Cấm Đình

Chương 71


Nến trong đèn cung đình bập bùng hai lần, ánh đèn lay nhẹ.
Uyển Nhi không nhanh không chậm mở miệng, “Điện hạ đến đây chỉ vì thi văn, là thần đã giữ điện hạ ở lại một lát.” Nàng biết Thái Bình luôn chạy đến chỗ nàng, một ngày nào đó Võ Hậu cũng sẽ hỏi nàng, nếu hôm nay Võ Hậu đã mở miệng, nàng liền thật thật giả giả mà trộn lẫn đáp lại, có lẽ có thể lừa dối qua cửa.
Võ Hậu không nghĩ tới, lại là Uyển Nhi giữ Thái Bình.
"Bổn cung vốn tưởng rằng, ngươi là người hiểu chuyện.” Trong ngữ khí của nàng rõ ràng nhiều thêm một tia không vui, Thái Bình tùy hứng, sao Uyển Nhi cũng hồ nháo theo.
“Điện hạ có tình có nghĩa, đối với thần rất tốt, thần thật sự không biết phải báo đáp thế nào, hiện giờ đang dưỡng thương, đã rất lâu không giúp đỡ Thiên Hậu cùng điện hạ chuyện gì.” Uyển Nhi vừa nói, một bên chậm rãi quỳ xuống, đôi tay chống trên mặt đất, giảm bớt trọng lượng đ è xuống hai chân, “Thần biết điện hạ tới thường xuyên không tốt, nếu không khuyên được điện hạ, vậy chỉ có thể lợi dụng việc này, mau chóng giúp đỡ điện hạ.” Uyển Nhi hơi hơi giương mắt, ánh mắt sáng như sao, thanh triệt không mang theo một tia vẩn đục.
Võ Hậu hơi nhướng mày, lẳng lặng lắng nghe.
“Nếu thần vẫn luôn để đó không dùng, với bệ hạ mà nói giống như một quân cờ bỏ đi, thần cần thiết phải làm gì đó, mới có thể để bệ hạ tin rằng thần vẫn là quân cờ hữu dụng.” Uyển Nhi đúng sự thật trả lời, “Nếu điện hạ mỗi lần tới đây, đều ở chỗ thần nghỉ ngơi một lát, mặc dù cái gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa nói, cũng đủ để cho bên ngoài phỏng đoán một ít.”
Hung ác nham hiểm trong đáy mắt Võ Hậu dần dần nồng đậm, đúng vậy, ngay cả nàng cũng tò mò hai người này rốt cuộc đang mưu tính cái gì.

Nàng nghĩ, bệ hạ chỉ sợ đã sớm phỏng đoán vô số khả năng.
“Một khi bệ hạ nổi lên nghi ngờ, liền sẽ truyền triệu thần hỏi chuyện.” Uyển Nhi tiếp tục nói, “Thần đã nghĩ kỹ cách ứng phó bệ hạ, chỉ cần bệ hạ chịu tin thần năm phần, thần liền có thể tiếp tục vì Thiên Hậu làm việc.” Nàng tin tưởng nếu bệ hạ cũng hỏi như vậy, Thái Bình cũng có thể tìm mọi cách mà giúp nàng kinh qua.
Nàng đã đem tánh mạng giao thác cho Thái Bình, mặc kệ con đường phía trước bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần có thể giúp Thái Bình đạt thành mong muốn, nàng nguyện ý vì Thái Bình bước vào Vô Gian địa ngục.
“Nếu trong cung nổi lên tin đồn, nói bổn cung cùng Thái Bình hợp mưu……”
“Đã là tin đồn, liền không có chứng cứ, bệ hạ cũng không thể lấy tin đồn để định tội Thiên Hậu cùng điện hạ.

Nếu lớn chuyện phải dùng một mạng để trừ khử lời đồn, thần sẽ xin tội, cầu Thiên Hậu ban cho một dải lụa trắng.”
Uyển Nhi ngắt lời Võ Hậu, kiên định mà thẳng lưng, vẫn không nhúc nhích chỉ nhìn Võ Hậu, “Cũng tốt hơn để đó không dùng, cái gì cũng không giúp được.”
Võ Hậu lại cười lạnh một tiếng, chậm rãi ngồi xuống, ý vị sâu xa nói: “Lụa trắng ban chết cho ngươi, Thái Bình không phải sẽ mỗi ngày la hét đòi bổn cung trả lại lương thần cho nàng sao? Uyển Nhi, ngươi sớm biết bổn cung sẽ không hạ ý chỉ như vậy, về sau mấy lời này, không nói cũng thế.”
Uyển Nhi giật mình, không nghĩ tới Võ Hậu lại không làm như nàng nghĩ.
Võ Hậu bắt được trong đáy mắt nàng chợt lóe lên tia kinh hoảng, ý cười bất giác càng đậm ba phần, “Múa rìu qua mắt thợ, không một câu nói thật, mấy mánh khóe này của ngươi vẫn nên thu lại một chút đi.”
Uyển Nhi không dám trả lời, chỉ cảm thấy hoảng hốt, cũng không biết Võ Hậu rốt cuộc đã biết bao nhiêu?

