Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 80

Bách Hợp nhắc đến chuyện này, trên mặt Võ Tòng không khỏi đỏ lên, lúc này hắn nghe thấy Bách Hợp khắp chỗ bảo vệ Đại ca, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cũng thay Võ Đại Lang có hơi vui vẻ, chuyện này Bách Hợp mặc dù là răn dạy hắn, nhưng rốt cuộc cũng là vì muốn tốt cho Võ Đại Lang, chỉ cần Bách Hợp đối tốt với Võ Đại Lang, thì đây quả thực là chuyện so với đối tốt với hắn còn khiến cho hắn vui vẻ hơn, bởi vậy hắn không chút do dự liền gật đầu:

“Sau này nhất định không gây phiền toái cho Đại ca.”

“Việc thứ hai là, sau này đệ kết giao bằng hữu chúng ta cũng mặc kệ, nhưng nếu như đệ muốn ra quyết định gì, vẫn cần phải được ta với Đại ca đệ cùng nhau đồng ý.” Lần này nàng sẽ không ngốc như Phan Kim Liên, tất nhiên sẽ không có khả năng cho Võ Tòng cơ hội giết nàng nữa, Võ Tòng cũng sẽ không phải nghĩ đến lên nơi vứt đi Lương Sơn nghe người ta sai sử, cả đời này tâm nguyện của Phan Kim Liên cực kỳ hỗn loạn, nếu bản thân nguyên chủ cũng không biết muốn trôi qua kiểu nào, thì dĩ nhiên tất cả đều phải chiếu theo ý nghĩ của nàng.

Võ Tòng này ngược lại không chút do dự, gật đầu đáp ứng: “Vậy việc thứ ba là gì?”

“Thứ ba là đệ phải thề, ta dạy cho đệ, đệ tuyệt không được truyền cho người thứ hai.” Bách Hợp không muốn toàn bộ thế giới rối đến mức nghiêng trời lệch đất, nàng chỉ cần có chỗ hơi thay đổi một chút là xong, Võ Tòng tất nhiên đáp ứng, lại hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”

“Tạm thời thì không có, nhưng sau này nếu như ta nghĩ ra cũng sẽ nói, kế tiếp ta trước dạy đệ phương pháp vận hành nội công.” Khi nàng sống một kiếp Diệt Tuyệt kia trừ bỏ hoàn thành nhiệm vụ ngoài ra còn học được Cửu Dương Chân Kinh cùng Cửu Âm Chân Kinh, còn biết rất nhiều công phu khác phái của bọn họ, dù là Thiếu Lâm Tự thì một ít nội công tâm pháp đơn giản nàng cũng có thể biết.

Đối với người có thân thể vô cùng mạnh mẽ như Võ Tòng vậy mà nói, không có gì thích hợp hơn so với việc luyện võ công Thiếu Lâm chiêu thức cứng rắn mạnh mẽ, nghĩ nghĩ đem một ít tâm pháp cơ sở của Thiếu Lâm cùng Cửu Dương Chân Kinh kết hợp lại, sau đó chính mình soạn lại một bộ tâm pháp nội công thích hợp cho Võ Tòng. Bách Hợp im lặng một lát, sau đó liền đọc ra. Rồi ra hiệu bảo Võ Tòng đọc theo vài lần để nhớ kỹ, Võ Tòng có chút ngạc nhiên:

“Việc đọc này thì có lợi gì?”

“Chỉ cần chiếu theo rồi làm là xong. Kế tiếp ta sẽ dạy đệ cái gọi là sợi gân, cùng với các đại huyệt vị, trước cũng sẽ trợ đệ vận hành nội công một lần, đệ chỉ cần chính mình hợp lại, sau này chăm chỉ luyện tập, tự nhiên sẽ làm thành việc lớn.” Bách Hợp không quá kiên nhẫn giải thích với hắn, thấy hắn nhớ kỹ, lại ở mấy đại yếu huyệt toàn thân hắn, nhặt vài viên đá ném mạnh vào. Thấy nàng ném chắc chắn, lúc đập vào trên người lại có cảm giác đau xót, Võ Tòng càng cảm thấy Bách Hợp thần kỳ, đối xử càng cung kính với nàng hơn chút.

