Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 114



Lúc này cổng thành Sương Châu dày cộm ầm ầm kéo lên, Doãn Hòa phong cách trang trọng mang theo hàng ngàn tinh binh của mình đến gần, cùng lúc Ly tướng quân chậm rãi đón đầu ngựa của lão, hai bên khí thế ngang tàn không ai chịu thua ai.

Không khí tưởng chừng căng thằng, bấy giờ lại bị một tiếng cười phụt thiếu đứng đắn của Doãn Hòa phá tan.

Lão nhoài người về phía Ly Lịch, nói khẽ: "Ngươi có thấy ta giống như là đi đón dâu không?"
Trương Viễn Hoài *ngay sau ngựa Ly Lịch đang nghe lén*: "Mặt dày."
Ly Lịch khinh bỉ cho ngựa lui lại, chưa nói tiếng nào thì bất ngờ lúc này âm thanh vút dài vang lên như đang lao với tốc độ phi thường, ngay sau đó Ly Lịch ngã rầm trước sự ngỡ ngàng của hai bên.

Ly Lịch cứ thế ngã ngựa, máu tươi bắ n ra, nhuộm lên nụ cười cao hứng của Doãn Hòa một màu đỏ thẫm.
Trương Viễn Hoài sững sờ.

Khóe môi Doãn Hòa đông cứng, đôi mắt lão vô tri ngây dại mất một lúc mới vỡ òa chấn động, lão nhảy xuống ngựa đỡ Ly Lịch, cùng lúc mưa tên từ trên thành dội xuống không ngớt.

Bởi vì bi kịch ập đến quá đột ngột, Doãn Hòa khóc không thành tiếng như cú sốc nghẹn ở cổ họng, lão ôm chặt Ly Lịch đang co giật, không ngừng ói máu đen vào trong lòng mình thật nhẹ nhàng.

Thời khắc máu trong miệng hai người hòa làm một, nụ hôn cuối cùng được trao, Doãn Hòa bi thương khó tả.


Lão không ngờ điểm kết thúc của họ lại là tình cảnh này.
Ly Lịch trước khi nhắm mắt nghe thấy giọng nói yếu ớt tràn ngập ái tình đậm sâu của Doãn Hòa, bất giác trong đầu xuất hiện hình ảnh thiếu niên trẻ tuổi có mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ xinh đẹp đứng trên thuyền hoa nhìn mình mỉm cười.
"A Ly, ta liên tục gây rối cho ngươi không phải vì ghét ngươi, ta chỉ là muốn gặp ngươi thôi...!Ta xin lỗi, vì tất cả những tội nghiệt ta gieo rắc...!Ta yêu ngươi, chưa từng thay đổi..."
"Muộn rồi..." - Ngay từ đầu đã sai rồi...
Ly Lịch ngừng thở, Doãn Hòa ngay giữa làn mưa tên ôm chặt thi thể lão không chịu tách rời...!Sau đó vạn tiễn xuyên tâm mà chết theo.
"Phụ thân!!!" Xuyên suốt, tiếng kêu xé lòng của Trương Viễn Hoài vẫn luôn vang lên thảm thiết.

Lúc này, Tạ lão gia chủ thân mang trường bào phóng ngựa chiến phong độ ngời ngời xuất hiện, binh tướng của lão hét lên khẩu khí chấn động tứ phía: "Tứ vương gia b án nước và phản tặc Ly Lịch cấu kết Vệ vương Vũ Khuynh quốc, bắt lấy toàn bộ!"
Trương Viễn Hoài nghe như sét đánh ngang tai, cứng nhắc đối diện với hàng vạn quân lính triều đình bao vây.
"Mẹ kiếp, cái quái gì đang diễn ra vậy?" Mắt hắn đỏ ngầu, hai bên má vì dòng lệ đau thương mãi không chịu dứt mà ướt đẫm.