“À, có một câu là nói thật.” Võ Hậu lặp lại lời Uyển Nhi, “Thái Bình có tình có nghĩa, đây là câu duy nhất nói thật, cũng là sơ hở duy nhất trong lời nói dối của ngươi.”
Uyển Nhi nhanh chóng nghĩ lại, không biết lời này đã nói sai ở đâu?
“Nếu có tình có nghĩa, tự nhiên coi trọng ngươi vạn phần, nếu coi trọng ngươi vạn phần, sao lại đặt ngươi vào chỗ nguy hiểm?” Võ Hậu không chút lưu tình mà chọc thủng lời nói dối của nàng “Mỗi lần ngươi gặp nạn, Thái Bình luôn không quan tâm mà lao ra cứu ngươi, đêm nay bổn cung chỉ muốn một lời nói thật, ngươi cùng Thái Bình, rốt cuộc……” Võ Hậu đột nhiên im bặt, nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đứng dậy đến gần Uyển Nhi, khoanh tay cẩn thận đánh giá khuôn mặt Uyển Nhi.
Nếu Uyển Nhi là lang quân, Thái Bình quan tâm nàng như thế, chỉ có thể nói Thái Bình quấn quýt si mê; nếu Thái Bình là hoàng tử, Uyển Nhi che chở nàng như thế, chỉ có thể nói Uyển Nhi đã động lòng.
Nhưng cố tình hai người đều là nữ tử, từ xa lạ đến hiểu biết, chẳng qua cũng chỉ có hai năm thư đồng.

Thái Bình nói là tình cảm quân thần, Uyển Nhi nói là sĩ vi tri kỷ giả tử, tuy cũng coi như hợp lý, nhưng Võ Hậu vẫn luôn cảm thấy thiếu cái gì.
Mặc dù Võ Hậu chưa hỏi xong câu kia, Uyển Nhi cũng biết Võ Hậu rốt cuộc muốn hỏi cái gì.

Nàng không khỏi khẩn trương, đêm nay Võ Hậu tới đây hỏi một câu như vậy, nhất định là đã cảm thấy cái gì, hoặc là điện hạ bên kia để lộ dấu vết gì.
Nếu ngay lúc này thẳng thắn thành khẩn thừa nhận tình cảm giữa nàng cùng công chúa, Võ Hậu có lưu lại mạng nàng hay không là không thể đoán được.
Uyển Nhi cực lực che giấu mình đang hoảng loạn, nếu cúi đầu tránh đi ánh mắt chăm chú của Võ Hậu, không thể nghi ngờ chính là cam chịu Võ Hậu phỏng đoán.

Nàng lặng yên nắm tay, lấy hết can đảm, tầm mắt nhìn thẳng Võ Hậu như cũ, không thấy một phân khiếp đảm, không thấy một phân kinh hoàng, chỉ nghi hoặc hỏi một câu, “Thần cùng điện hạ là như thế nào?”
Còn dám hỏi lại nàng?
Võ Hậu không thể không nhìn kỹ nha đầu này một lần nữa, lá gan xác thật đủ lớn.

Nếu ngay lúc này nàng ép hỏi cho ra đáp án, nàng cũng không biết là giết thì tốt, hay là không giết mới tốt.

Không chỉ có Thái Bình yêu mến nhân tài, Võ Hậu cũng vậy.

Bản lĩnh của Uyển Nhi nàng đã được chứng kiến, ngày nào đó nếu thiếu một cánh tay như vậy, tựa hồ tổn thất không nhỏ.