Cứ như vậy sau khoảng nửa tháng, Võ Tòng liền bắt đầu con đường vận công, sau khi nếm được chỗ tốt trong đó, hắn dứt khoát mỗi ngày ngồi không ở trong nhà luyện tập, có khi ăn cơm đều là Nghênh Nhi đưa đi, càng miễn bàn đến việc xuất môn lêu lổng. Sự tình trong nha môn không nhiều lắm, tri huyện lão gia của huyện Dương Cốc lại thích nhân tài là Võ Tòng, thấy hắn có khi không thấy bóng người cũng không quản, chỉ khi có chuyện quan trọng mới gọi hắn. Cứ như vậy ngược lại cho Võ Tòng lượng lớn thời gian luyện võ, có thể là con đường luyện võ này cũng dựa vào thiên phú, hắn ở trong chuyện này có thiên phú hơn Bách Hợp rất lắm. Chỉ sau hai ba tháng, hắn đã đem nội công luyện đến xong xuôi. Tất nhiên so với trước kia chỉ dựa vào một thân cậy mạnh mà nói, hắn hôm nay mới chính thức nguy hiểm hơn rất nhiều.

Cùng với việc Võ Tòng mê muội nội công. Thái độ của hắn với Bách Hợp cũng bắt đầu xảy ra thay đổi, nếu nói trước kia còn có chút khinh thường, thì lúc này lại thật sự đem nàng trở thành người phải được tôn trọng, có khi nghe lời nói của Bách Hợp thậm chí so với khi đối mặt với Võ Đại Lang còn cung kính hơn rất nhiều.

Thời gian nhoáng một cái đã qua đi hơn nửa năm, bụng của Bách Hợp đã thai máy được hai ngày, tửu lâu của Võ gia tự nhiên cũng gác lại qua một bên, tạm thời đóng cửa mấy ngày, ngày đó mặc dù nàng chỉ xuất hiện ở trong tửu lâu trong thời gian nháy mắt mà thôi, nhưng cũng không biết có phải do có phần có tâm hiếu khách hay không, danh tiếng xinh đẹp của nàng thế nhưng vẫn truyền ra ngoài, nếu không phải trong nhà còn có Võ Tòng nổi tiếng hung ác lẫy lừng ở, chỉ sợ đã sớm có tên lãng tử tới cửa gây chuyện.

Cửa ải cuối năm vừa qua, nàng liền lên cơn sinh ra môt đứa con trai, tuy đã làm vài nhiệm vụ cũng không phải chưa từng làm mẹ, nhưng đây là lần đầu tiên Bách Hợp sinh, trong lòng nàng cũng có cảm giác cổ quái, vốn tưởng rằng bản thân lúc nào cũng phải chịu đau đớn, nhưng trừ bỏ lúc đầu lên cơn ngoài ra bụng còn ẩn ẩn khó chịụ, thì thật sự khi đứa nhỏ sinh ra, linh hồn nàng lại nhẹ nhàng bay lên, chờ nàng trở lại thân thể lần nữa, con trai đã oa oa chào đời.

Võ Đại Lang tất nhiên là vui mừng vô cùng, hiện tại tình hình trong nhà khá giả hơn rất nhiều, hắn mời bà tử chuyên nghiệp đến hầu hạ Bách Hợp, đợi đến khi tròn ba tháng, nàng ở cữ xong, trên người đã hơn vài phần ý nhị thành thục của người làm mẹ, mị lực ngược lại so với trước khi chưa sinh đứa nhỏ càng tăng thêm một chút, qua thời gian ở cữ khi có lần xuất môn một chuyến để đưa thức ăn, rất nhiều người lại nhìn nàng đến mức có phần ngẩn người.

Cứ như thế khi danh tiếng Bách Hợp xinh đẹp vừa truyền, thì giống như trong nội dung vở kịch vậy, Vương bà lại tìm tới cửa.

Bà lấy cớ mượn việc đến đây dạy Bách Hợp châm tuyến để tìm tới cửa, bà chỉ biết vị đại nương tử này của Võ gia danh tiếng xinh đẹp đã truyền xa, còn khéo tay làm được thức ăn ngon, người người đều tán dương vô cùng, lại chưa từng nghe nói nàng còn hứng thú với cái gì khác, trong lòng bà khẽ động, bản năng liền cảm thấy đây là một cơ hội.

