Cá Muối Cứu Thế

Chương 91


Vân Thiển lại di chuyển vài viên đá.
Soạt, soạt, soạt!
Vân Thiển: Hay thật, không ngờ lại là Anipop!
Đá quý trên tấm rèm đen liên tục di chuyển xuống, sản sinh ra tiếng đá quý va chạm liên hồi cùng với tiếng biến mất của cục tẩy bôi qua giấy.
Vân Thiển được xem như nửa người chơi Anipop, từng chơi hết trò chơi Anipop có tiếng trên thị trường, cũng tức là trình độ gà mờ một hai nghìn ván.
So với các trò chơi khác, Anipop không cần kỹ thuật gì, đôi khi qua cửa còn nhờ vận may.
Bí quyết rất đơn giản, cố gắng kết nối thật nhiều, tổ hợp thành kết cấu vũ khí, sử dụng vũ khí hợp lý.
Nhưng cái trước mắt…
Vân Thiển suy nghĩ cách thức chiến đấu thế giới tận thế hẳn sẽ không bình thường như vậy.
Vân Thiển vừa nghĩ tới đây, năm viên đá quý cùng màu tổ hợp thành hình chữ T.
Ngay lúc kết cấu vừa tạo thành, khu vực này méo mó biến dạng, chuyển thành một hố đen vũ trụ cỡ nhỏ.
Hố đen vũ trụ sâu thẳm, ánh sáng lấp lánh, tựa như chiêu thức “Hố đen vũ trụ” của nhân vật nào đó trong trò chơi sữa bột có độc(*).e b o ok t r u y e n.

vn
(*) Tên gọi khác của game Dungeon and Fighter (DNF)
Vân Thiển lẩm bẩm: “Tao nghi ngờ mày là trái bom.”
Đúng như dự đoán, hiệu quả mà hố đen vũ trụ tạo ra đó là nổ tung.
Phạm vi nổ tung là 5×5 ô, âm thanh mang lại cảm giác sống động, lại còn cực kỳ quen tai.
Vân Thiển suy nghĩ, nhớ rồi.
Đây không phải là âm thanh cô nghe thấy lúc Tô Quân cứu mình sao!
Thì ra phương thức chiến đấu trông vừa giàu vừa lóa mắt của anh chính là nghiêm túc chơi Anipop à?
Vân Thiển nhanh chóng làm quen với quy luật quyết đấu đá quý.
Đại khái giống với Anipop.
Kết cấu đặc biệt hình thành thông qua tổ hợp đá quý có thể tạo thành ba loại vũ khí khác nhau, lần lượt là ——
Hố đen vũ trụ: tạo ra vụ nổ, tiêu trừ tất cả đá quý trong phạm vi 5×5 xung quanh hố đen.
Sao băng: tiêu trừ bản thân trong phạm vi chữ thập 1 ô vuông, tiếp đó bay lượn rồi đáp xuống ngẫu nhiên, đồng thời tiêu trừ một viên đá quý bất kỳ.
Ngân hà: trao đổi với một viên đá chỉ định, sau khi chỉ định đá quý xong sẽ tiến hành tiêu trừ tất cả đá quý có hình dạng và màu sắc giống với viên đá quý được chỉ định.

