Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 19

Edit: Phộn


Beta: JJiang, Phộn

*****

Khi nhìn thấy cơ giáp Grimm màu vàng sậm đột nhiên xuất hiện, rốt cục Cung Việt cũng biết mình bị ai ngáng chân rồi.

Nguyên soái của đế quốc Huyền Vũ, thần long không thấy đầu đuôi – Lý Diệu!

Từ khi hắn nắm giữ quân quyền, tinh tặc đánh cướp phi thuyền của đế quốc Huyền Vũ liên tục ăn quả đắng.

Cung Việt hận Lý Diệu đến cắn răng, bất đắc dĩ tên khốn này lại thích giấu đầu rụt đuôi, chưa bao giờ lộ mặt của mình ở tình huống công khai, ngay cả paparazzi trâu bò nhất tinh tế cũng không chụp được một tấm ảnh nào của hắn.

Không chụp được hắn, các phóng viên chỉ có thể dời mục tiêu, chụp cơ giáp của hắn.

Vì thế, chiếc cơ giáp Grimm màu vàng sậm tên Huyền Minh này, trở thành con cưng của cánh nhà báo trong tinh tế, các loại hình ảnh, video đẹp trai che rợp bầu trời, xưởng mô hình cơ giáp bắt lấy thời cơ, sau khi phê duyệt giấy phép, sản xuất hàng loạt, vừa tung ra thị trường, người hâm hộ mô hình cơ giáp điên cuồng tranh mua.

Cung Việt cũng mua hơn một nghìn mô hình.

Không phải sưu tầm, mà là để trút giận.

Mỗi lần ăn thiệt của đế quốc Huyền Vũ, hắn ta liền đập mô hình của Huyền Minh.

Đập quá nhiều, đương nhiên là thuộc như lòng bàn tay từng chi tiết của Huyền Minh.

Hôm nay thấy được Huyền Minh hàng real, Cung Việt tức khắc hiểu được.

Nổ nhà đấu giá, đánh lén Cự Kình Tinh, vây công khách sạn Kim Ngọc đều là quân nhân đến từ đế quốc Huyền Vũ!

Hắn ta tức muốn nổ lồng ngực, hận không thể xông lên băm đối thủ ra thành trăm mảnh.

"Đại ca! Đây là cơ giáp của Nguyên soái đế quốc Huyền Vũ – Lý Diệu!" Nhị đương gia Từ Hải thông qua kênh nội bộ lo lắng gọi. Mô hình cơ giáp của Huyền Minh đều là do gã ta mua giúp Đại đương gia, liếc một cái cũng nhận ra.

"Biết." Cung Việt lạnh lùng nói: "Dám đụng tới tinh tặc, lão tử để bọn chúng một đi không trở về!"

"Đại đương gia... Sức chiến đấu của tôi có hạn, sợ là sẽ gây cản trở." Trong kênh nội bộ, Hoàng tiên sinh khó xử nói.


Cung Việt nói: "A Hải, lát nữa tao giữ chặt Lý Diệu, mày và Hoàng tiên sinh nhân cơ hội chạy đi."

Từ Hải cả kinh nói: "Không được! Đại ca! Em không thể bỏ lại anh!"

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Hoàng tiên sinh chần chờ: "Chuyện này... Đại đương gia có phải quá mạo hiểm không, dù sao đối phương cũng là Lý Diệu của đế quốc Huyền Vũ."

Cung Việt nói: "Chính vì hắn là Lý Diệu, nên tôi mới muốn tự tay lấy đầu hắn! A Hải, nghe lời!"

Từ Hải thỏa hiệp: "...Vâng, đại ca."

Trong cột sáng bên trong buồng lái của Cùng Kỳ, Cung Việt tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt có một vết sẹo, vết sẹo trải dài từ lông mày trái xẹt đến xương gò má bên phải, phá hủy dung mạo tuấn tú vốn có, màu sắc đỏ tươi, hiển nhiên là mới có không lâu.

Y học trong thời đại tinh tế phát triển, phẫu thuật bỏ sẹo đã là chuyện dễ như ăn cháo, nhưng Cung Việt cố ý giữ lại vết sẹo, không có tiêu trừ.

Tung hoành tinh tế mấy chục năm, đây vẫn là đầu tiên có người đả thương được hắn ta, mà người kia, chính là chủ nhân của cơ giáp này, Tam hoàng tử của đế quốc Huyền Vũ – Mạnh Kỳ.

Hơn một tháng trước, bọn chúng đánh cướp một chiếc phi thuyền chở mấy chục tấn quặng thạch, vốn tưởng rằng thuyền viên và thợ mỏ sẽ ngoan ngoãn nghe đầu hàng, nào ngờ bọn họ lại không biết sống chết, ngoan cố chống cự, Cung Càng giận dữ, hạ sát lệnh.

Lúc ấy Mạnh Kỳ điều khiển Cùng Kỳ, một mình giết hạ hàng trăm thuộc hạ của hắn ta.

Cung Việt làm Đại đương gia, đánh cướp dê béo khiến huynh đệ mất mạng, nhất thời mất hết mặt mũi.

