Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng

Chương 95


Tên quỷ sai đi đi lại lại trong phòng bệnh vài lần nhưng vẫn không tìm được hồn phách của người chết, đành rời đi một cách tiếc nuối.
Mạnh Thiểu Du lại quay về phòng bệnh.

Thấy cậu ra ngoài một lúc lâu, bố Nhâm và mẹ Nhâm bèn hỏi: "Có chuyện gì hả con?"
"Dạ không, con chỉ ra ngoài đi dạo một lát thôi." Mạnh Thiểu Du không kể lại sự việc với bọn họ.

Dù sao đối với người thường mà nói, những chuyện như thế này cũng không dễ để tiếp nhận.
Tuy nói là ở lại giúp đỡ, nhưng thực tế phần lớn công việc vẫn là của hộ lý, một lúc lâu sau Mạnh Thiểu Du bèn hỏi: "Tối nay con ở lại được không ạ?"
Mẹ Nhâm bất ngờ nói: "Con muốn ở lại sao?"
Thấy Mạnh Thiểu Du gật đầu, hai người liếc nhau mà cảm xúc dâng trào.

Họ vừa cảm động vì sự gần gũi của con trai út, lại vừa cảm thấy việc này không cần thiết lắm.
Mẹ Nhâm nói: "Không phải bệnh viện có hộ lý sao? Tối nay các con không cần đến đâu."
Tuy anh cả Nhâm và Mạnh Thiểu Du luôn đến chăm sóc cho hai người, nhưng ai mà không có việc phải làm chứ? Huống chi họ cũng không thiếu người chăm sóc, mẹ Nhâm không cần con mình phải đến chăm nom.
Thế nhưng Mạnh Thiểu Du vẫn khăng khăng đòi ở lại.

Thấy cậu kiên trì như vậy, hai vợ chồng họ Nhâm cũng không tiện từ chối, tối đó Mạnh Thiểu Du bèn ở lại phòng bệnh.
Tuy hai người không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
- -
Sau khi màn đêm buông xuống.
Trong phòng bệnh có giường dành cho hộ lý, đây vốn là chỗ ngủ của hộ lý, nhưng vì có Mạnh Thiểu Du nên hộ lý cũng không nán lại.
Sắc đêm dần dần đậm hơn.
Đợi đến khi các bệnh nhân trong bệnh viện đều đã lâm vào giấc ngủ say, có mấy bóng người bất chợt mon men đi vào từ cổng sau.

Trên đầu mấy bóng người này đội mũ cao, trong tay cũng cầm theo một cái đèn lồng đỏ.
Bọn chúng đi thẳng một mạch về phía trước, thành thạo chạy vào Khu Chăm sóc Tích cực.
"Dậy dậy! Dậy dậy!"
Một giọng nói có phần lạnh lùng và u ám vang lên, khiến ông cụ đang nằm trên giường bệnh phải mở mắt.

Ông chỉ thấy trước mặt mình là một người đang nhăn mày, sắc mặt gã tái nhợt, đầu đội mũ cao.


Đôi mắt quỷ đang trợn to của đối phương tràn ngập vẻ âm dương quái khí.
Ông cụ khẽ giật mình, sau đó ông lại thấy cách ăn mặc này rất quen, chẳng lẽ ông đang nhìn thấy Vô Thường?
Xưa kia ông lão thường nghe người ta nói, nếu gặp phải Vô Thường thì tuyệt đối không được phản ứng, nếu không thì sẽ bị Vô Thường câu hồn phách đi.

Nghĩ đến đây, ông cụ lật đật nhắm tịt mắt lại, sau đó còn trở mình một cách khó khăn rồi nói: "Nằm mơ cũng không yên nữa..."
Tên quỷ đội mũ cao: "..."
Tên quỷ cạn lời một lát, sau đó gã lại nâng tay lên chọc chọc ông cụ nọ, cao giọng nói: "Đây không phải là mơ! Ngươi hết giờ rồi, đi cùng ta mau lên!"
Ông cụ thay đổi sắc mặt, mang vẻ cầu xin mà xoay người lại.

Kế đó chỉ thấy tên quỷ đội mũ cao lôi một sợi xích ra rồi trói chặt tay ông cụ, gã chỉ giật một cái mà hồn phách của ông cụ đã bị lôi ra.
Sau khi rời khỏi thân thể, hồn phách cảm thấy nhẹ bẫng, điều đầu tiên ông cụ cảm nhận được là một cơn chấn động tinh thần.

