Cấm Đình

Chương 129


Võ Du Kỵ cho rằng công chúa chỉ mượn lời hắn, muốn cho hắn một kinh hỉ.

Hắn cười cười, nghe lời công chúa đến gần ngăn tủ cao, hai tay nắm lấy cạnh cửa, dùng sức mở ra.
“Lang quân……”
Chưa thấy người bên trong, nhưng đã nghe thấy thanh âm của người nọ.
Võ Du Kỵ không khỏi run lên một cái, kinh hô: “Ngũ Nương!” Đợi thấy rõ người bên trong, sắc mặt của hắn thoáng chốc sợ hãi tới mức trắng bệch, còn đâu hứng thú động phòng hoa chúc?
Mai thị đứng thứ năm trong nhà, ngày thường Võ Du Kỵ đều gọi nàng như vậy.
“Là ta.” Trong mắt Mai thị dâng trào nước mắt nóng hổi, dang tay gắt gao ôm chặt Võ Du Kỵ.
Võ Du Kỵ cúi đầu nhìn, lại thấy bụng nhỏ của Mai thị đã phồng lên, nàng vậy mà mang thai đã lâu.
“Xem ra, vị nương tử này không nói dối, nàng ấy xác thật là "vong thê" của phò mã.” Thái Bình chậm rãi đứng lên, cát phục trên người quá mức dày nặng, nàng dứt khoát cởi áo bào xanh bích bên ngoài, chắp tay xem kịch, “Bổn cung cảm thấy, phò mã nên cho bổn cung một công đạo.”
Võ Du Kỵ lúc này cũng không biết nên cười hay nên khóc, nhìn Mai thị, rồi lại nhìn Thái Bình, “Điện hạ, việc này…… Việc này ta cũng không biết!”
“Ngươi có biết hay không, tới chỗ mẫu hậu, tự khắc sẽ rõ.” Thái Bình tràn đầy mất mát mà lắc đầu thở dài, “Kỵ ca ca, ta thật sự không nghĩ tới, vì vinh hoa phú quý, ngươi lại làm kẻ bạc tình bỏ rơi cả thê nhi!”
Mai thị nghe thấy những lời này, vội vàng buông lỏng Võ Du Kỵ, đỡ bụng to đến gần Thái Bình, gian nan quỳ xuống đất nói: “Điện hạ bớt giận, việc này……”
“Việc đã đến nước này, bổn cung thật không hiểu còn có gì để nói.” Thái Bình ngắt lời nàng, nhìn nàng đầy thương hại, “Đến lúc này, ngươi còn muốn bảo vệ hắn chu toàn?”
“Điện hạ! Thần thật sự hoàn toàn không biết gì cả!” Võ Du Kỵ biết tính nghiêm trọng của việc này, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu ba cái liên tiếp, “Ngày Mồng Một Tết đó, Ngũ Nương mất tích đến nửa đêm, thần nhìn thấy thi thể được người ta vớt lên, chỉ cảm thấy đau lòng, bởi vì không dám quấy rầy Thái Hậu, cho nên mới vội vàng……”
“Phải không?” Thái Bình tự tay nâng Mai thị dậy, đỡ nàng ngồi lên giường.
Mai thị kinh hoàng thất thố, vốn dĩ nàng nghĩ rằng sau khi gặp lại phu quân, cho dù không thể tiếp tục tiền duyên, chỉ cần phó thác hài tử trong bụng thoả đáng, nàng liền gửi gắm tuổi xuân nơi cửa Phật, vượt qua quãng đời còn lại.
Nàng cũng không phải người ăn gan hùm mật gấu, sao dám tranh đoạt trượng phu với công chúa được Võ Hậu thương yêu nhất.
“Điện hạ.” Mai thị gắt gao nhìn chằm chằm Thái Bình, “Thiếp…… cũng không muốn lang quân chết…… Thiếp chỉ thương hài nhi trong bụng……”
“Vậy thì ai sẽ thương ngươi đây?” Thái Bình nhàn nhạt hỏi một câu, Mai thị cũng không biết trả lời như thế nào.
Thái Bình hơi ngẩng đầu, liếc nhìn Võ Du Kỵ quỳ gối cách đó không xa, “Người xưa có câu, phu quân là trời, Kỵ ca ca, ngươi thật sự làm được à?”
Võ Du Kỵ bị Thái Bình hỏi đến á khẩu không trả lời được.


