Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 94

Cãi nhau sao?

Cô Trần mặt không đỏ nhưng tim thì đập loạn xạ, này là thật sao!

Phó hiệu trưởng đang trò chuyện với các phụ huynh khác, nói về kết quả học tập của con họ trong lớp, phụ huynh nhắc lại: "Thời buổi giờ quản con ngày càng khó, phiền các giáo viên phải nhọc lòng hơn rồi."

Hàn An Ca vừa mới thở dài, nghe được câu này, tự cho bản thân rất thông minh, lại thở dài oán giận: "Thời buổi này quản người lớn cũng khó thật."

"Ha." Cô Trần không nhịn được bật cười, nhưng lập tức biết làm thế này trước mặt Cố Cảnh Hàm như vậy không thích hợp, thế là che miệng lại ho.

Lại nhìn Cố Cảnh Hàm, cô ấy đang cúi đầu nhìn An Ca, trong mắt mang theo nụ cười ôn hòa, hoàn toàn không thấy sự xa cách giữa cả hai.

"Việc này cứ để cô giáo lo đi." Nửa câu cuối cùng là Cố Cảnh Hàm nói ra, lúc cô nhìn qua, nụ cười không hề giảm bớt, cô Trần bắt gặp ánh mắt của cô, không tự chủ c ắn môi dưới.

Sao lại có người xinh đẹp tốt tính đến thế, bản thân là người có địa vị cao thế mà còn lịch sự với một giáo viên mẫu giáo như cô.

"Không có gì phải lo! An Ca đứa nhỏ này ngoan lắm." Cô Trần vì căn CP, mà khen An Ca, "Có muốn kết bạn WeChat không, sẽ tiện liên lạc nếu như bé con có vấn đề?"

Không có lý do gì để từ chối lời đề nghị này, Cố Cảnh Hàm bấm điện thoại, đưa ra mã QR của mình.

"Cô Trần, cô không được mách mẹ Cố đâu." Hàn An Ca lo lắng nắm lấy tay mẹ Cố.

"Còn xem An Ca biểu hiện." Cô Trần cười nói.

Cô Trần thêm tài khoản WeChat của Cố Cảnh Hàm, nhanh chóng trang cái nhân của đối phương, nhìn thì giống như đặt quyền giới hạn bạn bè, trong đó chẳng có gì hết, đầu óc đột nhiên trống rỗng trong giây lát, giống như có phát hiện hiếm lạ.

Cô quay lại cẩn trọng nhìn kỹ An Ca, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ rõ vẻ hoạt bát. Lúc trước, Cố Cảnh Hàm thỉnh thoảng đến đón An Ca, cô tưởng đâu là bạn bè bình thường của Hàn Bùi Vân cho nên không để ý nhiều, chỉ cảm thấy người này xinh đẹp lạ thường, nhưng sau khi phát hiện mối quan hệ giữa hai người họ, rồi thất An Ca đứng cùng Cố Cảnh Hàm, hình như lại có một phát hiện ngoài dự đoán mới.

"Chào buổi sáng, cô Trần." Những phụ huynh khác từ phía sau đi tới chào hỏi.

Ánh mắt cô Trần dừng lại ở trên mặt An Ca, sau đó dời tầm mắt đi, cười nói: "Chào buổi sáng.


"Cô Trần, chúng tôi đi vào trước nhé." Cố Cảnh Hàm dẫn An Ca vào phòng học.

"Được rồi, mời vào, mời vào." Cô Trần nhanh chóng làm động tác mời, lúc này cô Trần - người có cuộc sống bình thường không thuộc tầng lớp thượng lưu không ý thức được bản thân làm hơi quá.

Cô Trần nói chuyện với những phụ huynh khác, nhưng đầu óc lại không ở đây, nói được vài câu thì dừng lại, đột nhiên ngộ ra, nhớ đến trong truyện bách hợp có đề cập đến chuyện nữ nữ có thể sinh con, dựa vào kỹ thuật khoa học phát triển mới, mà Cố Cảnh Hàm lại có tiền, muốn có con với Hàn Bùi Vân cũng không khó.

Tuyệt đối không sai chỗ nào được, đứa bé An Ca này nhìn một hồi lâu, ngũ quan thật sự quá giống Cố Cảnh Hàm.

Phụ huynh vẫn đang thao thao bất tuyệt nói vài lời khách sáo, cô Trần không khỏi mỉm cười hiền hậu gật đầu.

Con cũng đã có rồi, đúng là tình yêu cổ tích a.

