Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 122

Hàn An Ca nắm tay mẹ Cố vào văn phòng, không quan tâm người lớn đang nói gì, tất cả sự chú ý của cô nhóc đều đổ dồn vào chiếc ghế văn phòng lớn bọc da màu đen phía sau bàn làm việc.

"Mẹ Cố, con muốn ngồi ở đây." Cô nhóc chỉ vào chiếc ghế trước mặt, trong mắt cô nhóc, chiếc ghế bá đạo này trông giống như một thiết bị trong công viên giải trí, sau khi ngồi lên nó có thể xoay và di chuyển.

"Được." Cố Cảnh Hàm bế cô nhóc lên, đặt cô nhóc lên ghế.

Hàn An Ca thả mình trong lớp da mềm mại, bắp chân lắc lư trong không trung, sau đó kéo mép bàn, cố gắng xoay ghế.

Hét lên: "Bay vào vũ trụ, dải thiên hà bao la!"

Nhóc con cứ như vậy cảm thấy mới lạ thú vị, Cố Cảnh Hàm cười nhìn con gái, lại nhìn Hàn Bùi Vân, cô ấy cũng cười, nhưng ánh mắt lại mờ mịt, tựa hồ đang có tâm sự.

"Mẹ Cố, đây là công ty của mẹ à?" Đôi mắt nai con của An Ca nhìn quanh văn phòng, rất mới lạ.

Mẹ cô nói đưa cô đến công ty của mẹ Cố để tìm mẹ Cố, Hàn An Ca nghĩ văn phòng mà cô nhóc đang ngồi, chính là công ty mà mẹ cô nhắc đến.

Trong lòng An Ca, mẹ Cố là người quyền lực nhất thế giới, có rất nhiều tiền, có nhà lớn, nhiều xe đẹp, công ty là nơi làm việc, công ty của mẹ Cố cũng rất lớn.

"Ý con là ở đây?" Cố Cảnh Hàm giúp An Ca chậm rãi xoay chiếc ghế văn phòng, xoay một vòng.

"Vâng." Hàn An Ca gật đầu.

Cố Cảnh Hàm hiểu An Ca đang nói văn phòng, cô luôn thích tạo dựng hình tượng cao lớn trước mặt các con, nên tự nhiên nói thẳng ra: "Cả tòa nhà công ty này, đều là của mẹ."

An Ca đang vui vẻ, nghe được lời này càng nhiệt tình vỗ tay: "Mẹ Cố giỏi quá!"

Cố Cảnh Hàm được con khen ngợi trong lòng cảm thấy thỏa mãn, lại nhìn Hàn Bùi Vân, thấy vẻ mặt cô ấy không thay đổi, cô nghiêng người hỏi: "Sao vậy?"

Hàn Bùi Vân không cách nào diễn tả tâm trạng của mình: "Nhìn thấy An Ca ngồi ở chỗ của chị, có chút kỳ quái."

Cố Cảnh Hàm khoanh tay trước ngực, đi theo cô nhìn An Ca vui đùa hồi lâu, khi lên tiếng lần nữa, trong giọng điệu có chút buồn bã: "Chị hy vọng An Ca sẽ sống cuộc sống mà con bé muốn, làm chuyện mà con bé muốn làm."

Không cần thiết phải như cô, từ nhỏ đã bị dạy dỗ nghiêm khắc, sau khi trưởng thành thì thành cỗ máy làm việc.

Mãi cho đến khi gặp Hàn Bùi Vân, cảm xúc của cô với tư cách là một con người sống mới được soi sáng.

Hàn Bùi Vân im lặng, trầm tư.

Cố Cảnh Hàm gọi An Ca tới: "Lớn lên An Ca muốn làm gì?"


Hàn An Ca nhảy xuống ghế, vui vẻ chạy về phía vài bước, đứng yên, thần thái sáng láng dõng dạc nói: "Con muốn làm minh tinh!"

Hàn Bùi Vân cuối cùng bị chọc cười, bật cười, đây là không biết lần thứ mấy An Ca nói mơ ước của cô nhóc, lần nào đáp án cũng giống như thế, hơn nữa còn rất cụ thể.

Nói xong, Hàn An Ca xoay người nhảy lên, tay chân nhỏ bé di chuyển lên xuống, mông lắc lư nhảy múa.

Cố Cảnh Hàm sửng sốt một chút, sau đó cũng bắt chước động tác của Hàn Bùi Vân, vỗ nhịp cho An Ca, xem ra Khóc Nhè đã quen mấy màn biểu diễn ngẫu hứng của con gái.

