Bé Thụ Khiếm Thính Quyết Định Buông Xuôi Bỗng Được Yêu Thương

Chương 49


Editor: hoameei
Mọi chuyện lúc sau đều vô cùng hỗn loạn, cả quá trình cứu hộ chấn động chẳng khác nào một cơn lốc quét qua.
Bởi vì khi Kỷ Nguyễn được cứu ra tình trạng quá nghiêm trọng, từ xa nhìn lại thấy trên cáng toàn là máu, cùng với Trình Tử Tử Chương khóc đến mức ngất đi, không khí vô cùng khẩn trương áp lực.
Tống Lĩnh và Cố Tu Nghĩa cùng lên xe cứu thương, nghe nói lái xe là nhân viên có kỹ thuật lái tốt nhất, Tống Lĩnh ngồi trên xe mà có cảm giác như sắp phát điên, phía trước còn có xe cảnh sát thông đường.
Đây có thể nói là tốc độ nhanh nhất rồi, nhưng so với tốc độ chảy máu của Kỷ Nguyễn lại chẳng là gì.
Máu của Kỷ Nguyễn căn bản không thể cầm được.
Không giống như bị thương ở động mạch chủ máu ào ạt chảy ra, tình trạng chảy máu của Kỷ Nguyễn chỉ như một dòng suối nhỏ, nhìn qua không nhiều, nhưng lại không thể dừng được, chậm rãi từ bắp chân chảy xuống, âm thầm rút sạch sinh lực của người sống.
Cái chân kia...!thảm không nỡ nhìn, không biết tảng đá trông như thế nào mà có thể tạo thành vết thương như vậy, da thịt nhầy nhụa, cả một cái chân đều là máu, hoàn toàn không nhìn ra được màu sắc ban đầu.
Mà Tống Lĩnh nhớ da Kỷ Nguyễn rất trắng.
Còn có chiếc áo sơ mi quấn trên chân kia, thực sự không muốn tháo ra, bởi nó chẳng khác một chiếc khăn lông ngâm cả tiếng trong thau nước, vắt một chút thôi nước liền ào ào chảy.
Nhưng máu của Kỷ Nguyễn có thể nhiều như vậy sao?
Là quốc bảo đó, dù có tiền cũng không thể mua được.
Tống Lĩnh vốn cũng không phải người sợ máu, nhưng lúc ấy ở trên xe cũng không dám nhìn, quay đầu đi mặc niệm a di đà phật.
Đến nỗi Cố Tu Nghĩa, Tống Lĩnh cũng không biết phải miêu tả thế nào, người nọ vẫn luôn ôm Kỷ Nguyễn, lúc sau phải nhờ bác sĩ cưỡng ép lôi người ra từ trong lòng hắn, đeo mặt nạ thở oxi và đo nhịp tim cho cậu.
Hắn rõ ràng một câu cũng chưa nói, nhìn ra vô cùng ổn định, nhưng ở đây không một bác sĩ nào cảm thấy hắn ổn định, trực tiếp bỏ qua việc nói chuyện với hắn.
Tình huống thân thể, tiền sử bệnh, dị nguyên của Kỷ Nguyễn, tất tần tật đều là Tống Lĩnh cung cấp thông tin.
Sau khi đưa vào bệnh viện lại một trận nhốn nháo hoảng loạn, khi Kỷ Nguyễn được đẩy vào phòng cấp cứu tốc độ chảy máu đã giảm rõ rệt, máu trở nên nhạt màu hơn, hô hấp mỏng manh, đều là biểu hiện của việc mất máu nghiêm trọng.
Người chủ trì hội chuẩn là chủ nhiệm khoa, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh, hiệu suất làm việc rất cao, nhanh chóng kiểm tra lâm sàng, liên hệ phòng phẫu thuật, thông báo huy động nguồn máu.

