Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 86

Rốt cuộc Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu cũng không kịp thời gian ăn cơm tối, hai người ở trên giường thân mật quá lâu, cuối cùng vẫn là Khổng Hi Nhan cảm thấy đói bụng mới đá Trì Vãn Chiếu sang môt bên, từ chối người kia nhích đến gần mình.

Trì Vãn Chiếu từ trên giường ngồi dậy, thấy Khổng Hi Nhan chuẩn bị đứng dậy, cô nói:

"Đừng nhúc nhích, ở trên giường chờ chị là được."

Khổng Hi Nhan ngẩng đầu nhìn người kia:

"Em tự đi xuống. "

Trì Vãn Chiếu mỉm cười:

"Cũng được, nếu em vẫn còn sức."

Khổng Hi Nhan: ...

Cô tức giận nhìn Trì Vãn Chiếu xuống giường, đi đến tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ, thân hình xinh đẹp ẩn trong áo ngủ, chỉ có một đôi chân trắng trẻo lúc ẩn lúc hiện.

Trì Vãn Chiếu không đi xuống lầu trước mà đi vào phòng tắm xả nước đầy bồn tắm, sau đó đến bên giường để vén chăn lên.

Khổng Hi Nhan còn chưa kịp kêu lên thì Trì Vãn Chiếu liền dùng một tấm chăn mỏng che cơ thể mềm mại của cô, sau đó ôm ngang cô lên.

Hành động rất thành thạo.

Hơn nữa dáng vẻ không hề có chút khó khăn nào.

Khổng Hi Nhan líu lưỡi, cô dù gì cũng cũng phải năm mươi ký, sao người này mặt không đỏ thở không loạn vẫn có thể ôm lấy cô, thắt lưng còn thẳng tắp.

Trì Vãn Chiếu sắc mặt như thường ôm cô đến cửa phòng tắm, ánh mắt nhìn về phía trước nói:

"Em cứ nhìn chằm chằm chị thì đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm tối. "

Khổng Hi Nhan vội vàng dời tầm mắt, bĩu môi không nói gì.

Đã xả xong nước vào trong bồn tắm, Trì Vãn Chiếu ôm người kia đặt vào, nước chậm tràn qua người, khiến cho người ta thoải mái mới mức lỗ chân lông cũng muốn giãn ra, Khổng Hi Nhan rụt lại, chỉ phút chốc trên người đều đầy bọt trắng.

Trì Vãn Chiếu theo bộ dáng nhu thuận của người kia nhịn không được xoa xoa đỉnh đầu người đó, sau đó cúi đầu hôn vòng xoáy trên đỉnh đầu, cuối cùng nói:

"Chị xuống dưới làm cơm tối. "

"Ừm."

Giọng Khổng Hi Nhan mềm mại từ phía dưới thốt ra, Trì Vãn Chiếu nghe được khóe môi giương lên.

Cô quay lưng đóng cửa phòng tắm, kéo tấm ga trải giường xuống thay bộ mới, sau đó ôm ga trải giường vừa thay xuống lầu.

Vương Hải Ninh đã không còn ở dưới lầu nữa, phòng khách vắng lặng, chỉ là trên bàn cơm còn bày hai món ăn một canh.

Hiển nhiên qua lâu, đều lạnh.


Trì Vãn Chiếu bỏ ga trải giường vào trong máy giặt, xoay người đi đến trước bàn cơm cúi đầu nhìn, mím môi cười cười, sau đó cô bưng thức ăn vào phòng bếp hâm nóng lên, nửa tiếng sau, cô mới bưng cơm nước lên lầu.

Khổng Hi Nhan ở trong bồn tắm thoải mái tới sắp ngủ thiếp đi, vẫn là nghe thấy tiếng gõ cửa mới đứng dậy rửa sạch những bọt trắng trên người rồi bọc khăn tắm đi ra

Trì Vãn Chiếu đặt cơm nước lên trên bàn trong phòng, đưa đũa cho Khổng Hi Nhan.

"Ăn nhanh đi."

