Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1126

Người này trước đây ngược lại không có chú ý, có lẽ là người mới mà Lục thái hậu kêu Lục gia đưa vào khi không dám dùng người trong cung.

Bách Hợp nhìn thấy tình cảnh như thế, liền không nhịn được mỉm cười. Tô Hà có đối thủ cạnh tranh, điều này với nàng, thật đúng là một chuyện tốt. Có lẽ là cách đoàn người cũng đã nhận ra ánh mắt của Bách Hợp rơi vào mình, Tô Hà vô thức quay đầu lại nhìn, ánh mắt của Bách Hợp và nàng ta chạm vào nhau, cũng không dời đi, ngược lại nhìn Tô Hà cong môi. Người khác thấy không hiểu được, nhưng ngược lại khi Tô Hà nhìn đến thần sắc của Bách Hợp, liền hơi bối rối quay đầu lại.

Thái hậu một đường bôn ba trở về cũng mệt mỏi, bởi vậy đuổi Bách Hợp đến đây thỉnh an, lại kêu người đỡ lên kiệu mềm.

Hơn một tháng sau, trong kinh phát sinh đại sự, Cao gia khải hoàn trở về, nhưng Cao lão tướng quân chết trận sa trường, da ngựa bọc thây. Lúc nghe thấy tin tức này, nghe nói Cao thị lập tức liền ngất xỉu, còn thỉnh y nữ, Hoàng thượng cũng đến thăm.

Chiêu nghi Cao thị khôi phục tước vị Đức phi, Cao lão tướng quân thụ phong Kiến Uy đại tướng quân, truy thụy Trường Bình hầu, phong quang đại táng, lại thưởng mười thất Vân Miên, một đôi ngọc Như ý, mười hộp trân châu, cùng với rất nhiều châu báu ngọc khí tiểu mỹ nhân, ban thưởng nâng tiến vào phủ Cao tướng quân như nước chảy. Nếu trước đó không có phát sinh chuyện Cao thị tát Vân quý nhân, khiến Liễu uyển nghi sảy thai, sợ rằng hư danh như vậy không đáng là gì với Cao gia, nhưng chính là bởi vì trước đó Cao thị mưu hại con nối dõi của Hoàng đế, bởi vậy Cao thị không bị truy cứu trách nhiệm, cũng phong thưởng Cao lão tướng quân như vậy, Cao gia tất nhiên đội ơn đội đức.

Tết năm nay khiến trong lòng mọi người có hàng trăm tư vị, lúc Bách Hợp đến điện Phượng Minh thỉnh an, Cao thị đã được giải cấm túc, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu vui mừng, nàng ta gầy rất nhiều, trên mặt hiện ra thần sắc tiều tụy, mặc bộ váy màu xanh thêu hoa sơn trà, thần tình có chút nghiêm túc. Cho dù là mới mất cha, trong cung vẫn kiêng kỵ không được mặc đồ trắng, chỉ là trang sức trang điểm giảm đi rất nhiều.

Lúc Bách Hợp tiến vào, nàng ta bình tĩnh đứng dậy vấn an, dường như một cái tát ngày đó của Hoàng đế đã đánh nàng ta thành ngoan ngoãn, ngạo khí và nuông chiều ở trên người trước đây đều cởi ra hết.

Hiền phi theo sau Bách Hợp vào cửa, Liễu uyển nghi theo sát phía sau, vào cửa liền nhìn thấy Đức phi, trong đôi mắt kia như sắp phun ra lửa: “Xem ra gần đây khí sắc của Đức phi tỷ tỷ ngược lại rất tốt. Nghe nói Hoàng thượng bởi vì Cao lão tướng quân mất săn sóc tỷ tỷ mọi mặt. Thảo nào bây giờ tỷ tỷ liền có bộ dáng tươi sáng rạng rỡ này.”