Ngân hà và hố đen vũ trụ hoặc sao băng trao đổi sẽ không sản sinh ra bất kỳ tác dụng gì.
Bản thân Vân Thiển có được Đá nhiệt huyết, có thể tự do thay thế một viên đá quý trên rèm, nhưng chỉ có thể dùng một lần.
Toàn bộ quá trình quyết đấu không có giới hạn số bước, nhưng thời gian quyết đấu càng kéo dài, Vân Thiển càng cảm nhận rõ cơ thể cực kỳ mệt mỏi, huyệt Thái Dương giần giật.
Trong không gian quyết đấu đá quý, Bảo thạch sư di chuyển đá quý bằng ý thức, bản thân không thể cử động.
Từ phản ứng cơ thể mà xét, chắc hẳn phương thức quyết đấu gây ra gánh nặng rất lớn lên cơ thể.
Vân Thiển di chuyển một lúc, khoảnh khắc đạt được mục tiêu 40, rèm đen và đá quý trên đó như bị nước mực nhuộm lên, dần dần tạo thành một viên đá quý mới.
Viên đá bay về phía cô, nhập vào bên trong đan điền.
Vân Thiển trong hiện thực, tầm mắt trở lại mờ nhòe.
Đá quý có thể ngưng tụ ra trừ Đá nhiệt huyết còn có thêm một Đá thiết huyết.
Kích cỡ Đá thiết huyết như trứng chim bồ câu, màu sắc của nó như có máu đỏ tươi chảy bên trong.
Hai viên đá màu đỏ một nhạt một đậm lơ lửng xung quanh Vân Thiển, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Loại hình chiếu đá quý bán trong suốt này chính là ảo ảnh đá quý.
Văn Tư Thành bên cạnh kết thúc một đợt quyết đấu, nói với Vân Thiển bằng giọng hốt hoảng: “Tâm trạng anh vốn rất nặng nề vì ở đây chỉ có hai chúng ta, bây giờ biết cách thức chiến đấu rồi, anh…”
Văn Tư Thành chống nạnh cười to: “Còn ai có thể mạnh hơn ông đây!”
Không đợi Vân Thiển trào phúng, người bên trong Quả cầu hi vọng đã mắng Văn Tư Thành sa sả, bảo anh yên lặng, nếu không thì cút.
Vân Thiển và Văn Tư Thành với tư cách là người chơi Anipop thâm niên, giờ phút này sự chán nản khi không có người chơi khác bay sạch, hai người lại cảm thấy mình có thể làm được.
Trong Quả cầu hi vọng có tổng cộng hơn ba trăm loại đá quý để thu phục, trong đó đá quý phòng ngự chiếm hơn hai trăm loại, đá quý phụ trợ hơn chín mươi loại, đá tấn công chỉ có chưa tới ba mươi loại.
Dựa vào giải thích của người khác, phần lớn đá tấn công xuất hiện lúc yêu quái cát ra đời hoặc chết, muốn lấy hơi nguy hiểm.

Đá tấn công trong Quả cầu hi vọng đã đủ ứng phó với yêu quái cát bình thường.
Tiến hành quyết đấu đá quý với đá quý khác tiến hành quyết đấu đá quý với yêu quái cát.
Chỉ có sau khi thu phục số lượng đá quý nhất định mới có thể học cách làm sao quyết đấu đá quý với yêu quái cát.
Theo lời người giải thích, hai người nhận ra hàm nghĩa trong đó, người chủ động đi tìm yêu quái cát để lấy đá tấn công ít nhiều có hơi bại não.
Vân Thiển và Văn Tư Thành tạm thời không có suy nghĩ đi tìm yêu quái cát giao lưu tình cảm, chỉ là thu phục tất cả đá quý trong Quả cầu hi vọng sẽ tiêu tốn không ít thời gian của bọn họ.
Thời gian một ván quyết đấu đá quý trên dưới một phút, nếu vượt quá ba phút sẽ tạo thành ảnh hưởng lên cơ thể.

Mỗi lần vượt qua thêm nửa phút, chỉ số sinh mạng trên đồng hồ sẽ hạ xuống chừng bốn mươi.

Theo số lượng đá quý thu phục tăng lên, giới hạn thời gian quyết đấu đá quý cũng tăng lên.
Liên tục tiến hành quyết đấu đá quý đồng nghĩa sẽ tăng sức chịu tải của cơ thể.
Không những chỉ số sinh mạng hạ thấp, chỉ số tinh thần cũng sẽ dao động.
Vân Thiển và Văn Tư Thành chẳng hề đau lòng về việc chỉ số sinh mạng hạ thấp, dù sao chơi thêm một ván cũng chỉ giảm một hoặc hai chỉ số sinh mạng, không đáng nhắc đến.
Loại trò chơi Anipop này một khi chơi rất dễ bị cuốn.
Ban đầu, Vân Thiển và Văn Tư Thành chơi rất vui vẻ.
Khi số lượng ảo ảnh đá quý bên cạnh họ vượt qua 200, cấp độ khó của quyết đấu đá quý tăng lên.
Vân Thiển câm nín nhìn một mảng màu xanh đang biến đổi đậm đậm nhạt nhạt, hình dạng đá quý hoàn toàn giống nhau, chỉ có màu sắc hơi khác biệt một chút.
Vừa chơi Anipop, còn vừa phải tập trung phân biệt màu sắc khác nhau?
Khó quá!
Vân Thiển hứng chịu lần quyết đấu đá quý thất bại đầu tiên.
Trong nháy mắt, toàn thân cô xụi lơ ngồi dưới đất.

