Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 24


Đô ——————
Vinh Kinh cầm lấy điện thoại di động, thần sắc căng thẳng mà nhìn phía trước, vẻ lười biếng vừa rồi đã biến mất.

Anh, mau nhận đi.

Vì căng thẳng quá độ, những giọt mồ hôi chảy ra trên trán của Vinh Kinh.

Thời gian trôi qua, vẫn không có người trả lời, sau đó vẫn là giọng nữ cứng nhắc vang lên: Số điện thoại bạn đang gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.

Dựa theo nội dung cốt truyện chính, cho dù là thân thể này hay là Tạ Lăng, đều là kẻ thay thế, kết cục chắc chắn phải chết.

Ban đầu, anh không thể nhớ được nội dung của nguyên tác cho đến khi một số ký ức quan trọng bị chặn lại vừa rồi, anh có thể cảm thấy một lực cản vô hình ngăn anh cứu Tạ Lăng.

Hành vi hiện tại của anh là phá vỡ quy luật nào đó của thế giới trong tiểu thuyết.

Vinh Kinh gọi tới lần thứ ba, vẫn là giọng nữ cứng nhắc ban nãy, liền trực tiếp cúp điện thoại, gọi cho Chu Hưởng.

Chu Hưởng ngược lại rất nhanh tiếp điện thoại, Chu Hưởng vẫn đang ở nhà để chỉnh lý các loại tài liệu do các nhà tư vấn ngân hàng đầu tư gửi đến.

Tiêu đề của tài liệu là đánh giá các công ty giải trí tiềm năng trong vòng ba năm dựa trên các khía cạnh khác nhau.

Những tài liệu này thực chất Tạ Lăng không muốn dùng, Tạ gia có bộ phận giải trsi riêng, tương đối làm đúng quy củ, tuy không đuọc tốt lắm nhưng tuyệt đối không thua kém, có lỗ có lãi, nói chung không cản trở việc phát triển của tập đoàn.

Chủ doanh nghiệp chính của Tạ gia cũng không ở đây, cho nên Tạ Lăng chỉ yêu cầu không thua lỗ là được.

Những hồ sơ này đã âm thầm sớm chuẩn bị cho Vinh Kinh, hắn biết Vinh Kinh thích diễn xuất, nhưng mà hiện tại Vinh Kinh chưa có năng lực làm cho hắn nhìn bằng cặp mắt khác.

Ở bên ngoài đập đầu đến chảy máu, sau quay đâu lại chuẩn bị cho mình kỹ càng, mới có thể làm cho đứa trẻ đang trong thời kì nổi loạn này biết quay đầu là bờ.

Tạ Lăng đã sớm lên kế hoạch từ lâu, nhưng anh từ trước đến giờ vẫn giữ chặt miệng như bầu hồ lô, làm nhưng chắc chắn không nói.

"Cậu hỏi Tạ tổng?" Chu Hưởng sửng sột một chút, cảm thấy giọc điệu khác thường của Vinh Kinh, lập tức đáp: "Ngài ấy nói đi chỗ rẽ ở lưng chừng núi để giải quyết chuyện riêng nhà họ Tạ, cho nên đã đưa tôi về nhà trước."
Cũng chính là hiện tại Chu Hưởng không ở bên cạnh Tạ Lăng, giống như vận mệnh đã an bài, toàn thân Vinh Kinh phát lạnh, có thể đêm nay không thể chạy trời không khỏi nắng được.

"Di động của anh cả gọi không được, có cách nào khác để liên lạc với anh ấy không?"
"Chuyện này...Tạ tổng không quá thích các loại thiết bị điện tử, chỉ mang theo một cái điện thoại di động." Phong cách làm việc của Tạ Lăng hướng về thế hệ trước, hắn không quan tâm đến điện thoại di động và ipad mà những người trẻ tuổi thời nay hay sử dụng.

"Anh tìm cách lập tức đưa người tới địa điểm bọn họ đua xe, nếu như nhìn thấy anh cả phải để anh ấy cách xa Tạ Kỷ Thịnh."
"Được, tôi hiểu rồi." Tuy rắng không biết sự việc như thế nào, nhưng Chu Hưởng hiểu tiểu thiếu gia của họ chưa bao giờ đùa dai.