Tuy hắn cùng công chúa cũng không tính hiểu biết, nhưng vẫn biết vị công chúa này tâm tính cao ngạo nhất, sao có thể nhịn việc này cho đến hôm nay?
Thái Bình ra vẻ mất mát, than nhẹ một tiếng, “Mùng Hai tháng Giêng, bổn cung nghe kinh ở chùa Bạch Mã rồi trở về, phát hiện Mai thị ngất ở ven đường…… Bổn cung sai người cứu nàng tỉnh lại, nàng khóc la nói phải về nhà, bổn cung sai người đưa nàng về nhà, nàng lại chỉ tới phủ của Kỵ ca ca.

Bổn cung vẫn luôn cho rằng nàng ấy chỉ là thần chí không rõ, mới sai người chiếu cố thật tốt.

Ngày thường bổn cung không tiện xuất cung, cho nên cũng không thể tìm Kỵ ca ca đối chất việc này, liền nghĩ đợi đến đêm nay, nói rõ ràng với Kỵ ca ca.”
Thái Bình hơi ngừng lại, lại than một tiếng, “Cho đến giờ này ngày này ta vẫn còn hi vọng, nghĩ rằng nếu Kỵ ca ca không quen biết nàng, vậy liền chứng minh nàng ấy nhớ phu quân đến phát cuồng, nhận sai nhà mà thôi.” Nàng thoáng chốc đỏ hốc mắt, trong giọng nói nhiều thêm một tia khàn khàn, “Lại không nghĩ tới bổn cung đã trở thành trò cười lớn nhất.”
Võ Du Kỵ run giọng nói: “Nhất định…… Nhất định có biện pháp giải quyết……”
“Ngươi vẫn còn chính thê, lại cưới bổn cung, theo lệ, bổn cung chỉ có thể làm thiếp.” Thái Bình bi phẫn tức giận, “Ngươi cảm thấy mẫu hậu sẽ để bổn cung làm thiếp thất của ngươi? Tội khi quân này, nên đặt nó ở trên người ngươi, hay là trên người bổn cung đây?”
Võ Du Kỵ nghe được tê dại, vội la lên: “Điện hạ sao có thể làm thiếp?” Nói xong, hắn tuyệt vọng nhìn về phía Mai thị, vui sướng lúc cửu biệt trùng phùng đã không còn sót lại chút gì.
“Thiếp có thể tự thỉnh hạ đường.” Mai thị hoảng hốt chen vào.
“Kỵ ca ca, nhìn Mai thị xem, đến lúc này, còn suy xét chu toàn vì ngươi.” Đáy mắt Thái Bình đều là thất vọng, “Ngươi là thân nam nhi cao bảy thước, thật sự làm được chuyện hưu thê từ nhi vô lương như vậy?”
Tim Võ Du Kỵ lộp bộp vang lên, thân thể đã lạnh ngắt.
Nếu hắn thật sự làm như vậy, chỉ sợ công chúa cũng sẽ hoàn toàn dứt bỏ hắn.

Hắn đối với Mai thị như thế nào, công chúa đều xem trong mắt, sao có thể cùng hắn cử án tề mi, yên bình trải qua một đời.
“Thùng thùng.”
Đúng lúc này, có người gõ vang cửa sổ nhỏ, “Điện hạ.”
Thái Bình chờ được Lý Lăng, năm nay hắn chừng hai mươi, má trái còn lưu một vết sẹo, đó là khi hắn còn bé tập võ vô ý bị cắt qua.

Ngày đó Thái Bình rời khỏi Trường An, nghĩa tử Lý Trừng của Lưu Nhân Quỹ tự mình chọn lựa võ sĩ Lý Lăng làm ám vệ cho Thái Bình, người này võ công cao cường, thật thà trung thành.