"Pili pala hulu huala...." An Ca vừa hát vừa nhảy, thậm chí còn nháy mắt với hai mẹ.

"Bài này hát về cái gì vậy?" Cố Cảnh Hàm nghe không hiểu là tiếng nước nào.

Hàn Bùi Vân giải thích: "An Ca rất thích bài hát chủ đề của Chibi Maruko-chan."

Cố Cảnh Hàm nghe không hiểu, nhưng càng ngày cảm thấy cô con gái này thật thú vị.

Cứ lớn lên vô tư như thế này, sau này muốn làm gì, cô cũng sẽ ủng hộ con gái không cần dè dặt.

"Ước mơ của Lịch Lịch là gì?" Hàn Bùi Vân đột nhiên hỏi.

Cố Cảnh Hàm nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ buồn cười nói: "Nhóc đó thấy chị làm việc vất vả, nên muốn giúp chị làm việc."

Hàn Bùi Vân hơi nhướng mày, cảm thấy khó có thể tin được.

Quả nhiên, là con ruột của cô, trời sinh mang số kiếp phải nhọc lòng, mà còn là vì Cố Móng Heo nữa chứ. Truyện Điền Văn

Hàn An Ca vừa mới biểu diễn xong, với đôi tai nhạy bén của mình, cô nhóc nghe thấy tên Lịch Lịch liền xen vào: "Ước mơ của Lịch Lịch là trở thành fan số một của con!"

Hàn Bùi Vân cùng Cố Cảnh Hàm nhìn nhau, này cũng gọi là ước mơ à?

An Ca gật đầu, nghiêm túc nói: "Cho nên con nhất định phải là đại minh tinh."

Tuy còn nhỏ nhưng cô nhóc biết rất nhiều.

Fans yêu minh tinh, Lịch Lịch yêu cô nhóc.

Để An Ca ở trong văn phòng thoải mái chơi đùa, Cố Cảnh Hàm cùng Hàn Bùi Vân nửa nằm trên sô pha nửa ôm nhau một hồi, nói lý do hôm nay bảo Hàn Bùi Vân đến.


"Chị mệt quá, cần sạc pin." Ý của cô là sạc pin chính là ôm Hàn Bùi Vân.

Hàn Bùi Vân cười nói: "Chị mỗi ngày đều tới nhà em gặp em ở dưới lầu, đâu có thiếu sạc pin đâu?"

"Thời gian quá ngắn, không full." Cố Cảnh Hàm nói, lại rúc vào trong ngực cô, "Ngày mai em đi, có mấy ngày không được ôm."

"Được, em ôm chị." Hàn Bùi Vân ôm chặt hơn.

"Thật ra chị muốn..." Cố Cảnh Hàm ngẩng mặt khỏi trong ngực Hàn Bùi Vân, ánh mắt nóng rực, môi hơi nhếch lên.

Chóp mũi thẳng của cô áp vào cằm Hàn Bùi Vân, khí nóng ẩm chảy vào giữa cổ Hàn Bùi Vân, cổ họng cô cực kỳ khô khốc, cô bất giác làm động tác nuốt.

"Dừng lại." Cô đương nhiên biết Cố Cảnh Hàm đang nghĩ gì, ban đầu cô không nghĩ tới, nhưng bây giờ bị chọc thế này thì không thể không nghĩ đến được.

Nhưng An Ca có ở đây, nhóc con đang cầm bút của Cố Cảnh Hàm viết nguệch ngoạc lên tờ giấy trắng trên bàn.

"Ba mẹ em có ở nhà, không tiện đi lên trên, không gian trong xe thì không đủ dùng, mà thời gian cũng không đủ luôn." Cố Cảnh Hàm đã suy nghĩ chuyện này không phải ngày một ngày hai, cô không thể nhưng Khóc Nhè có thể.

Vừa nói, vừa tiến lại gần, giọng điệu đáng thương nói: "Hơn nữa, ngày mai em sẽ đi Thượng Hải, có mấy ngày không gặp nhau được kìa."

"Không phải đã thống nhất trong thời gian này kiêng rồi à?" Hàn Bùi Vân cố hết sức ngả người ra sau, cô có thể tránh được hơi thở của Cố Cảnh Hàm, nhưng lại không thể tránh được mùi nước hoa trên người, từ xa ngửi được, loại cảm giác mơ hồ đó, hương thơm lạnh lẽo như có như không lại khiến người ta càng phát rồ.