"Có máy bay trực thăng không?"
"Có, có, nhung đang đậu ở bãi đậu của công tay, bây giờ tôi đi về thì có khả năng...."
"Vậy anh dùng phương pháp đó là nhanh nhất." Lúc này Vinh Kinh thậm chí có chút quyết đoán mãnh liệt, với người lúc bình thường như hai người hoàn toàn khác.

Vinh Kinh dừng lại, dùng nghĩ khí nghiêm túc kêu tên cậu: "Chu Hưởng."
"Vâng"
"Nhanh nhất có thể, làm ơn."
"Cậu yên tâm đi, tiểu thiếu gia, có phải là——" Chu Hương không biết thế nào cũng cảm giác được mức độ nặng nề trong lời nói của Vinh Kinh, nhưng chưa kịp nói hết, đầu bên kia đã cúp máy.

Vinh Kinh cúp điện thoai, lại lấy tay ấn đầu đang đau như sắp nứt ra, càng nghĩ càng đau.

Nhưng anh không thể dừng lại, sinh mệnh của chính chủ đã không còn, mạng của Tạ Lăng còn có cơ hội.

Anh liên bấm điện thoại báo cảnh sát, nói cho họ rằng có một nhóm đang đua xe trên khúc cua lưng chừng núi, làm trái với quy định nghiêm trọng, nhờ họ giúp đỡ nghiêm trị.

Không thể nói thẳng rằng anh nghi ngờ có người muốn ám sát anh cả, người của cục cảnh sát có khi cho đó là trò đùa dai, không có thời gian để ý hoặc căn bản là không xem trọng.

Nhưng đua xe thì không giống vây, vẫn là tụ tập đua xe phi pháp, âm mưu xấ xa.

Tạ Kỷ Thịnh là một trong những người tổ chức ra mấy chuyện này, cho hắn đi đến cục cảnh sát uống trà một lát cũng là một cách khác để ngăn hắn lại.


Cho dù chứng mình là một trò chơi ô long cũng không thành vấn đề, chẳng phải chị vào trại giam ở mấy ngày thôi sao, cái này cũng không tính là quá thiệt thòi.

Nhưng cả Chu Hưởng hay là cục cảnh sát thì đều không thể nhanh chân mà chạy đến được.

Ở khúc cua lưng chừng núi kia cách nội thành tương đối xa, thuộc một quận tgaafn đó trực thuộc trung ương.

Bởi vì nói đó quả lý chặt chẽ với những tổ chức đua xe, cho nên những người này chỉ có thể chạy xa đến đó.

Vinh Kinh tiếp tục bấm số của Tạ Lăng, gọi không được tiếp tục gọi lần nữa.

Tạ Lăng lúc này vừa mời tìm được Tạ Kỷ Thịnh đang định so tài với những người khác trên khúc rẽ, bởi vì Tạ Lăng đến, bầu không khí có chút kỳ quái.

Tạ Kỷ Thịnh đẩy Omega đang dựa vào người mình ra, nụ cười của hắn có chút xấu xa nhìn Tạ Lăng, từ xưa đến này khuôn mặt Tạ Lăng đều được gọi là Diêm vương.

Mặc dù có quan hệ huyết thống với nhau, nhưng cùng cha khác mẹ, hắn và Tạ Lăng trông không giống với Tạ Lăng lắm, hắn càng giống khuôn mặt nhà họ Kỷ hơn, dung mạo đẹp đẽ.

Kỷ gia vẫn luôn nuôi dưỡng Tạ Kỷ Thịnh, từ cái tên cũng có thể nhìn ra nhất định bên trong đó phải lưu lạit một vị trí.

Tạ Kỷ Thịnh vẫy tay ý bảo mọi người chơi trước, mình phải gặp anh cả.

Nhưng người còn lại biết thân phận của Ta Lăng, tiến lên chào hỏi một cách thận trọng, liên đi đến trường đua.

Chỉ là bầu không khi lúc đầu đang high, hiện tại có chút lạnh lẽo.

Vẫn có rất nhiều người sợ anh em Alpha này gây sự, ở tại chỗ để quan sát.

Vẫn là có không ít người sợ này đối Alpha huynh đệ gây ra sự, lưu ở tại chỗ quan sát.

