Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1159

Edit: Nayuki

Beta: Sakura

Vừa rồi đùa cợt làm cho Bách Hợp xấu hổ cố ý không muốn giải thích, thuận tiện muốn khẳng định quan hệ yêu đương của hai người, không ngờ Bách Hợp lại bác bỏ, sắc mặt và người cậu ta đều cứng đờ. Mấy đồng đội xấu hổ tìm cớ đi tập luyện, để Chu Trạm lại một mình đi ngăn cản Bách Hợp, mấp máy môi cậu nói: “Không phải chỉ là đùa chút thôi sao, cần gì phải nghiêm túc như vậy?”

Trong giọng nói của cậu ta có chút không vui, lòng tự trọng của con trai khi đang trưởng thành cực kỳ lớn, trước đó Bách Hợp làm cho cậu bẽ mặt trước đám bạn bè, trong lòng cậu ta cực kỳ khó chịu, chỉ cố nhẫn nhịn đến khi bọn họ đi rồi mới nổi giận.

“Đùa cợt cũng có nhiều mức độ, mình không thích cậu, trước kia bố mình đùa với cậu, mình đã muốn đi giải thích để cậu biết, bản thân mình cũng không mong bị người khác hiểu lầm.” Bách Hợp vừa dứt lời, Chu Trạm không nhịn nổi chua xót mà nói: “Cậu không thích mình, vậy cậu thích ai? Phù Doanh? Đừng có đùa, xuất thân người ta như vậy, sao có thể thích cậu được chứ?”

Sau khi Bách Hợp nói không thích cậu xong, sắc mặt Chu Trạm thay đổi, một lời vừa thốt ra, mặt Bách Hợp cũng trầm xuống: “Mình thích ai là quyền tự do của mình, bố mẹ mình còn không can thiệp, có phải cậu đang quản hơi nhiều quá không?” Cô nói xong quay đi, Chu Trạm nhìn theo bóng lưng, tay nắm chặt lại.

Lần đầu cùng Chu Trạm tan rã không vui, buổi tối ông Lạc gọi điện thoại tới, sau một hồi hỏi cô có phải cãi nhau với Chu Trạm không.

Hiển nhiên là giữa trưa sau khi cô đi, tập bóng rổ xong Chu Trạm gọi điện về nhà.

“Khi đó bác Chu đối xử với con rất tốt, trong nhà có gì ngon đều để dành cho con một phần. Bây giờ con đã lớn, người ta nói hai câu đã muốn cãi nhau.” Ông Lạc giọng không vui, Bách Hợp hỏi: “Từ nhỏ bác Chu đối xử tốt với con, vậy chẳng lẽ thua kém việc bố đối xử tốt với Chu Trạm à? Bác Chu đối xử tốt với con, chẳng lẽ bố muốn con lấy thân báo đáp hay sao? Con không thích Chu Trạm, cũng không muốn thân thiết với cậu ấy, cũng sẽ không vì việc bác Chu để dành phần ăn ngon cho con mà phải chờ đợi Chu Trạm đến chọn lựa. Cậu ta thích thì được gả đến Chu gia, không thích thì tự mình biến đi hay sao?”

Ông Lạc nghe Bách Hợp nói như vậy, giọng điệu cũng nóng giận: “Cả vú lấp miệng em, con ở ngoài học hành, tính tình giờ cũng bướng bỉnh, không còn biết nghe lời rồi hải không? Sao Chu Trạm không chọn con được cơ chứ? Hay tính cách con xấu, con không thích cậu ta, vậy chứ con thích ai? Có phải cậu nam sinh học cùng lớp kia không? A Trạm là người bố mẹ hiểu rõ, còn người ta gia cảnh tất cả đều tốt, dựa vào cái gì mà thích con?” Ông Lạc luôn biết rõ con gái mình xinh đẹp, chỉ sợ vì cô quá xinh đẹp lại không có cha mẹ ở bên cạnh sẽ dễ dàng bị người khác có ý xấu.

Hôm nay khi Chu Trạm gọi điện về Chu gia, lúc ăn cơm ông Chu tới nhà nói chuyện giống như vô tình đề cập đến việc ở trong trường học Bách Hợp có bạn trai, làm cho ông Lạc đứng ngồi không yên.

Giữa bữa cơm ông Chu còn nhắc tới sự đáng yêu của Lạc Bách Hợp trước kia, lại nói con mình yêu thích cô như thế nào, thật sự mong cô có thể trở thành con dâu của mình, nói đến mức ông Lạc đỏ bừng hai má, cố ăn cho xong bữa cơm, đã vậy ông Chu còn lôi kéo bảo:

“Lão Lạc này, cứ nghĩ chúng ta đã làm bạn cả đời, giờ già rồi còn có thể thân càng thêm thân, nhưng xem ra hôm nay không có cái duyên kia rồi. Bọn nhỏ giờ đã lớn, đều tự có chủ ý cả, đúng là tôi không có cái phúc này mà.” Ông Chu đi về xong ông Lạc tức đến đau cả ngực, chân trước tiễn ông Chu, chân sau đã vội gọi điện thoại cho Bách Hợp.

