Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 173



Vốn dĩ tứ giới đang trong trạng thái cân bằng, tuy nhiên khoảng hơn 2 năm trước bỗng nhiên xuất hiện một tân Ma thần sức mạnh vô biên thống lĩnh Ma giới đã khiến sự cân bằng ấy đứng trước nguy cơ sụp đỗ.

Tuy nhiên điều kì lạ là tân Ma thần kia làm chủ Ma giới ngần ấy thời gian, vậy mà chẳng mấy ai biết thân phận và nguồn gốc của hắn.

Trương Viễn Hoài cố ý điều tra qua cũng chỉ nhận được kết quả mơ hồ như thế.

Bất quá hắn hơi bực mình vì công cóc chứ cũng chẳng bận tâm lắm, bởi vì đinh ninh cho rằng dù tên Ma thần kia có quỷ kế thế nào cũng không đánh lại mình.

Khoảng thời gian trước Lưu Diễm từng vào Ma giới học hỏi bọn ma tu, vì vậy nơi này hắn ít nhiều cũng biết đường đi nước bước.

Vốn định tìm một trợ thủ giúp mình lẻn vào điện Ma thần, ai ngờ đồng bọn thì kiếm được rồi, chỉ là đến khi sập bẫy mới nhận ra kẻ đó không phải đồng bọn của hắn - mà là tay sai của Ma thần thì đúng hơn.

Giờ khắc này hắn đâu biết lát nữa mình sẽ xảy ra chuyện gì, vừa lẻn vào chính điện thông qua sự trợ giúp của một ma tu nên vẫn còn tâm trí thăm dò, khám phá địa phương mới lạ lắm.

Chính điện âm u, chút ánh sáng ít ỏi được thắp bằng mấy ngọn đuốt màu lam quỷ dị.


Nơi đây yên ắng tới mức không nghe tiếng quạ kêu, vô hình trung khiến bầu không khí thêm phần tắc nghẽn, ngưng trọng.

Trương Viễn Hoài thủ mấy thẻ năng lực dự trữ được từ hồi còn là thú cưng của Trường Nhạc ăn độ hảo cảm tràn họng sẵn trong người, sau đó hóa thành cơn gió mạnh mẽ lao tới người ngồi trên ngai vốn không thấy mặt.

Càng đến gần, dung mạo Ma thần càng rõ ràng.

Trương Viễn Hoài đúng là một đường lao tới, nhưng ý đồ từ sát phạt biến thành "chạy về nơi phía anh" lúc nào không hay, bởi vì người ngồi trên đó không ai khác chính là Trường Nhạc.

Hắn không hề nghĩ ngợi gì đã vội nhào vào lòng y, vì vậy thời khắc trên cổ đột ngột đau nhói, trước mắt bỗng nhiên tối sầm liền bàng hoàng một phen.

Thật ra dù hắn có nghĩ ra lí do thì cũng muộn rồi.

Trường Nhạc rút ngân châm, Trương Viễn Hoài liền ngất đi.

Tư phòng Ma thần, khung cảnh ướt át.

Thời điểm Trương Viễn Hoài tỉnh lại, hắn cả kinh phát hiện có vô số xúc tua đang không ngừng liếm láp cơ thể mình.

Cái thứ mềm mại đó quấn lấy đầu ti hắn, điên cuồng mút liếm, kích thích chỗ nhạy cảm đến mức rùng mình.

Bên dưới thân thể, xúc tua ấm nóng, ẩm ướt như đầu lưỡi không ngừng khiêu khích, ve vãn vẽ thành vòng tròn xung quanh hậu huyệt của hắn.

Nó chậm rãi lấn lướt, dấy lên từng chút kích thích tiềm tàng hòng bùng lên khoái cảm ngày một mãnh liệt.

Mỗi lần nó lướt qua, cơ thể Trương Viễn Hoài đều co rút, hắn khó khăn thở, phản kháng bằng giọng nói thấm đẫm khoái lạc lẫn uất ức nhục nhã.

"Dừng, dừng lại! Trường Nhạc, xin anh, dừng lại..."
Trường Nhạc vẫn lạnh lùng chống cằm quan sát, đối diện với sự cầu xin khẩn thiết của hắn mà vẻ mặt không chút gợn sóng, bình thản tiếp túc điều khiển xúc tua như chưa nghe thấy gì.

Trương Viễn Hoài nổi giận, hắn lớn tiếng quát y: "Đm, em nói dừng lại!!! --Ah, hư ức...!ư, hức..."
Chỉ mới phát rồ được một câu, dị vật to lớn bỗng nhiên nhấn vào cửa hậu của hắn, nó ở trước địa phương khép kín đó bỗng nhiên chạm khẽ mấy cái như thăm dò, hôn lên nơi bắt đầu hé mở, công thành đoạt đất mới đó chỉ là bắt đầu.

Dạo đầu được một lúc, nhánh xúc tua thô dài đó bỗng nhiên cứng rắn đâm sâu vào, ngang tàng xâm chiếm nơi tư mật của hắn.


Mà hắn chỉ có thể trừng to mắt đón nhận với biểu tình chấn động.
Xúc tua như cục slime để thần trí Trường Nhạc tùy ý điều khiển, y chỉ ngồi đầu giường trầm mặt quan sát, nó lại như ý muốn của y, sau lời cảnh cáo đầy gai góc của hắn liền bốc đồng đâm sâu vào hậu huyệt như thể chống đối đến cùng.

