Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 744

Edit: Mèo Ú

Beta: Sakura

Xác thực cách chơi cái này rất đơn giản, chỉ tiện tay văng hoa cầu ra mà thôi, ném được xa hay không thì phải xem khí lực cùng vận khí của ai tốt hơn, thứ này nhẹ gió thổi qua liền có khả năng ảnh hưởng tới hướng đi, mấy nữ nhân nhàn rỗi không có chuyện, ngược lại đều cảm thấy hứng thú rồi, lúc Phó Bách Niên vừa  nói câu cuối cùng ra khỏi miệng, Bách Hợp nghiêm túc hẳn lên, Phó Bách Niên lại nhìn cô mỉm cười, trong mắt mang theo một cỗ thần thái động lòng người nói không nên lời.

Kiếp trước cô ta ở trước mặt đám người quyền quý luôn không ngẩng đầu lên được, không nghĩ tới phong thủy luân chuyển cũng có ngày hôm nay, ở trước mặt mọi người làm nhục cô, trong lòng Phó Bách Niên rất sung sướng nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc mỉm cười, từ khi sau khi cô ta trọng sinh thì luôn bảo trì bộ dáng tươi cười như vậy, giống như từ khi sinh ra đã như thế rồi, mị nhãn như tơ, mọi người nghe cô ta gọi Bách Hợp đi nhặt tú cầu thì đều ngẩn ngơ, ở đây nhiều cung nữ và thái giám như vậy, nhưng lúc cô ta mở miệng, có tiểu thái giám đang chuẩn bị tiến lên thì dừng lại, tất cả mọi người cười nhạo nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, hiển nhiên mọi người ở đây đều muốn trêu chọc Bách Hợp.

Trong lòng Bách Hợp sinh ra sát ý, cô đi hai bước nhặt thanh tú cầu lên, cầm trong tay nhìn nhìn, cái tú cầu này làm từ tơ lụa vô cùng tốt, còn hoa lệ hơn cả y phục trên người cô, trong mắt mọi người chung quanh đều mang theo ác ý, đột nhiên cô giơ tay ném tú cầu này về phía Phó Bách Niên, hai tháng này cô luôn bỏ thời gian ra để luyện Tinh Thần Luyện Thể Thuật, ở trong cơ thể đã có chút ít linh lực nên khí lực lớn hơn Phó Bách Niên một chút, lúc này ném tú cầu qua, thẳng tắp đập vào mặt cô ta, Phó Bách Niên theo bản năng tránh đi, Bách Hợp khống chế lực đạo rất tốt, cô ta vừa mới đứng lên thì tú cầu kia nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Phó Bách Niên, động tác của cô ta quá lớn, mà tú cầu lại không có nện vào trên người cô ta, cử động như vậy không thể nghi ngờ hơi xấu mặt, biểu hiện của  Phó Bách Niên có chút khó coi, Bách Hợp cũng học theo bộ dáng của mọi người  cầm tay áo che miệng cười nói:

“Thế tử phu nhân ném thật tốt, thần thiếp bắt đầu thấy hào hứng rồi.”

Lông mày của Lưu hoàng hậu thoáng cái nhíu lại, hành động đứng dậy muốn tránh tú cầu vừa rồi củaPhó Bách Niên  bởi vì hoa cầu rơi xuống mà lộ ra chút chật vật, Phó Lão phu nhân nhìn cô một cái, tuy nói trong lòng mọi người vẫn xem thường Bách Hợp đó ởi vì thân phận của Bách Hợp thấp, da mặt lại thật dày, cho nên mọi người không rất thích cô, dù sao ấn tượng đối với cô đã thấp rồi, cũng không có khả năng thấp hơn. Nhưng Phó Bách Niên lại khác, trước kia cô ta trong lòng mọi người luôn lưu lại ấn tượng thật tốt. Lúc này cô ta lại thất thố như vậy, làm cho Phó lão phu nhân nhìn cô ta có chút khó chịu. Phó Bách Niên lạnh lùng liếc nhìn Bách Hợp, hít sâu một hơi, nhặt hoa cầu lên nói: “Hào hứng cũng tốt, vừa vặn chư vị ném được cao hứng rồi, quý nhân cũng có thể lại nhặt lấy ném trở về, ngược lại là nhất cử lưỡng tiện rồi.”