Lúc nàng ta nói chuyện, giọng nói kiều kiều nhuyễn nhuyễn, nhưng hàm ý trong lời nói lại như dao nhỏ, không chút tiếng động cứa Đức phi một chút. Đức phi vừa mới tang phụ, sao khí sắc có thế tốt được? Huống chi trước đó nàng ta bởi vì mưu hại hoàng tự mà bị Vĩnh Minh đế cấm túc, bây giờ Liễu uyển nghi cố ý nhắc tới chuyện này, lại nói Vĩnh Minh đế săn sóc Đức phi mọi mặt, buồn cười chính là Cao gia bởi vì Đức phi, lập công lớn lại không được phong thưởng thực chất gì, ngược lại Đức phi chỉ là được khôi phục phi vị thôi, cũng thật sự là cái được không bù được cái mất.

Liễu uyển nghi mất con, trong lòng tất nhiên thống hận, nhưng ngụm uất khí này, Đức phi cũng đã nhịn lâu ngày, nếu dựa vào tính tình trước đây của nàng ta, Liễu uyển nghi thốt ra lời này, hai người không thiếu được lại đại náo một hồi, nhưng lúc này Liễu uyển nghi đều nói xong, đang chờ Đức phi cãi lại, Đức phi lại chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta một cái: “Nào có khí sắc tốt như Liễu uyển nghi? Sau khi sảy thai thân thể hư, là nên dùng nhiều thuốc bổ, Bản cung trở về liền sai người đưa một ít dược liệu tốt nhất đến cung của Liễu uyển nghi, xem như là một chút tâm ý của Bản cung.” Đức phi nói xong lời này, lại liếc Liễu uyển nghi một cái: “Chỉ là cũng đừng trách Bản cung nói muội muội, thân thể ngươi còn chưa khỏe, đầu xuân thời tiết còn rất lạnh, cần gì phải cậy mạnh mà ra cửa chứ? Nếu thật không chịu nổi, xin Thái hậu cho nghỉ, người nhân từ như Thái hậu, chắc hẳn cũng sẽ không làm khó ngươi, chắc chắn sẽ cho phép ngươi ở trong cung nghỉ ngơi mấy ngày, cũng tránh cho ra ngoài bôn ba, nếu bị phong hàn, sau này ảnh hưởng đến thân thể, con nối dõi gian nan, thật đúng là lỗi lớn.”

Cung nhân trong điện Phượng Minh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, người người đều đứng thẳng như tượng gỗ, lời nói của Đức phi khiến Liễu uyển nghi cắn răng, một lát sau nàng ta cười lạnh hai tiếng: “Đức phi tỷ tỷ có một cái miệng thật lợi hại, muội muội thật sự bái phục.”

Lần này hai người giao phong, Bách Hợp giống như không nghe thấy, chỉ ngồi im lặng, trong mắt Hiền phi mang theo vẻ châm chọc, nhìn trò khôi hài trước mắt này.

Trong nội điện vẫn không có tiếng động, bên ngoài yên tĩnh dị thường, ngồi lâu, khó tránh khỏi đã có người bắt đầu đưa ánh mắt vào trong nội điện của Thái hậu thăm dò, chỗ đó im ắng, không nghe được nửa điểm động tĩnh, khoảng hơn một canh giờ sau, Liễu uyển nghi dần dần ngồi không yên, lúc đang định mở miệng hỏi, thì Lục thái hậu mang theo sắc mặt hơi tái nhợt mới được nữ quan thiếp thân dìu ra.

“Có phải phượng thể của Thái hậu không khỏe không? Tuy nói bây giờ đã lập xuân, nhưng khí trời vẫn lạnh lẽo, chỗ thần thiếp có tấm lông chồn tía, là vật trân quý mà mấy năm trước huynh trưởng xuất chinh tái Bắc săn được, nếu Thái hậu không chê, thần thiếp sai người làm thành áo khoác dâng cho Thái hậu, giữ ấm trừ lạnh chính là tốt nhất.” Mọi người thỉnh an xong, Đức phi tiến lên nịnh nọt lấy lòng Lục thái hậu.