Trong lớp có hơn hai mươi chiếc bàn nhỏ nằm rải rác, mỗi bàn có ba chiếc ghế dài nhỏ, Hàn An Ca tìm chiếc bàn có tên mình trên đó, đặt cặp sách xuống rồi nhìn xung quanh.

"Mẹ đang nói chuyện với ba của Diệp Hiểu Vũ." Cô nhóc phát hiện mẹ mình đang đứng trước bức tường hoa hồng đỏ liền chỉ cho mẹ Cố.

Cố Cảnh Hàm vừa đi vào liền nhìn thấy Hàn Bùi Vân đang đứng cùng với người đàn ông có ý đồ với cô ấy, không biết là cô ấy đang cố tình chọc tức cô hay là có chuyện muốn nói với người ta, dù sao thì nhìn thôi cũng đã bực tức lắm rồi.

Mẹ Cố không thích ba của Diệp Hiểu Vũ, bản thân Hàn An Ca cũng sợ mẹ cô nhóc mà nói chuyện với ba người ta quá nhiều, thì bắt bản thân kêu người ta là ba, cho nên mới báo cáo cho mẹ Cố, mà thấy mẹ Cố không có ý định gọi mẹ, cô nhóc bất chấp chạy đến nắm tay, kéo mẹ đi về.

"An Ca." Diệp Hiểu Vũ nhìn thấy An Ca thì rất vui mưng, còn nhiệt tình mời: "Chiều nay có muốn đi khu vui chơi cùng nhau không?"

"Không đi, mình hứa với Lịch Lịch sẽ về nhà sớm rồi." Hàn An Ca nghiêm túc xua tay, sau đó kéo mẹ, "Mẹ đi thôi mẹ, mẹ Cố sẽ tức giận đó."

Hàn Bùi Vân liếc nhìn Cố Cảnh Hàm, cô chỉ đến xem tuần trước An Ca đã lấy bao nhiêu hoa hồng đỏ, Đại Móng Heo kia có gì mà tức giận chứ, nhìn đi còn đang cầm điện thoại có thèm để ý đến cô đâu.

Diệp Đằng nhìn theo tầm mắt của Hàn Bùi Vân, chính người bạn giúp Hàn Bùi Vân đưa đón con mà anh ta gặp ở cổng trường mẫu giáo.

Con anh ta ở nhà nói, An Ca ở trong trường khăng khăng nói bản thân có ba, Diệp Đằng tưởng đâu đứa trẻ vì muốn có ba mà nói dối, nhưng lần trước Hàn Bùi Vân vô tình nói bản thân đã có đối tượng, yêu nhau được mấy năm, cũng sắp kết hôn, lúc đó Diệp Đằng đã từ bỏ theo đuổi Hàn Bùi Vân.


Hôm nay là hoạt động của phụ huynh và con, thấy một mình Hàn Bùi Vân đi vào trong lớp, không có ai đi cùng, ngọn lửa Diệp Đằng vừa dập tắt lại bắt đầu bùng lên.

Đặc biệt người đi cùng cô lại là người bạn nữ kia, Diệp Đằng ý thức được Hàn Bùi Vân chẳng qua là ngại nói lời từ chối anh ta cho nên mới khéo léo dùng cách đó để thể hiện.

Xem ra vẫn còn hy vọng.

Nhưng mà... Diệp Đằng nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa bên trái của Hàn Bùi Vân, trầm ngâm suy nghĩ, không có cái gì gọi là chồng, vậy chiếc nhẫn kim cương này rốt cuộc là sao?

Viên kim cương to lớn sáng chói, ngay cả một người bình thường cũng có thể nói nó có giá trị, chắc chắn phải là một người giàu có mới có thể mua được một chiếc nhẫn kim cương như vậy, đeo nó vào ngón giữa cũng có nghĩa là đính hôn, nhưng mà người ba ruột của An Ca lại không xuất hiện.

Anh ta biết có phụ huynh trong lớp thì thầm bàn tán nói Hàn Bùi Vân là tiểu tam được kẻ có tiền bao nuôi, nhưng mà anh ta cho rằng bản thân mình đánh giá người khác rất chính xác, Hàn Bùi Vân không phải là loại người như họ nói, nên anh ta mới có can đảm suy nghĩ đến chuyện theo đuổi người ta.

Nghĩ đến đây, ngọn lửa vừa nhen nhóm của Diệp Đằng mờ đi, anh ta vòng qua Hàn Bùi Vân, đến trước mặt An Ca hỏi: "An Ca, ba cháu không tới cùng cháu à?"

"Có tới ạ." Hàn An Ca giơ cao tay chỉ vào mẹ Cố cho anh ta nhìn, "Đó là ba của cháu."