Đá xanh nước biển bị cô thách đấu trôi lơ lửng giữa không trung, đảo quanh hai vòng giống như ngầm châm chọc cô.
Ảo ảnh đá quý toàn thân cô xao động, một viên đá xanh ngọc bị đá xanh nước biển hút đi, biến mất khỏi đống ảo ảnh.
Văn Tư Thành cũng thua, anh cũng tổn thất một viên đá quý giống vậy.
Đây là hình phạt khi quyết đấu thất bại.
Dù là vậy, Vân Thiển và Văn Tư Thành cũng khiến người tại đó trố mắt.
Nên nhớ người có thể thu phục hai trăm viên đá quý trong một ngày cũng chỉ có Bảo thạch sư mạnh nhất Thành Đá Quý hiện nay là Quân sư Tô – Tô Quân!
Đó là hơn mười năm trước, khi ấy số lượng đá quý bên trong Quả cầu hi vọng có tổng cộng 270 loại, Tô Quân tốn chưa tới nửa ngày đã thu phục toàn bộ.
Bây giờ lại xuất hiện thêm hai người như vậy, mặc dù không bằng Tô Quân nhưng mắc kẹt ở số lượng trên hai trăm đã rất giỏi rồi!
Chỉ cần bọn họ tiếp tục học phân biệt màu sắc…
Vậy có nghĩa là tương lai bọn họ nhất định sẽ trở thành Bảo thạch sư hùng mạnh.

Nếu tập trung bồi dưỡng, không chừng bọn họ có thể đuổi kịp Tô Quân.
Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Thành chủ Thành Đá Quý.

Văn Tư Thành gặp một vị thiếu niên, anh tự xưng là Đường Giác, Thành chủ Thành Đá Quý.
Vân Thiển… nhìn thấy một đống mosaic màu hồng đứng đó lải nhải.
Đường nét gương mặt Đường Giác thanh tú, mặt như thoa phấn, chắp tay với hai người: “Nghe nói vùng đất hi vọng lại xuất hiện hai vị Bảo thạch sư thiên tư xuất chúng, ta bèn đích thân đến gặp.

Quả nhiên hai vị khí độ bất phàm, Thành Đá Quý chưa bao giờ thiệt đãi nhân tài.”
Vân Thiển nói năng hùng hồn nghiêm túc: “Ngài Thành chủ khách sáo rồi, nếu không phải Thành Đá Quý thu nhận chúng tôi, bây giờ chúng tôi đã biến thành nô lệ yêu quái cát từ lâu, làm gì còn cơ hội trở thành Bảo thạch sư… Miễn là có chỗ cần chúng tôi, ngài cứ việc căn dặn!”
Văn Tư Thành gật gù, liếc khóe mắt, suýt nữa sặc khí.
Hay thật, Vân Thiển này nhìn chằm chằm ngực người ta làm gì, chẳng lẽ không thấy rõ đầu người ta mọc ở đâu à?
Văn Tư Thành giật một cái, ra ám thị.
Vân Thiển hiểu ý, dời mắt lên cao, cuối cùng lần này cũng ngang tầm mắt Đường Giác.
Mặt Đường Giác mỉm cười, ngoài miệng khen hai người mấy câu như tính giác ngộ cao, lòng lại cảm thấy hai người này hơi quái quái.
Anh gạt đi ý nghĩ không liên quan, nói: “Tập luyện cả ngày, chắc chắn hai người đói rồi.