“Về sau ít diễn trò này lại.” Võ Hậu không muốn hỏi nữa, chỉ lạnh giọng cảnh cáo, “Nếu thật sự làm hỏng đại sự của bổn cung, cho dù Thái Bình khóc lóc bảo vệ ngươi, bổn cung cũng sẽ muốn mạng của ngươi!”
Uyển Nhi nghe được run sợ, nàng biết những lời này không phải cảnh cáo việc nàng nói bậy.
“Về sau nếu Thái Bình lại đến muốn lấy thi văn gì đó, không cho phép đóng cửa điện, toàn bộ rộng mở, để cung vệ bên ngoài nhìn.” Võ Hậu dùng một mũi tên bắn trúng hai con nhạn, “Bổn cung không muốn nghe thấy bất luận tin đồn nào.”
“Vâng.” Uyển Nhi dập đầu.
Võ Hậu hít sâu một hơi, xoay người muốn đi, lại bị Uyển Nhi gọi lại.
“Thiên Hậu thật sự muốn mặc kệ Thái Tử giám quốc?”
Võ Hậu vẫn quay lưng lại với nàng, hơi hơi nghiêng đầu, “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Thần muốn nói, chuyện bệ hạ có thể làm, Thiên Hậu cũng có thể làm.” Uyển Nhi không có ngẩng đầu, “Vì sao phải chờ đợi bệ hạ, không bằng chính mình làm chủ tất cả?”
Võ Hậu nghe ra bóng gió trong lời nàng, “Ngươi mới vừa hỏi Hồng Nhụy chính là việc này?”
“Tuổi thọ của bệ hạ……”
“Chuyện này mà ngươi cũng nói được?”
“Không quá ba năm.”
Mặc dù nghe thấy Võ Hậu cảnh cáo, Uyển Nhi vẫn nói ra, nàng biết Võ Hậu không tin, chỉ có thể cho Võ Hậu một liều thuốc an thần, “Thần ở Dịch Đình mười bốn năm, gặp qua không ít cung nhân chết già, sắc mặt như vậy, không có một ai sống được quá ba năm.”
So với chờ Thiên Tử phế Thái Tử, lại lập Thái Tử, vòng đi vòng lại một vòng, chi bằng Võ Hậu chính mình động thủ.

Tuổi thọ của Thiên Tử còn không quá ba năm, liền tính lúc này phế đi Thái Tử, với ba năm Lý Trị cũng không có khả năng giúp Lý Đán nuôi trồng được thế lực, cuối cùng vẫn là để Võ Hậu động thủ phế rồi lập.
Sắc mặt Võ Hậu phức tạp, lặng im nhìn nàng.
“Thái Tử điện hạ cùng Thiên Hậu quan hệ cực tốt, nếu lần này Thiên Hậu thi ân với hắn……”
“Ngươi thật sự không sợ chết.”
“Phế rồi lập tân quân, phải có lý do, Thái Tử lại dễ khống chế hơn so với Ân Vương.”

Ánh mắt Võ Hậu phức tạp, một câu cuối cùng này chọc tới đúng chỗ, nàng tiến lại gần Uyển Nhi hai bước, nghiêm túc nói: “Có đôi khi bổn cung thật muốn giết ngươi.”
Nha đầu này tuổi tác không lớn, nhưng vẫn luôn có thể chọc trúng tâm tư của nàng, thần tử như vậy, Võ Hậu vừa yêu thích vừa kiêng kị.

Quân tâm khó dò, là thủ đoạn để Thiên Tử khống chế thần tử, nhưng nha đầu trước mắt này cái gì cũng đều đoán được, mặc kệ nàng ta, với quân vương mà nói cũng không phải việc có thể an tâm.
Uyển Nhi nghiêm túc trả lời: “Quân muốn thần chết, thần không dám không chết.”
Võ Hậu nhìn khuôn mặt quật cường của nàng, nếu nàng dập đầu xin tha, giết cũng không đáng tiếc, nhưng nàng lại cứ luôn không kiêu ngạo không siểm nịnh như vậy.

Nữ tử như thế, đúng là hiếm có.
Uyển Nhi tựa như một khối ngọc lạnh giá ngàn năm không một hơi ấm, thợ thủ công muốn tạo hình, khi kề đao lại phát hiện khối lãnh ngọc này nếu khắc sẽ vỡ vụn, không cách nào xuống tay.
Giết đáng tiếc, không giết lại không có cách khống chế.
Một người khó giải quyết như vậy, Thái Bình lại có thể thuần phục được.

Võ Hậu không thể không nghĩ lại lần nữa cái câu hỏi mà hôm nay nàng chưa hỏi ra miệng, Uyển Nhi cùng Thái Bình rốt cuộc là loại quan hệ gì?
Quân thần? Tri kỷ?
Hay là……
Đáp án kia hiện lên sinh động, Võ Hậu lại không thể tin, cũng tìm không thấy chứng cứ chứng minh giữa Thái Bình cùng Uyển Nhi là người trong lòng ái mộ lẫn nhau.
Võ Hậu ở trong cung nhiều năm, cũng không phải chưa thấy qua giữa cung nga xuất hiện cảm tình như vậy.

