Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 140

Edit: Sakura

Bách Hợp thấy Lục Liên thì nghĩ tới nội dung câu chuyện nguyên chủ cho mượn điện thoại thì bị cô ta đoạt luôn, bởi thế mới không nhận được điện thoại khẩn cấp của Uông Chính làm hại Bách Hợp không biết tin mẹ mất, cho đến khi trở về mới phát hiện, trái tim của cỗ thân thể này như bị dao cắt khiến cho sắc mặt cô tái nhợt, cố nhịn đau này rồi liếc Lục Liên.”Không được.”

Nói xong thì Bách Hợp cầm valy của mình đi, Lục Thiếu Quan thấy em gái mình buồn bực xấu hổ thì đuổi theo nói: “Em cho em ấy mượn hai ngày thì sao, cũng không phải sẽ không trả em, sao em nhỏ mọn thế.”

“Anh hào phóng, anh hào phòng thì sao không lấy điện thoại của anh cho nó mượn?” Bách Hợp không kiên nhẫn nhìn Lục Thiếu Quan, tuy nói tìm nhà họ Lục báo thù nhưng cô càng ngày càng ngứa mắt nhà này, biết rõ mình lợi dụng tầng quan hệ này để dày vò họ nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Lục Thiếu Quan thì trong lòng cô rất khó chịu. Lục Thiếu Quan nhìn thấy cô nói chuyện không khách khí như thế, chính mình mọi thứ đều nghe lời cô, cô cãi nhau với mẹ Lục thì cũng bênh cô, giờ cô còn không nể mặt nên trong lòng hắn rất bất mãn.

“Điện thoại di động của anh dùng công việc sao có thể tùy tiện mượn được.” hiện tại hắn cảm thấy Bách Hợp cố tình gây sự, điện thoại của mình muốn dùng cho công việc sao có thể cho người khác mượn chơi, đến lúc đó nếu có chuyện sai lầm gì thì mình cũng mất việc. Hắn là thằng đàn ông hai ngày này đã phục thấp làm thiếp trước mặt Bách Hợp rồi, giờ lại thấy bộ dạng tiểu thư của Bách Hợp thì lại thấy giống  mấy bạn nữ sinh trong lớp trước kia, trong lòng phiền chán,” Sớm biết em không khác gì những người kia thì lúc trước sẽ không theo đuổi em rồi.” Hắn nhìn trúng Uông Bách Hợp là bởi vì tính cách cô dịu dàng lại giữ mình trong sạch, tuy Lục Thiếu Quan học ở thành phố nhưng bản chất hắn vẫn bảo thủ, hắn không tiếp thu được những cô gái cởi mở, những cô gái đã từng yêu đương hắn tuyệt đối không cần, từ nhỏ bị ảnh hưởng bởi mẹ Lục nên hắn cảm thấy những cô gái như thế giống như tàn hoa bại liễu.

Ai ngờ thật vất vả mới tìm được một người trong sạch thì tính cách khiến hắn mệt mỏi, trước kia không có nhìn ra, sau khi kết hôn thì mới phát hiện, Lục Thiếu Quan không nhịn được cảm giác bị lừa hôn.

“Cút, anh không muốn lấy tôi còn không muốn gả đây này. Sớm biết nhà anh là loại này, mẹ anh khiến tôi mất mặt, nếu biết tôi có một mẹ chồng như thế thì mặt tôi để chỗ nào. Nếu anh nói nhà anh như thế thì đánh chết tôi cũng không gả cho anh, anh không hài lòng, thì ly hôn, tôi còn ngại mất mặt đây này.” Bách Hợp không thắng khí nói đến mức Lục Thiếu Quan đỏ mặt tới mang tai rồi mới quay đầy bước đi.

Ngồi ô tô đường dài ra sân bay hai người giận dỗi, Lục Thiếu Quan không hề nói chuyện với Bách Hợp, hắn muốn dùng phương thúc này khiến Bách Hợp phải xin lỗi hắn, trước kia hắn cũng làm như vậy, sau khi cưới cũng đối đãi Uông Bách Hợp như thế, Uông Bách Hợp từ nhỏ thấy cha mẹ hòa thuận nên vô cùng hâm mộ, cô cũng khát vọng mình có tình cảm lãng mạn, không bỏ được Lục Thiếu Quan, hắn không thèm nhìn mình thì Uông Bách Hợp khóc một trận xong lại tìm hắn giảng hòa bởi vì sợ cảm giác bị vắng vẻ, cho nên Lục Thiếu Quan nắm được tính cách này nên mới dùng chiến tranh lạnh trừng phạt cô, ai ngờ Bách Hợp không sợ, cô ngóng trông Lục Thiếu Quan đừng có làm phiền mình làm sao mà như ước nguyện của hắn tới làm hòa, bởi vậy một đường hai người không nói chuyện với nhau cho đến khi máy bay hạ cánh thì Lục Thiếu Quan không nhịn được nữa, mắt thấy đã trở về thủ đô rồi nếu đến nhà họ Uông mà còn tình trạng này thì chỉ sợ Uông Chính có ấn tượng không tốt với mình.