Nàng ta thốt ra lời này, vẻ mặt Hiền phi và Liễu uyển nghi đều là xem thường lại đố kị, Lục thái hậu dừng một chút, một lúc lâu mới thở dài: “Làm khó ngươi có một mảnh hiếu tâm, có lẽ là khí trời lạnh lẽo, trong cung lại quá quạnh quẽ, đêm qua hẳn là bị nhiễm lạnh nhẹ, hôm nay chóng mặt hoa mắt, suýt nữa không dậy nổi, bữa sáng cũng không ăn vô.” Nàng ta nói xong, đôi mày thanh tú kia liền nhíu lại, vươn tay che ngực, một bộ dáng cực kỳ không khỏe, Đức phi thấy lại là một trận biểu lộ thân thiết: “Bây giờ trong cung không rời được Thái hậu, ngài hẳn phải bảo trọng phượng thể mới được.”

“A Quý bên người ai gia vừa khéo tinh thông Kỳ hoàng thuật, đêm qua bắt mạch, nói là chú ý điều dưỡng, không tới mấy ngày liền có thể mạnh khỏe.” Lục thái hậu thở dài, cổ áo tà khâm của cung trang nàng ta bắt chéo qua trước cổ, áo màu tím đậm kia làm cho da thịt nơi cổ dài nhỏ của nàng ta càng trắng nõn non mịn, giống như khối ngọc xin đẹp không tỳ vết, Bách Hợp chú ý tới cổ họng nàng ta hơi lăn hai cái, hiển nhiên là đang nuốt nước miếng, khí sắc Lục thái hậu quả thật có chút không tốt lắm, cái này cũng không giống giả bộ.

“Nương nương bảo trọng phượng thể.”

Lục thái hậu gật đầu, chỉ là rất nhanh lại lên tinh thần: “Bây giờ trời đông giá rét, ai gia dậy sớm cũng bị lạnh, bắt đầu từ ngày mai, các ngươi cũng không cần lại đến điện Phượng Minh nữa, đợi qua tháng này, thời tiết tốt hơn lại đến thỉnh an.”

Mọi người tất nhiên lại là tạ ơn Lục thái hậu đồng tình, Lục thái hậu hiển nhiên không quá muốn nói tới chuyện thân thể nàng ta không khỏe, lại thay đổi đề tài: “Mười hai tháng hai chính là tiết Hoa Triêu, lúc ăn Tết trong cung lại có vẻ quạnh quẽ. Năm nay người làm vườn đến bẩm, không ít giống hoa quý hiếm cành lá sum sê, bây giờ đã kết nụ, có lẽ đến tiết Hoa Triêu sẽ nở đúng lúc, đến lúc đó chuyển hoa đến Ngự hoa viên, mọi người bắt bướm ngắm hoa cũng tốt.”

Trong cung, cuộc sống gian nan, Hoàng đế chỉ có một như thế, nữ nhân lại có không ít, liền tính cắt Hoàng thượng ra làm hai thì cũng không đủ chia đều, nhiều người đều là chịu đựng một năm rồi lại một năm. Lần trước Hiền phi nói đùa là muốn học gì đó giết thời gian, lúc đó tuy nàng ta mượn học tỳ bà làm cớ, nhưng chắc gì lời này không phải là thật? Hơn nữa Vĩnh Minh đế vẫn còn trẻ, phi tử bằng tuổi hắn ta cũng không nhiều, lớn nhất chính là Đức phi, sang năm cũng chỉ vừa mới hai mươi mà thôi, chính là độ tuổi hoạt bát, thường ngày sống ở trong cung như dưỡng lão, hiện tại Thái hậu muốn tổ chức tiết Hoa Triêu, mọi người đều cảm thấy hưng phấn.