Nguyên bản Phó Bách Niên chỉ nghĩ đến chút không cam lòng của kiếp trước, cô ta thương tiếc chính mình lúc ấy nên muốn xả giận mà thôi, nhưng không biết tại sao khi thấy bộ dạng chán nản của Bách Hợp bây giờ, lại làm cho cô ta nhớ tới chật vật của mình ở kiếp trước, lại càng muốn làm cho cô cũng biến thành bộ dạng chật vật như mình trước đây, thậm chí cô ta hoài nghi kiếp trước mình bị đưa vào trong nội cung, mà Bách Hợp có thể gả cho Lưu Thế tử, là vì cô ở sau lưng giở thủ đoạn gì đó, dù sao lúc trước tỷ muội Phó gia tranh đấu lợi hại như vậy, nhưng đến  cuối cùng mấy người các nàng đều bị phân biệt  đưa vào cung không được chết già, chỉ có Phó Bách Hợp là có kết cục tốt? Nếu nàng ta không có tâm ngoan thủ lạt thì làm sao có thể àm được như thế? Phó Bách Niên càng nghĩ thần sắc càng lạnh lùng, cô ta quăng hoa cầu ra, cố ý muốn để Bách Hợp phải đi nhặt về, mọi người chung quanh làm sao lại không nhìn ra hai tỷ muội Phó gia đang có tranh chấp đây, ai cũng bày ra tư thế xem náo nhiệt, Bách Hợp lại đứng yên không động đậy, Phó Bách Niên giơ tay trêu chọc  tóc, lúc đang muốn mở miệng, lại vang lên tiếng bước chân liên tiếp, giọng nói có chút hưng phấn của Hoàng đế Lương Kỳ truyền tới:

“Chư vị ái phi đang chơi cái gì vậy, sao lại hào hứng như vậy.”

Một đám người hướng bên này đi tới, được vây ở giữa chính là một lão giả có râu quai nón, đầu tóc hoa râm thân hình cao lớn, ăn mặc một thân áo bào thêu hình mãng long ( con trăn) màu tím, Yến Tô y phục màu bạc  viền áo thêu tơ vàng đi bên cạnh hắn. Hoàng đế Đại Chu cầm đầu  một đám đại thành viên hoàng tộc vây bên người phụ tử hai người, Hoàng đế Lương Kỳ trong hậu cung luôn uy phong lẫm lẫm, bây giờ đứng trước mặt phụ tử Yến thị, dù lúc này cực lực đứng thẳng lưng nhưng vẫn hiện ra vài phần lo lắng, nhất là triều thần chung quanh đều hướng về phía hai phụ tử Yến Gia mà ra sức nịnh nọt, chuyện này càng làm cho sắc mặt Lương Kỳ càng thêm khó coi.

Hoàng thất của vương triều Đai Chu bị Yến thị áp chế nhiều năm, từ nhỏ Lương Kỳ đã được giáo dục  là có một ngày phải diệt trừ Yến gia, đoạt lại chính quyền của Lương thị, thực chất trong lòng hắn luôn muốn làm một Hoàng đế tốt có nhiều khát vọng, nhưng quyền quyết định mọi việc trong triều đều không do hắn làm chủ, thì có nhiều lý tưởng hơn nữa cũng là uổng công.

