Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 35

Năm nay là bản mệnh của hoàng thượng, không thể thấy máu, lưu đày cũng vậy, cho đến nay người đi lưu đày, không ai còn sống trên đời.

Hắn đã đủ loạn rồi, mà những người này còn lần lượt đến gây thêm phiền phức cho hắn, đây là không cho hắn được yên ổn mà.

Hắn không yên ổn, ai cũng đừng mong tốt đẹp.

Hoàng Thượng cực kỳ tức giận với lời nói vừa rồi của Giang tướng quân, hắn chán ghét những kẻ gọi là “trung thần yêu nước”, nhất là những võ tướng này, đúng là không thể quá dung túng.

Một thân nhiệt huyết sôi trào, một đám hoàn toàn không có đầu óc, nếu không phải hắn nhẫn nhịn chịu nhục, nghị hoà với Bắc Quốc thì lúc này mấy kẻ đó còn có thể ngồi trong nhà, cả nhà già trẻ lớn bé ăn uống no say được sao.

Quan văn còn được, vận mệnh còn nằm trong tay hắn, hắn cũng có quyền quyết định, nhưng những võ tướng bên ngoài này, kẻ nào không vui nói không chừng có thể đâm đao về phía hắn.

Để cho người khác hộ tống Minh Dương sang Bắc Quốc làm hắn không yên tâm chút nào, cả đám mãng phu kia, có khi nóng đầu phát điên lên, giữa đường không chỉ không giao công chúa an toàn mà còn có đánh nhau với đối phương.

Bùi An là người thích hợp nhất, hắn hại chết Tần các lão, cả đám võ tướng bây giờ chỉ hận không thể lột da rút xương hắn.

Về phần đám người trong lao kia, chính Bùi An lật đổ bọn chúng, vậy thì cứ để hắn tự mình đi giải quyết, miễn đứng để lại một hai kẻ sống, phản sát trở về, giống như là...

“Bệ hạ yên tâm, thần nhất định không phụ kỳ vọng.”

Bùi An lĩnh chỉ, hình như Hoàng Thượng lại không nghe hắn nói chuyện, híp mắt trầm tư, trong ánh mắt vô thức để lộ sự lạnh lẽo, quay đầu ra hiệu bảo Vương Ân lui ra ngoài, khi trong phòng chỉ còn lại hai người Hoàng Thượng mới nhìn Bùi An, vẻ mặt nghiêm nghị dặn dò: “Đưa công chúa đi cũng tốt, giải quyết đám lão thất phu(1) kia cũng tốt, lần này khanh đi, quan trọng nhất là thay trẫm làm một chuyện.”

(1)(Từ cũ) Người đàn ông là dân thường; người (đàn ông) dốt nát, tầm thường (hàm ý coi khinh, theo quan niệm cũ)

Bùi An vội vàng lui về phía sau hai bước, quỳ xuống, khom người dập đầu nói: “Thần có chết cũng không chối từ.”

Hoàng Thượng lấy bức tranh từ trong khung bên cạnh đưa cho Bùi An, trên mặt đã không còn vẻ ôn hoà từ lâu, chỉ còn lại ánh mắt tàn nhẫn độc ác: “Kẻ này, trẫm nhất định phải nhìn thấy đầu hắn.”

Bùi An vươn hai tay nhận lấy, lại mở tranh ra ngay trước mặt Hoàng Thượng.

Nam tử trên bức tranh rất bình thường, giống như là một thương nhân, đợi Bùi An xác nhận diện mạo xong, Hoàng Thượng lập tức nói với hắn: “Họ Trương, tên thật là Trương Trị, là một phú thương, gần đây có người nhìn thấy hắn lui tới ở Giang Lăng, sợ là cố ý đi qua Tương Châu, muốn lẻn vào Bắc Quốc, sau khi chuyến này khanh đưa Minh Dương xong thì đi ngang qua biên cảnh, trẫm đã phái thám tử ở bên Tương Châu, chỉ cần bắt được người, không quản là chết hay sống, trẫm chỉ muốn xác nhận đầu của hắn.”

Hoàng Thượng nói xong: “Còn đám người lưu đày kia, khanh cứ tuỳ tình hình mà làm, nếu trở ngại cho khanh thì xử lý sớm một chút, nhớ kỹ, đừng lưu hoạ lại cho mình.”

“Vâng.”