Ngay lúc hắn sắp phát điên lên tấn công Tạ lão gia chủ, thì giọng nói lanh lảnh của một tướng sĩ chính khí bên đó lọt vào tai hắn:
"Hoàng thượng có lệnh những ai quy hàng sẽ được khoan hồng!"
Trương Viễn Hoài nghe đến Vĩnh Thương bất giác dừng chiến, nhưng mưa tên vẫn không dứt, hàng ngàn mũi tên như được bắ n ra từ nỏ thần mãi không hết cứ lao về phía hắn.

Bất ngờ lúc này một bóng đen đổ lên người Trương Viễn Hoài, trong lớp áo choàng ấm của Vĩnh Tề, hắn cười tự giễu, khổ sở nhận ra sự tàn nhẫn của hai từ "quy hàng".

Ly gia ta đời đời trung quân ái quốc, hôm nay lại nghe được hai chữ "quy hàng" từ chính minh quân mình phò trợ?
"Đại Cát, mở đường máu." Trương Viễn Hoài chui ra khỏi áo choàng của Vĩnh Tề, đỡ lấy nam nhân lung lay sắp đổ đó, ra lệnh.

Có điều Đại Cát không phản hồi, hắn biết lành ít dữ nhiều vì cảm giác kết nối đã đứt gãy.

Hắn không loạn, quả quyết cướp khiên của binh lính triều đình, mang theo Vĩnh Tề lên ngựa tự thân mở con đường máu.

Đồng thời, Đại Cát nhận được tin xấu.
[Thông báo: Mất quyền kiểm soát!]
Nam nhân tóc đỏ không còn theo dõi, kết nối với Thời Thần bị mất, trên màn hình rối loạn liên tục chớp nháy, cuối cùng dừng ở khung cảnh tiểu hồ ly Đại Lợi cuộn người trong tổ bông.

Cơ thể nó bất đầu xuất hiện dị biến.

Đại Lợi hóa thành hình người tất nhiên là chuyện cậu luôn mong cầu nhưng không hiểu sao cậu rất bất an.


Thời điểm cơ thể Đại Lợi sáng đến cực đại, ánh sáng chói mắt lóe lên một cái ngắn ngủi rồi tắt ngúm, trước màn hình quan sát xuất hiện một nam nhân mặc hoàng bào.

Nam nhân mang khuôn mặt giống Trần Huy Ninh chậm rãi nở nụ cười, tiểu hồ ly trong tay hắn bị bóp cổ rên ư ử.

Vua Phát Nguyên! Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Vua Phát Nguyên nhìn thẳng màn hình như thể đang trực tiếp trò chuyện với Đại Cát.

Hắn nâng tiểu hồ ly trắng lên gần màn hình, cố ý lắc lắc hỏi: "Mối quan hệ giữa hai người là gì?"
"Thả Đại Lợi ra!" Đại Cát nhìn tiểu hồ ly đau khổ liền không cầm được kích động, phẫn nộ quát.

Vua Phát Nguyên mất kiên nhẫn, sát khí ngập tràn: "Trả lời!"
"Cậu ấy là người quan trọng nhất của tôi." Đại Cát căng thẳng quan sát nhịp thở của tiểu hồ ly.

Nam nhân cau mày như không hài lòng: "Rốt cuộc là gì?"
"Là người thân."
Vua Phát Nguyên nghe xong đáp án này đột ngột cười lớn mấy tiếng vô vị, khóe mắt hắn bốc lên hơi nước, hàn quang lóe lên, giọng điệu ác nghiệt: "Nếu đối với ngươi QUAN TRỌNG như thế, vậy thì chết đi!"
Dứt lời hắn siết chặt tay, tiếng rắc vang lên khiến Đại Cát điếng người.

Ngay sau đó cơ thể bé nhỏ của Đại Lợi bị quăng xuống đất, cổ hồ ly bị trẹo một bên.

"Thẩm Thương Ngọc, sự tuyệt vọng vì bị lãng quên, ngươi cũng nên tự mình cảm nhận." Ánh mắt hắn nhìn Đại Cát khi nói mấy lời này trái lại sự điên dại lúc đầu là một nỗi bi thương khó tả.
Nói xong, hắn tức thì biến mất giữa không trung.