Cũng nhờ có vị bác sĩ như vậy nên Cố Tu Nghĩa mới có thể duy trì được chút lí trí cuối cùng.
Nhưng cố tình có người không hiểu chuyện muốn lao đến trước họng súng, một cô y tá nhỏ, không biết có phải mới tới không, tò mò nhìn chân Kỷ Nguyễn, "A" một tiếng, mặt đầy xót thương mà cảm thán: "Sắc mặt trắng nhợt, máu cũng chảy đến khô rồi, đây là..."
Tống Lĩnh muốn che miệng cô gái kia cũng không kịp, trơ mắt thấy cô bị Cố Tu Nghĩa nhìn qua, hai chân run rẩy bị dọa đến khóc.
Sau lại nghe nói cô y tá nhỏ kia suốt một tháng liền không dám gặp người nhà bệnh nhân, lại chuyển sang khoa sản nghe tiếng cười vui vẻ khi chào đón một sinh mệnh mới, mất nửa năm mới thoát khỏi bóng ma mà Cố Tu Nghĩa để lại.
Kỷ Nguyễn nằm trong phòng cấp cứu rất lâu, nhóm máu của cậu rất đặc biệt, kho máu dự trữ của bệnh viện không có đủ, khẩn cấp liên hệ với trung tâm máu quốc gia nhờ giúp đỡ.
Cố Tu Nghĩa cũng dự đoán được việc này, đã sớm liên hệ với bệnh viện nhà mình ở thành phố A mang máu đến, được vận chuyển bằng trực thăng, sân bay trên nóc bệnh viện đã sẵn sàng.
Nhưng cho dù mọi người đều đang không ngừng chạy đua với Diêm Vương, đây rốt cuộc không phải thời đại có thể dịch chuyển tức thời, Tống Lĩnh ngồi cạnh Cố Tu Nghĩa chờ bên ngoài phòng cấp cứu, thấy hắn đã ký tên lên giấy báo tình trạng nguy kịch ba lần, thời gian lần sau so với lần trước lại càng ngắn hơn.
Đến khi máu được đưa đến, một bác sĩ ôm túi máu và một cái hộp chạy như điên đến phòng cấp cứu, tình huống trong đó mới dần dần ổn định.
Ít nhất Cố Tu Nghĩa không phải ký giấy lần thứ tư.
Tống Lĩnh không biết đã đợi ở bên ngoài bao lâu, chỉ biết cái ghế lạnh băng bị hắn ngồi đến nóng ran, hắn chịu không nổi phải đứng lên hoạt động gân cốt.
Mà Cố Tu Nghĩa vẫn lặng im như một pho tượng, dáng ngồi đoan chính, sống lưng thẳng tắp, bàn tay đặt trên đùi, trên mặt không có một chút cảm xúc nào.
Chỉ là...!trên người toàn là máu.
Tống Lĩnh thử thăm dò đưa cho hắn một túi khăn giấy ướt: "Lau chút đi..."
Cố Tu Nghĩa ngước mắt nhìn, ánh mắt dừng trên mặt hắn một giây mà Tống Lĩnh cũng cảm thấy vô cùng kinh khủng, nhưng Cố Tu Nghĩa rất nhanh rời tầm mắt, không nói một lời nhận lấy.
Tống Lĩnh đưa cho hắn một hộp khăn giấy bình thường nhất trên thị trường, một hộp mười tờ mà Cố Tu Nghĩa đều dùng hết, lúc hắn ôm Kỷ Nguyễn dính thật sự nhiều máu.
Hắn thong thả ung dung lau mặt, cổ và tay, có những nơi máu đã khô lại, lau một hai cái cũng không sạch ngay được, mà Cố Tu Nghĩa cũng không vội, nỗi một ngón tay đều lau vô cùng cẩn thận sạch sẽ.