"Anh tới là hỏi tại sao em không đi tiệc rượu?" Tạ Kỷ Thịnh biết Tạ Lăng nhất định sẽ đến kiếm mình, bởi vì người anh cả này của hắn vẻ ngoài đạo mạo, luôn muốn tất cả mọi người đều chung sống hòa thuận.

Tuổi đã lớn, nhưng lại vô cùng ngây thơ.

"Biết là tốt, về với anh."
"Tôi đã trong điện thoại với Chu Hưởng, có Vinh Kinh thì không có tôi.

Nếu không anh phải lựa, muốn nó hay là muốn tôi."
"Tiểu Kinh không e ngại em, nó vẫn luôn an phận, em hà tất cứ phải tìm cách làm khó nó."
"Ồ, vậy là muốn nó." Tạ Kỷ Thịnh lúc đàu còn chút do dự, nhưng sau khi nghe Tạ Lăng nói xong câu đó, tựa hồ có đầy đủ lý do để đưa ra quyết định, "Không e ngại tôi? Anh thật buồn cười, từ cái ngày đầu tiên khi nó theo mẹ nó bước chân vào Tạ gia, tài sản của Tạ gia đã có một phần của nó! Anh cũng thật là hào phóng, tài sản bị ít đi cũng không quan tâm!"
Tạ Lăng đau đầu nhìn đứa em thứ hai, lồng ngực có chút ngột ngạt, khẽ nói: "Nếu em để tâm đến phần của nó, thì anh bổ sung cho em."
Tạ Kỷ Thịnh: "Nếu vậy anh đem toàn bộ của Tạ gia cho tôi, không phải tốt hơn sao?" Nếu để cho tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc.

"Em không phù hợp." Tạ Lăng quyết đoán từ chối, cho dù hắn có thương em mình như thế nào cũng không thể lấy tâm huyết của mấy đời ra để đùa giỡn
"Ngươi không thích hợp." Tạ Lăng quyết đoán từ chối, tái sủng ái đệ đệ hắn đều không thể lấy tâm huyết của mấy đời người đùa giỡn.

Tạ gia không chỉ có mình hắn, nó được tạo nên bởi công sức của các thế hệ thành viên trong gia đình họ Tạ.

Đây không phải lần đầu tiên các dự án của Tạ Kỷ Thịnh liên tục thua lỗ, nếu trong tình huống này giao cho Tạ Kỷ Thịnh, trừ phi hắn chết.

Tạ Kỷ Thịnh nở nụ cười, nhìn xem, thật là đạo đức giả.

Miệng nói không để ý nhưng thật ra Tạ Lăng không muốn.

Tạ Lăng: "Tạ gia không thể giao cho em, phần thuộc về Vinh Kinh anh cũng sẽ để nguyên cho nó."
Tạ Kỷ Thịnh: "Anh thật đúng là anh trai tốt mà, đồ của tôi, dựa vào gì phải đưa cho một đứa con ghẻ không có quan hệ máu ủ, một phần cũng không được."
Tạ Lăng nhíu mày nhìn hắn: "Đó là thứ nó nên có, nó cũng là em trai cảu chúng ta."
"Em trai." Tạ Kỳ Thịnh cười to, cười nhạo Tạ Lăng, "Anh xem nó từ nhỏ đến lớn đều nhận anh là anh cả sao, nó nhìn đến người cũng giống như chuột vậy, ước gì anh vĩnh viễn không bao giờ quan tâm đến nó.

Anh tỉnh lại đi, tôi và nó, ai cũng không cần anh quan tâm."
Lời này đụng đến chỗ đau của Tạ Lăng, nhưng mấy ngày gần đề hắn cảm nhận em út của mình bắt đầu thay đổi.

Tạ Lăng không muốn tranh luận chuyện này với Tạ Kỷ Thịnh, hỏi: "Em vẫn còn trách chuyện lần đó sao?"

Lần trước, Vinh Kinh trốn nhà đi là có lý do.

Chính là Tạ Kỷ Thịnh mang Vinh Kinh ra ngoài, cuối cùng lại gây ồn ào đến đồn cảnh sát, nói rằng Vinh Kinh đã quấy rối Omega của Tạ Kỷ Thịnh mang theo, mà Omega này vẫn là bạn trai nhỏ của Tạ Kỷ Thịnh.

