu năm nay, người xấu ai cũng đầy nghĩa khí như vậy à!” Anh Trủng Nguyệt Tử cảm khái.

Kết quả hắn lại bị đám anh em của nhà mình khinh bỉ nhìn lại: “Thôi đi ba, cậu cũng có tốt lành gì cho cam.”

“Đúng đó, Nguyệt Tử là kẻ thiếu nghĩa khí nhất!”

“Trọng sắc khinh bạn!”

“Thấy lợi quên nghĩa!”

“Đm đám tạp chủng tui bay!!!” Anh Trủng Nguyệt Tử mỉa mai trả lời. Kết quả cứ thế nguyên đám nói móc nhau trên nóc nhà, Anh Trủng Nguyệt Tử một thân một mình nên rơi vào thế yếu, bị móc mỉa cho thương tích đầy mình, nhất thời tức giận, xoay người nhảy xuống từ nóc nhà rồi chỉ vào mặt Tàn Mộng Tử: “Cái tên khốn nạn này để tôi giải quyết!”

Cãi không lại người khác, nên hắn liền xoay qua trút giận lên người không có sức phản kháng là Tàn Mộng Tử. Hơn nữa, Anh Trủng Nguyệt Tử thấy tên Tàn Mộng Tử này chỉ có một chiếc khố che thân, tên kia không có trang bị nên dễ dàng ăn hiếp nhất. Với lại Anh Trủng Nguyệt Tử hắn tuy là cung tiễn thủ nhưng hắn cũng muốn thử cảm giác cận chiến một chút cho đỡ nghiện.

“Nhìn kìa, cái này mà không gọi là đê tiện à!” Đám người kia đều xem thấy ý đồ của người anh em trong nhà nên khinh bỉ trước.

Cố Phi và Kiếm Quỷ chống đỡ hai người bạn của Tàn Mộng Tử nên nhất thời hai người cũng chẳng biết phải làm sao đây này! Đúng là lại tới thêm một người thêm phiền. Đang khi bọn họ bị quấn lấy, thình lình nghe thấy tiếng la của Tàn Mộng Tử: “Ông đây làm sao có thể chết ở trên tay một tên tiện nhân như ngươi được.”

Nói xong, một vòng sáng trắng lóa lên, Tàn Mộng Tử cư nhiên đã biến mất như thế.

Đám người đang phun nước miếng trên nóc nhà đột nhiên yên tĩnh lại. Đám người muốn tranh đấu ở phía dưới cũng dừng tay. Hai phe ngơ ngác nhìn chỗ mà Tàn Mộng Tử vừa đứng, gương mặt không thể tin tưởng nổi.

“Khụ? Quyển trục truyền tống?” Cố Phi là kẻ gặp qua nhiều tràng diện hoành tráng mà đưa ra suy đoán.

“Không phải, ánh sáng truyền tống không phải như thế.” Thật ra Kiếm Quỷ mới là kẻ từng trải đúng nghĩa, hắn có vốn tri thức cao vô cùng.

“Cái này… cái này…” Anh Trủng Nguyệt Tử tự nhiên cũng không thiếu kinh nghiệm chơi game, lắp bắp nửa ngày rồi mới nói: “Cái này hình như là ánh sáng logout!”

“Cưỡng chế logout?” Mọi người sợ hãi than.

“Quào, là đàn ông chính hiệu mà!” Trên nóc nhà đã trở lên ầm ĩ.

“Chủ yếu là do Nguyệt Tử quá đê tiện rồi, người ta thà mạo hiểm chống lại thế giới cưỡng chế logout, chứ không chịu chết trên đôi tay bẩn của hắn ta. Chậc chậc!”

“Nguyệt Tử, tất cả đều do cậu bức đấy. Hiện tại cậu nên biết mình đê tiện đến mức nào rồi đi! Tự tìm một chỗ tự sát mau đi!”

“Thành Vân Đoan không có tiện nhân như chú sẽ trở thành cõi yên vui nhất đó, Amen!” Có người chấp tay lại trước ngực bảo.