Huống chi tiết Hoa Triêu là Thái hậu tổ chức, dù Hoàng thượng không có hứng thú với mấy trò chơi vủa nữ nhi gia này, thì cũng sẽ cho Lục thái hậu mặt mũi, đến lúc đó nhất định sẽ tham gia. Từ sau khi linh cữu của Cao lão tướng quân nâng hồi kinh, có lẽ là ưu thương Cao lão tướng quân mất, thời gian Hoàng đế đến hậu cung đã giảm rất nhiều, hơn một tháng nay trừ thỉnh thoảng đến cung của Đức phi thăm nàng ta, rồi lâm hạnh hai tiểu mỹ nhân, một tài nhân ra, thì không lật thẻ bài nữa.

Điều này cũng quá bất thường, Vĩnh Minh đế thích mỹ sắc, trước khi đăng cơ cũng đã mưa móc cùng dính, lúc trước liền tính không đến viện của Chu Bách Hợp, thì cũng sẽ chọn cung nhân khác kéo lên giường, hắn ta đang chính trực trẻ trung khỏe mạnh, lại giống như mất đi hứng thú với nữ sắc, trong lòng mọi người đều sốt ruột, chỉ là ngậm miệng không nói, bình thường còn có thể nấu chút canh phái người đưa đến điện Thái Cực, chỉ là đều bị Vĩnh Minh đế trả về.

Bây giờ có thể có một cơ hội quang minh chính đại nhìn thấy Hoàng đế, dù là Đức phi vừa mới bị khiển trách cũng tỏ ra vui mừng.

Mọi người ríu ra ríu rít thảo luận một lúc lâu, Lục thái hậu hiển nhiên lúc trước là cường đánh tinh thần, lúc này đã hơi mệt một chút, bởi vậy muốn đuổi mọi người về, nàng ta đứng dậy lúc vô tình hay cố ý liếc Bách Hợp một cái: “Hôm nay Quý phi ngược lại không nói lời nào.”

Trên mặt nàng ta mang ý cười, ánh mắt ôn hòa, Bách Hợp lại thở dài: “Thần thiếp chỉ là nghĩ, nếu Mộ Bắc của thần thiếp vẫn còn, biết được Thái hậu muốn tổ chức tiết Hoa Triêu, không biết sẽ vui mừng đến cỡ nào.” Cô vừa chuyển Lương Mộ Bắc ra, Lục thái hậu tất nhiên không thể nói gì với tình huống không nói lời nào của nàng, đám người Đức phi vừa cười trên nỗi đau của người khác, lại có chút thống khoái, Liễu uyển nghi giả vờ giả vịt an ủi: “Nương nương cần gì để ý? Nương nương còn trẻ, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội lại mang thai.” Lời này là lúc trước Lục thái hậu dùng để an ủi Liễu uyển nghi, bây giờ nàng ta trái lại lấy lời này để sỉ nhục Bách Hợp, Bách Hợp nhìn nàng ta một cái: “Liễu uyển nghi ngược lại hiểu rõ.”

Một câu nói chọc tới chỗ đau của Liễu uyển nghi, lúc nàng ta nói chuyện chỉ lo thống khoái đả thương người, lại đã quên mình cũng vừa mới sảy thai không lâu, lúc này bị Bách Hợp nhắc tới, tất nhiên nhớ lại đứa con còn chưa thành hình của mình, tự tìm khó chịu, sắc mặt liền trắng.

“Được rồi, ai gia cũng mệt mỏi, các ngươi trở về đi.” Liễu uyển nghi không nói, Lục thái hậu mới nói một câu, cũng quay đầu liếc nhìn Tô Hà bên cạnh một cái, Tô Hà nhận được ám chỉ này của nàng ta, liền cúi đầu thấp xuống, lúc tiễn mọi người ra điện Phượng Minh, chính là Tô Hà tiễn đoàn người ra.
Bình Luận (0)
Comment