Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 564

Edit: Hailinhtran

Beta: Sakura

Chọc phải tên điên Huyền Trinh này, hình ảnh cuối cùng chính là Bách Hợp bị hắn truy đuổi liên tục, đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ, nhưng chỉ có lần này là mệt mỏi nhất.

Lúc trở lại trong không gian, sắc mặt có chút mệt mỏi, Bách Hợp không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Không đợi đứng vững chân, ngay lập tức nhào tới Lý Duyên Tỷ: “ Nhiệm vụ lần này quá mệt mỏi!”

Lúc này Lý Duyên Tỷ đang cầm quyển sách nằm nghiêng trên giường nhỏ, quần áo tinh xảo từ trên giường rủ xuống dưới, mái tóc mềm mại dùng ngọc quan cột chặt lại, một vài sợi rơi ra lòe xòe trên giường, vẻ mặt hơi lãnh đạm, lúc yên tĩnh dường như không bị nhiễm mùi khói lửa, năm tháng tốp đẹp. Lúc Bách Hợp nhào người về phía anh, vẻ mặt lãnh đạm lúc trước mới hiện lên một chút ấm áp. Lý Duyên Tỷ giang hai tay ôm cô vào trong ngực, đưa tay vuốt lại tóc cho cô. Cùng với việc gia tăng giá trị thuộc tính, hơn nữa lại có ấn ký của anh, lúc ban đầu Bách Hợp chỉ là một linh hồn giờ đây thân thể cũng dần dần ngưng tụ. Có điều do cô cũng không có chú ý đến điểm này: “ Nhiệm vụ kế tiếp sẽ nhẹ nhàng nhé?”

“Được không?”. Nghe nói như vậy, Bách Hợp có chút động lòng, nhiệm vụ lần này quá mức mệt mỏi, gần như cô không có một giây nào có thể buông lỏng. Nguyên nhân bởi vì Huyền Trinh thích nguyên chủ mà làm ra một loạt chuyện, cuối cùng bức chết nguyên chủ, lại tinh ý phát hiện ra cô không phải là nguyên chủ, sau đó bắt đầu tiến hành đuổi giết cô. Trong suốt nhiệm vụ đều là cô trốn đông trốn tây, đến lúc trở về trong không gian mới có thể nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng sau khi thoát khỏi thân thể nguyên chủ, thì những mệt nhọc và khó chịu kia cũng bị vứt bỏ nhưng giờ đây khi Bách Hợp nhớ lại cô vẫn không dễ chịu. Nếu như có thể đổi một nhiệm vụ đơn giản nhẹ nhàng hơn, tạm thời thư giãn tinh thân một chút đối với cô mà nói thì cô nguyện ý. Dù sao nhiệm vụ của cô bây giờ muốn tăng giá trị thuộc tính cực kỳ khó khăn, thi thoảng thay đổi đối với cô là một chuyện tốt.

“Đương nhiên, em là người của tôi, em có thể nói ra nguyện vọng với tôi”. Lý Duyên Tỷ nhẹ gật đầu, đôi mắt híp híp, từ lúc Bách Hợp ở cùng một chỗ với anh đến giờ, rất ít khi yêu cầu anh cái gì. Cho dù anh muốn vì cô làm cái gì, cũng chưa bao giờ tìm được cơ hội. Trong sách nói, đáp ứng cô ấy bất luận là yêu cầu gì thì cô ấy sẽ cảm động mà lấy thân báo đáp.

Lông mày Lý Duyên Tỷ hơi nhíu lại, anh không để ý nói ra. Bách Hợp liền thở dài:

“ Vậy cũng tốt”. Cô không có ý thức được, Lý Duyên Tỷ nói cô có thể yêu cầu anh bất cứ đề nghị gì, đôi mắt chậm rãi chuyển động, đoán chừng do hai người làm bạn thời gian dài, lúc này Lý Duyên Tỷ mang lại cho cô một cảm giác rất thoải mái. Không quá mức gắt gao, nhưng lại mang đến cho cô một cảm giác ấm áp, an toàn. Bách Hợp cũng không nghĩ đến vấn đề khác, nhìn trên mặt cô cũng không lộ ra vẻ cảm động hay thẹn thùng. Đôi mắt Lý Duyên Tỷ liền nhíu lại: “Em không có yêu cầu tôi cái gì sao”

Chẳng hạn như yêu cầu anh cùng tiến vào trong nhiệm vụ với cô, hoặc là không muốn bị tách rời anh qua lâu, bởi vì hiện tại anh cảm thấy đợi Bách Hợp hoàn thành nhiệm vụ mất quá nhiều thời gian, làm cho anh bắt đầu không kiên nhẫn được nữa. Bách Hợp cũng không có chú ý đến vẻ mặt có chút nguy hiểm của Lý Duyên Tỷ, lắc đầu nói:

“Không có, hiện tại giá trị thuộc tính của em đã cao hơn rất nhiều.”

Không có cảm động, cũng không có nũng nịu. Quyển sách “Ba mươi sáu cách tình yêu” đang cầm trên tay bị Lý Duyên Tỷ lặng yên bóp nát, hoá thành những đốm sáng, biến mất trong không gian.