Huyện Dương Cốc bây giờ có tên Tây Môn đại quan nhân nổi danh, người này vốn chính là lưu manh vô lại, nhưng thái độ làm người lại rất có bản lĩnh, vả lại lại luôn luồn cúi, thậm chí nịnh bợ phụ tử Thái Tương trong kinh, được ban thưởng nghìn hộ, hiện giờ đang ở trong huyện Dương Cốc, hắn không có yêu thích gì khác, nhưng chỉ duy với nữ nhân là một đêm không thể thiếu, tham hoa háo sắc, tiểu mỹ nhân của huyện Dương Cốc hơi nổi danh một chút, gần như đều đã từng bị hắn hái qua.

Vả lại hắn ra tay hào phóng, nếu như được hắn thích, cũng không keo kiệt bạc. Vương bà liền cảm thấy nếu thê tử Phan thị của Võ Đại Lang là một tiểu mỹ nhân nổi danh, nàng ta nhất định không chịu cả đời sống một mình với Võ Đại Lang, bởi vậy trong lòng bà khẽ động, lại sinh ra vài phần tâm tư.

Hiện tại Bách Hợp mới sinh nhi tử, bà thuận tiện mượn chuyện muốn đến nhà thay cậu ấm làm xiêm y, liền dễ dàng được Võ Đại Lang mời vào trong phòng.

Trong nội dung vở kịch Bách Hợp đã nhìn thấy Vương bà vô số lần, nhưng thật sự chân chính nhìn thấy người thật bình sinh vẫn là lần đầu tiên, nàng không ngờ được Võ Đại Lang chỉ đi ra ngoài một chuyến nhưng lại mời về một nhân vật như thế, không khỏi nở nụ cười. Đây thật đúng là Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại xông vào, vốn nàng còn không nghĩ đến trừng trị Vương bà, không ngờ rằng chính bà ta ngược lại sáp đến.

Võ Đại Lang dẫn Vương bà lòng mang mưu mô tiến vào, vẻ mặt đầy ý cười:

“Nương tử nhìn này, đây là Vương bà ở đường bên cạnh, nghe nói nương tử sinh nhi tử, đã đặc biệt làm mấy đôi hài nhỏ đầu hổ, để đến đây nhìn nhi tử của chúng ta.” Võ Đại Lang ngây ngô cười, vẫn chưa chú ý tới Vương bà vừa vào cửa kia đã lấm la lấm lét nhìn xung quanh, không ngừng nhìn đến mức trong lòng Bách Hợp một trận buồn nôn. Vốn nhiệm vụ lần này tính tình nàng cực kỳ hung bạo, lúc này lại trưng ra bộ mặt lạnh nhạt. Nhìn nhi tử đang ngủ say, mí mắt cũng không nâng:

“Đến làm gì?” Giọng nói của nàng lạnh lùng thản nhiên. Không biết có phải do đã sinh đứa nhỏ hay không, trên người tự nhiên có một cỗ khí chất của người làm mẹ, sau khi ở cữ nàng cũng không có buông lỏng võ công, cho nên dáng người ngược lại vẫn chưa biến dạng, hơn nữa sau khi sinh đứa nhỏ được nuôi dưỡng đến mức đẫy đà, lúc giơ tay nhấc chân ngược lại càng hấp dẫn người hơn trước kia.

Vương bà nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, thấy Bách Hợp bộ dạng mắt hạnh má đào, đôi mắt kia vừa to sáng vừa mang theo vài phần cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng. Môi không tô mà đỏ, khí chất tuy lãnh đạm chút, nhưng ai lại không biết Tây Môn đại quan nhân là vị gì cũng nuốt? Nếu thật sự thuộc loại xinh đẹp tầm thường, ngược lại không bằng bộ dáng rét lạnh như băng hấp dẫn người như lúc này.

Vương bà xem chừng, một người giai nhân như vậy gả cho phu quân như Võ Đại Lang vậy, chắc chắn trong lòng không cam lòng, bộ dạng Tây Môn đại quan nhân kia là một người phong lưu phóng khoáng, hơn nữa lại có gia tài bạc vạn, đảm bảo có thể lừa đến mức Bách Hợp nở gan nở ruột.