Hàn Bùi Vân vốn dĩ không quan tâm phụ huynh trong lớp nghĩ gì về mình, cô cũng thờ ơ với tin đồn An Ca là con gái ngoài giá thú của mình với một người đàn ông đã có gia đình, dù vậy, cô vẫn không nghĩ đến chuyện come out với mấy phụ huynh, chỉ là vừa nghe An Ca giới thiệu, bản thân cô thấy cái cửa tủ này không giữ được nữa.

An Ca nói xong, không quên nhắc mẹ lần nữa: "Đi thôi mẹ, đi mau lên nào." Vừa nói vừa cà thơi đọc bài thơ cô Trần dạy, "Con yêu ba, con yêu mẹ, con yêu gia đình con."

Cố Cảnh Hàm bình tĩnh ngồi xuống trên ghế nhỏ chờ đợi, thấy An Ca đã ở đó mấy phút mà không kéo Khóc Nhè về đây, ngọn lửa trong lòng càng ngày càng mất kiểm soát, cô thoát khỏi trang trò chuyện với Chu Cần, tắt điện thoại, vẻ mặt cô cảm, sải bước đến bên cạnh Hàn Bùi Vân.

Khi cô đi ngang qua, Diệp Đằng nở một nụ cười kỳ quái, trên mặt lộ ra vẻ rất nghi hoặc, hỏi Hàn Bùi Vân:Chị còn chưa hiểu rõ sao?

Cố Cảnh Hàm lạnh lùng nói: "Nói xong rồi à?"

Hàn Bùi Vân cau mày nhìn cô, giờ sao nữa đây? Thích kiếm chuyện à?

Cố Cảnh Hàm đọc được biểu cảm của Hàn Bùi Vân có chút mất kiên nhẫn, oán hận trong lòng càng sâu, biết rõ bản thân rất để ý đến chuyện cô ấy tiếp xúc thân mật với người đàn ông tên Diệp Đằng này, thế mà giờ còn làm vẻ mặt ghét bỏ vì cô đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người?


An Ca ngẩng cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiêu ngạo: "Mẹ Cố, con nói mẹ là ba của con á."

"Ngoan." Cố Cảnh Hàm ra vẻ như không có việc gì mà ôm lấy bả vai Hàn Bùi Vân.

Ở trước mặt người lạ, Hàn Bùi Vân không thích ứng được tiếp xúc thân mật như thế, theo quán tính là rụt vai lại, nhìn cái người chiến tranh lạnh cả đêm với mình, chớp mắt khó hiểu.

Cái tay Cố Cảnh Hàm đang ôm Hàn Bùi Vân siết chặt, nụ cười trên mặt rất vui tươi, không có chỗ nào không ổn, nhưng trong mặt lại tràn ngập ánh sáng sắc bén khác thường.

Gương mặt Hàn Bùi Vân như bị nóng rát, d*c vọng chiếm cái tên đáng chết này lại đáng yêu thế!

"Em đến xem An Ca tuần rồi được mấy hoa hồng, vừa hay ba của Hiểu Vũ cũng lại nhìn." Chiến tranh lạnh vẫn chưa kết thúc, nhưng cũng không thể đổ thêm dầu vào lửa, Hàn Bùi Vân tạm thời thả lỏng thái độ giải thích với Cố Cảnh Hàm.

Cố Cảnh Hàm không ngờ Hàn Bùi Vân chủ động giải thích với cô, sửng sốt một chút, sau đó nhìn Hàn Bùi Vân, ánh mắt dịu dàng đi vài phần, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Diệp Hiểu Vũ đột nhiên hỏi: "An Ca, tại sao ba cậu lại là nữ?"

"Không thể à?" Hàn An Ca vẫn luôn tin trên thế giới này không có chuyện gì là không thể.

"Ba không phải đều là nam sao ạ?" Diệp Hiểu Vũ nghi hoặc hỏi ba mình.

Diệp Đằng không biết trả lời câu hỏi của con thế nào, trong xã hội hiện đại đa dạng, anh ta có thể nhìn ra một số hàm ý, nhưng lại không dám nói chứ đừng nói chi là hỏi.

"Thật ra cô cũng không phải là ba An Ca." Cố Cảnh Hàm hiếm khi có hứng thú nói chuyện với trẻ con, hơi khom lưng, không quan tâm những gì mình nói sẽ vượt quá phạm vi nhận thức của đứa trẻ, cô nói, "Cô là một người mẹ khác của An Ca."

Khi cô đứng thẳng lên, liếc nhìn Diệp Đằng với ánh mắt ẩn ý, bất kể người nào có chút EQ cũng có thể hiểu được lời nói lẫn ánh mắt của cô biểu đạt ý gì.