Khổng Hi Nhan nhìn Trì Vãn Chiếu:

"Còn chị thì sao?"

Tay của Trì Vãn Chiếu đặt trên dây đeo áo choàng tắm, kéo kéo dây đeo ra:

"Chị đi tắm."

Khổng Hi Nhan:

"Em sẽ đợi chị rồi cùng ăn."

Trì Vãn Chiếu nhìn người kia:

"Được."

Mắt thấy Trì Vãn chiếu vào phòng tắm Khổng Hi Nhan mới đứng dậy đi tới bên cửa sổ, bây giờ khoảng mười hai giờ, ngoài cửa sổ chỉ có đèn đường phát ra ánh sáng yếu ớt, thỉnh thoảng có đèn xe hiện lên, nhưng cách nơi này tương đối xa, không nghe thấy tiếng ồn ào.

Ngoài cửa sổ gió lạnh tùy ý thổi mạnh, Khổng Hi Nhan nghe thấy tiếng gió gào thét không ngừng, giống như có người nhỏ giọng khóc.

Hai tay cô ôm lấy bả vai, trước mắt lóe lên một hình ảnh.

Đó cũng là một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, ngày hôm đó tuyết vẫn rơi, mặt đường đóng băng, rất trơn trượt, các cô đi rất cẩn thận, đúng vậy, các cô.

Cô và Quan Hiểu Dĩnh.

Ngày đó các cô vừa kết thúc bữa tiệc của bộ phim truyền hình Sát Thanh, đáng lẽ người đại diện sẽ đưa các cô trở về, bị Quan Hiểu Dĩnh từ chối, cũng nhỏ giọng tiết lộ có một điều bất ngờ vui vẻ muốn dành cho cô.

Cô suy nghĩ suốt cả quãng đường đi, trước sau đều không nghĩ tới sẽ là bất ngờ gì.

Nhưng ngay khi sắp tới gần nơi ở, Quan Hiểu Dĩnh kéo cô lại, sau đó chỉ tay về khoản đất trống ở phía trước cách đó không xa.

Ở chỗ đất trống có người dùng nến xếp thành hình trái tim, diện tích không lớn, nhưng nhìn ra được rất dụng tâm, Khổng Hi Nhan nhìn chăm chú, ở giữa trái tim có một anh chàng đang đứng ôm bó hoa tươi, hắn cười nhút nhát, trên mặt tuấn tú đỏ ửng.

Hắn đứng đó nói với cô:

"Hi Nhan, nếu em đồng ý thì em đến đây, nếu không thì anh vẫn đứng ở nơi này... chờ em."

Lúc ấy cô đã ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ bình thường cô chỉ xem Quan Hiểu Phàm như bạn bè nào ngờ lại xảy ra cảnh này.

Tỏ tình?


Hơn nữa còn ở hoàn cảnh này.

Quan Hiểu Dĩnh ở bên cạnh không ngừng hối thúc cô:

"Đồng ý đi, Hi Nhan mau đồng ý đi, cậu xem bộ dáng ngốc nghếch của em ấy, thật sự sẽ chờ cả đêm."

"Mau đồng ý đi."

Lúc đó cô quá khiếp sợ, hoàn toàn không kịp phản ứng với chuyện này, chờ đến khi cô nghĩ xong cách diễn ta thì nhìn thấy một chiếc xe cách đó không xa xông tới, có vẻ bởi vì mặt đường trơn trượt mà rẽ tới nơi có ánh nến!

Cô nhìn thấy hốt hoảng hiện ra trong ánh mắt của Quan Hiểu Phàm, nhìn thấy cậu ta không kịp kêu lên một tiếng cơ thể đã bị đụng vào, nhìn thấy bó hoa hồng bị văng ra chậm rãi rơi xuống, dính máu.

Đỏ tươi.

Khổng Hi Nhan nhắm chặt mắt lại, bên tai tựa hồ còn có thể nghe thấy tiếng phanh xe chói tai khi đó, còn cả tiếng thét chói tai của Quan Hiểu Dĩnh, cô nhịn không được nhíu mày.