Nghĩ đến đây. Vương bà cúi đầu liếc mắt nhìn Võ Đại Lang một cái: “Đại lang, ta với vợ ngươi nói chút chuyện tâm lý, ngươi cũng không cần phải trông chừng ở chỗ này, ôm con của ngươi đi ra ngoài là được.”

Ở trong nhà mình lại bị một người bên ngoài sai sử đến xoay vòng vòng. Võ Đại Lang cũng không có chút ý nghĩ bất mãn nào, chỉ thật thà hai tiếng, quả nhiên ôm nhi tử của mình đang ở ngủ say đi ra ngoài. Bách Hợp không ngăn cản, đi ra ngoài cũng tốt. Miễn cho chính mình lúc không khống chế được tức giận mà hành hung Vương bà đánh thức nhi tử.

“Võ nương tử bộ dạng đẹp phúc khí tốt.” Vương bà ngồi xuống phía đối diện, mới thật cẩn thận liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái. Thử nói: “Ta nghe nói nương tử vốn là người huyện Thanh Hà, quê hương. . . . . .”

“Có lời gì thì nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng.” Bách Hợp lạnh lùng ngắt lời Vương bà, không chút khách khí nói thẳng: “Ta còn có việc, nếu chỉ nói lời vô nghĩa, thứ cho ta không tiện tiếp khách.”

Vương bà vừa thấy Bách Hợp trực tiếp như vậy, trong lòng có chút khó chịu, cho rằng Phan Kim Liên này tính tình lớn quá đi, trong đầu bà chỉ một lúc đã sinh ra vài phần oán độc, nhưng ngẫm lại nếu như giới thiệu nàng ta cho Tây Môn đại quan nhân, tự mình được chút bạc cũng tốt, quản nàng ta có cái thái độ gì.

“Đừng tức giận, nương tử bình tĩnh một chút.” Vương bà lộ ra khuôn mặt tươi cười, miễn cưỡng trấn an Bách Hợp: “Sẽ dạy tốt cho nương tử biết, dung mạo của ngươi như hoa như ngọc vậy, cho dù ta nhìn thấy cũng cảm thấy có phần không chịu nổi, đáng tiếc nương tử phúc mỏng, thế nhưng lại gả cho cái nhân vật như vậy.” Vương bà một bên nói, một bên ánh mắt nhìn chăm chú ở trên mặt Bách Hợp, ánh mắt lấp láy, giống như là muốn từ trên người Bách Hợp cho ra một đáp án như mong muốn.

Bách Hợp nở nụ cười, nguyên chủ đúng là không cam lòng gả cho Võ Đại Lang, bởi vậy dễ dàng cắn lên bánh ngọt của Vương bà này, cuối cùng rơi vào một cái kết cục chết không được tử tế như vậy.

Nhưng Bách Hợp của hôm nay không giống với nguyên chủ, nàng đúng là không thích Võ Đại Lang, nhưng cũng giống thế, nàng cũng lại càng không thích Tây Môn Khánh, cho dù là không biết nội dung vở kịch ban đầu, nếu Võ Đại Lang thật sự không thể cho nàng một cuộc sống an ổn, trong lòng Bách Hợp cũng đã hiểu rõ, biết mình đi vào người này là vì nhiệm vụ chứ không phải vì ham muốn hưởng lạc, Vương bà có thể lừa được nguyên chủ, nhưng tuyệt đối không lừa được nàng.

“Ngươi nói đúng.” Vương bà vừa nghe thấy Bách Hợp nói như vậy, tinh thần không khỏi rung lên: “Trong huyện Dương Cốc có vị đại nhân vật, tên gọi Tây Môn Khánh, người này có văn có võ, phụ tử Thái Tương vô cùng coi trọng hắn, gia tài bạc vạn không nói, vả lại bộ dạng cũng phong lưu tiêu sái, quả thực là một nhân tài, lão thân nhìn nhân vật như nương tử vậy, cũng chỉ có Tây Môn đại quan nhân kia là có thể xứng đôi được với nàng thôi.” Vương bà vừa nói xong, liền nhìn Bách Hợp nở nụ cười hiền lành, không ngừng nhìn đến trong lòng Bách Hợp nổi lên cơn buồn nôn, bà mới dào dạt đắc ý lại nói tiếp:

“Tây Môn đại quan nhân kia quả thật là rất cao. . . . . .”