Nghĩ tới tiền đồ của mình thì Lục Thiếu Quan mới chủ động cầm lấy hành lý của Bách Hợp xem như biến tướng cúi đầu xin lỗi.

Bách Hợp không thèm nhìn Lục Thiếu Quan cho đến khi gần về tới nhà, Lục Thiếu Quan thấy cô vẫn như thế thì trong lòng vừa hận vừa sợ, một mặt nịnh nọt Bách Hợp: “Tiểu Hợp, sao thế? Sao lại giận chồng lâu thế? Trước kia không phải là rất vui vẻ sao, dù sao cũng là mẹ anh không nể mặt anh chút nào à?” Lục Thiếu Quan thông minh ở chỗ là hắn nói thật giả đen xen, cũng không nói rõ ý nghĩ trong lòng thế nên cứ thật thật giả giả khiến người khác không phân biệt được, Uông Bách Hợp trước kia cũng bị hắn lừa cho thảm hại như thế.

Lúc này hắn nói vì Bách Hợp bất kính với mẹ Lục khiến cho hắn không thoải mái chỉ có nửa phần sự thật còn lại hơn nửa là vì hắn không có đạt được mục đích khiến cho hắn cúi đầu dỗ mình, dù sao trong suy nghĩ của Lục Thiếu Quan là mình phải dỗ hắn chứ không phải hắn dỗ mình.

Nhưng Bách Hợp lại  không ngu như thế bị hắn nói dăm ba câu dỗ ngọt mình, nghe thấy Lục Thiếu Quan nói xong thì cười lạnh hai tiếng rồi tiến lên bấm chuông cửa. Vợ chồng nhà họ Uông ở biệt thự có sân nhỏ, tại nơi thủ đô tất đất tất vàng này đã xem như khá giàu rồi, cô nhấn chuông cửa liền có người ra mở cửa, nhìn thấy Bách Hợp thì bà mở cửa sáng mắt lên gọi một tiếng: “Tiểu thư trở về rồi.”

Bà Ngô đã làm thuê cho nhà họ Uông đã hơn mười năm, coi như là nhìn Bách Hợp trưởng thành đấy, vốn cũng tốt với Bách Hợp cũng rất chiếu cố hai vợ chồng Uông Chính, trước kia bà ta để tang chồng mình nuôi hai đứa con gái, Bách Dung thương tiếc bà khó khăn nên thuê bà thì thuê hơn mười năm.

Bách Hợp trước kia thấy bà Ngô thì nhất định sẽ vui vẻ nhào vào ngực bà, thế nhưng giờ nhìn thấy bà Ngô nhớ tới sau khi Bách Dung chết thì Uông Chính cưới bà Ngô làm vợ lại để lại tất cả tài sản cho hai con gái bà Ngô thì trong lòng lấn cấn,thấy bà Ngô nhiệt tình thì chỉ lạnh lùng gật đầu sau đó vào nhà hô to: “Cha mẹ, con đã về.”

Lúc này Bách Dung đang nằm trên ghế salon, Uông Chính đang xoa bóp đầu cho bà, thật ra hiện giờ sắc mặt Bách Dung rất khó coi, trông rất mệt mỏi, dĩ vãng Uông Bách Hợp chỉ lo yêu đương bởi vì kết hôn quá vui vẻ nên không có chú ý tới mẹ mình khác thường, Bách Dung cũng sợ con gái lo lắng nên luôn không có nói chuyện này ra, Bách Hợp thấy Bách Dung thì trong lòng không khỏi xiết chặt vừa đá giày thay dep le rồi đặt mông xuống ngồi bên cạnh Bách Dung, lay lay cánh tay bà.