Giới tính: nữ ( có thể thay đổi giới tính)

Tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 84 (max: 100 điểm)

Dung mạo: 90 (max: 100 điểm)

Thể lực: 77 (max: 100 điểm)

Võ lực: 56 (max: 100 điểm)

Tinh thần:  82 (max: 100 điểm)

Danh vọng: 45 (max: 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, cổ thuật Nam Vực, thuật tinh thần luyện thể.

Năng khiếu: nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái (học lướt qua)

Mị lực: 66(max: 100 điểm)

Ấn ký: khí tức chân long hoàng tộc

Lý Duyên Tỳ híp mắt, trong đôi mắt loé lên ánh sáng nguy hiểm liếc nhìn giá trị thuộc tính, thật lâu sau mới rời tầm mắt, đem ánh mắt dừng lại trên người Bách Hợp.

Bởi vì rất hiếm khi Lý Duyên Tỷ nói muốn cho mình tiến vào một nhiệm vụ nhẹ nhàng, cho nên đối với nhiệm vụ kế tiếp, Bách Hợp có đôi chút mong chờ. Ở trong không gian ngây ngốc một lúc, cô liền xin Lý Duyên Tỷ đưa cô vào trong nhiệm vụ.

“ Tiểu thư, thương lượng một chút, cô cười một cái với ta, đừng để cho ta mất mặt trước mặt bạn bè, ta cho cô mười lượng vàng, như thế nào?”  Một giọng nam thanh nhã vang lên bên tai Bách Hợp, lúc này cô còn đang mơ mơ màng màng chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ nghe được vài từ nhạy cảm “ tiểu thư”, “ lượng vàng”, mấy từ nhạy cảm như vậy khiến cô nghĩ rằng cỗ thân thể này làm công việc không được tốt đẹp cho lắm, vì vậy lúc Bách Hợp còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác mình giơ chân lên, trên chân dường như đạp trúng thứ gì đó, giọng nam vừa nói chuyện kêu lên thê thảm: “Chỉ hỏi thử thôi mà, có nhất thiết phải đá người ta xuống nước không? ừng ực ừng ực…”,

Một dòng nước bốc lên nhấn chìm âm thanh truyền tới, lúc này Bách Hợp mới mở trừng hai mắt, mau chóng tỉnh táo lại. Cô đang đứng trước một cửa thành cực lớn, bên cạnh cách đó không xa, mấy người thiếu nam thiếu nữ lúc này đang há to miệng, nhìn cô chằm chằm.

Lúc này cô đứng trên cái cầu lớn sạch sẽ, trên cây cầu có hai pho tượng đá xanh hình diều hâu rất lớn, trông pho tượng rất sống động, mỗi bên móng vuốt diều hâu quắp lây một đầu của cây cầu. Từ xa nhìn lại, có cảm giác như hai con diêu hâu oai hùng này chỉ cần dùng móng vuốt đã mang hai khung cầu đặt song song nối hai bên bờ sông. Dưới cầu là con sông đào to lớn vây quanh bảo vệ thành. Lúc này ở giữa sông một bóng trắng đang đạp nước tạo thành những gợn sóng lớn, thi thoảng còn nhìn thấy tóc dài chấm điểm, lúc này mấy người thiếu niên lúc này đang trừng mắt nhìn chằm chằm cô. Bách Hợp nhớ tới lúc mình chưa có tỉnh táo, hình như chủ nhân thân thể này có đạp cái gì đó xuống sông.

“…”

Ngay tức khắc Bách Hợp có chút túng quẫn nói không ra lời. Bây giờ cô mới tiến vào trong nhiệm vụ, chưa quen thuộc cuộc sống nơi này, chỉ nhìn từ kiểu dáng toà nhà các loại cùng với phong cách thành đô, liền nhận ra đây là phong cách phương Tây. Nơi này hầu hết màu tóc và mắt các thiếu niên đều có màu hạt kê, rất nhiều người mặc trang phục kỵ sỹ. Chắc cô đã tiến vào trong nhiệm vụ có bối cảnh văn hoá phương Tây. Thân thể này có lai lịch như thế nào cô không rõ ràng lắm, vừa rồi chưa có tiếp thu nhiệm vụ. Vừa tiến vào nhiệm vụ lại đã đạp người khác, Bách Hợp vô ý sờ lên người mình, muốn xem xem trên người mình có mang tiền hay không, có thể mang tiền ra bồi thường hay không.

Lúc cô đang kiểm tra trên người, một bên cách đó không xa, mấy cái bóng đen to lớn bay tới hướng bên này, cô vô ý trốn sang một bên, lúc này mới nhìn rõ những bóng đen to lớn kia chính là con rồng trong truyền thuyết  phương Tây. Trên lưng mấy con rồng này có người mặc trang phục kỵ sĩ chế ngự. Theo cánh rồng mở ra, thiếu niên đang quấy đạp trong con sông bảo vệ thành bị móng vuốt rồng quắp lấy bay lên bờ.