“Không biết nhân vật tốt như vậy, làm sao Vương bà lại không tự mình hưởng dụng?” Bách Hợp nhìn không nổi bộ dạng khiến người ghê tởm này của Vương bà, nói thẳng: “Ta thấy Vương bà càng già càng dẻo dai, một đống tuổi cũng vẫn là xuân tâm chưa biến, đã nói lên vẻ đẹp đáng ngưỡng mộ của vị đại quan nhân này, theo nô nhìn, đúng là trời sinh một đôi, đất tạo một cặp. . . . . .”

“Xí xí xí.” Vương bà vừa nghe trong lòng giận dữ, muốn trở mặt, chỉ là có phần luyến tiếc chỗ bạc chưa tới tay kia, lúc này thấy Bách Hợp miệng lưỡi bén nhọn, Vương bà lạnh giọng nói:

“Không gạt nương tử, nếu như nương tử có tâm, lão thân liền thay ngươi làm mai làm mối, sớm hoàn thành việc tốt này, vừa vặn là mưu cầu nhân duyên tốt tuyệt thế, chứ nếu không đi theo cái tên Võ Đại Lang không có tiền đồ kia của nhà ngươi, thì suốt đời ăn cơm mềm của ngươi đi!” Bách Hợp đang chờ bà ta nói ra ý đồ chân chính đến đây, lúc này thấy bà ta không kiềm chế được, cười lạnh hai tiếng trực tiếp kéo Vương bà ta tha ra ngoài: “Thúc thúc đang ở đây chứ?”

Gần đây Cao Quyền trong huyện cất nhắc Võ Tòng đã bị Thái Tương buộc tội, hiện tại chính hắn còn khó bảo toàn, đối với Võ Tòng càng không quản được nhiều hơn, bởi vậy gần như thời gian cả ngày Võ Tòng đều đứng ở trong nhà, nếu không phải chuyện này chính nàng không tiện ra mặt, Bách Hợp cũng đã sớm tự mình trừng trị hai người Vương bà và Tây Môn Khánh rồi.

Võ Tòng nghe thấy Bách Hợp gọi, vội từ trong phòng đi ra, vừa lúc nhìn thấy tình cảnh Bách Hợp véo Vương bà, đang hơi nghi ngờ, lại nghe Bách Hợp nói:

“Lão tú bà này không biết xấu hổ muốn thuyết khách ta, nói cái gì Tây Môn đại quan nhân nhìn trúng ta, muốn bảo ta độc chết Đại lang gả vào Tây Môn gia, đệ đã thấy thì thuận tiện xử lý đi, chỉ cần không giết người là được, còn lại tùy đệ.” Tiếng Bách Hợp nói vừa dứt, Võ Tòng đã nắm chặt bàn tay kêu ‘rắc rắc’, Vương bà sợ tới mức không ngừng lắc đầu.

Tên tuổi Võ Tòng đánh hổ huyện Thanh Dương có ai lại không biết? Vương bà tự biết chính mình một bộ xương già rơi vào trên tay Võ Tòng chỉ sợ không thể chết già, trong lòng bà sợ hãi, không khỏi trừng mắt nhìn Bách Hợp một cái, định mở miệng giải thích, Võ Tòng đã không cho bà cơ hội, một cái tát đã vỗ vào trên mặt Vương bà, một cái tát này đã đánh cho khóe miệng Vương bà vỡ ra, một dòng máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.

Mạng già mất một nửa, sao còn nói nổi nữa?