"Chị có cách cản em không chạm vào chị, thử xem thử nha?" Cố Cảnh Hàm biết Hàn Bùi Vân lo lắng không cẩn thận sẽ đụng vào bụng mình, không vào được trạng thái, nhưng cô đã tìm ra được cách.

"Vậy sao chị lại bảo em mang An Ca đến làm gì?" Hàn Bùi Vân giật mình, nếu đã sớm chuẩn bị rồi, thì sao lại bảo cô dẫn con đến?

Cố Cảnh Hàm khéo léo cười: "Chị cũng muốn nhìn thấy An Ca, lát nữa đưa hai mẹ con em đi một nơi."

"Vậy bây giờ chị muốn làm gì?" Hàn Bùi Vân đã sớm nhìn thấy An Ca dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người bọn họ.

Cố Cảnh Hàm hạ giọng hỏi: "Trước tiên nói cho chị biết, em có muốn hay không?"

Hàn Bùi Vân khẩn trương nhìn An Ca, nhắm mắt lại, thở dài.

Trong khoảng thời gian này, đầu tiên là việc đối mặt với ba mẹ mình, sau đó thì Lịch Lịch xảy ra chuyện, còn phải lo lắng chỗ ba mẹ Cố Móng Heo, lại nghĩ đến truyện lần trước bán bản quyền bị người ta sửa đổi đến kỳ diệu, khiến cô tức muốn hộc máu, còn có tần suất đăng bài... Áp lức đến từ mọi phía, ngày càng chồng chất.


Ngoài việc tự giải quyết, cách tốt nhất để người lớn giải tỏa căng thẳng là gì?

Hàn Bùi Vân mở to mắt, ánh mắt kiên định: "Muốn."

Thử thì thử, cô chống mắt lên xem thử Cố Móng Heo có thể làm được gì.

Rõ ràng Cố Cảnh Hàm không ngờ cô có thể nói thẳng như vậy, trên lông mày cô ấy chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, lửa trong mắt bùng lên.

Hàn Bùi Vân có chút mơ hồ, nhìn tình trạng Cố Móng Heo, cô nghi ngờ đó là một học sinh tiểu học đang tham gia đại hội thể thao.

Linh cảm không mấy tốt đẹp quen thuộc đó lại quay trở lại.

Cô cảm thấy có chút hối hận nhưng cũng rất mong chờ.

Cố Cảnh Hàm lấy điện thoại di động ra, gửi cho Chu Cần mấy câu, sau đó đi vào phòng nghỉ bên trong, ước chừng nửa phút sau, Hàn Bùi Vân nghe thấy Chu Cần gõ cửa phòng làm việc.

Chu Cần đi vào, đi thẳng đến chỗ An Ca: "An Ca, cháu có muốn đến phòng làm việc của dì Chu chơi không? Trong phòng làm việc của dì có rất nhiều đồ chơi của Lịch Lịch, Lịch Lịch thích nhất là xếp gỗ với dì."

"Được ạ!" Hàn An Ca không chút suy nghĩ tạm biệt mẹ, đi theo Chu Cần.

Chu Cần đi ra, đang định đóng cửa lại, liền nhìn thấy Cố Cảnh Hàm từ phòng nghỉ đi ra, trên tay cầm bó dây màu đỏ.

Khi cánh cửa đóng lại, thứ hiện lên trong đầu Chu Cần vẫn là bó dây màu đỏ tương phản rõ rệt với những ngón tay trắng nõn của sếp lớn.

Đó là một bó rất dài, dày như sợi dây gai, không thực tế lắm, biết là dùng để trói gì rồi.

Cô nhớ ra hôm qua trong có nhận chuyển phát nhanh của sếp, trên đó có ghi [Hàng Bảo Mật].

Kết hợp thêm việc bảo cô chăm con dùm... câu trả lời đầy sinh động.

Chu Cần phát hiện mình căn bản không quen biết vị sếp này, cách đây không lâu còn đang hỏi cô chuyện hôn này nọ, giờ lại ở trong văn phòng chơi trói mở.

Trong văn phòng, Hàn Bùi Vân nhìn bó dây trong tay Cố Cảnh Hàm, liếc mắt liền biết người này định làm gì.

Dù chưa ăn thịt heo thì cũng đã nhìn thấy heo chạy.

Cái thời cô chưa nổi tiếng trên web, tài viết lách cũng chỉ vừa đủ không được cặn kẽ như bây giờ, thế là đi tìm kiếm mấy cái hiếm lạ, sau đó viết đoạn truyện ngắn tên , không được nhiêu lâu thì trang web khóa, thế nên sau khi nổi tiếng, nhiều độc giả không biết cô đã viết những cuốn tiểu thuyết bị cấm như vậy.