“Mẹ làm sao thế? Con thấy sắc mặt mẹ rất nhợt, hay mai đi khám xem sao?” Cô cứ thế đi vào nhà cũng không để ý tới bà Ngô cầm dép trên tay đang xấu hổ, sau đó Lục Thiếu Quan vào cửa thấy Bách Hợp coi mình như người hầu, trên tay hắn vẫn cầm valy lại đi sau khiến cho hắn vô cùng khó chịu lại thấy bà Ngô cũng thế thì trong lòng Lục Thiếu Quan càng ghét Bách Hợp hơn cho rằng Bách Hợp kiêu căng tùy hứng, khi nghĩ tới địa vị bà Ngô trong nhà họ Uông thì mới lễ phéo chào bà ta.

“Lục thiếu gia vào nhà ngồi đi, những chuyện này để tôi làm.” Bà Ngô cũng thực bất mãn, bà ở nhà họ Uông đã nhiều năm nên đã coi nhà họ Uông như nhà mình, mà vừa rồi Bách Hợp đối xử bà như thế khiến bà khó chịu, Lục Thiếu Quan lễ phép làm cho bà hưởng thụ, tuy bà Ngô làm ở nhà họ Uông đã nhiều năm trên danh nghĩa là người làm trong miệng luôn hô Bách Hợp là tiểu thư nhưng lòng bà không coi mình là người làm, lúc này khó tránh khỏi nghĩ như Lục Thiếu Quan Bách Hợp quá tùy hứng nhưng ngoài miệng không dám nói, trực tiếp nhận valy từ tay Lục Thiếu Quan.

Bách Dung cũng nhìn con rể vừa mới vào cửa, thấy hắn tình nguyện chào hỏi bà Ngô ở cửa mà không có nhìn thấy hai vợ chồng mình thì cảm thấy không thoải mái, chỉ nghĩ tới con gái mình yêu hắn, kiên quyết gả cho hắn, hai vợ chồng cũng không nỡ trái ý con gái, bởi vậy nhịn xuống vỗ vỗ tay con gái, miễn cưỡng nói cười: “Thiếu Quan cũng về rồi, ba mẹ cậu ở quê vẫn khỏe chứ?”

Lục Thiếu Quan bất mãn nghĩ Bách Dung cũng giống như con gái bà ta, thông  gia cũng không gọi, hắn cau mày đang định mở miệng nói thì Bách Hợp không cho hắn cơ hội, trức tiếp chen ngang Lục Thiếu Quan, nói với vẻ khinh miệt.

“Tốt cái gì mà tốt, quê nghèo kiết xác, mẹ anh ta hung ác, trong nhà ngay cả giường cũng không có, quan trọng hơn, mẹ mẹ, mẹ anh ta còn muốn đánh con đấy.” Bách Hợp bất bình cáo trạng, trong câu chuyện Uông Bách Hợp quá ngu ngơ nên mới phải chịu đau khổ, bị mẹ Lục cùng với Lục Thiếu Quan dỗ một phát thì cô ấy nhẫn nhịn lại, tốt khoe xấu che đến nỗi cô ly hôn lâu rồi mà cha Uông còn không biết, cho đến khi cô chết đi thì nhiều người vẫn còn nhớ cô hà khắc mẹ chồng, Bách Hợp cũng không có ngu thế mình phải cáo trạng trước.

Nghe thấy con gái cáo trạng không chỉ sắc mặt Uông Chính thay đổi mà ngay cả Bách Dung cũng thế, lồng ngực bà phập phồng, giận dữ nói: “Hoang đường.” Bà gả chồng là người đọc sách, bố mẹ chòng cũng có văn hóa nên cả đời chưa bao giờ cãi cọ, tuy không có thân cận nhưng vẫn tương kính như tân nên chưa từng nghe thấy mẹ chồng đòi đánh con dâu, trong lúc nhất thời đau lòng con gái lại có chút hận Lục Thiếu Quan, tuy theo lý mà nói Bách Dung phải đứng về phía Lục Thiếu Quan mà trách cứ con gái, nhưng con gái bảo bối của bà lại bị người nhà họ Lục đối đãi như thế thì Bách Dung thật sự không muốn mắng con gái, không nhịn dược thò tay chỉ vào mặt Lục Thiếu Quan.

“Lục Thiếu Quan, tôi nhìn thấy lúc trước anh cam đoan sẽ đối tốt với con gái tôi nên tôi mới đồng ý gả nó cho anh, hiện tại anh muốn gì đây? Từ nhỏ đến lớn tôi còn không nỡ chạm vào một cọng tóc của nó thế mà mẹ anh còn dám đánh nó, thật to gan.”

Bình Luận (0)
Comment