Bùi An ở điện Dưỡng Tâm, đợi một canh giờ sau mới đi ra, vừa đi ra thì bắt gặp Hoàng Hậu Ôn thị đến thỉnh an Hoàng Thượng.

Ôn thị tiến cung vào năm thứ hai sau khi tiên Hoàng Hậu Bùi thị mất.

Diện mạo đoan trang, tính tình trầm tĩnh, rất được lòng của hoàng thượng, nghe nói hai người quen biết ở ngoài cung, được hoàng thượng nhìn trúng rồi mang vào cung, không đến nửa năm đã mang long tự.

Hơn nửa năm sau, Ôn thị lại vì Hoàng Thượng hạ sinh vị hoàng tử đầu tiên, Hoàng Thượng rất cao hứng trực tiếp phong nàng làm Hoàng Hậu, mà hoàng tử đầu tiên nàng hạ sinh đương nhiên trở thành đương kim thái tử.

Bùi An khom người hành lễ vấn an nàng, vẻ mặt Ôn thị cũng tràn đầy sầu muộn, chỉ ôn hòa gật gật đầu với hắn sau đó mang theo cung nữ phía sau đi vào.

Tiễn Bùi An đi, trên mặt Hoàng Thượng đầy vẻ mệt mỏi, thấy Ôn thị tới thì có phần bất ngờ, đưa tay dắt nàng đến ngồi bên cạnh mình: “Sao nàng lại tới đây?”

“Thần thiếp đến thăm bệ hạ.” Ôn thị dịu dàng đáp một câu, hiểu chuyện đấm vai cho hắn.

Hoàng Thượng nhắm mắt hưởng thụ trong chốc lát, đột nhiên kéo tay nàng lại, kéo nàng về phía trước để cho nàng nằm sấp trên đùi hắn, sau đó cởi vạt áo trên gáy nàng.

“Bệ hạ…” Ôn thị cũng không phản kháng, dường như đã quen với động tác của hắn từ sớm.

Ánh mắt Hoàng Thượng sáng quắc nhìn chằm chằm vào chiếc gáy bóng loáng của nàng, phía trên có một vết bớt màu đỏ rất rõ ràng, hình dáng cực kỳ giống như một con phượng hoàng.

“Còn ở đây là tốt rồi.” Hoàng Thượng lẩm bẩm một tiếng, buông nàng ra, biểu cảm trên mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Sau khi Bùi An tiến cung, Vân Nương ngồi một mình ở trong phòng.

Sau khi biết đêm qua hai người chỉ uống nước chanh, nàng hận không thể chui mình vào khe đất, từ nay về sau cũng không muốn gặp lại Bùi An nữa.

Nghe Thanh Ngọc nói người ta đã đi ra ngoài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó Phương ma ma dẫn nàng đi giới thiệu chủ viện nàng đang ở, nhìn ánh sáng sáng ngời trước mặt, lại liếc mắt nhìn lại, không thấy được chân trời rộng lớn của tường viện, đột nhiên nàng hiểu ra.

Thử hỏi, ngày đó hắn chỉ cưỡi trên lưng ngựa, đi một vòng từ đầu đường đến cuối đường đã trêu chọc cho một đám cô nương lòng xuân nhộn nhạo, không tiếc bỏ tiền mua hoa ném về phía hắn.

Hôm qua hắn c ởi sạch, tr@n truồng đứng ở trước mặt nàng, để cho nàng nhìn thấy toàn bộ, sao nàng có thể cầm lòng được?

Lời nói kia của Thanh Ngọc nói rất tốt, không phải người ta không có lòng tham mà là sự cám dỗ không đủ lớn, đệ nhất mỹ nam Lâm An, sự cám dỗ này mà không lớn sao…

Biết thân thể nàng không khoẻ lắm, Phương ma ma cũng không để cho nàng đi lại nhiều, không cần Đồng Nghĩa dặn dò đã đến phủ y(2) lấy thuốc, sau khi trở về thì để tự Vân Nương bôi.

(2) Chắc là đại phu trong phủ(?) Hoặc là y quán (Tiệm thuốc)?

Sau đó, Vân Nương vẫn luôn nằm.

Qua buổi trưa, còn chưa thấy người trở về, nàng gọi Phương ma ma tới, bảo bà dẫn nàng đến viện lão phu nhân trước.

Nàng vẫn chưa kính trà.

Bùi An không trở về, nàng cũng phải đi.