Đúng lúc Phủ thành chủ chuẩn bị mở dạ tiệc, hai người cùng đến đi.”
Vân Thiển và Văn Tư Thành vờ từ chối hai lần, sau đó nối gót theo chân Đường Giác.
Móc nối được quan hệ với Thành chủ, không chừng hai người bọn họ có thể xác định nhân tố tận thế nhanh hơn.
Thỉnh thoảng ảo ảnh đá quý toàn thân Đường Giác hiện lên, số lượng rất nhiều, có thể thấy anh là Bảo thạch sư rất lợi hại.
Tác phong nhẹ nhàng, khí chất ngút ngàn.
Nhưng nhớ đến Bảo thạch sư là cao thủ Anipop…
Vân Thiển và Văn Tư Thành lập tức bày ra bộ mặt đơ, chỉ sợ giây kế tiếp sẽ cười thành tiếng.
Bọn họ nhịn rất khổ, có thể nhìn ra đôi chút trên mặt.
Đường Giác nghĩ hai người căng thẳng, bèn nói: “Mặc dù là dạ tiệc nhưng số người không nhiều, hai người không cần lo lắng.”
Văn Tư Thành thấy rõ khí thế cao thủ của Đường Giác hơn Vân Thiển, khuôn mặt anh càng vặn vẹo, “Phì ——”
Vân Thiển nhéo mạnh thịt trên người Văn Tư Thành.
Văn Tư Thành: “Cỏ(1)…à, cỏ của ngài đẹp quá.”
(1) Cỏ: tiếng Hán Việt là thảo, đồng âm với chữ “Đệch” trong tiếng Trung.
Đường Giác lấy làm lạ nhìn xuống dưới, toàn bộ nền đất Thành Đá Quý đều trải đá quý lưu ly, làm gì có cỏ?

Toàn bộ Phủ thành chủ được chạm khắc từ đá quý màu hồng tía với độ nông sâu khác nhau, xa hoa lộng lẫy.
Văn Tư Thành nhìn thoáng qua còn tưởng mình đến lâu đài của Pony bé nhỏ(*).
(*) Nhân vật trong bộ phim Little Pony.


Trong phim, Pony ở trong một lâu đài toàn màu hồng.
Vân Thiển không thấy rõ, chỉ cảm thấy chói mắt
Ba người đến đại sảnh, người nhận được lời mời đều đã chờ sẵn tại chỗ ngồi.
Bảo thạch sư thực lực khá cao trong Thành Đá Quý đều ở đây, trong đó Bảo thạch sư mạnh nhất ngồi ở vị trí cao nhất, chỉ dưới vị trí Thành chủ.
Tô Quân hơi cúi đầu, tóc dài màu đen buông xõa, chỉ có thể nhìn thấy đường cong hàm dưới tinh tế, toàn thân áo tím, bên ngoài khoác áo màu trắng nửa trong suốt, hoa văn huyền bí màu vàng sẫm chỗ vạt áo sáng lấp lánh.
Ngón tay anh thon dài cầm ly rượu màu xanh, làm nổi bật làn da trắng nõn.
Văn Tư Thành nhỏ giọng hỏi Vân Thiển: “Đó có phải Tô Quân không?”
Vân Thiển hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy em có thể thấy được à?”
Văn Tư Thành: “…” Đáng lý anh không nên hỏi.
Đường Giác dẫn hai người bước vào, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của những người trong sảnh.
Nhóm người nghĩ thầm trong bụng: Mới là tay mơ mà đã được Đường Giác đích thân dẫn vào Phủ thành chủ, lẽ nào lại là kẻ biế.n thái như Tô Quân?
Dường như cảm nhận được ánh mắt như có như không của đám người, Tô Quân chậm rãi ngẩng đầu, ly rượu trên tay hơi nghiêng, rượu bên trong nhỏ xuống.
Tầm mắt anh dừng lại trên người Vân Thiển nhưng rồi nhanh chóng dời đi, quay sang Văn Tư Thành vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.
Đó là một gương mặt Văn Tư Thành cực kỳ quen thuộc.
Nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Ẩn sâu dưới đáy mắt người kia toát lên khí thế kiêu ngạo không thể tiếp cận.
Văn Tư Thành há hốc mồm: “Ô cái đ… dựa em một chút, anh hơi sợ.”
Vân Thiển bị trọng lượng cơ thể của Văn Tư Thành dựa nhẹ mà suýt té sấp mặt.
Đường Giác thấy vậy cười khẽ.

Sau khi giới thiệu sơ lược hai người, anh bảo bọn họ ngồi xuống một góc không mấy thu hút.
Dạ tiệc chính thức bắt đầu.
Lần dạ tiệc này chủ yếu để chúc mừng Tô Quân bình an trở về lần nữa.
Đồng thời cũng vì bàn bạc một vài chuyện quan trọng khác.
Vân Thiển hỏi thăm: “Lúc nãy anh sao thế?”
“Tô Quân này…” Văn Tư Thành nuốt nước miếng: “Em từng nhìn anh ta ở khoảng cách gần chưa?”
Trong lòng Vân Thiển lập tức có dự cảm không lành.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment