Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 41

Lần trước hai người gặp nhau là trên sân bóng, gần như không nói một câu, bây giờ gặp lại nhau, không ngờ là tình cảnh như vậy.

Vân Nương chú ý tới, Hình Phong vẫn mặc một thân sạch sẽ, hoàn toàn khác với lúc ra khỏi Ngự Sử Đài. Nếu thật sự có thể leo lên công chúa, miễn cho tử tội của hắn cũng là một chuyện tốt.

Ngày xưa hai người có chuyện nói không hết, hiện giờ nhìn một hồi, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Chỉ trong hơn hai tháng, quá nhiều điều đã xảy ra, như thể bao gồm tất cả những năm trước của hai người.

Hình Phong nhìn nàng, sắc mặt có phần trắng bệch, ánh mắt cũng chậm rãi đỏ lên.

“Huynh, có khỏe không?” Vân Nương chậm rãi đi qua, mở miệng hỏi hắn trước.

“Ừm.” Hình Phong gật đầu, cánh môi tái nhợt: “Còn muội thì sao?”

“Rất tốt.” Vân Nương cũng gật đầu.

Hình Phong nhếch môi một cái, hắn đã nhìn ra, ngày đó trên sân bóng, đó là lần đầu tiên hắn thấy nàng vui vẻ như vậy. Cuối cùng nàng cũng đã ra khỏi sân viện, sống một cuộc sống mà nàng mơ ước, hắn cũng vui vẻ thay nàng.

Vân Nương không biết mình nên khuyên hắn như thế nào, đứng trước mặt Hình Phong giao tay nải trong tay cho hắn, nói lại câu nói năm đó hắn khuyên bảo bản thân nàng: “Mọi thứ đều có thể từ từ, chỉ có tính mạng là quan trọng nhất, Hình phu nhân còn ở nhà chờ huynh.”

Trong lòng Hình Phong như bị đâm một cái, nuốt cổ họng một cái: “Ừm.”

“Lời họ nói, huynh đừng để trong lòng, Hình Phong mà muội quen biết không phải là người như trong miệng bọn họ nói, huynh chính trực, rất sạch sẽ.” Vân Nương sợ Hình Phong nghĩ luẩn quẩn không ra, nàng còn nhớ rõ, ngày hắn còn học ở trường, cách một bức tường nói những lời này với nàng, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.

Có thể đi đến bước này, đã không dễ dàng gì rồi. Bây giờ trong tay không còn gì cả, chắc chắn trong lòng cảm thấy chênh lệch rất lớn.

Tìm chết cũng không phải là không thể.

Vân Nương còn chưa nghĩ kỹ nên khuyên thế nào, bỗng nhiên Hình Phong nói: “Xin lỗi muội.”

Vân Nương sửng sốt.

“Lúc muội khó khăn nhất, ta lại thoái hôn với muội.” Hắn vẫn luôn muốn nói nhưng lại không có cơ hội mở miệng, bây giờ nàng đã vượt qua, hắn nợ nàng một lời xin lỗi.

Sắc trời đã tối, viện trước đã thắp đèn, ánh sáng từ bên kia chiếu vào, góc váy nàng cũng khẽ bay theo làn gió, khi đó hắn cũng nhìn thấy chuỗi ngọc bội tua rua bay quanh hông nàng.

Là một khối bạch ngọc, hắn nhận ra, là của Bùi An.

Khối ngọc bối kia của nàng treo ở trên người Bùi An, hai người đã trao đổi tín vật định tình, cuộc hôn nhân này rất mỹ mãn, đáng lý hắn nên chúc phúc nhưng lồ ng ngực đau quá, chẳng nói lời chúc phúc thành lời.

Vân Nương không nghĩ tới hắn còn nhớ tới việc này. Ngày thứ hai bị trả ngọc bội về, nàng đã suy nghĩ cẩn thận, hiểu rằng hôn nhân không phải việc do hai người tự quyết định.

Tình cảm có thể được bồi dưỡng, trong một thời gian dài, thật ra ai cũng giống như ai.

Vân Nương nhẹ giọng nói: “Chuyện từ hôn đó, ta chưa từng trách huynh, nếu huynh đã chọn lựa như vậy thì ắt có nỗi khổ tâm của huynh, ta tin tưởng huynh có thể bầu bạn với ta trong ba năm buồn bực ấy, chắc chắn không phải là vì chê bai xuất thân của ta, nhưng dù là nguyên nhân gì, huynh cũng không nợ ta điều gì cả, ngược lại ba năm kia, là ta nợ ân của Hình công tử, hiện giờ đổi thành Hình công tử gặp nạn, sao ta có thể yên lòng, từ nhỏ huynh đã lớn lên cùng ta, ta không muốn thấy huynh đi chịu chết, chỉ muốn nhìn thấy huynh bình an, muốn huynh vẻ vang mà sống, đợi đến tương lai có một ngày, huynh cũng giống như ta, thành thân, sinh con.”