Ở Vương gia với tổ mẫu đã thành thói quen, Vân Nương vốn tưởng rằng Bùi lão phu nhân là người nghiêm khắc, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vừa đến trước cửa đã nghe thấy mấy tiếng cười vọng ra.

Dọc theo đường đi Phương ma ma cũng nhìn thấy sự khẩn trương của nàng, biết nàng đang suy nghĩ gì, cười nói: “Phu nhân yên tâm, tính tình lão phu nhân hiền hòa, rất dễ gần.”

Vân Nương gật đầu, thấp thỏm đi vào.

Sau khi vào phòng, nàng ngẩng đầu nhìn người, nhưng nàng còn chưa nhìn kỹ thì một bà cụ ngồi đối diện đã cười với nàng một cái, khuôn mặt từ ái nói: “Ôi chao, cháu dâu đến rồi, mau, mau tới đây, đến chỗ tổ mẫu này.”    

Vân Nương chưa nhìn thấy Bùi lão phu nhân, cho nên người vừa lên tiếng, nàng cũng nhận ra ngay, cúi đầu đi qua hành lễ trước: “Cháu dâu gặp qua tổ mẫu.”

Thanh Ngọc vội vàng đưa chén trà trong khay đến trước mặt nàng, Vân Nương bưng tới, hai đầu gối quỳ xuống, cung kính dâng chén trà trong tay lên: “Cháu dâu xin kính trà cho tổ mẫu.”

Bùi lão phu nhân chỉ nghe thím Minh bên nhà mẹ đẻ nói cháu dâu xinh đẹp đến mức cô nương nào ở thành Lâm An cũng phải chịu thua, bà tưởng rằng nó đã dỗ mình vui vẻ thôi, bây giờ nhìn thấy người thật mới biết lời thím Minh nói là sự thật.

Ôi trời, đây không phải là thiên tiên(3) sao?

(3)Tiên trên trời

Bùi lão phu nhân sống đến từng tuổi này rồi, rất ít khi nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy, vội vàng nhận lấy chén trà trong tay nàng, lại tới đỡ nàng dậy: “Đứng lên nào, trên mặt đất lạnh, đừng quỳ.”

Phúc ma ma dẫn nàng ngồi đối diện Bùi lão phu nhân, lão phu nhân nhìn nàng một hồi, càng nhìn càng vừa lòng.

Đại phòng Vương gia không làm được việc gì, nhưng nhị phòng thì ngược lại, ai nấy đều không tầm thường.

“Cháu dâu thật sự quá đẹp.” Bùi lão phu nhân khen xong, bảo Phúc ma ma lấy tráp đã được chuẩn bị sẵn đưa cho Vân Nương: “Đây là quà gặp mặt của tổ mẫu, cháu nhận đi nhé.”

Vân Nương được khen có phần đỏ mặt, đứng dậy nói cảm ơn: “Cảm ơn tổ mẫu.”

Bùi lão phu nhân nhìn vẻ ngượng ngùng trên mặt nàng, lúc này mới chợt nhớ tới hình như thiếu một người, lập tức quay đầu hỏi Phương ma ma: “Thế tử đâu rồi, sao lại không tới?”

“Lang quân vào cung rồi ạ, đang bận rộn chuyện chính, cháu dâu muốn gặp tổ mẫu sớm nên một mình tới đây trước.” Vân Nương cướp lời của Phương ma ma trả lời trước.

Là do nàng tự muốn tới, lỡ như tổ mẫu trách cứ Bùi An, nàng cũng không phải là người thích đâm sau lưng người ta.

Trước khi đi, hắn nói buổi chiều, có khi buổi chiều còn chưa kết thúc…

Bùi lão phu nhân nghe nàng gọi một tiếng lang quân, trái tim sắp tan chảy, cười nói: “Được rồi, cứ để nó bận rộn, hai bà cháu ta nói chuyện thoải mái.”

Bùi lão phu nhân hoàn toàn khác với sự nghiêm túc của Vương lão phu nhân, lúc nói chuyện trên mặt bà toàn ý cười, lúc nhìn Vân Nương cũng tràn ngập sự yêu thương, từ từ Vân Nương cũng thả lỏng chuyên tâm trò chuyện với bà.

Bùi lão phu nhân toàn hỏi về một ít thói quen bình thường của nàng, sở thích, âm thầm nhớ kỹ, nghĩ về sau dặn dò cho người hầu biết.