Tên quỷ đội mũ cao lập tức dắt ông cụ ra khỏi phòng bệnh, lúc bấy giờ ông mới quay đầu lại nhìn thân thể của mình rồi thở dài nói: "Quan lớn Vô Thường, ngài có thể hoãn lại một chút được không? Tôi m-muốn nói lời tạm biệt với các con mình..."
Con quỷ đội mũ cao nghe vậy thì khinh thường, gã nói: "Diêm Vương bắt ngươi chết ở canh ba, sao có thể để ngươi ở lại đến canh năm? Đi nhanh lên lão già kia!"
Ông cụ thở dài, chỉ có thể đi theo bước chân của tên quỷ nọ.
Đến khi ra khỏi phòng bệnh, ông lão mới phát hiện, ngoài tên trước mặt thì còn có vài gã quỷ sai khác, trong tay bọn chúng cũng đang dắt mấy hồn ma mới chết.
Đây đều là bệnh nhân nằm ở Khu Chăm sóc Tích cực, ông cụ còn biết mặt mấy người.

Khi nhìn thấy một người trong số đó, ông cụ lại khó hiểu hỏi: "Không phải bác sĩ nói Lão Lý vẫn còn một tháng à? Sao mới hôm nay đã bị thu hồn rồi? Chẳng lẽ bệnh tình ông chuyển biến xấu ư?"
Không riêng gì Lão Lý mà còn có chị Trương và anh Vương nằm cách vách, bác sĩ vẫn chưa công bố bệnh tình của họ đến mức nguy kịch mà!
Nghe ông cụ thắc mắc, con quỷ đội mũ cao bèn quay đầu sang rồi hung tợn nói: "Ngươi là quỷ sai hay là ta? Chết thì chết thôi, sao hỏi lắm vậy!"
Tên quỷ sai này dữ tợn quá!
Ông cụ sợ đến mức không dám nói lời nào, vội vàng cúi đầu.

Kế đó ông lại nghe tên quỷ đội mũ cao này nói với mấy "quỷ sai" khác: "Ngày nào cũng phải chạy một chuyến như vậy, còn phải khẩn trương kẻo trễ, đúng là phiền phức muốn chết..."
"Đúng đó, ngày mai còn phải đến phòng bệnh cách vách nữa."
"Không thì bây giờ qua đó thu luôn đi."
"Hay ngươi đi đi? Ta trông chừng giúp ngươi?"
"Được đó!"

Nghe đoạn đối thoại này, ông cụ nghĩ bụng, bộ mấy tên quỷ sai này không câu hồn dựa theo Sổ Sinh Tử sao?!.
Trong cơn hiếu kì, ông cụ bèn ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy một tên quỷ sai đang đi đến phòng bệnh của Khu Chăm sóc Tích cực, trong khi đó tên quỷ đội mũ cao câu hồn ông cụ thì đang nắm lấy xích hộ hắn ta.
Lúc bấy giờ ông cụ mới quan sát kĩ mấy tên "quỷ sai" này.

Tuy bọn chúng đều mặc áo trắng và đội mũ cao, nhưng khi nhìn kĩ lại mũ của mấy tên quỷ sai này, một cái thì đề "không thèm nể nang", cái còn lại thì ghi "ngang ngược không nể".
Trời ơi, chưa bao giờ nghe nói đến loại quỷ sai này!
Quỷ sai trong truyền thuyết là một đen một trắng, trên đầu ghi "gặp là phát tài", "thiên hạ thái bình" hoặc "trông thấy ngươi rồi", làm gì có mấy cái tên này chứ?
Muôn vàn suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu ông cụ.

Ông còn chưa ngẫm ra thì chợt nghe thấy một tiếng hét chói tai!
Tên quỷ sai nọ bị đuổi ra khỏi phòng bệnh!
Ngay sau đó một cậu thanh niên khôi ngô bước ra khỏi đó.

Không hiểu tại sao, dù không hay xem phim nhưng ông cụ lại cảm thấy gương mặt cậu thanh niên này rất quen, có thể là cậu từng xuất hiện trên màn hình điện thoại của xấp nhỏ nhà ông.
Mạnh Thiểu Du đuổi cái tên quỷ sai đêm hôm lại lẻn vào câu hồn.