Vân Nương nói xong, một lúc lâu sau cũng không nghe được giọng nói của Hình Phong.

Nàng biết, muốn hắn đưa ra quyết định, không phải chỉ bằng một hai câu nói, Hình Phong cần thời gian suy nghĩ và cân nhắc.

Sắc trời không còn sớm, Vân Nương sợ trì hoãn bị bất cẩn bắt gặp nên chỉ nói một câu: “Huynh cứ suy nghĩ cho kỹ.” Sau đó cầm tay nải trong tay vội vàng đi vào chuồng ngựa.

Còn thêm một tay nải, nàng phải đưa cho khâm phạm Phạm gia.

Chuyến này đều là tử tù, có thể nhìn thấy đồ đạc của người nhà trước khi nhắm mắt, cũng coi như là một phần an ủi.

Vốn tưởng rằng người bị mắng chỉ có mỗi Hình Phong, không nghĩ tới lúc Vân Nương cầm tay nải qua, Phạm Huyền đang mắng một tiếng: “Bùi cẩu tặc.”

Thị vệ phía trước quất một roi cũng không khiến ông ta im lặng: “Chó săn của hôn quân, ắt sẽ bị vạn người giết.” Biết mình sắp chết, ông ta cũng bất chấp tất cả.

Ngày đó ở bến đò, Vân Nương cũng nghe người mắng Bùi An, lúc ấy nàng không nhận ra còn hiện tại cảm thấy rất chói tai.

Thị vệ nhận thấy tiếng động phía sau, dừng tay không quất nữa, quay đầu lại thấy Vân Nương, vẻ mặt kinh ngạc rồi vội vàng khom người hành lễ: “Phu nhân.”

Phạm Huyền cũng ngẩng đầu, thấy tân phu nhân của Bùi An lại càng hăng hái hơn: “Lúc trước phủ Quốc công kéo dài hơi tàn còn tốt hơn hắn trợ Trụ vi ngược(5), hắn cũng không sợ bị báo ứng, chết trẻ.”

(5) Phạm Huyền đang ví Bùi An và Hoàng Thượng là Tô Đát Kỷ và Trụ Vương 

Thị vệ Ngự Sử Đài biến sắc: “Phu nhân, kẻ này là tên điên, đây là nơi dơ bẩn ngài đừng đến đây, kính xin phu nhân trở về trước.”

“Gian thần tặc…”

“Ngươi đừng mắng nữa.” Vân Nương ngắt lời một tiếng, nàng nghe rất phiền.

Phạm Huyền ăn roi, trên người đã có mấy vết màu đỏ, râu tóc dính chặt vào nhau, chật vật không chịu nổi, ông ta nhìn nàng một cái sau đó lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Vương Nhung Thiên Vương tướng quân, anh dũng thần võ, tận trung báo quốc, vì bảo vệ ranh giới Nam Quốc ta mà không sợ sói trời, giết địch vô số, cuối cùng cho dù chết dưới đao thương của địch nhân cũng chưa từng đầu hàng.”

Phụ thân chết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Vân Nương nghe có người tán thưởng ông, nàng gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Vẻ mặt Phạm Huyền cứng đờ, đột nhiên phẫn nộ nói: “Ta không nói ngươi!”    

Vẻ mặt Phạm Huyền hận sắt không rèn thành thép: “Vương tướng quân tốt, Vương phu nhân Cố thị cũng tốt, đều là người lòng son cứng cỏi, kiên cường bất khuất, sao lại sinh ra một kẻ nhu nhược như ngươi, thế mà còn thông đồng làm bậy với lũ gian thần tặc tử.”

Vân Nương:...

Chuyển sang mắng nàng rồi.

“Vương lão phu nhân, ta coi bà ta cả đời anh minh, sao đến tuổi già lại hồ đồ như vậy, bị mỡ heo che mắt, ham quyền ham thế, đồng ý mối hôn sự này, nếu đổi lại là ta…”

“Ngươi sẽ như thế nào?” Vân Nương chưa từng thấy người nào kẹp dao giấu kiếm như vậy, lập tức chặn lại một câu rồi hỏi ngược lại: “Không phải ngươi cũng bị nhốt ở đây sao ăn roi sao, ngươi còn có bản lĩnh gì nữa?”

Nửa ngày trời Phạm Huyền không nói được câu tiếp theo, hiếm khi ngây người một chút.

“Mặc dù ta không biết nhiều về chốn quan trường nhưng cũng biết một điều, trung hiếu với quân là trung thần, phản nghịch với quân là tặc tử, phu quân ta chịu thánh ân, mà ngươi lại là khâm phạm, ai mới là tặc tử?”