Đang nói chuyện vui vẻ, thím Minh cũng tới.

Thím Minh vốn đã nói nhiều, lần nói chuyện này kéo dài hơn một canh giờ, bắt đầu từ Vân Nương, mấy người cũng không biết nói như thế nào cho nên nói về mẫu thân Bùi An, thím Minh nói: “Năm đó dung mạo đại phu nhân cũng là số một số hai, nhất là vết bớt phượng hoàng sau gáy…”

Nói được một nửa, thím Minh ý thức được mình quá đắc ý vênh váo, nói lỡ miệng, sắc mặt thay đổi rồi nhanh chóng rời đi.

Bùi An ra khỏi cung lại đi Ngự Sử Đài một chuyến, giao công vụ trong tay cho Lâm Nhượng, bận rộn xong mới trở về phủ Quốc công.

Vừa vào cửa, biểu cảm trở nên hơi mất tự nhiên một chút, sau khi đến viện càng mất tự nhiên nhiều hơn, bước chân rất nhẹ, cũng không đi về phía chủ phòng mà chỉ hỏi Đồng Nghĩa: “Nàng đâu?”

Đồng Nghĩa ngây người một chút mới phản ứng lại, nàng, hẳn là chủ tử đang hỏi phu nhân, hắn trả lời: “Hôm nay phu nhân đi qua viện lão phu nhân, vừa mới về phòng không lâu, chủ tử muốn đi qua kính trà sao?”

Dù sao cũng gặp mặt cả rồi, kính trà cũng chỉ là hình thức thôi, bước chân Bùi An bước về phía phòng sách: “Không, sáng sớm mai phải đi, thu dọn đồ đạc trước đã.”

Đồng Nghĩa:...

Không phải có phu nhân sao, sao không để phu nhân thu dọn giúp, vả lại hình như chủ tử còn chưa nói cho phu nhân biết ngày mai phải đi…

“Chủ tử, bên phu nhân…”

“Sáng sớm ngày mai thông báo cho nàng, bảo nàng cứ sống trong phủ cho tốt, chìa khóa nhà kho ngươi cũng đưa cho nàng, muốn mua gì, dùng gì cứ để nàng tự quyết định.” 

Còn mấy việc này, hắn sẽ không để nàng mệt nhọc.

Nàng muốn đi đâu, chỉ cần bên trong thành Lâm An đều được.

Đồng Nghĩa vội vàng đuổi theo bước chân của Bùi An, không quá chắc chắn, lại hỏi một lần nữa: “Thế tử, người không định nói cho phu nhân thật à?”

Con ngươi Bùi An nhẹ nhàng chợt lóe.

Nhớ tới một màn trước khi đi, đuôi lông mày lại vô thức nhíu lại, nên nói cái gì, có gì để nói sao, chẳng qua là đi làm việc mà thôi.

Đồng Nghĩa thấy Bùi An không nói lời nào, cũng không dám hỏi nữa, hai người đi xuống khỏi hành lang dài, vừa bước chân vào thư viện thì thấy một người mặc quần áo rách rưới, vẻ mặt râu ria xồm xoàm đang ngồi xổm trên cánh cửa đối diện.    

Vệ Minh đứng bên cạnh người nọ, sắc mặt rất không tốt, đen như mực.    

Đồng Nghĩa cũng ngẩn người, Bùi An cũng nghi hoặc nhìn, Vệ Minh thấy chủ tử trở về, lúc này mới tiến lên bẩm báo: “Chủ tử, người này nói nhất định phải gặp người.”

Ánh mắt Bùi An nhìn người phía sau Vệ Minh, còn chưa mở miệng hỏi hắn, người nọ đã đứng lên trước, đi vài bước tới trước mặt Bùi An, vóc dáng người nọ cũng cao như hắn, chẳng qua cường tráng hơn một chút, một đôi mắt rơi vào trên người Bùi An, tiếng “ùng ục ùng ục” vang to: “Ngươi là cô gia của ta?”

Người này là ai?

Bùi An nhìn chằm chằm một thân trang phục của hắn, nhìn dáng vẻ này, hẳn là chạy hơn mười ngày nửa tháng trời, hơn nữa còn không thay áo quần.

Bùi An tò mò, sao hắn có thể đi vào nơi này.

Người nọ nhìn Bùi An một hồi, vẻ mặt rất chi là hài lòng, cười nói: “Dáng dấp không tệ, tốt hơn trước nhiều, rất xứng đôi.”