Omega nói rằng Vinh Kinh đưa hắn vào nhà vệ sinh và yêu cầu hắn cới quần áo, còn muốn é hắn kết đôi, chỉ là giữa đường bị người khác cản trở, bên trong còn có vài bức ảnh mờ ảo làm bằng chứng, bức ảnh quá ờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Vinh Kinh.

Vinh Kinh trăm miệng cũng không thể bào chữa, lúc đó nói mình thần trí không rõ nhưng chắc chắn không đụng vào bạn trai của anh hai.

Cục cảnh sát tiến hành cuộc kiểm tra nói dối với Vinh Kinh.

Trong một loạt bài kiểm tcả, chứng minh Vinh Kinh là Alpha không ép kết đôi bất cứ người nào, thêm nữa anh là xử nam, trước cũng không có tiền án tiền sự, hơn nữa anh cực lực phủ nhận, bức ảnh quá mức mơ hồ, không thể làm bằng chứng có tính quyết định.

Cho nên lực lượng cảnh sát tạm thời kết luận Vinh Kinh không có động cơ gây án, nếu có lần sau mới có thể nghiêm túc xử lý.

Lần này, vì nạn nhân là Omega, Vinh bị tạm giam 15 ngày để trừng phạt.

Đối với việc tạm giam này, đã đả kích rất mạnh mẽ với Vinh Kinh, anh không làm tại sao lại bị oan uổng, mà Tạ gia cũng không ai tin anh.

Trong 15 ngày tạm giam, tinh thần của Vinh Kinh dần rơi vào tình trạng túng quẫn và tự kỉ.

Dưới sự điểu chỉnh của nhiều bên, chuyện này tạm thời kết thúc.

Tuy nhiên, Tạ Kỷ Thịnh không phục, hắn cho rằng tất cả mọi người đều thiên vị Vinh Kinh, hoặc giả là bên trong Tạ Lăng đã động tay động chân, mới để cho Vinh Kinh chỉ bị xử nhẹ như vậy.

Ban đầu, hành vi khiếm nhã như vậy chỉ có thể hỏi người bị hại và thủ phạm, nhưng không có bằng chứng thực tế nên không có khả năng lập án.

Cục cảnh sát đã xử lý nghiêm bởi vì nạn nhân là Omega.

Khi Vinh Kinh xuyên không, trong cuộc đối thoại đầu tiên Tạ Lăng nói: Chuyện đó không có kết quả, sợ trở về anh lại làm việc gì không bằng cầm thú sao? chính là dựa trên sự kiện này.

Bởi vì Tạ Lăng đem chuyện này ép xuống, nên người biết không nhiều.

Cho nên lần này Vinh Kinh dự tiệc, không có bất kỳ khách mời nào bởi vì chuyện này có thái độ kì lạ với Vinh Kinh.

Xét cho cùng, Tạ Lăng và Tạ Chiêm Hoành cũng quá hồ đồ, bọn họ biết những năm này Vinh Kinh đã chịu đựng Tạ Kỷ Thịnh bao lâu rồi, nên chuyện này trên thực tế càng thiên về Vinh Kinh hơn, nhưng bề ngoài muốn xử lý sự việc công bằng.

Chính chủ ban đầu không hiểu ý của gia đình, liền rời khỏi nhà họ Tạ trong im lặng mang theo tức giận vào oan uổng, đồng thời muốn cắt đứt quan hệ hoàn toàn với Tạ gia.

Mặc dù Tạ Chiêm Hoành không keo kiêt, nhưng rất yêu thích vẻ đẹp kinh người của Hàn Liêm Mỹ, đối với đứa riêng Vinh Kinh này cũng không chán ghét.

Để ép buộc Vinh Kinh quay lại, liền dóng băng tất cả các tài khoản của anh, sau này mới xảy ra một loạt sự việc.

"Chuyện này, anh ngoài mặt là đứng về phía tôi, tỏ vẻ an ủi tôi, nhưng thật ra anh càng tin tưởng nó hơn.

Vinh Kinh không hiểu được, nhung tôi không phải đứa ngu! Bạn trai tôi bị gạ gẫm, các người còn đứng ra giúp nó.