Hắn theo Thái Bình đến Duyện Châu cứu tế hơn một năm, thấy công chúa làm nhiều việc thiện, cũng có phần kính trọng Thái Bình, bất luận Thái Bình an bài chuyện gì, hắn đều có thể làm được thoả đáng.
Sau đó, Thái Bình để hắn làm thủ lĩnh ám vệ bên ngoài cung, phụ trách liên lạc với quan nhỏ xếp vào các phủ mấy năm nay, thu thập tình báo.
Võ Du Kỵ giống như chim sợ cành cong, “Ai?!”
Thái Bình lười đáp lại hắn, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ nhỏ ra một nửa.
Hai tay Lý Lăng cung kính dâng lên một quyển sách, “Tất cả đều đã điều tra rõ.”
“Vất vả.” Thái Bình mỉm cười gật đầu với hắn, tiếp nhận quyển sách, liền đóng lại cửa sổ nhỏ.
Lý Lăng lĩnh mệnh lui ra, thực mau đã biến mất trong bóng đêm.
Võ Du Kỵ không thể thấy rõ bộ dáng người này, “Điện hạ, đó là ai?”
“Kỵ ca ca sao không hiếu kỳ trong quyển sách viết cái gì đây?” Thái Bình mở trang thứ nhất, cười lạnh thành tiếng.
Võ Du Kỵ chưa bao giờ thấy công chúa cười lên như vậy, chỉ cảm thấy không hiểu sao lại thấp thỏm, “Là cái gì?”
Thái Bình hắng giọng, đọc lên: “Mùng Hai tháng Giêng, Võ Du Kỵ tuyên bố với bên ngoài rằng thê tử mắc bệnh qua đời, ngày đó cũng không thấy lang trung ra vào phủ trạch.”
Võ Du Kỵ trừng lớn hai mắt, “Điện hạ tra ta?”
“Không được tra à?” Thái Bình đưa tới một ánh mắt lạnh lẽo, “Đêm Mồng Một Tết, bổn cung đã biết tâm ý của mẫu hậu, ngày thứ hai thê tử của ngươi lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, bổn cung cũng cần phải biết rằng, phò mã tương lai có phải là tiểu nhân giết thê để leo lên hoàng thất hay không?”
Võ Du Kỵ chua xót khôn kể, “Thần đã nói, thần không biết Ngũ Nương vẫn còn trên đời! Thần cũng không có giết hại Ngũ Nương! Thần không phải súc sinh giết thê bỏ hài tử!”
“Mùng Ba tháng Giêng, Võ Du Kỵ cho mọi người lui ra, một mình túc trực bên linh cữu, lại không thấy nửa điểm bi thương.” Thái Bình lật qua trang sau, “Mùng Năm Tháng Giêng, vẫn chưa đủ bảy ngày, Võ Du Kỵ vội vàng hạ táng vong thê, đêm đó, lúc hồi cung làm nhiệm vụ, lặng lẽ cầm đèn đến bờ sông tra xét.”
Võ Du Kỵ hít vào một hơi khí lạnh.
“Nếu ngươi xác định Mai thị đã qua đời, sao còn có hành động như vậy?” Thái Bình nhìn lướt qua ghi chép ở mặt sau, mỗi một cái đều có thể chứng minh phỏng đoán của Thái Bình, “Còn muốn nghe tiếp mặt sau không?”
Võ Du Kỵ lại lần nữa á khẩu không trả lời được.
“Biết rõ vong thê có khả năng vẫn còn sống, lại đầy tâm địa nói Mai thị đã chết.” Thái Bình nhìn thoáng qua Mai thị trong lòng đầy phức tạp bên kia, “Thêm hai tháng nữa, nàng sẽ phải lâm bồn, đứa nhỏ này nếu biết a gia của nó lại là người như vậy, ngươi nói xem nó sẽ nghĩ như thế nào?”
Võ Du Kỵ áy náy vạn phần, “Ngàn sai vạn sai, đều là thần sai, ngày mai thần sẽ dâng thư, tự xin hoà ly với công chúa.”
“Mẫu hậu hỏi ngươi, vì sao hòa ly, ngươi trả lời như thế nào?” Thái Bình lạnh giọng hỏi hắn, “Phạm vào tội khi quân, ngươi sẽ chết, huynh trưởng cùng đại tẩu của ngươi sẽ chết, Mai thị cùng hài nhi trong bụng cũng sẽ chết…… Thậm chí……” Thái Bình tự giễu, “Bổn cung nhất thời thiện tâm, cứu Mai thị, cũng sẽ bị liên lụy.” Nói xong, Thái Bình đến gần Võ Du Kỵ, rưng rưng hỏi lại, “Kỵ ca ca, ngươi muốn chúng ta bồi ngươi xuống Hoàng Tuyền sao?”