Lúc còn trẻ Yến Quốc công lấy nữ nhi nhà môn phiệt làm thê tử, sau khi thành hôn chỉ có Yến Tô là con trai trưởng, chính thê tại nhiều năm trước qua đời, vương triều Đại Chu không biết có bao nhiêu nữ nhân nghĩ đến phải gả vào Yến Quốc công phủ để trở thành kế thất của ông, nhưng ông đều cự tuyệt hết tất cả, hôn sự của Yến Tô bởi vì trong nhà không có nữ chủ nhân nên vẫn một mực trì hoãn cho đến bây giờ.

Tâm tình hôm nay cuả Lương Kỳ rất kém, hắn nghĩ đến mình thân là Hoàng đế Đại Chu, nhưng hôm nay trước mặt thần  tử của mình lại phải cúi đầu nịnh nọt hai phụ tử Yến gia, năm hắn đăng vị nên phong quang vô cùng, nhưng hoàng quyền Đại Chu không trong tay hắn, sinh nhật Yến Tô đầy hai mươi tuổi làm còn muốn long trọng hơn ngày đó hắn đăng cơ, chuyện này lại làm cho Lương Kỳ rất tức giận nhưng hết lần này tới lần khác hắn không muốn xử lý cái này yến hội còn không được, Yến Quốc công ra lệnh, trong cái nội cung này làm gì có chuyện xem hắn có nguyện ý không đâu?Quan  viên Đại Chu từ tam phẩm trở lên đều được mời vào cung, duy nhất làm cho Lương Kỳ cảm thấy có chút an ủi đấy là thấy được Phó Bách Niên.

Hai tay hắn đang để trong tay áo, bộ dạng phục tùng đi theo bên người Yến Quốc công, mình một cái Hoàng đế hôm nay lại phải nịnh bợ một cái thần tử, trong lòng Lương Kỳ thập phần không khoái, thế nhưng mà khi hắn tiến vào hậu hoa viên, liền thấy được  Phó BÁch Niên ngồi ở bên cạnh Lưu hoàng hậu cách đó không xa, trên mặt cô ta bớt đi vài phần ngây thơ khả ái của trẻ con, đường cong trên mặt trở nên càng thêm tinh xảo rõ ràng, so với lúc trước thì nàng xinh đẹp hơn, trong lòng Lương Kỳ vừa chua xót lại chát, ngôi vị Hoàng đế này hắn làm được uất ức không chịu nổi, nữ nhân mình yêu thương lại không gặp được, rõ ràng chỉ cách vài bước chân, lại giống như cách xa cả ngàn vạn dặm.

Ngày đó vì tranh thủ Lưu gia ủng hộ, sớm ngày đạp đổ Yến Quốc công, hắn nhịn đau nhìn Phó Bách Niên gả vào Lưu gia, nhìn  nàng vì Thế tử biểu ca sanh con dưỡng cái, nhìn nàng càng ngày càng tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời, đáng tiếc những thứ này cũng không thuộc về hắn, hắn nắm hai tay lại, khăn tay trong tay bị hắn nắm nhăn nhúm lại, trong lòng hắn gọi tên Phó Bách Niên nhiều lần, sau khi Yến Quốc công tiến cung thì chủ động đi theo phía sau ông đi về phía đám nữ nhân:

“Trẫm thấy thú vị, không bằng Bách Niên giải thích cho trẫm hiểu đi.”

Lương Kỳ kéo tay Phó Bách Liên, cực lực ngăn lại ánh mắt của chính mình để không nhìn về phía Phó Bách Niên, trong miệng hắn gọi tên Phó Bách Liên. Nghe vào trong tai người Phó gia  cùng Lưu hoàng hậu liền lộ ra có chút quái dị. Ở đây tổng cộng có hai  người gọi Phó Bách Liên ( Niên). Một người  là Lưu Thế  Tử  phi,một người là Hiền Phi trong hậu cung, trước kia Lương Kỳ thích nhất là gọi danh tự của Phó Bách Liên. Lúc ấy mọi người không biết là vì sao, hiện tại hai cái tên gọi tương tự  nhau như vậy, liền có cảm giác như hắn đang gọi Thế tử phi vậy.