Cậu đuổi theo một mạch ra ngoài, lúc này mới phát hiện ở đây có mấy con quỷ giả dạng quỷ sai để cướp hồn phách của âm phủ!
Nhìn thấy cậu, con quỷ đội mũ cao đang cầm xiềng xích bèn hét to: "Ta đệt! Là Mạnh Thiểu Du!!"
Ông cụ còn chưa kịp phản ứng lại thì con quỷ này đã muốn bỏ chạy.

Nhưng chưa để gã kịp nhúc nhích, một lá bùa ngũ lôi đã bay đến trước mặt gã, tia sấm mạnh mẽ từ chòm sao Bắc Đẩu nổ tung, kẻ ác căn bản không có đường trốn thoát!
"Chạy cái gì? Quan hệ của ta với âm phủ không tệ mà." Mạnh Thiểu Du đứng sau lưng gã, cậu vẫn nở nụ cười.
Con quỷ đội mũ cao nhìn cậu, đến thân quỷ đã mất cảm giác cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Lúc bấy giờ, người mà bọn chúng muốn tránh lại đứng ngay trước mặt! Con quỷ đội mũ muốn òa khóc ngay tại chỗ, đây đúng là xui xẻo tận mạng mà!
Nhìn xiềng xích trên tay gã, sau đó nhìn sang cách ăn mặc của bọn chúng, Mạnh Thiểu Du nói: "Đây không phải là quỷ sai đại nhân sao? Đâu cần phải bỏ chạy khi nhìn thấy tôi chứ?"
Ông cụ thấy vậy thì vội vàng nói: "Tiểu đồng chí ơi, không phải đâu! Bọn chúng là hàng giả đó!!"
"Mau triệt tiêu hàng giả đi!"

Con quỷ đội mũ cao: "..."
Mạnh Thiểu Du bèn nở nụ cười với ông cụ kia, cậu nháy mắt mấy cái rồi nói: "Ông yên tâm ạ, cháu chính là người báo cáo hàng giả chuyên nghiệp."
Mấy con quỷ kia nghe vậy thì run cả da đầu, bọn chúng lập tức ném xích đi, bỏ hồn phách mà chạy lấy người.
Đương nhiên Mạnh Thiểu Du không thể để bọn chúng rời đi như vậy, cậu mau chóng đuổi theo.
Có thể làm cho chúng quỷ vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, hiển nhiên Mạnh Thiểu Du có thể dễ dàng đuổi theo đám quỷ đội mũ cao.
Bùa ngũ lôi được tung ra.

Như thể được gắn địa vị, tia sấm vươn ra thành từng nhánh chớp nhoáng rồi vòng đến trước mặt đám quỷ, sau đó nhanh chóng đan lại thành một cái lưới khổng lồ rồi bao lấy bọn chúng!
Ngũ lôi oanh đỉnh!
- -
"...Xin đại gia tha mạng!!"
Cuối cùng đám quỷ quỳ xuống trước mặt Mạnh Thiểu Du, khóc lóc dập đầu.
Mạnh Thiểu Du hạ mắt nhìn bọn chúng, cậu không nói gì mà chỉ gọi quỷ sai Bắc Kinh đến.
Đám quỷ sai đến rất nhanh chóng.
Mạnh Thiểu Du tóm tắt lại sự việc vừa xảy ra đêm nay, sau đó cậu để bọn họ nhìn qua hai cái mũ giả mạo.
Mấy chữ "không thèm nể nang" và "ngang ngược không nể" nằm trên hai cái mũ một đen một trắng vô cùng càn rỡ.

Đám quỷ sai vừa thấy đã giận sôi máu!
Quỷ sai phun ra đầu lưỡi thật dài, phẫn nộ nói: "Quỷ sai? Các ngươi ư? Các ngươi cũng xứng à!!"
Cái roi trong tay hắn vung ra tiếng "bốp bốp".