Những cung nga đó đều xuất thân nô tỳ, phần lớn là an ủi lẫn nhau, cho nên mới rất trân trọng sự ôn nhu này
Thái Bình là tiểu công chúa rạng rỡ nhất Đại Đường, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng đều có, lang quân trong thiên hạ, chỉ cần nàng thích, liền có thể triệu đến kinh thành, sao lại có thể thích một tội thần chi hậu đi ra từ Dịch Đình chứ?
Uyển Nhi là tội thần chi hậu, Thái Bình chỉ là công chúa mà thôi, nếu nàng muốn trèo cao, có thể lựa chọn Thiên Tử, cũng có thể lựa chọn Thiên Hậu, vì sao cố tình lại là Thái Bình chứ?
Huống hồ, hai năm thư đồng ngắn ngủi, cho dù Thái Bình nhất thời bị lạc, Uyển Nhi tỉnh táo như vậy, sao có thể tham vọng thứ tình ái hoang đường này?
Võ Hậu càng nghĩ càng thấy không có khả năng, hai nha đầu mới mười mấy tuổi, sao lại có tình niệm phức tạp như vậy? Chỉ có thể là nàng đã suy nghĩ nhiều.

Có lẽ, đúng là bởi vì hai nàng vẫn chỉ là hai cái nha đầu, tuổi tác này cảm tình lại chân thành tha thiết, Thái Bình mới có thể thường xuyên chạy tới thăm Uyển Nhi.

Uyển Nhi làm nhiều như vậy, nói nhiều như vậy, nếu nhất định phải chỉ ra ý đồ của những việc này, Võ Hậu thà rằng tin tưởng những lời mà nàng ta đã nói.

Tiểu cô nương có thể đưa cho nàng chữ “Chiếu” kia, liền không phải là một tiểu cô nương tầm thường.

Nàng ta muốn nhìn thấy một thời đại khác biệt, nàng ta làm cho Thái Bình có tư tưởng nữ tử tự mình cố gắng, chỉ bằng hai điểm này, Uyển Nhi liền không nên là cô nương chỉ biết sa vào ái tình.
Võ Hậu lặng im hồi lâu, lâu đến mức Uyển Nhi cũng quên đêm nay Võ Hậu rốt cuộc đã nhìn nàng bao lâu.
Uyển Nhi chỉ nhớ rõ đáy mắt Võ Hậu dâng lên sát ý, hiện lên nghi hoặc, cuối cùng trở lại vẻ sâu không lường được như trước, chỉ nghe nàng trầm giọng nói: “Bổn cung sẽ cùng bệ hạ đến Đông Đô, Thái Tử bên này……” Nàng cuối cùng ra quyết định, “Bổn cung liền giao cho ngươi.”
“Vâng.” Uyển Nhi lĩnh mệnh, cuối cùng đã có thể mượn việc dập đầu tránh đi ánh mắt sắc bén của Võ Hậu.
“Nếu làm việc bất lợi……”
“Thần tuyệt đối không làm liên lụy đến Thiên Hậu.”
Uyển Nhi hứa hẹn.
Võ Hậu hiện lên ý cười hiếm có, “Như thế thì tốt.”
Nàng xoay người rời đi, Uyển Nhi cung kính bái biệt.
Sau khi Hồng Nhụy cung tiễn Võ Hậu rời đi, cuống quít tiến đến nâng Uyển Nhi dậy, lúc này mới phát hiện nội thường của nàng đều đã ướt đẫm.
“Đại nhân mau đứng lên, trên mặt đất lạnh, cẩn thận thương hàn, thái y nói người phải điều dưỡng thân thể thật tốt.”
“Ừ.”
Uyển Nhi vỗ vỗ mu bàn tay Hồng Nhụy, thở phào nhẹ nhõm, “Không có việc gì.”
Hôm nay may mắn là Võ Hậu tự mình bỏ qua, nếu Thái Bình sau này lại không thu liễm, chỉ sợ Võ Hậu sẽ còn sinh nghi.

Đến lúc đó đánh vỡ chuyện của nàng cùng Thái Bình, sẽ chỉ là tai họa.
Khi trở về nằm sấp trên giường, trái tim Uyển Nhi hơi thắt lại, những nhớ nhung nồng đậm như con dao nhỏ, chậm rãi cắt vào tim nàng.

Thái Bình ấm áp, Thái Bình ôn nhu, Thái Bình thâm tình, nàng đều vui vẻ chịu đựng, trân quý hai đời khao khát, vì ngày nào đó có thể ngày đêm bên nhau, nàng cần phải nhịn xuống những tình cảm này, không thể để Võ Hậu lại cảm thấy nghi ngờ.
Gió lạnh từ cửa sổ thổi tới, mây đen như sa mỏng che lại ánh trăng, mấy ngày nữa, sẽ bắt đầu mùa đông..

Bình Luận (0)
Comment