Vì viết truyện, thời còn trẻ Hàn Bùi Vân đã học rất nhiều kiến thức về phương diện này, nhưng nói thật đây không phải là sở thích của cô.

Cô tự hỏi liệu mình có hiểu lầm mục đích của Cố Cảnh Hàm hay không, mặc dù có đôi khi Cố Móng Heo rất kiêu ngạo, thiếu kinh nghiệm, có rất nhiều chuyện không hiểu.

Cái kiểu chơi này chắc người này hẳn là không biết.


"Chị thử tự trói chị rồi, sợi dây này không đau." Cố Cảnh Hàm nghiêm túc nói, bảo Hàn Bùi Vân duỗi tay ra.

"Chị thật sự muốn trói em lại hả?" Hàn Bùi Vân kinh ngạc, Cố Móng Heo ngây thơ của cô đâu rồi!

Cố Cảnh Hàm trói tay cô lại, nghiêm túc nói: "Không phải em không dám cử động à?"

"Nhưng mà như thế này cũng thẹn chứ...." Hàn Bùi Vân vẫn đứng đó, nhìn Cố Cảnh Hàm đang muốn trói tới cổ chân cô, cô sợ hãi nhảy dựng lên, giống như ếch ngồi trên đ ĩa sắt.

Cố Cảnh Hàm cắn môi, cảm thấy có gì đó không đúng, liền nhìn về phía ghế văn phòng của mình.

"Đừng..." Hàn Bùi Vân còn chưa nói xong, Cố Cảnh Hàm đã cầm sợi dây kéo, sau đó đẩy, khiến cô ngã xuống ghế mềm.

Cố Cảnh Hàm cởi dây thừng, trói hai tay Hàn Bùi Vân vào tay vịn ở hai bên ghế.

Phần kê tay rất phù hợp với cơ thể con người, ngoài việc cố định vị trí của tay còn có thể cố định được chân.

Cố Cảnh Hàm không thích buộc dây giày, nhưng cô phát hiện mình có thể rất kiên nhẫn khi buộc Khóc Nhè.

Không quá chặt vì sẽ làm cô ấy đau, không quá lỏng vì sẽ bị rơi.

Cố Cảnh Hàm đơn giản tìm kiếm một sợi dây không gây đau đớn, thỏa mãn yêu cầu của Khóc Nhè, để Khóc Nhè có thể vui vẻ hưởng thụ mà không lo chạm vào mình.

Cô thắt nút lại, ngẩng đầu nhìn Hàn Bùi Vân, mặt người này đã đỏ bừng như muốn chảy máu.

Cố Cảnh Hàm sửng sốt: "Trói chặt lắm sao? Có đau không?"

Hàn Bùi Vân thở gấp, khó nói: "Chị không thấy thẹn sao?"

Cố Cảnh Hàm đương nhiên không thấy rồi, cô xoay ghế lại, lùi lại vài bước, nhìn Hàn Bùi Vân đang bị trói trên ghế, xuất hiện trước mặt cô với tư thế cực kỳ quái dị.

Sau đó cô cũng đỏ mặt, cảnh tượng này thực sự rất khiến người ta khiếp vía.

Toàn thân Cố Cảnh Hàm nóng bừng, cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi, chống nạnh hai tay, có chút không biết phải làm sao, nhưng chỉ cần nhìn thôi, trong lòng liền như có lửa đốt đủ để bắt đầu cháy lan đồng cỏ.

Hàn Bùi Vân không nhìn Cố Cảnh Hàm, cụp mắt xuống, giọng ủy khuất nói: "Cố Cảnh Hàm, chị là bi3n thái à?"

Trước mặt năm sáu cấp dưới thì làm mặt lạnh, đóng cửa lại một cái thì thành gì thế này, bản thân hôm nay tự chui vô hố của người này rồi.

Trước kia đúng là quỷ ám mới tin lời nói của người này, gì mà thẳng nữ ôm hôn là chuyện bình thường, bây giờ thì sao, rõ ràng chả biết gì hết còn phải xem video xxx, rồi đổ đốn chơi lớn thế này đây.

Cằm bị người nắm lấy, chậm rãi nâng lên, Hàn Bùi Vân nhìn thấy khuôn mặt Cố Cảnh Hàm vốn được tạo Hóa cẩn thận điêu khắc, bây giờ đã nhuốm đầy d*c vọng.

Một giọng nói dịu dàng như gió xuân vuốt v e tai cô: "Bi3n thái đến rồi."

Bình Luận (0)
Comment