Vệ Minh chưa từng thấy người nào th ô tục công khai nghị luận vẻ bề ngoài của chủ tử như vậy, đao trong tay vắt ngang trước mặt người nọ ngay tức khắc: “Làm càn.”

Lúc này người nọ mới dời cổ về phía sau, cách một khoảng rồi nói: “Ầy, không đánh không đánh nữa, đánh lâu như vậy, hai chúng ta cũng không phân ra thắng bại, vô nghĩa lắm.”

Bùi An hiểu, thì ra Vệ Minh gặp phải đối thủ, hắn cũng không tức giận, khách khí hỏi đối phương: “Các hạ là?”

“Ta chạy nửa tháng đường, không nghỉ ngơi một khắc nào, đáng tiếc là không dự tiệc cưới được, hiện giờ người vừa mệt vừa đói vừa bẩn, có thể mượn chỗ ngồi của cô gia trước, để ta sửa soạn trước được không?”

“Ngươi là ai?” Bùi An hỏi hắn lần thứ hai, sắc mặt bắt đầu không kiên nhẫn.

Người nọ ngẩn người, đột nhiên cười nói với hắn: “Tần các lão chưa chết.”

Mí mắt Bùi An giật giật, giọng nói lạnh đi vài phần: “Tôn danh.”

“Tần các lão chưa chết.” Dường như người nọ chỉ biết nói câu này.

Bùi An:...

“Tần các lão…” Lúc này người nọ còn chưa nói xong, Bùi An cũng không quay đầu lại, trong chớp mắt đã rút đao trong tay Vệ Minh ra phía sau, gác lên cổ hắn, sắc mặt không còn ôn hoà tí nào, ánh mắt sắc bén.

“Lầm, hiểu lầm rồi.” Người nọ thật cẩn thận di chuyển cổ một chút, lấy lòng nhìn Bùi An: “Cô gia yên tâm, ta với cô gia là cùng một nhóm, lão thất phu lắm mồm kia, nếu không phải cô gia giữ lại mạng lão, ta cũng muốn giết lão lâu rồi. Ta đến chính là muốn mượn viện tắm rửa trước, lại mượn phu nhân một bộ áo quần, không biết phu nhân ở…”

Lời còn chưa dứt, đao trên cổ đột ngột đâm tới, người nọ vội vàng ngửa ra sau kịp thời né tránh: “Ngài giết ta, bên ngoài còn có huynh đệ của ta, bọn họ cũng biết Tần các lão chưa chết.”

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau.

Người nọ nhìn đôi mắt Bùi An lạnh đến mức âm độ, cảm thấy nói không chừng một khắc sau Bùi An thật sự sẽ lau cổ hắn, ánh mắt bắt đầu run rẩy nhưng cuối cùng vẫn kiên trì không lui.

Một lúc lâu sau, Bùi An mới rời mắt, bỗng nhiên thu đao rồi bình tĩnh hỏi hắn: "Muốn tẩy trần, ăn một bữa cơm?”

Người nọ thở phào nhẹ nhõm, trán toát mồ hôi hột: “Ngoại trừ tắm rửa, thay áo quần, ăn một bữa cơm no ra, ta còn có hai điều kiện.”

“Ngươi muốn chết à.” Vệ Minh nghe xong, sắc mặt thay đổi, đang muốn tiến lên thì bước chân Bùi An ngăn lại, cản hẳn rồi nhìn về phía người nọ: “Ngươi nói đi.”

“Thật ra cũng đơn giản lắm.” Người nọ cười gãi đầu một cái: “Chuyện đầu tiên là phải đối xử tốt với phu nhân, dỗ dành phu nhân vui vẻ, không để phu nhân làm…”

Không để nàng làm cái gì?

Trí nhớ của hắn vốn không tốt, lúc đi, mẹ vợ cứ nhải lải bên tai hắn một đống chuyện lớn nhỏ, hiện giờ hắn chạy nửa tháng trời, đói đến mức ngực dán sau lưng, sao còn nhớ rõ hoàn chỉnh được.

“Ầy, tóm lại là phải yêu thương nàng, không bắt nạt nàng là tốt rồi.”

Bùi An:...

“Chuyện thứ hai lại đơn giản hơn nhiều, có dịp thì đưa nàng về Quả Châu, thắp một nén nhang cho ông ngoại nàng.”
Bình Luận (0)
Comment