Cả gia đình các người làm cho ông đây ghê tởm." Tạ Kỷ Thịnh tức giận đến mức thở phì phò, Tạ Lăng yên lặng nhìn hắn, cảm thấnh được tính chất công kích của Alpha.

Sắc mặt Tạ Lăng cuối cùng lạnh lại: "Cái gì mà cả gia đình các người, em chẳng lẽ không mang họ Tạ? Nói như vậy có nghĩa là em không nhận người anh cả này!"
Không ai để ý đến trong mắt Tạ Lăng đầy bi thương.

Những người xung quanh đều có chút kinh hãi, hai Alpha từng người đều toát ra khí lực công kích nồng nặc, thực sự làm cho những người có mặt ở đây chấn động, mọi người đều run sợ.

Thấy cặp anh em nhà giàu này đang vì người em khác mà cãi nhau, liền tiến lên khuyên giải, nếu không kéo đi có thể còn đánh nhau.

Vì vậy, hai anh em bị mọi người vây quanh mang đến một căn phòng nhỏ tràn ngập cảm giác công nghê cao, đồ dùng bên trong không ít những thiết bị hiện đại, để cho họ giải trí trong lúc nghỉ ngơi, bến trong có nhiều trò 3D và 4D.

Tạ Lăng mặt lạnh, Tạ Kỷ Thịnh cũng không mở miệng nói chuyện, bâu không khí giữa hai người trở nên lạnh lẽo.


Người khuyên can họ mang tới một chai rượu từ tủ lạnh tới.

Tạ Kỷ Thịnh dường như cũng cảm thấy những lời mình nói hơi quá đáng, tự mình cầm lấy chai rượu mở nắp, lấy ra hai lý đã đặt sẵn ở đó, rót cho mình và Tạ Lăng một ly.

Khi đưa đến, động tác Kỷ Thịnh có chút do dự, cuói cùng trong lòng cũng tàn nhẫn vẫn đưa qua
Có một số việc đã nghĩ tới từ lâu, cũng đã sớm chuẩn bị trước.

Có lẽ kể từ khi Tạ Lăng được ông nội Tạ chỉ định làm người thừa kế, những mầm mống thù hận đã được gieo sâu.

Hắn chỉ cần hạ quyết tâm này, còn cần một cơ hội, triệt để làm thời cơ quyết định.

Ngữ khí xin lỗi của Tạ Kỷ Thịnh rất chân thành, cúi đầu để Tạ Lăng không thấy vẻ mặt của mình: "Là em sai rồi, những lời vừa nãy xem như em chưa từng nói, anh cả đừng tức giận."
Tạ Lăng vẫn tức giận đến mức lồng ngực đau nhói, hắn không biết mình đã làm sai chuyện gì, hắn luôn đối xử bình đẳng với cả hai đứa em mình.

Ngay cả khi mẹ của Tạ Kỷ Thịnh đã hại chết mẹ mình, hắn cũng không đặt sự tức giận của mình lên người của nhị đệ, bởi vì hắn cảm thấy trẻ con là vô tội.

Cha mẹ có lỗi thì không liên quan đến con cái.

So với Vinh Kinh chỉ muốn trốn mình, thì cách làm và lời nói của Tạ Kỷ Thịnh thực sự làm cho hắn đau lòng.

Nhìn thấy ly rượu do nhị đệ dưa tới, trong lòng Tạ Lăng có chút vui mừng, dù sao cũng là anh em, không thể có thêm thù hận.

Tạ Lăng nhận lấy, nhưng không để ý Tạ Kỷ Thịnh đang chằm chằm nhìn vào động tác của hắn, thậm chí hai chân còn đang rung rẩy.

Đây là lần đầu tiên Tạ Kỷ Thịnh làm chuyện này, hắn cũng đã từng rất kính mến anh cả, hắn cũng sẽ có cảm giác tội lỗi.

Nhưng đã làm, giống tên đã rời cung thì không thể rút lại
Tạ Lăng liếc nhìn rượu đang sủi tăm màu hồng và hỏi: "Vị gì?"
Tạ Kỷ Thịnh: "Cherryl." Là hương vị yêu thích của Tạ Lăng.

Tạ Lăng gật đầu, chậc có đường.