Nếu không phải điều kiện không cho phép, đám quỷ sai này còn muốn tái hiện "mười đại khổ hình" nữa kìa.
Mạnh Thiểu Du cũng nhìn đám quỷ này với ánh mắt lạnh lùng, vừa rồi có một con quỷ còn muốn câu đi hồn phách của bố mẹ cậu...
Cậu lạnh lùng nói: "Hồn phách mất tích mấy hôm nay cũng là do bọn ngươi trộm đi à?"
Đám quỷ giả mạo rất sợ Mạnh Thiểu Du, lúc bấy giờ còn có quỷ sai thật ở đây, nếu vô ý là bọn chúng sẽ bị bắt đi nhúng vào chảo ngay lập tức, cả đám bèn cuống quít nói: "Đúng, là bọn ta..."
Mạnh Thiểu Du quay đầu nhìn các quỷ sai rồi nói: "Bây giờ có thêm tội gây cản trở công vụ nữa, các anh có thể sử dụng thêm khổ hình."
Con quỷ đội mũ cao: "..."
Đúng là không phải người mà!
Bọn chúng vội vàng dập đầu nói: "Tuy là quỷ sai giả mạo nhưng bọn ta cũng đưa hồn phách đi vào luân hồi mà! Có khác gì với âm phủ đâu?"
Tên quỷ sai nghe vậy thì hùng hổ nói: "Đồ thối tha! Không thèm đưa tin đến chỗ Thành Hoàng mà đã tự tiện lấy hồn phách đi, có cái rắm ấy mà luân hồi?!"
Con quỷ đội mũ cao lập tức nói: "Chẳng lẽ chỉ có mình âm phủ có luân hồi thôi sao? Bọn ta cũng có luân hồi mà!"
Gã vừa thốt ra câu này thì đã bị con quỷ bên cạnh bịt kín miệng!
Nhưng Mạnh Thiểu Du và quỷ sai đều đã nghe thấy, một người một quỷ liếc nhìn nhau.

Mạnh Thiểu Du nhấc mi, một cảm giác chẳng lành trỗi dậy trong lòng.

Quỷ sai lập tức bắt hết mấy con quỷ này lại rồi nói: "Để ta mang chúng về thẩm tra!"
Sự việc này rất nghiêm trọng, đương nhiên Mạnh Thiểu Du không có ý kiến gì.

Sau khi quỷ sai đưa đám quỷ kia đi, những hồn phách trong bệnh viện cũng tự động quay về chỗ cũ.
- -
Mãi đến khi bố mẹ xuất viện thì Mạnh Thiểu Du mới được rảnh rỗi.
Dạo gần đây thầy Dư lại bắt đầu bận bịu.

Trừ việc đóng phim, Trương An Sinh còn nói, sắp đến cuối năm nên rất nhiều giải thưởng điện ảnh đã bắt đầu đưa ra danh sách đề cử...
Lúc bấy giờ là khoảng thời gian bận rộn nhất của thầy Dư, nếu anh không ở trên đài lãnh thưởng thì cũng đang ở trên đường đi lãnh thưởng...
Vậy nên khi Mạnh Thiểu Du về nhà, đập vào mắt cậu là cảnh Ngao Huyền và Liễu Lục đang bày ra cả đống đồ điện tử ở đại sảnh.

Bên cạnh còn có một nắm tro hương đổ ra, một rồng một rắn đang chìm đắm trong sung sướng.
Thể hiện hoàn hảo cái gọi là "khi bố mẹ vắng nhà"...
Mạnh Thiểu Du: "..."
Thấy Mạnh Thiểu Du trở về, Liễu Lục còn biết lên tiếng chào hỏi.

Trong khi đó Ngao Huyền lại chúi mũi vào sự nghiệp đu CP, vừa thấy cậu thì y đã mở miệng nói: "Sao các cậu không đứng chung một khung hình! Bọn ta vẫn chưa có đường mới đây này!"
Gần đây Mạnh Thiểu Du bận rộn mấy chuyện khác nên không thể ra ngoài cùng thầy Dư, vậy nên số lần hai người đứng cùng một khung hình giảm đi rất nhiều.

Ngao Huyền ngồi canh me ở topic của CP, khắp nơi vang lên tiếng kêu rên không có đường mới.
Mạnh Thiểu Du: "..."
Ngao Huyền còn nói rất chi là hợp lý: "Các cậu không đứng cùng khung hình, cũng không chịu phát đường, đây mà là yêu đương gì chứ!"
"Tốt nhất là các cậu nên đóng thêm mấy bộ phim nữa, như vậy thì tư liệu sống để cắt ghép mới dồi dào..."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Con rồng này hết thuốc chữa rồi.
Cậu thở dài nói: "Anh như này giống thanh niên nghiện net lắm đó, biết không?" Chẳng có tí tiền đồ nào cả!
Ngao Huyền hừ một tiếng tỉnh bơ, sau đó lại quay đầu lướt Weibo.
Ngay sau đó, có mấy bài báo lần lượt hiện ra trên trang chủ.
Danh sách đề cử của giải Ngọc Lan Vàng
Thiếu gia thực sự của nhà họ Nhâm chính là cậu ấy, mà thân phận thật của cậu ấy lại là...

Hết chương 95..

Bình Luận (0)
Comment