Sau đó, cơ thể của cô bị người ta ôm từ phía sau, cằm Trì Vãn Chiếu đặt trên vai cô, vừa ra khỏi phòng tắm mang theo hơi nước, Trì Vãn Chiếu hỏi:

"Em đang nghĩ gì?"

Khổng Hi Nhan lắc đầu:

"Không có gì. "

Trì Vãn Chiếu cũng không hỏi nữa mà kéo Khổng Hi Nhan đi đến bên bàn bên cạnh ngồi xuống, đưa cho cô đôi đũa.

Chờ Trì Vẫn Chiếu tắm xong cơm nước cũng hơi lạnh, nhưng Khổng Hi Nhan không để ý nhiều như vậy, có lẽ là bởi vì chuyện vừa nghĩ đến khiến cho khẩu vị không tốt, rõ ràng trước đó còn đói đến không muốn nói chuyện, thật sự đem cơm đưa đến miệng cô, cô lại ăn không được mấy miếng.

Trì Vãn Chiếu nhìn người kia mở miệng nói:

"Hôm nay đi đâu rồi. "

Khổng Hi Nhan buông đũa xuống:

"Đi đến nghĩa trang. "

"Thăm ba em —— còn có một người bạn cũ."

Lúc cô nói ba chữ người bạn cũ hơi khựng lại, đôi mày khẽ nhíu lại, Trì Vãn Chiếu nhanh chóng nắm bắt được biểu hóa biểu cảm của người kia, vẻ mặt bình thản hỏi:

"Bạn cũ? "

Khổng Hi Nhan yếu ớt gật đầu: "Có thể xem là vậy."

Trì Vãn Chiếu nghe thấy Khổng Hi Nhan nói như vậy, cô chỉ nói:


"Không muốn ăn, thì đi ngủ."

Khổng Hi Nhan đối diện với đôi mắt sáng của người kia, bên trong có khoan dung và thấu hiểu, cô cười cười:

"Được."

Trì Vãn Chiếu làm xong tất cả mọi thứ, Khổng Hi Nhan đã ngủ say.

Có lẽ buổi tối chiến đấu hăng say nên người kia ngủ rất say, hơi thở đều đặn.

Trì Vãn Chiếu lên giường tắt đèn, kéo Khổng Hi Nhan vào trong lòng, vùi đầu vào tóc người kia ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, chỉ một lát sau, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Thiếu tiếng ngáy của Yên Yên cả căn phòng đều yên tĩnh không ít, Trì Vãn Chiếu nghiêng người ôm Khổng Hi Nhan, rất nhanh cũng ngủ say.

Ngày hôm sau ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào trong phòng, Khổng Hi Nhan một đêm không có mộng, ngủ no say, đôi tay mảnh khảnh từ trong tấm chăn vươn ra, mắt cũng không mở ra chuẩn bị duỗi người, vừa đưa tay ra đã bị người ôm vào lòng ngực ấm áp.

Cô mở mắt, đôi con ngươi còn mông lung cúi đầu nhìn thấy vòng xoáy trên đỉnh đầu Trì Vãn Chiếu.

Khổng Hi Nhan thấy cô ấy còn chưa tỉnh, cẩn thận nhích người, tránh đi sự trói buộc của người kia, mãi cho đến khi xuống giường mới quay đầu nhìn, Trì Vãn Chiếu mắt nhắm chặt, lông mi vừa dài vừa cong như cánh bướm sắp tung cánh, đang khẽ rung, xuống dưới là sống mũi cao, ngủ môi vẫn mím chặt.

Ánh mắt nhìn chằm chằm một lúc lâu, cho đến môi mỏng của Trì Vãn Chiếu khẽ mở, nói:

"Nhìn nữa thì lên giường ngủ tiếp."

Khổng Hi Nhan vội vàng bật dậy, ho khẽ nhanh chóng xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó.

Ở quá xa, Trì Vãn Chiếu không nghe thấy.