“Gia thế chúng ta như thế nào, con đừng đòi hỏi này nọ, cứ thành thật là tốt nhất. Bố thấy A Trạm là cậu bé tính tình tốt, bộ dạng cũng không kém, bố với bác Chu là đồng nghiệp, thân càng thêm thân là hay nhất, cứ bình an mới được, con được gả tới nhà chồng như vậy, cha mẹ chồng cũng sẽ đối xử với con như con gái ruột, so với việc nói chuyện yêu đương với người khác, tốt hơn bị người ta đùa bỡn nhiều.”

Vốn dĩ ông Lạc nói cũng không sai, nhưng đấy là cái nhìn của ông. Nguyên chủ lúc ấy cũng không quá ưa thích Chu Trạm, chỉ sợ là do cha mẹ thường xuyên ân cần chỉ bảo đối với Chu Trạm sinh ra một loại ảo giác, nếu không sau khi Chu Trạm ở bên bạn thân Mễ Tương Đình  thìcũng không đả kích cô ấy quá nhiều, mà thật sự là do cô ấy thích mua đồ khiến người ta chỉ trích thóa mạ mà cảm thấy uất ức thôi.

“Con sẽ không nói chuyện yêu đương với Chu Trạm, cũng không tới nhà họ Chu, bác Chu tốt với con, nhưng bố đối xử với Chu Trạm cũng không tồi…” Bách Hợp còn chưa nói xong, ông Lạc đã cắt lời: “Nếu con không nghe lời của bố, vậy đừng có quay về nữa!”

Nói xong, ông Lạc cúp điện thoại ngay lập tức.

Điện thoại vang lên tiếng “tút tút”, Bách Hợp cầm điện thoại gác lên. Trong ký túc xá có Mễ Tương Đình, tuy lời ông Lạc nói cô ta không nghe thấy, thế nhưng “Chu Trạm” với “nói yêu thương” mấy chữ cô ta nghe rất rõ, tuy sau lần đổi chỗ không cùng Bách Hợp nói chuyện, lúc này không nhịn được mà hỏi thăm: “Người nhà gọi điện tới à? Cậu cãi nhau với Chu Trạm sao?”

Bách Hợp liếc cô ta một cái, cô ta ghé bên dường, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn cô chằm chằm.

“Sao mình phải cãi nhau với Chu Trạm?” Mễ Tương Đình nghe câu này đương nhiên không hài lòng, “Vừa rồi cậu nói sẽ không nói chuyện yêu đương với Chu Trạm, cũng sẽ không gả đến nhà họ Chu? Thực ra mình thấy Chu Trạm cũng rất tốt mà.” Bách Hợp không để ý cô ta, vốn dĩ nguyên chủ nói chuyện yêu đương với Chu Trạm là khoảng thời gian này, Mễ Tương Đình cũng thích hỏi lung tung này nọ. Chính vì trước kia cô ta biết được quá nhiều, sau đó lại khuyên nhủ Chu Trạm, Chu Trạm vì cô ta biết rõ nên tâm sự với cô ta, rồi sau đó hai người mới không rõ từ lúc nào mà gần thêm.

Có lẽ hành vi của Mễ Tương Đình cũng không phải là cố ý, Bách Hợp không muốn thân cận với Chu Trạm, nhưng lúc này cũng không định cho cô ấy biết quá nhiều.

Thấy Bạch Hợp không nói gì, nhớ lại việc lần trước, Bách Hợp còn chưa nói xin lỗi với mình, Mễ Tương Đình “hừ” một tiếng: “Không nói thì thôi.”

“Tất nhiên là không nói được, tâm tư tình cảm của mình, sao phải nói cho cậu biết? Vậy mình hỏi cậu một chút, có phải nguyệt sự đến rồi đúng không?” Bách Hợp nói xong, mặt Mễ Tương Đình đỏ bừng, chui vào trong màn khóc.

Cô ấy khóc thì kệ cô ấy, Bách Hợp tiếp tục thêu nốt những chỗ chưa làm xong buổi sáng. Ông Lạc lần này tức giận, sợ là một thời gian dài sẽ không gọi điện thoại đến nữa, trong chuyện này Bách Hợp không định nhượng bộ đâu, tuy là cha mẹ nhưng nếu một số việc nhất thời mềm lòng đồng ý yêu cầu của ông Lạc, sau này mới thật sự là phiền toái vô cùng. Ông Lạc tức giận, có thể sẽ trừ tiền sinh hoạt, ép cô thỏa hiệp, Bách Hợp thành thạo may vá, xem ra là phải làm thêm rồi.