Bởi vì ngày hôm nay trong tiệc rượu đã uống nhiều, em trai còn yêu cầu người nấu canh giải rượu cho hắn.

Hai người thuận tiện trò chuyện vài câu, cậu em biết hắn dạo này đường huyết hơi cao nên nói hắn không được phép ăn đồ ngọt khi không có lời dặn của bác sĩ.

Tuy rằng, Tạ Lăng xem chuyện này chẳng có gì to tát, nhưng nghĩ đến Vinh Kinh bắt đâu đã quan tâm đến mình, không thể không để mặt mũi cho đứa nhỏ.

Hay là hỏi bác sĩ gia đình một chút, lỡ có bị cậu em nhắc tới thì trả lời.

Aizzz, có em trai thật là phiền.

Nghĩ như thế, tâm tình Tạ Lăng cảm thấy tốt hơn.

Hăn móc điện thoại ra, lúc này mới phát hiện không mang theo người.

Nghĩ lại, vừa nãy đỗ xe quá vội, điện thoại hình như đã để trên xe.

Tạ Lăng biểu thị trở lại lấy điện thoại rồi sẽ uống, sắc mặt Tạ Kỷ Thịnh có chút tái nhợt, đã làm thì sẽ không quay đầu, vẫn bình tĩnh nói: "Trước tiên uống đi rồi ra lấy cũng không muộn."
Bởi vì lúc nãy quá náo loạn, Tạ Lăng vẫn giải thíhc: "Gầm đây đường huyết có chút cao, muốn gọi hỏi bác sĩ một chút."
Tạ Kỷ Thịnh thầm thở phào nhẹ nhõm, quan sát sắc mặt Tạ Lăng xác định không phải bị phát hiện, mới cười nói: "Được, nếu vậy để em đổi thành một bình không đường đi.

Vừa rồi em nói năng lỗ mãng, xin lỗi anh.

Chúng ta mãi mãi là người một nhà."
Cái từ Người một nhà này làm Tạ Lăng xúc động.

Tạ Lăng biết rõ hoàn cảnh của mình, hắn không thể nào theo đuổi tình yêu, bởi vì nhìn thấy lịch sử hôn nhân của Tạ Chiêm Hoành và những tình nhân bên ngoài của ông, hắn sớm đã không mong đợi vào hôn nhân.

Nhưng gia đình là điều hắn luôn mong muốn, chỉ có người thân mới là trụ cột lâu dài trong trái tim hắn.

Tạ Lăng nhanh chóng đến gần chiếc xe, thấy điện thoại ở ghê lái vẫn luôn rung.

Có cuộc gọi đến, tên hiển thị là: Em trai.

Nhưng không biết làm sao, tay cầm không chắc, điện thoại rơi vào khe hở trong chỗ ngồi.

Tạ Lăng nhìn tay mình một chút, có chút khó hiểu.

Nhưng vẫn đưa tay vào khe hở để lấy điện thoại.


Đúng lúc này, một chiế xe đua ở khúc rẽ suýt chút nữa tông vào đuôi xe của hắn, người xuống xe liên tục xin lỗi hắn.

Tạ Lăng trì hoãn một lúc rồi mới lấy điện thoại.

Mà điện thoại chỉ còn 1% pin, hắn nhớ trước khi rời công ty còn 90%.

Tạ Lăng tìm cáp sạc, khởi động xe, lúc này mới nạp được pin.

Điện thoại của em trai liền gọi được, Tạ Lăng nghe máy.

"Em vừa mới gọi điện thoại cho anh à?" Tạ Lăng hỏi, khóe miệng hơi nhếch kên, ai nói em trai ghét mình.

"Tuyệt đối đừng uống ——" bất luận là thứ gì, nhanh chóng trở về.

Vinh Kinh tiết kiệm tất cả các tiền tố, giành giật từng giây mà nói.

Anh không dám chậm trễ một chút nào, thậm chí không hỏi những chuyện khác mà đi thẳng vào trọng tâm.

Ah rất sợ sẽ lại xảy ra chuyện đột ngột, bởi vì anh và anh cả đều phải chết trong truyện, thế giới trong truyện phải dựa vào cái gì để cho bọn họ tiếp tục sống sót.