Hắn bất chấp, hung ác tấn công, đánh bại Mạnh Kỳ, cướp đi Cùng Kỳ, mang về Cự Kình tinh, để cho thợ cơ giáp ngày đêm cải tạo, mất hơn nửa tháng, cuối cùng cũng chiếm được Cùng Kỳ làm của riêng.

Bây giờ hắn ta rất muốn biết, Huyền Minh và Cùng Kỳ, hai chiếc cơ giáp hàng đầu tranh tài, đến tột cùng cái nào lợi hại hơn!

Trong lúc suy tư, một cỗ uy áp tinh thần lực khổng lồ dời non lấp bể đánh tới.

Cung Việt lộ ra nụ cười âm u.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 



Xem ra, Lý Diệu nhận ra Cùng Kỳ, chuẩn bị vì chủ nhân của cơ giáp báo thù đây mà!

Hắn ta quát lên: "Cùng Kỳ, chữa trị!"

Cùng Kỳ: "Tuân lệnh!"

Cơ giáp có đặc tính tái sinh, chỉ cần tổn thương không quá 15%, liền có thể không ngừng chữa trị. Lỗ trên bả vai Cùng Kỳ dùng mắt thường cũng có thể thấy đang từ từ khép lại, khi Huyền Minh xông tới, Cùng Kỳ vừa vặn chữa trị xong, không nhanh không chậm mở ra khiên phòng hộ.

"Đinh—" Kim kiếm nặng nề bổ vào khiên phòng hộ, va chạm khiến nhiệt độ tăng cao, phun ra các tia lửa nổ tung trên không trung như pháo hoa, rơi, dập tắt.

*Kim kiếm = kiếm màu vàng, tui thấy để kiếm vàng nó kỳ kỳ nên đành để kim kiếm như CV vậy.

Khách sạn Kim Ngọc và trong phạm vi bán kính hơn ngàn mét đều trở thành chiến trường, mọi người đã sớm bỏ chạy từ lúc bắt đầu đánh nhau.

Binh lính cơ giáp theo bản năng sẽ tránh né những người thường, phòng ngừa có đổ máu, nhưng tinh tặc lại không hề cố kỵ, kiêu ngạo nổ pháo về phía các nhà cao tầng, gây ra thảm kịch.

Cùng Kỳ và Huyền Minh ra tay như chớp, nháy mắt đã giao chiến vài trăm hiệp, bọn họ đánh từ trên trời xuống tới đất, lại từ dưới đất đánh lên trời, đạn pháo năng lượng dày đặc cơ hồ san bằng khách sạn Kim Ngọc.

Lâm Hân hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của đại thần.

Cậu giống như đang xem một bộ phim hành động 3D, theo góc nhìn của nhân vật chính, trời đất quay cuồng, cảnh tượng biến hóa không lường, khiến người ta choáng váng hoa mắt.

Không chỉ như thế, khi cơ giáp làm ra các động tác chiến đấu có độ khó cao, lộn ngược từ trên xuống dưới, lắc lư trái phải, cảm giác không trọng lực rất đáng sợ, thiếu chút nữa làm cho máu Lâm Hân chảy ngược, axit trong dạ dày xáo trộn lên.

Lâm Hân làm quân cơ giáp dự bị, huấn luyện 10 năm, bị dày vò như vậy, miễn cưỡng lắm mới nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa.

Quả nhiên, chân chính điều khiển cơ giáp hoàn toàn bất đồng với trò chơi!

Trách không được khi nghiên cứu chế tạo cơ giáp, người ta lại lợi dụng từ trường đặc thù trong vũ trụ, vững vàng khống chế thân thể người điều khiển ở bên trong cột sáng của buồng lái.

Đương lúc hoảng hốt, đại thần đã giao chiến vài trăm hiệp với thủ lĩnh tinh tặc.

"Đừng thất thần, Tiểu Phá Quân."

Lý Diệu thành thạo điêu luyện, vậy mà còn có thời gian nhắc nhở Lâm Hân.


"Đối chiến cơ giáp là một hồi chiến đấu sinh tử, chỉ dựa vào vũ khí mạnh mẽ, chưa chắc gì đã có thể chiến thắng. Chúng ta phải sử dụng bộ não của mình, tận dụng các điều kiện sẵn có để tạo ra điều kiện chiến thắng của chính mình."

"Vâng!" Lâm Hân nghiêm túc tiêu hóa hết lời đại thần nói, tinh thần lực bám vào mắt, dùng hết khả năng theo sát tốc độ của đại thần.

"Cùng Kỳ và Huyền Minh có sức mạnh tương đương, bất quá sau khi bị tinh tặc cải tạo, dung hợp với Cung Việt cũng không hoàn mỹ, không phát huy được toàn bộ sức mạnh." Lý Diệu vừa động tinh thần lực, Huyền Minh liền thu kiếm, trên cánh tay bắ/n ra pháo điện từ, từ góc độ xảo quyệt xạ kích Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ bị pháo điện từ bắn trúng. Bụng, cánh tay, đùi đều bị trúng đạn.