Đại Cát không quan tâm lời của hắn, tức tốc thu hồi Đại Lợi về không gian chủ thần, kiểm tra sơ lược phát hiện nó bị thương vô cùng nặng nề, đặc biệt là bộ nhớ...
Tình hình hai bên đều không khả quan, vị diện bị mất kiểm soát nên Vĩnh Tề bị thương là sự thật.

Sau khi Ly tướng quân bị tên bắn, y đã nhận ra tình tiết lệch quỹ đạo trầm trọng.

Nhưng mọi nỗ lực kiểm soát đều vô nghĩa, vì vậy khoảnh khắc chứng kiến Trương Viễn Hoài ngây ngốc một chỗ liền không ngần ngại che chở hắn.

Có điều dưới cơn mưa tận diệt, nào dễ dàng có đường sống đâu?

Trương Viễn Hoài mang Vĩnh Tề đến căn cứ bí mật của Ly gia, sau khi nhổ tên khử trùng cho y, y vẫn mê mang suốt ba ngày hai đêm không tỉnh.

"Viễn Hoài..." Y lại nói mớ.

Trương Viễn Hoài tàn bạo dóc thuốc vào miệng y, xong xuôi cục súc quăng chén cái bộp xuống đất.

Cmn quá đủ rồi! Nghe tên mình liên tục phát ra từ miệng người bệnh, mà người bệnh này còn là thằng cha mình ghét vl, cảm giác cứ như sh*t ấy!
Hắn nhanh chóng sắp xếp đồ đạc, cuối cùng cầm kiếm của Ly tướng quân lên, bước ra ngoài.

Ánh sáng bất chợt lóe lên rồi tắt lịm, hắn khép mật đạo, trước tiên đi thám thính tình hình.

Đầu tiên, Tứ vương gia Vĩnh Tề cùng Ly đại tướng quân hợp mưu cấu kết ngoại ban phản quốc, ba ngày trước mở cổng thành cho Vệ vương Vũ Khuynh quốc mang binh vào lãnh thổ Thần quốc, tuy đã bị phát giác ngăn chặn kịp thời nhưng vẫn để Vĩnh Tề và con trai tội thần Ly Lịch là Ly Xuyên trốn mất.

Nay bố cáo lệnh truy nã toàn thiên hạ.

Vấn đề ở đây là phụ thân bị lừa cũng thôi đi, tại sao lão cáo già Doãn Hòa cũng không phát giác ra bất thường? Trừ phi là bên phía Vũ Khuynh cũng có người muốn đoạt mạng lão, hơn nữa địa vị cao tới mức khiến Doãn Hòa dẫn thân tính của mình sang địch quốc giao hảo mà không hề nghi ngờ.

Từ phán đoán trên, kẻ giật dây bên kia chắc chắn không thể vắng bóng tân hoàng mới đăng cơ của Vũ Khuynh quốc rồi!
Doãn Hòa xuất thân cũng là một hoàng tử, thiên tư không hề kém tiên đế, năm xưa diệt gần hết kẻ thù không đội trời chung của họ là Ly gia lập được đại công, đáng lí nắm chắc ngôi vị thái tử trong tay nhưng không hiểu vì sao lại từ chối, nguyện dốc lòng phò tá huynh trưởng của mình.

Cho dù là vậy, thế lực của lão vẫn vô cùng to lớn.

Hoàng huynh lão hứa tận tụy phò trợ qua đời, hoàng đế mới lên ngôi căng cơ chưa vững, chướng mắt lão là chuyện không thể tránh khỏi.
Kế hoạch diệt trừ cũng từ đó mà ra? Còn không phải sao?
Có điều nước cờ này của tiểu hoàng đế Vũ Khuynh đi sai rồi, Thần quốc bội ước, một lần nữa trên lãnh thổ từng là Hoành Lạc thịnh vượng lệnh thảo phạt được ban hành..


Bình Luận (0)
Comment