Nhánh xúc tua mềm mại chui trong hang động chật hẹp, lại có thể kì diệu tác động lực đạo mạnh mẽ vồ vập, từng đợt từng đợt ồ ạt hối hả, nó nhu cương hài hòa khuấy đảo bên trong Trương Viễn Hoài, khám phá mọi ngóc ngách, chinh phục tất thảy vị trí nhạy cảm trên người hắn.

Thứ quái vật thô dài đó điên cuồng xâm chiếm, chèn ép sít sao, khắng khít bám lấy vách thành tới nổi thứ xen giữa chỉ có thể là ái thủy trào dâng.

Chẳng những giỏi giang công kích liên hồi, nó còn chuẩn xác nhắm lấy điểm G để nhiều lần hỏi thăm nồng cháy.

"Ah, hư, ức, dừng --á!"
Trương Viễn Hoài bị kích thích tới nổi không giữ được hình người, chín cái đuôi đỏ rực của hắn như đóa hoa nở rộ giữa màn đêm ám muội, có điều cái nào cái nấy cũng nhanh chóng bị bọn xúc tua kiểm soát, cuối cùng chỉ có thể run rẩy bị chúng đeo bám quấn quýt.

Đôi tai mềm nhạy cảm cũng không thoát được số phận bị khai phá, hai cái xúc tua nhỏ xíu lâm le hôn lên vành tai hắn, chưa đủ thõa mãn, chúng còn chui sâu vào lỗ tai, không biết trong đó liếm láp, va chạm đến địa phương nào mà khiến hắn tựa như thần hồn điên đảo.

Cho đến hiện tại chỉ còn tiếng rên rỉ dục tiên dục tử.
Sau cuộc dây dưa tước đoạt tưởng chừng không hồi kết, cơ thể Trương Viễn Hoài vẫn còn dư âm co giật, ái thủy chảy ra từ hậu huyệt của hắn không dứt, còn hắn nhìn Trường Nhạc bằng đôi mắt oán khí ngụt trời.

Đột ngột chát một tiếng vang vọng, y bị Trương Viễn Hoài tát một cái lên mặt.

"Anh dám cưỡng bức em?!" Hắn dường như vẫn không tin vào sự thật đang diễn ra ngay trước mắt, căm phẫn chất vấn y.

Tuy nhiên so với cảm xúc hỗn loạn của Trương Viễn Hoài, Trường Nhạc lại như đêm đen tịch mịch.

Y không hề có thái độ hối cãi, ngược lại còn truy tội hắn: "Trước kia tôi đã khổ sở cầu xin em đừng cho tôi hi vọng, nhưng em luôn cố chấp chỉ làm theo ý mình.

Để rồi sao? Cuối cùng thì người hứa hẹn là em, người thất hứa vẫn là em!"
"Tôi bất đắc dĩ!" Hắn phát rồ hét lên.

Trường Nhạc tâm tàn ý nguội đáp lại: "Ha, bất đắc dĩ? Được rồi, em muốn nói cái gì thì là cái đó.

Tôi sẽ không buông tha em lần nào nữa, chúng ta cứ như thế này cho đến chết đi."
"Trường Nhạc!" Trương Viễn Hoài phẫn nộ quát lớn.

Trường Nhạc bị điểm tên mà không hề sợ hãi, chỉ lạnh lùng tuyên bố: "Có gọi tôi bao nhiêu cũng vô dụng thôi.


Em, chuẩn bị chết trên giường đi."
Dứt lời liền bắt lây bàn tay đang giơ lên định cho y thêm một cái tát nữa của hắn.

Trường Nhạc gắt gao đè hai tay hắn lên đỉnh đầu, đột ngột chiếm lấy môi hắn.

Trương Viễn Hoài bất ngờ bị tấn công, không nghĩ đến lại bị đè tiếp.

Hắn ngỡ ngàng lẩm bẩm: "Cái quái gì- ah ư, ưm..."
Lưỡi y xâm chiếm khoang miệng hắn, quấn quýt cuốn lấy lưỡi hắn, nồng nhiệt nuốt lấy tư vị đôi môi như đã đói khát tận mấy đời.

Mười lăm ngày liên tiếp sau đó, Trương Viễn Hoài bị Trường Nhạc cưỡng bức bằng đủ thể loại và tư thế nhục nhã.

Quá trình giao hoan với Trường Nhạc, linh lực thuần khiết trực tiếp bổ sung cho hắn không dứt.

Hắn chẳng những không trở nên thân tàn ma dại, ngược lại tu vi tăng lên rất nhiều.

Khôi hài mà nói, ước nguyện song tu của Trương Viễn Hoài đã thành sự thật.

Đáng tiếc, cái giá đánh đổi quá lớn.

Bấy giờ hắn đón nhận sự tấn công dồn dập của y bằng sự chết lặng, nước mắt từ lâu đã khô cạn.

Trường Nhạc vì sự rời bỏ không báo trước của hắn làm cho tuyệt vọng, giờ đây Trương Viễn Hoài lại vì thủ đoạn cực đoan của y mà mất đi sự ỷ lại.
Cuối cùng thì vị diện này cũng đã đem lại cho họ những niềm đau mới, ai đó lại thành công thu thập một thông số mới.

["Dục" thu thập thành công]..


Bình Luận (0)
Comment