Hơn nữa nếu Tạ Lăng còn sống, Tạ Kỷ Thịnh là nhân vật chủ công quan trọng, sẽ không thể ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Tạ.

Hắn không phải là nhân vật công chính kia thì rất nhiều đầu mối quan trọng trong cốt truyện sẽ xuất hiện đứt gãy, chuyện nãy hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo bình thường.

Đầu mối chính là cái gì, là mạch chính của câu chuyện.

Trên thức tế, trước khi Rinh Kinh nói đến từ thứ năm, điện thoại đã bị sập nguồn.

Vinh Kinh lại gọi một lần nữa, liền là giọng nữ cứng nhắc quen thuộc, trong phúc chốc thân thể Vinh Kinh mêm nhũn, ngã ra khỏi giuòng.

Vinh Kinh cố gắng ổn định bản thân.

Không kịp rồi sao?
Vinh Kinh ôm chặt đầu vẫn còn đau nhức, lửa giận trong lồng ngực cùng quá trình trơ mắt chứng kiến y anh trai mình sẽ chết, khiến anh không chế được bản thân, ấm ức và tực giận tích tụ lại, nhìn ánh trăng mờ ảo trên bâu trời, mở cửa sổ ra rống lên: "A ———— "
Cố Hi ở cách vách vừa bắt đầu ngủ, thiếu chút nữa kinh sợ ngã từ trên giuòng xuống, cậu lấy gối che lại lỗ tai mình.

Người điên ở đâu ra, hơn nửa đêm còn không cho người ta ngủ.

Tạ Lăng cảm thấy có chút khó hiểu, nói gì mà chỉ mới có một nửa, lại nhìn thấy trên màn hình của mình bị mất sóng.

Cũng đúng, nơi này là vùng ngoài ô, còn đang ở trên đỉnh núi, mất sóng là chuyện rất bình thường.

Tạ Lăng cũng không nghĩ nhiệu, nhét điện thoại vào túi, lúc này cũng không cách nào gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, hay là quay về trước rồi nói sau.

Khi hăn đến, Tạ Kỷ Thịnh đã chuẩn bị rượu hỏa giải mới đưa cho hắn, lần này là rượu không đường.

Tạ Kỷ Thịnh uống một hơi cạn sạch, Tạ Lăng đang định uống, động tác ngừng lại một lúc, chợt nghĩ đến lời của cậu em trai đang nói trong điện thoại: Tuyệt đối đừng uống.

Tại sao lại nói tuyệt đối đừng uống, không uống bất cứ thứ gì?
Em trai có phải là biết điều gì, đang nhắc nhở hắn.

Tạ Lăng chậm rãi liếc mắt nhìn ly rượu, hơi siết chặt ngón tay.

Dần đần tâm lý hắn có một loại phòng đoán không hay, khiến cho Tạ Lăng không thể tin được, may mắn thay kinh nghiệm sống nhiều năm của hắn nhanh chóng khiến hắn bình tĩnh lại.

Hắn liếc mắt nhìn Tạ Kỷ Thịnh, cảm giác đối phương đang căng thẳng.

Từ năm mười tám tuổi, Tạ Lăng đã theo Tạ lão gia đi các nơi để xã giao, đối với việc giả vờ vẫn có kinh nghiệm.

Anh giả vờ uống môt ngụm, nói: "Gần đây bác sĩ nói dạ dày anh không tốt, chỉ uống một ngụm vậy."
Tạ Kỷ Thịnh âm thầm nắm chặt tay, mọt ngụm cũng là đủ rồi.

Hắn tự nhủ không nên hối hận, hắn cũng không có tư cách để hối hận nữa.

Tạ Kỷ Thịnh còn muốn nói thêm điều gì, từ xa truyển đến tiếng rít của xe cảnh sách xuyên qua bầu trời đêm.

Tạ Lăng nhìn khuôn mặt đột nhiên trắng bệnh của Tạ Kỷ Thịnh trong lòng còn kinh nhạc hơn, nếu chỉ là đua xe, Tạ Kỷ Thịnh căn bản sẽ không sợ thành như vậy.

Lợi dụng sự hoảng loạn của mọi người, Tạ Lăng nhúng ngón tay vào rượu, âm thầm giấu sau lưng..

Bình Luận (0)
Comment