Vân Nương bình tĩnh hơn ông ta nhiều: “Từ xưa đến nay, tặc tử đến chết cũng không thừa nhận mình là tặc, chỉ có hậu nhân đọc trong sử sách mới biết được.”

Trước kia ở trên triều đình, ông ta nói không thắng Bùi An thì cũng thôi đi, bây giờ còn bị phu nhân của hắn nói hai câu không cãi lại được, Phạm Huyền kích động đến mức sắc mặt mệt mỏi đỏ lên: “Đảo ngược trái phải, không phân trắng đen, vợ chồng hai người các ngươi, đúng là cấu kết với nhau làm chuyện xấu, một tên tặc tử, một ả đàn bà đánh đá, ngu muội vô tri, đúng là trời sinh một cặp…”

Trán Vân Nương đập thình thịch, thị vệ còn chưa kịp vung roi thì nàng đã giơ tay nải trong tay đánh vào đầu ông ta.

Nàng chưa bao giờ đánh ai, hơn nữa còn là một lão già.

Phạm Huyền cũng vậy, sống hơn nửa đời người chưa bao giờ bị phụ nhân đánh, hơn nữa còn là một con nhóc, tức giận đến hai con mắt tròn căng ra: “Ngươi con đàn bà đanh đá…”

“Ngươi còn mắng.” Vân Nương lại đập thêm vài cái, Phạm Huyền bị còng tay chân, không thể động đậy nên chỉ có thể chịu đựng.

Thị vệ đứng phía sau cầm roi nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm.

Ngay cả nhị thiếu gia của Lưu gia bị nhốt bên cạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc và sửng sốt, năm xưa tốt xấu gì Phạm đại nhân cũng là Thượng thư Bộ Hình, bây giờ lại lưu lạc tới mức bị một phụ nhân mười mấy tuổi đập đầu.

Lưu nhị thiếu gia là tên ngu háo sắc, biết mình sống không lâu nên hắn ta cho rằng nếu bị tiểu cô nương nũng nịu này đánh vào đầu một chút thì chết cũng đáng.

Ngay lập tức, hắn ta thốt mấy lời ngông cuồng: “Phạm đại nhân nói rất đúng, tiểu nương tử, sao nàng không mở mắt ra mà nhìn, lại gả cho tên cẩu tặc Bùi An kia? Cả phủ Quốc công nhà hắn toàn người sắp chết, Bùi An cũng không sống được bao lâu, tiểu nương tử…”

“Câm miệng!”

“Im miệng!”

Vân Nương và Phạm Huyền đồng thanh quát lớn, bản thân Phạm Huyền cũng mắng là vì ông ta không nghe nổi mấy lời như vậy, năm đó Quốc công gia là người như thế nào, Lưu gia của hắn ta tính là cái thá gì chứ.

Lưu nhị thiếu gia còn chưa kịp phản bác, một thanh trường kiếm chợt ném tới từ phía đối diện, không chút sai lệch đâm xuống ngực của hắn ta.

Đôi mắt hạnh của Lưu nhị thiếu gia trừng to, chùm đuốc cách đó không xa đồng thời chiếu vào hắn ta.

Vân Nương quay đầu lại, thấy sắc mặt Bùi An bình tĩnh như không, tay cầm đuốc chậm rãi đi tới trước mặt Lưu nhị thiếu gia, vươn tay, nắm lấy thanh kiếm trước ngực hắn ta, cười nói: “Vậy Lưu gia các người chết trước cho ta xem đi.”

Nói xong, Bùi An rút thanh kiếm trên ngực ra, máu văng vài giọt trên mặt hắn, khi đuốc chiếu vào sắc mặt lạnh như băng của Bùi An, dữ tợn như yêu ma, nhìn một lượt tất cả nam đinh của Lưu gia, giọng nói lạnh lẽo: “Lôi tất cả người Lưu gia ra ngoài, không để lại một ai, vừa lúc nhường một vị trí.”

Lời vừa dứt, lập tức có tiếng cầu xin tha thứ vang lên.

Bùi An ngoảnh mặt làm ngơ quay sang nhìn Vân Nương ở bên cạnh, Vân Nương không đợi hắn nói chuyện đã ném cái tay nải trong tay cho Phạm Huyền, ngoan ngoãn nhích lại gần đứng bên cạnh cánh tay cầm kiếm của Bùi An, vươn tay nắm lấy cánh tay hắn.

Cánh tay Bùi An cứng đờ, cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn mềm mại đang ôm lấy mình.

Có lẽ trên tay áo của hắn dính rất nhiều máu, nhưng nàng không sợ.

“Lang quân, chúng ta giết khâm phạm như vậy, chàng có sợ không?” Hoàng Thượng có trách tội hắn không?

Bùi An:...
Bình Luận (0)
Comment