“ Oẹ, oẹ…” Thiếu niên lúc này thừa sống thiếu chết liều mạng phun nước ra ngoài, Bách Hợp nhìn hắn còn thở, thừa dịp lúc này nhiều người, nhanh chóng hoà vào trong đám đông, một mặt lấy tay áo che mặt mình lặng lẽ lẻn đi.

Vào trong thành, điều đầu tiên Bách Hợp thấy chính là một quảng trường cực lớn, ở giữa sân rộng có một pho tượng tướng quân uy phong lâm liệt, trong tay tướng quân cầm một thanh trường kiếm, trên đỉnh kiếm là một quả cầu thuỷ tinh trong suốt lúc này phát ra luồng ánh sáng nhẹ nhàng. Mỗi người khi đi qua nơi này, không tự chủ được đều dừng bước, cùng lộ ra ánh mắt sùng bái nhìn pho tượng. Khi Bách Hợp nhìn pho tượng, trong lòng theo bản năng sinh ra một chút cảm giác. Cô liếc nhìn xung quanh, cách đó không xa nhìn như là một giáo đường rất lơn. Phía trên dùng văn tự kỳ lạ ghi lại điều gì đó, một đoàn người ra vào bên kia phần lớn đều ăn mặc theo kiểu người thám hiểm, trên người hoặc là đeo trường kiếm, hoặc là dắt hai lưỡi búa.

Tình cảnh này Bách Hợp biết chắc mình tiến vào câu truyện có bối cảnh cổ đại giả tưởng. Cô muốn tìm nơi yên tĩnh ít người, chuẩn bị tiếp thu nội dung câu chuyện.Cũng  không biết tại sao cho dù cô che mặt, nhưng những người xung quanh vẫn nhìn cô chằm chằm, trên mặt đều lộ ra ánh mắt giật mình si mê.

Mỗi nơi cô đến, đều có người dùng vẻ mặt khiếp sợ cùng si mê nhìn chằm chằm cô. Bách Hợp chau mày, bị người nhìn chằm chằm khiến cô nổi hết gai ốc đấy. Mới đầu cô còn đi thong thả, càng về sau cô bỏ chạy, người đứng phía sau xem xét cô cũng bắt đầu chạy, tất cả đều liên tiếp chạy theo.

Cmn! Thân thể này không phải là tội phạm bị truy nã chứ? Trong đầu Bách Hợp hiện ra một cái ý niệm. Đi ngang qua công trình kiến trúc to lớn lúc trước, trong lúc vô tình cô nhìn thoáng qua, hình ảnh của mình in trên một thứ gì đó cao bóng loáng làm bằng đá, ngay lập tức lông tơ toàn thân cô dựng lên.

Không phải là quá xấu xí, cũng không phải vì hình dạng cổ quái, cho dù lúc này nguyên chủ mặc một bộ quần áo cũ nát, khoác một thanh kiểm cổ màu xanh, thế nhưng trên đường này, người mặc như vậy cũng không ít, quan trọng nhất là cô có một mái tóc xoăn sóng nhỏ đỏ rực như ánh nắng, và đôi mắt xanh biếc như đại dương. Nửa dưới gương mặt đã được che đi, nhìn không rõ, nhưng lúc Bách Hợp vừa tiến vào trong thành, đã từng nhìn thấy mắt màu hạt kê, cũng từng nhìn thấy mắt màu đen như mực, nhưng chỉ có đôi mắt màu xanh da trời thì cô chưa từng gặp. Cô bị người khác nhìn chắc là bởi đôi mắt màu xanh da trời này.

Mới đầu phía sau chỉ có mấy người, không biết có phải bởi vì quá rảnh rỗi hay không, thấy có người đi theo, một đoàn người không hiểu vấn đề cũng bắt đầu đi theo. Theo sau một đoàn người lớn như vậy, cô muốn tìm một chỗ hẻo lánh yên tĩnh để tiếp thu nội dung câu chuyện là chuyện không được. Bách Hợp quyết định nhắm mắt lại, đóng giả thành người mù, một tay che mặt, một tay bắt đầu sờ xoạng khắp nơi.

Đoàn người như thuỷ triều mới đầu còn tưởng rằng có chuyện náo nhiệt để xem, sau một lúc thấy bên này căn bản không có gì náo nhiệt, liền tản dần đi. Bách Hợp nhắm mắt che mặt lại, nghe thấy người xung quanh dần dần tản đi, từ từ nhẹ nhàng thở ra. Lúc này cô cảnh giác nhìn xung quanh, cúi thấp đầu tìm góc hẻo lánh chui vào. Khác với nơi sôi động náo nhiệt ở quảng trường, bên này là một ngã tư cạnh quảng trường, bốn phía đều có thể nghe được những âm thanh tạp nham. Nhìn thấy xung quanh không có ai, cô đi đến một con hẻm nhỏ không không, cuối cùng trốn vào tận trong góc mới từ từ ngồi xuống. Cô vùi đầu vào trong gối, lưng tựa vào vách tường, lúc này mới bắt đầu tiếp thu câu chuyện.
Bình Luận (0)
Comment