“Im hết mẹ nó coi!”

Anh Trủng Nguyệt Tử quát, sau đó nhìn qua Kiếm Quỷ và Cố Phi. Trong mắt hắn hiện lên ý tứ hỏi han, đồng thời cũng có vài phần xấu hổ, vì cái câu hô to của Tàn Mộng Tử trước khi logout… thà rằng cưỡng chế logout chứ không muốn chết trên tay Anh Trủng Nguyệt Tử đấy!

“Vậy thôi, bỏ đi!” Chính chủ đã lấy thủ đoạn này trốn rồi, bọn Cố Phi cũng chẳng còn lời gì để nói.

Mà hai người bạn của Tàn Mộng Tử vẫn đứng ngây ra đó lại đột nhiên bạo phát, cả hai cùng đánh về phía Anh Trủng Nguyệt Tử. Mà tinh thần của Anh Trủng Nguyệt Tử hơi bất ổn, hắn hoàn toàn không có phòng bị. Thân là một cung tiễn thủ lại bị hai tên chơi cận chiến võ trang đầy đủ công kích thì ngoài trừ chết còn có kết cục khác sao?

Thấy tình hình biến ảo, mấy tên từ nãy đến giờ vẫn chế nhạo Anh Trủng Nguyệt Tử lại trăm miệng một lời gầm lên, cùng giương cung cài tên muốn bắn tới hai người kia. Nhưng kẻ nhanh nhất vẫn là Cố Phi!

Dịch Chuyển Tức Thời đến chắn trước người của Anh Trủng nguyệt Tử, Cố Phi đưa kiếm để ngăn cản công kích của hai người kia. Nhưng do thời gian quá gấp, Cố Phi không kịp dùng kỹ xảo để hóa giải công kích của đối phương. Lúc này chính là lần đầu tiên trong trò chơi Cố Phi phải dùng sức lực của bản thân để đi ngạnh kháng với công kích của đối phương.

Mà Cố Phi đã sớm dự đoán được kết quả của việc này là thế nào, dùng thuật ngữ trong trò chơi để nói, đối đầu trực tiếp như vậy, vì sức mạnh ở thế yếu cho nên lực phán định của Cố Phi cực yếu.

Hơn nữa, lúc này hắn còn chịu công kích của hai người nên kiếm của Cố Phi cũng không cản được thế tới của đối phương, hắn chỉ có thể lui thân thể lại để hóa giải. kết quả đụng vào Anh Trủng Nguyệt Tử đang ngơ ngác đứng phía sau. Không khéo, Anh Trủng Nguyệt Tử cũng là một kẻ không có bao nhiêu sức mạnh, cái va chạm mạnh này rất vội, hai chân của hắn chuếnh choáng ngửa đầu ngã ra đằng sau. Mà cái này cũng dẫn đến phản xạ có điều kiện giơ tay quờ loạn, kết quả cũng túm người Cố Phi té xuống như mình.

Dù bị té xuống nhưng Cố Phi vẫn ngưng mắt nhìn để chuẩn bị nghênh tiếp công kích của đối phương. Mà cái đám đứng trên nóc nhà làm sao bỏ qua cơ hội này? Vô số mũi tên hiện ra trong tầm mắt của hai người, đồng thời còn có ánh lửa rơi từ trên trời xuống. Tức thì hai người họ hóa thành đốm sáng rồi bay đi, công kích của hai thanh niên này còn cách hai người Cố Phi tầm vài cm.

Những người ngày ngày lăn lộn trong trò chơi sẽ không vì PK chết hai người vô tội mà cảm thấy tội lỗi. Mà huống chi trường hợp này trong mắt bọn họ lại thuộc về phòng vệ chính đáng. Lúc này mấy người lại đưa đầu nhìn xuống con đường kia, mặt rầu rĩ.