“Tẩu tẩu, Tây Môn Khánh là nghĩa tử đồ đệ của Thái lão tặc, tẩu xem. . . . . .” Võ Tòng một tay đem Vương bà nắm như nắm con gà con xách lên, một bên lại hỏi Bách Hợp một câu, Bách Hợp lắc lắc đầu: “Chuyện này đệ cứ kệ đi, tự ta xử lý, đệ kéo Vương bà vào, giúp ta tìm vài con sâu đến đây.” Nàng còn có cổ thuật, nếu muốn giết Tây Môn Khánh không phải việc khó gì, nhưng nếu muốn thần không biết quỷ không hay lấy tính mạng của hắn ta, thì chỉ có một đường cổ thuật thôi.

Võ Tòng không hiểu nàng nói đến sâu là có ý gì, nhưng vẫn đáp dạ, chờ hắn xách Vương bà đi, khi trở về liền y theo theo phân phó của Bách Hợp, mang theo túi lớn đủ các loại sâu trở về.

“Chị dâu dùng vật này làm gì?” Võ Tòng hiện giờ đã rất là kính nể Bách Hợp, mở miệng hỏi một câu, Bách Hợp cười lạnh nói: “Rắn chuột kiến cũng chỉ làm bị thương người mà thôi, còn có thể làm hại mạng người, thúc thúc đã nghe qua cổ thuật Nam Cương chưa?”

Nghe thấy vậy, Võ Tòng chấn động, gật gật đầu, do dự nói: “Chẳng nhẽ chị dâu cũng biết loại kỳ thuật này?”

“Từng được dị nhân chỉ điểm, đã dạy mấy chiêu nửa thức, Tây Môn Khánh thế lực khổng lồ, vả lại chỉ thích nữ sắc, nếu không đem loại nhọt độc này trừ bỏ, thì còn không biết có bao nhiêu người phải chịu độc thủ của hắn ta nữa.” Bách Hợp liếc mắt nhìn Võ Tòng một cái, thấy bộ dạng của hắn có chút tức giận bất bình, liền nhân cơ hội dạy:

“Tuy rằng quang minh chính đại giết hắn ta quả thật thoải mái, nhưng thủ vệ bên người hắn ta không ít, trước miễn bàn có thể không thành công, cho dù may mắn thành công, bản thân cũng sẽ bị triều đình truy nã, ta hiện tại đã có tiểu lang, dù không vì mình, thì cũng phải lo lắng cho đứa nhỏ, làm việc phải nghĩ trước nghĩ sau, thúc thúc nói có đúng không?” Võ Tòng không lên tiếng, nhưng vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Bách Hợp thấy trong lòng hắn đã rõ, thì cũng không nói nữa, nàng dùng thời gian hai tháng tạo ra một cái phệ tâm cổ(1) đơn giản, sai Võ Tòng thần không biết quỷ không hay thả vào trên người Tây Môn Khánh, khoảng nửa năm sau, Tây Môn Khánh phát bệnh đau tim, quặn đau mà chết.

Sâu cắn tim

Dân chúng huyện Dương Cốc đều bôn ba tỏ ý vui mừng, mà lúc này Cao Quyền huyện Dương Cốc có ơn tri ngộ với Võ Tòng bị điều đi, Võ Tòng ban đầu tức giận bất bình, nhưng lập tức hiểu được thế đạo cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng của hắn vậy, bởi vậy hắn chỉ nghe lời nói của Bách Hợp, xuất bạc tiễn đưa Cao Quyền, cũng không quan tâm loại chuyện này nữa.

Sau hai năm Bách Hợp đem Võ Nghênh Nhi tống xuất gả đi, trong thời gian đó tuy tính tình nàng vẫn không tốt với Võ Đại Lang, nhưng Võ Đại Lang vẫn quan tâm, mặc dù Bách Hợp không cho phép hắn đụng chạm, nhưng sau khi hắn có nhi tử, liền cũng không miễn cưỡng, đã không có Tây Môn Khánh, Võ Đại Lang chẳng qua cũng chỉ sống đến bốn mươi rồi chết mà thôi, Bách Hợp dạy võ công vài năm cho Võ Tòng, sau đó hắn lại tự mình cưới vợ lập gia đình, ngược lại sống một cuộc đời phú ông gia, không giống như trong nội dung vở kịch là cuối cùng bị buộc lên Lương Sơn, tất nhiên cũng không có tình huống về sau hắn mất một cánh tay rồi xuất gia, khiến cho Võ gia tuyệt hậu.

Bình Luận (0)
Comment