Tuy bề ngoài có danh hiệu là học sinh, nhưng dù sao tuổi Bách Hợp còn nhỏ, việc có thể làm rất ít, trước kia nguyên chủ làm thêm là làm nhân viên phục vụ ở trong một nhà ăn nhỏ bên ngoài trường học vào thứ bảy cuối tuần, tiền lương cũng không cao, Bách Hợp nghĩ một chút, quyết định tìm lớp tập múa, tính làm giáo viên dạy múa.

Xung quanh trường học cũng có khá nhiều lớp học múa, trong trường cuối tuần đều có học sinh đi học. Lạc Bách Hợp tuy không có tập qua vũ đạo nhưng Bách Hợp sẽ tập Luyện Thể Thuật, tập Thể Thuật tốt cơ thể rất mềm mại, những động tác múa bình thường sẽ không làm khó được cô. Bách Hợp đã từng làm thầy dạy múa trong nhiệm vụ, đối với việc dạy dỗ người tập múa ít nhiều có kinh nghiệm, quan trọng hơn là làm giáo viên dạy múa tiền công cao hơn nhân viên phục vụ nhiều, một tiết học ít nhất cũng được 50 đồng, một tuần như vậy thể nào cũng được 100 đồng rồi, mỗi tháng có 4 lần cuối tuần, như vậy kiếm được 400 đồng. Hơn nữa, bình thường cũng có thể làm thêm việc phát tờ rơi, Bách Hợp không sợ khổ, việc mua đồ cũng không cần dùng đến tiền ông bà Lạc đưa trước đó rồi.

Nhưng không cần đợi Bách Hợp đi làm thêm, ngay ngày hôm sau cô giặt chiếc áo đã thêu xong đem phơi ở ký túc xá, bọn Tôn Minh Minh buổi tối quay về, nhìn thấy một bộ quần áo mới trong ký túc xá.

“Đây là ai mua vậy?” Lúc này chưa đến giờ học buổi tối, trong ký túc xá vài người đều lần lượt trở về, lúc này đang tự mình thu dọn hành lý, có người đang cầm một túi đồ ăn vặt ngồi trên giường, sau khi nghe giọng Tôn Minh Minh vô ý vươn người nhìn qua. Trên sân thượng đang treo vài bộ quần áo, trong đó có một chiếc áo vải bông màu trắng do chính Bách Hợp tự sửa, rực rỡ hơn chiếc áo nguyên bản nhiều, vạt áo thêu hai bông hoa màu xanh xen lẫn lá đang ôm lấy nụ hoa, ống tay áo thêu viền hoa nhỏ cùng đôi bướm, khi tay áo rủ xuống, vừa vặn bên cạnh vạt áo giống như bướm đang đậu trên cánh hoa, chiếc áo sống động như thật vậy.

Trong ký túc xá một nhóm tiểu công chúa tụ tập, bọn họ trước giờ không tự mình giặt đồ, quần áo của các cô phần lớn đều mang về nhà giặt, giặt quần áo trong ký túc xá thường chỉ có hai người Lạc Bách Hợp và Mễ Tương Đình. Mễ Tương Đình lắc đầu: “Không phải của mình.”

“Là của mình, có chuyện gì vậy?” Bách Hợp trả lời, Tôn Minh Minh đem đồ đạc của mình để trên bàn, chạy lên sân thượng: “Mình có thể xem được không?”

Bách Hợp gật nhẹ đầu, chiếc áo kia đã làm xong, Tôn Minh Minh kê ghế đứng lên lấy xuống, lật xem phần hoa thêu nhiều lần: “Rất lạ, cái này không giống dệt máy.” Công nghệ hiện đại, đồ dệt không còn hiếm có, đôi khi đẹp tinh tế, nhưng đẹp thì vẫn mất đi vài phần linh động tươi mới, không giống đồ thủ công. Cô ấy vốn đã quen mặc đồ tốt nhất, có phải đồ thủ công hay không chỉ cần nhìn một cái là biết ngay:”Tuy chất vải có hơi kém, nhưng mà hình thêu rất đẹp. Cậu mua ở chợ sao? Bao nhiêu tiền vậy?”

“Bên ngoài cổng trường, 30 đồng.”

Tôn Minh Minh nghe xong, nhịn cười không được nói: “Cửa hàng bên ngoài trường sợ là không bán được thứ tốt như vậy, 30 đồng không mua nổi, trình độ như thế này, dệt máy chắc chắn không phải, tuy nhiên chất vải đúng là rất bình thường.

“Đúng là chỉ 30 đồng thôi, còn hoa là do tự mình thêu.” Tôn Minh Minh nghe cô nói vậy, ánh mắt sáng rực lên: “Cậu thêu? Thảo nào, mình bảo mà, ngoài trường làm gì có thứ như vậy, không ngờ cậu có tài thật đấy.”
Bình Luận (0)
Comment