Nhưng trong miệng vẫn lải nhải: “Lúc nãy Nguyệt Tử không phản ứng, thật sự quá thất thố rồi.”

“Lẽ nào việc kia lại làm tổn thương đến tâm linh nhu nhược yếu đuối của hắn?”

“Xong, tên kia cưỡng chế logout là công kích tinh thần, Nguyệt Tử bị trúng chiêu.”

“Mau tìm cô gái kia đến để vuốt lên vết thương trong lòng của Nguyệt Tử!!”

“Ái chà, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến thật kìa…”

Mấy tên trên nóc nhà đột nhiên an tĩnh lại. Mà ở góc kia, Cố Phi vừa đưa tay kéo Anh Trủng Nguyệt Tử và hỏi “Không sao chứ?” thì hắn chợt cảm thấy bầu không khí quỷ dị. Cố Phi nhìn lại, thực sự có một cô gái đang đi ra từ góc tường, ngây ngốc nhìn về phía bên này.

Tên Anh Trủng Nguyệt Tử vốn đang hoảng hốt nhưng khi nhìn rõ người đang bước tới, hắn lập tức bỏ qua trạng thái chán nản, hết sức mừng rỡ mà nói: “Là cô, sao cô cũng ở đây?” Chưa dứt lời thì hắn đã điên cuồng xông lên.

“Không hổ là Nguyệt Tử, lực hồi phục lên đến cấp S rồi!” Cả đám nghị luận.

“Nói đúng hơn là người đẹp kia là thuốc trị thương cấp S của Nguyệt Tử nha.”

“Chẹp, xuất hiện quá kịp thời, lẽ nào đây là duyên phận trong truyền thuyết ư?”

Cả đám đều lẳng lặng ngắm nhìn con đường phía dưới, bọn họ đang mong đợi xem có chuyện gì kích thích xảy ra.

Kết quả thì ánh mắt của cô gái kia xuyên qua người Anh Trủng Nguyệt Tử, rơi xuống trên người Cố Phi: “Sao anh cũng ở đây? Làm cái gì vậy?”

“Aaaa!!!” Đám trên nóc nhà đã phát điên.

“Chuyện quái gì đang xảy ra, toàn bộ người đẹp của thành Vân Đoan đều biết tên kia sao? Rốt cuộc hắn có lai lịch gì!!!”

“Hỏa Cầu. Nói mau… rốt cuộc tên kia là người nào…” Cả đám bất mãn hô.

“Xí, mấy cái thằng trạch nam như bọn chú làm sao biết được sự thâm tàng bất lộ của Túy Ca.” Hỏa Cầu vô cùng đắc ý.

Mà người đẹp vừa bước đến chính là Mang Mang Mãng Mãng. Cố Phi nhìn cô rồi nói: “Khụ, tôi đến đây làm ít chuyện. Sao cô cũng đến đây?”

“Hì hì, tôi đã từng nói chỗ này là đường về gần nhất tới bãi bắn cung thủ để logout, xem ra cô vẫn nhớ nha!” Anh Trủng Nguyệt Tử đắc ý. Mang Mang Mãng Mãng không đáp lại, chỉ gật đầu chào: “Tôi đi trước.” Nói xong lại tiếp tục xuyên qua con phố đi về phía bãi bắn của cung thủ.

“Tới đi Nguyệt Tử, tới đi Nguyệt Tử, tới đi Nguyệt Tử!!!” Trên nóc nhà, mọi người quơ cung quơ mũi tên hò hét cổ vũ.

“Nhất định rồi!!” Anh Trủng Nguyệt Tử nhe răng cười, hắn sửa sang lại trang bị trên người rồi cất bước nhanh đuổi theo.

Lúc này Kiếm Quỷ lặng yên không một tiếng động đi đến bên người Cố Phi, nhỏ giọng hỏi: “Tất cả đều là bạn của cậu à?”

Cố Phi ngửa cố lên nhìn mấy gã trên nóc, im lặng hết chỗ nói rồi.

Bình Luận (0)
Comment