"Dự đoán thành công!" Lý Diệu sung sướng nói.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lâm Hân kinh ngạc khẽ há miệng.

Dự đoán quỹ đạo tấn công của kẻ thù?

Thật lợi hại!

Cậu nắm chặt nắm đấm, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên Huyền Minh nhảy về phía sau một cái, lật người mấy lần.

Lâm Hân bên trong cột sáng cũng lật theo, chân ở trên đầu ở dưới, áo choàng cùng váy lụa mỏng bên trong rơi xuống, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn, cùng với.... qu/ần lót ren gợi cảm.

Khuôn mặt thiếu niên bị áo choàng che lại, đờ đẫn.

Huyền Mình và Cùng Kỳ chiến đấu hơn 10 phút, trạng thái túng quẫn này cứ xảy ra không ngừng, Lâm Hân lúc đầu mặt đỏ tai hồng, giờ cũng bất lực.

Dù sao.... mọi người đều là nam giới, đại thần có, cậu cũng có!

Lợi ích của việc cộng hưởng tinh thần là bé con nghĩ gì cũng đều truyền đến trong đầu của Lý Diệu.

Trong đôi mắt vàng của nam nhân ánh lên một nụ cười.

Bé con cư nhiên quên mất, AO khác biệt.

Suy nghĩ của Lâm Hân đang đặt lên người mình, không có phát hiện ý nghĩ của đại thần chợt lóe rồi biến mất.

Lý Diệu một lòng đa dụng, điều khiển Huyền Minh tiếp tục tấn công, tốc độ chữa trị của Cùng Kỳ hoàn toàn không theo kịp tốc độ tổn hại.

*Một lòng đa dụng ý là quân công làm nhiều việc cùng lúc.

"Ầm—"


Huyền Minh tung một quyền nặng nề vào ngực Cùng Kỳ.

Lỗ tai Cung Việt nổ vang, ngực đau sót, phun máu.

"Đại ca!" Xa xa, Từ Hải bị đám người Phó Côn quấn lấy thấy Cùng Kỳ giống như bị mất đi khí lực, nặng nề nện xuống đất, đè sập một tòa nhà cao tầng, làm gã ta sợ tới tái mét mặt mày.

Gã ta muốn xông tới cứu Cung Việt, Phó Côn vô tình bắn một phát, cắt đứt đường đi của gã ta.

"Ha, đối thủ của anh là tôi."

Từ Hải rống lên, phẫn nộ mất lý trí.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Bốn thủ hạ chết một người, còn lại ba người thì cũng thương tích chồng chất.

Gã ta trợn mắt sắp nứt ra, suy nghĩ hỗn loạn, càng đánh càng lộn xộn, mắt thấy buồng lái sắp bị đánh vỡ, gã ta đảo mắt qua, phát hiện thấy cơ giáp của Hoàng tiên sinh ở phụ cận, mắt lóe lên tia âm u, trên cánh tay bắ/n ra một sợi dây kim loại, đột nhiên quấn lấy cơ giáp của Hoàng tiên sinh, kéo một cái, đem gã trở thành lá chắn của mình.

"Ầm ầm ——" Pháo năng lượng laser xuyên qua buồng lái, nửa bên bả vai của Hoàng tiên sinh bị "gọt" mất, trước khi mất đi ý thức, gã cũng không thể nào tưởng tượng được, hợp tác hơn 10 năm, trong thời khắc sinh tử, lại đem gã ra làm lá chắn.

Cơ giáp từ trên không trung rơi xuống đất, nặng nề nện vào phế tích, bắn hai cái, không nhúc nhích.

Phó Côn cau mày, quay người tấn công Từ Hải, Từ Hải đã sớm nhân cơ hội chạy ra xa khoảng 20m, hướng Cung Việt mà bay tới.

Cũng may, giữa đường bị hai lính cơ giáp chặn lại, gã ta lần thứ hai lâm vào khổ chiến.

Lý Diệu một quyền lại một quyền đánh vào người Cùng Kỳ, nắm đấm được bao bọc tinh thần lực, dễ dàng đánh tan phòng ngự của Cung Việt, đánh cho hắn ta không còn sức lực chống đỡ.

Bên trong cơ giáp, thủ lĩnh tinh tặc chảy máu liên tục, mặt sẹo hiện lên nụ cười quỷ dị.

Phun ra một ngụm máu, hắn ta cất giọng nói: "Lý Diệu, mày không muốn biết tin tức của Mạnh Kỳ sao?"

Nắm đấm của Huyền Minh dừng lại giữa không trung.

"Nói." Ngữ khí Lý Diệu bình thản.

Cung Việt ho khan một cái, lau đi khóe miệng đẫm máu: "Cầu xin tao đi! Cầu tao, tao sẽ cho mày biết Mạnh Kỳ ở nơi nào!"

Trả lời hắn ta là một nắm đấm dữ dội hơn.

Cung Việt thấy hắn dầu muối đều không vào, phóng ra một cỗ tinh thần lực, ngưng đọng thành thực thể, bất động thanh sắc xoa xoa giữa hai bàn tay.

Bình Luận (0)
Comment