Trừ chuyện đó, Võ Du Kỵ căn bản nghĩ không ra biện pháp khác.
“Hôn sự giữa ngươi và ta, cả thiên hạ đều biết.” Thái Bình chậm rãi nói, trong mắt đầy ưu sầu, “Việc tối nay một khi truyền đến tai mẫu hậu, chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Võ Du Kỵ nghe ra Thái Bình mềm lòng, “Ý của điện hạ là……”
“Bổn cung sẽ không chia sẻ phu quân của mình với bất kỳ kẻ nào.” Thái Bình nói đầy kiên định, “Một đời một kiếp chỉ một đôi, là chuyện may mắn, bổn cung nguyện ý thành toàn cho ngươi cùng Mai thị.”
Trái tim Võ Du Kỵ thắt lại, chỉ thiếu một chút, hắn đã có thể cùng công chúa rực rỡ nhất Đại Đường một đời một kiếp.
Không cam lòng sôi trào trong tim, Võ Du Kỵ cắn răng hỏi: “Thành toàn như thế nào?”
“Kỵ ca ca, nếu ngươi và ta đã không có duyên, vậy cũng không cần liên lụy không rõ.

Cho dù ngươi không cần mạng mình, thì cũng nên nghĩ thật kỹ cho trưởng huynh trưởng tẩu.” Thanh âm Thái Bình khàn khàn, “Ta để ngươi cùng Mai thị bạc đầu đến già, ngươi cũng nên để ta tìm phu quân khác, hảo tụ hảo tán, quãng đời còn lại ta còn có thể gọi ngươi một tiếng Kỵ ca ca, ngươi nói có phải hay không?”
Võ Du Kỵ không nói chuyện không phản bác.
Thái Bình tự tay nâng hắn dậy, ôn nhu nói: “Đêm nay, có Mai thị làm chứng, ngươi và ta lén hòa ly trước.

Bên ngoài bổn cung vẫn gọi ngươi là phò mã, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, sẽ công bố chuyện hòa ly cho thiên hạ.”
Võ Du Kỵ luyến tiếc Thái Bình, thuận thế nắm chặt tay Thái Bình, “Nhưng ta……”
“Không có chuyện gì vẹn cả đôi đường, cái gì cũng muốn, thường thường đến cuối cùng sẽ không giữ được bất cứ thứ gì.” Tay kia Thái Bình vỗ vỗ mu bàn tay Võ Du Kỵ, “Ngươi hẳn là biết, quyết định như vậy, trong lòng bổn cung kỳ thật cũng không thoải mái.”
Ở trước mặt hắn quả thật chỉ có một con đường sống này.
Võ Du Kỵ siết chặt ngón tay, “Thái Bình……”
“Kỵ ca ca, nếu ngươi còn như vậy, ngày mai ta liền khóc trên Vạn Tượng Thần Cung, đến lúc đó muốn chết cùng chết, coi như thỏa mãn tâm nguyện của ngươi.” Thái Bình nhìn thẳng vào mắt hắn, ngữ khí uy hiếp, “Chỉ là tới được cầu Nại Hà, ta sẽ xin Mạnh Bà ba chén canh Mạnh Bà, nhất định quên ngươi thật sạch sẽ, kiếp sau không bao giờ tương ngộ.”
Thân thể Võ Du Kỵ run lên, cuối cùng buông lỏng tay Thái Bình, “Nàng không cần hận ta.”
“Kỵ ca ca, kiếp này chú định vô duyên, kiếp này ta thành toàn cho ngươi cùng Mai thị, xem như làm chuyện tốt, có lẽ kiếp sau……” Thái Bình chỉ nói một nửa, Võ Du Ký đã nghe hiểu lời sau đó của Thái Bình.
Hắn khẽ khàng cười cười, “Thần nhớ kỹ.”
“Ai, Kỵ ca ca, viết đi.” Thái Bình đi đến kỷ án, mài mực xong, nâng bút chấm mực rồi đưa cho Võ Du Kỵ.
Võ Du Kỵ bỗng nhiên cảm thấy căn hỉ phòng này, chỉ còn lại bi thương.