Lông mày Phó Bách  Niên nhíu lại,  lúc cô ta thấy Lương Kỳ thì trái tim dâng lên cảm giác chán ghét, tuy Lương Kỳ đã cực lực khắc chế, nhưng ánh mắt kia lại giống như lửa, kiếp trước cô ta được sủng ái nhiều năm, biết rõ bản tính làm người của Lương Kỳ,, làm sao lại không biết hắn đã có ý với mình, cô ta có chút hối hận hôm nay vì nhất thời muốn xả giận để nhục nhã Bách Hợp, hôm nay cô ta đã đã trở thành Lưu Thế tử phi, mà Lưu Thế tử phi ngày xưa cao cao tại thượng hiện tại trở thành oán phụ trong nội cung, không con cái không được sủng ái, vài năm về sau không thể nghi ngờ gì sẽ phải lưu đày vào lãnh cung, thậm chí Phó Bách Hợp không thể sống quá vài năm, mình bây giờ đã là người thắng cuộc, còn tranh giành tức giận cái gì, ngược lại dẫn Lương Kỳ tới đây.

Cô ta lui về phía sau hai bước, đem thân hình của mình núp ở sau lưng mẹ chồng, tránh được ánh mắt cực nóng kia của Lương Kỳ, một bên khác Phó Bách Liên giống như là không có có cảm giác đến mọi người cổ quái, nàng ta vốn đang thỉnh an hai phụ tử Yến quốc công, lúc này vui vẻ chỉ Bách Hợp Tựu cười rộ lên:

“Bẩm hoàng thượng, Thế tử phi Tiêu Dao hậu mắt thấy hôm nay cách tiệc tối thời gian còn sớm, nhàn không có việc, liền đề nghị ném đi hoa cầu chơi, cũng là đơn giản, chỉ là quăng  đi làm phiền Phó quý nhân nhặt về ra, Thế tử phi vừa làm mẫu cho đám thần thiếp, vừa mới chuẩn bị muốn chơi thì Quốc Công gia cùng với Hoàng Thượng đã tới rồi.”

Trước kia Phó Bách Liên trong hậu cung được sủng ái, ngoại trừ diện mạo nàng ta giống  Phó Bách Niên, còn có danh tự khi phát âm gần giống tên của Phó Bách Niên, Hoàng đế yêu nhất gọi cô’Bách Niên ” phảng phất như thông qua gọi tên nàng ta để quang minh chính đại để gọi tên người trong lòng của mình, Lương Kỳ không yên lòng nghe Phó Bách Liên nói chuyện, nguyên bản đối với trò chơi của đám phu nhân cũng không có gì hứng thú, chỉ là lúc  hắn nghe được cái trò chơi này là do Phó Bách Niên đề nghị thì trái tim cũng ‘thình thịch’ nhảy dựng lên

Lúc này hắn mới quay đầu liếc nhìn Bách Hợp, cung phi cùng đám quý phụ phân biệt  ngồi hai bên, Bách Hợp một người nổi bật đứng ở chính giữa,trước kia sở dĩ Lương Kỳ không có chú ý tới cô bởi vì ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều rơi xuống trên người của Phó Bách Niên, rốt cuộc cũng dời mắt, lúc này theo Phó Bách Liên tay chỉ, thấy được Bách Hợp thì lông mày hắn thoáng cái liền nhíu lại.

Ngày xưa hắn từng đem Phó Bách Hợp trở thành thế thân của Phó Bách Niên trong một thời gian dài, lại để cho nàng học theo cách nói chuyện của Phó Bách Niên, lại để cho nàng mặc quần áo giống Phó Bách Niên, như vậy vài năm trong thời gian, cái đó sợ là nuôi con chó con  mèo cũng sẽ dưỡng ra tình cảm, thế nhưng mà lúc này trong mắt của hắn không có một chút tình cảm nào, phảng phất như người xa lạ, hiển nhiên không có  nhận ra Bách Hợp
Bình Luận (0)
Comment