Cố Cảnh Hàm tiết lộ một lượng lớn tin tức, mặc dù không trực tiếp làm rõ quan hệ giữa bọn họ, nhưng kết hợp lần trước từ chối Diệp Đằng, Hàn Bùi Vân hiển nhiên coi như Diệp Đằng biết chuyện giữa hai người.

Diệp Đằng vẫn có chút không chắc chắn, nhưng lời cuối cùng của Hàn Bùi Vân đã giáng cho anh ta một phát búa.

"Giúp giữ bí mật nhé." Cô xấu hổ cười, cô và người nữ kia dẫn con về chỗ, sau đó thì không có bất cứ giao tiếp nào.

Diệp Đằng lòng đầy cay đắng, sợ bản thân sau lần này sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với Hàn Bùi Vân.


Trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống như những gia đình khác, mỗi bên là phụ huynh, con ngồi ở giữa họ.

Cố Cảnh Hàm không có kinh nghiệm chiến tranh lạnh với người yêu, cũng không biết vừa rồi có tính là làm hòa hay không, sợ xấu hổ trước mặt An Ca nên tiếp tục nói chuyện công việc với Chu Cần, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Hàn Bùi Vân, thấy cô ấy lướt điện thoại, chắc là vẫn chưa có ý đồ làm lành.

Hàn Bùi Vân thấy Cố Cảnh Hàm sau khi trở về lại cư xử như vậy, thế là chả thèm nói chuyện, lơ đãng nhìn số người theo dõi trên weibo chỉ sau một đêm đã tăng lên 500.000. Sau đó, cô vô tình vào được weibo của Cố Cảnh Hàm, rồi rảnh rỗi đi dạo hết chỗ này đến chỗ khác.

"Mẹ, đừng để ý tới ba của Hiểu Vũ." Hàn An Ca bảo mẹ nhìn mình, hai tay tạo thành hình chữ thập trên không, sau đó xua tay mạnh mẽ: "Chú ấy muốn mẹ làm mẹ của Hiểu Vũ!"

Nghe là biết đây không phải là chuyện mà trẻ nhỏ có thể suy diễn ra được, Hàn Bùi Vân cảm thấy buồn cười nhưng cố ý giữ vẻ mặt nghiêm túc, dùng giọng điệu chán ghét hỏi người hay ghen ở bên cạnh: "Chị nói với An Ca à?"

Đúng thật là bản thân lúc trước có nói để hù dọa con, Cố Cảnh Hàm tưởng đâu Hàn Bùi Vân đang muốn trách tội cô, thế là dời tầm mắt đi nhìn chỗ khác, rồi miễn cưỡng gật đầu.

Cô đáng sợ đến thế à? Doạ người ta đến mức vậy à?

Hàn Bùi Vân cố gắng nhịn cười, nhưng lại bật ra tiếng.

Đồ ngốc này, đáng yêu thật.

"Yên tâm đi, sau này ba Hiểu Vũ sẽ không để ý đến mẹ nữa." Hàn Bùi Vân cười trả lời với An Ca.

Cố Cảnh Hàm nghe được tiếng cười, sau đó nghe thấy ý cười trong câu nói của Hàn Bùi Vân, giống như được ân xá thế là quay sang nhìn, lúc Hàn Bùi Vân nhìn cô, cô hắng giọng, mơ màng hỏi: "Em còn giận không?"

Hàn Bùi Vân lập tức hết cười, trừng mắt nhìn cô: "Giận."

Cô thật sự rất giận, người này tự ý dùng phôi thai của cô, lại tự ý come out trước mặt Diệp Đằng, nếu không ra vẻ giận cho Cố Móng Heo, sợ ngày sau khó mà trừng trị người này.

Cố Cảnh Hàm mím môi thành một đường thẳng, Hàn Bùi Vân không hiểu sao nghĩ từ túi trút giận, trong lòng mềm nhũn, đang định dịu dàng lại chút để hoà hoãn.

Thì lại nghe Cố Cảnh Hàm bình tĩnh nói: "Được rồi."

Nghe trong câu nói của Khóc Nhè, hẳn là còn muốn chiến tranh lạnh với cô, vậy thì cô hoàn toàn tôn trọng ý kiến người ta.

Cố Cảnh Hàm cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại, đợi Khóc Nhè nguôi giận thì nói tiếp vậy.

Hàn Bùi Vân tức giận đến suýt chút nữa hộc máu, sao lúc trước có thể nhìn trúng người này được chứ? Con mắt nào nhìn trúng đâu hả? Để cô móc nó ra vứt xuống đất giẫm giẫm!

Bình Luận (0)
Comment