Hắn tiếp nhận bút lông, nghiêng mặt mong mỏi nhìn Mai thị, cười nói: “Ngũ Nương, yên tâm, quãng đời còn lại ta sẽ bảo vệ nàng cùng hài tử thật tốt.”
Hắn đã quyết định rồi, buông tay công chúa, tự nhiên phải về bên thê nhi của hắn.

Võ Du Kỵ cầm bút viết thư hòa li, cuối cùng viết xuống tên của mình, rồi đưa bút lông cho Thái Bình, nỗi lòng phức tạp: “Đa tạ công chúa thành toàn.”
Thái Bình tiếp nhận bút lông, cầm bút viết tên của mình, mang theo nước mắt nói: “Kỵ ca ca cũng yên tâm, trước khi thư hòa li được công bố với thiên hạ, ta tuyệt đối không sẽ dưỡng diện thủ, để người khác chê cười Kỵ ca ca.”
Đây đã là tôn trọng lớn nhất mà công chúa dành cho hắn.
Võ Du Kỵ run giọng đáp: “Đa tạ công chúa.” Nói xong, hắn đi đến bên giường, cầm tay Mai thị, lại hỏi Thái Bình, “Nếu Ngũ Nương đủ tháng sinh……”
“Trong phủ Trấn Quốc Công Chúa đều là tâm phúc của bổn cung, nàng ấy ở nơi này, mẫu hậu sẽ không phát hiện.” Thái Bình bảo đảm với hắn, “Bổn cung bảo đảm, nàng nhất định có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ này.”
Mai thị cảm động đến rơi nước mắt, “Đa tạ công chúa!”
Võ Du Kỵ duỗi tay ôm Mai thị vào trong lòng, một bên trấn an Mai thị, một bên hứa hẹn với công chúa, “Thần cũng sẽ phối hợp công chúa, bên ngoài sẽ không làm Thái Hậu nhìn ra nửa điểm không ổn.”
Đêm nay Thái Bình có câu nói rất đúng, từ xưa phu quân là trời, phải đầu đội trời chân đạp đất.
Đối với Mai thị cũng vậy, đối với Thái Bình cũng thế, hắn là nam nhi, xác thật nên chống đỡ cho các nàng.
Có lẽ……
Kỳ thật Võ Du Kỵ còn có tư tâm, Võ Hậu còn trên đời một ngày, thư hòa ly này sẽ không thể công bố với thiên hạ, chỉ cần Võ Hậu sống được lâu, trên danh nghĩa Thái Bình vẫn là thê tử của hắn.
Nếu hắn đối với Thái Bình đủ tốt, sau này quãng đời còn lại mấy chục năm, cho dù Thái Bình là lãnh ngọc, cũng sẽ được hắn sưởi ấm.

Đến lúc đó hắn không phụ lòng mẫu tử Mai thị, cũng coi như là một phò mã tốt yêu thương công chúa.
Một năm không được, vậy thì mười năm, chờ hết kiếp này, tuyệt đối chắc chắn hơn nhiều so với ngốc nghếch chờ một kiếp sau.
Chỉ cần, sống sót thật tốt.
_____
Chú giải
Hoà ly: ly hôn
Vong thê: người vợ đã mất
Hạ đường: ở đây chính thê hạ xuống làm thiếp
Cử án tề mi: vợ chồng hoà thuận yêu thương
Hảo tụ hảo tán: Gặp nhau vui vẻ, chia tay vui vẻ
Diện thủ: nam sủng.

Bình Luận (0)
Comment