Nghĩ lại-cũng không phải lời hay gì.

Trì Vãn Chiếu chậm rãi mở mắt ra, tâm tình không tệ rời giường.

Phòng vệ sinh ở trong phòng ngủ bị Khổng Hi Nhan chiếm đóng, Trì Vãn Chiếu ngồi trên giường một lúc rồi đứng dậy xuống lầu, Vương Hải Ninh ôm Yên Yên đang xem TV, nhìn thấy cô xuống lầu vừa chuẩn bị thu hồi tầm mắt liền nghe Trì Vãn Chiếu nói:

"Chào buổi sáng."

Cô nói xong còn cong môi cười cười.

Vương Hải Ninh giật mình, mấy giây sau cũng chưa lấy lại tinh thần, đến khi Khổng Hi Nhan xuống lầu đẩy đẩy Vương Hải Ninh:

"Chị nghĩ gì? "

Vương Hải Ninh ôm Yên Yên xoa xoa, nhỏ giọng nói:

"Em làm gì Trì Vãn Chiếu? "

Khổng Hi Nhan: ...

Cô ấy có thể làm gì người kia?

Người kia không làm gì cô đã may lắm rồi.

Hai gò má Khổng Hi nhan ửng đỏ, ôm lấy Yên Yên trong lòng Vương Hải Ninh đứng lên nói:

"Ăn sáng thôi."


Vương Hải Ninh gật đầu như có chút suy nghĩ.

Sau khi ăn sáng Khổng Hi Nhan hỏi Vương Hải Ninh có kế hoạch gì không, cô muốn trở về nhà ba cô một chuyến, ba năm không trở về bên kia chắc bụi đã phủ đầy, cũng sắp qua năm mới cô phải đi dọn dẹp sạch sẽ.

Vương Hải Ninh còn chưa mở miệng, Trì Vãn Chiếu đã lên tiếng:

"Chị đi với em."

Cô nói xong nhìn về phía Vương Hải Ninh.

Vương Hải Ninh đè lại lời định nói đến bên miệng, suy nghĩ rồi nói:

"Tôi ở nhà chờ hai ngươi, hai ngày nay không được nghỉ ngơi đàng hoàng, quá mệt mỏi. "

Khổng Hi Nhan:

"Vậy chị ở nhà nhân tiện chăm sóc Yên Yên giúp nha, bữa trưa tụi em có thể không về kịp."

Dù sao cô cũng đã lâu không đi, muốn quét dọn khẳng định nhất sẽ tốn nhiều thời gian.

Vương Hải Ninh liếc mắt nhìn Trì Vãn Chiếu, vẻ mặt tôi biết rồi.

Khổng Hi Nhan dưới ánh mắt kia của Vương Hải Ninh rời khỏi nhà, khi lên xe còn không quên hỏi Trì Vãn Chiếu:

"Chị có cảm thấy Hải Ninh là lạ không? "

Trì Vãn Chiếu gật gật đầu trả lời cô:

"Hiểu chuyện đến lạ. "

Khổng Hi Nhan: ...

Cô từ bỏ cùng Trì Vãn Chiếu câu thông.

Nhà của cha cô không ở trong thành phố mà ở ngoại ô, lái xe khoảng nửa tiếng đồng hồ, gần tết, xe trên đường nhiều hơn, tắc nghẽn cả con đường, Khổng Hi Nhan ngồi trong xe không ngờ tình hình giao thông lại như vậy, cô không dễ dàng mở miệng nói:

"Trì tổng, hay là hôm khác chúng ta hãy đi."

Trì Vãn Chiếu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:

"Em không muốn đi sao?"

Khổng Hi Nhan nhướng mắt, mở miệng:

"Muốn chứ."

Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm sườn mặt Khổng Hi Nhan, mím môi nói:

"Chị cũng vậy."

Cô đã nhiều năm không trở về thăm nơi kia.

Nơi đó.

Chính là nơi cô và Khổng Hi Nhan gặp nhau thở ban đầu.

Bình Luận (0)
Comment