Nước làm máu loãng ra, mùi máu nồng nặc vừa rồi trong xe cứu thương lại tỏa ra khiến người ngửi thấy gay mũi, nhưng Cố Tu Nghĩa không hề phản ứng.
Đèn bên ngoài phòng cấp cứu trắng bệnh lạnh lẽo, Cố Tu Nghĩa rũ mắt, ánh sáng không chiếu đến khiến hốc mắt sâu hoắm như một bóng ma, sắc mặt u ám, mà động tác lau máu của hắn lại thong thả có thể nói là tao nhã, tao nhã đến mức khiến người nhìn da đầu tê dại.
"Ngày mai cậu trở về thành phố A sớm một chút, đến bệnh viện trong nhà chuẩn bị một phòng bệnh." Cố Tu Nghĩa bỗng nhiên nói.
Đây là lần hiếm hoi hắn nói chuyện từ sau khi đến bệnh viện, Tống Lĩnh lập tức dựng lỗ tai: "Làm sao?"
"Điều kiện phòng bệnh ở đây không tốt bằng, Kỷ Nguyễn không thể cứ luôn ở đây, chờ tình huống ổn định tôi sẽ lập tức mang em ấy trở về."
Tống Lĩnh chậm rãi im lặng.
Cố Tu Nghĩa mặc kệ biểu cảm của Tống Lĩnh, hai mắt nhìn vào hư không, tựa như rất nghiêm túc mà tự nói: "Lấy phòng trên tầng cao nhất đi, ở đó ánh sáng tốt, sau đó phong tỏa không cho phép người ngoài lên."
"Đệm thì chọn cái nào mềm một chút, bằng không Kỷ Nguyễn lại giận dỗi.

Đồ trang trí không được phép có góc nhọn, trải thảm dày một chút, phòng tắm phải chống trơn.

Khăn trải giường, vỏ chăn không được dùng màu trắng, đổi thành màu xanh lam đi."
"Mỗi ngày đặt một bó hoa tươi ở trên cửa sổ, nhìn đáng yêu một chút, mà phải luôn thật tươi mới, tốt nhất là có cả sương sớm."
"A, đúng rồi," Hắn hơi hơi ngửa ra sau dựa vào lưng ghế: "Con mèo chiêu tài trong phòng Kỷ Nguyễn cũng mang đến đi, em ấy thích dùng nó để ăn anh đào."
Nói hết lời, lại chậm chạp không được đáp lại, Cố Tu Nghĩa quay đầu nhìn Tống Lĩnh: "Có vấn đề gì sao?"
Vẻ mặt của Tống Lĩnh bây giờ như nhìn thấy quỷ.
Hắn cứng đờ tại chỗ, chỉ có thể dùng hết chuyên nghiệp bao năm qua duy trì ổn định, máy móc đáp lại: "Không, không thành vấn đề......"
Bộ dáng Cố Tu Nghĩa nói những lời này quá khủng bố.
Những lời này đều phải dựa trên tiền đề Kỷ Nguyễn bình an không có việc gì, mà vừa rồi khi đưa Kỷ Nguyễn vào phòng cấp cứu nhịp tim và huyết áp đã xuống thấp đến không tưởng, ngay cả bác sĩ cũng không dám nắm chắc.
Nhưng Cố Tu Nghĩa thì sao?
Hắn tựa hồ bỏ qua tất cả các khả năng khác, chìm đắm trong ảo tưởng tốt đẹp của mình, vẻ mặt lại mang theo sự kiên quyết lạnh lùng.
Thật giống như....giống như một mệnh lệnh hoang đường, ngữ khí khi phân phó hắn chuẩn bị phòng bệnh chắc chắn đáng tin, Cố Tu Nghĩa tuyệt nhiên không cho phép bất kỳ việc ngoài ý muốn nào phát sinh.
Nếu lúc trước Tống Lĩnh hình dung Cố Tu Nghĩa khủng bố đều là khoa trương, vậy hiện tại hắn thật sự cảm thấy sởn tóc gáy.
Cố Tu Nghĩa giống như một người điên.
Chuyện sống chết ai có thể nắm chắc? Nhưng hắn lại cố chấp kiên trì, tựa hồ muốn vận mệnh cũng phải bị uy áp của hắn khuất phục, bình tĩnh đến cực độ.
Lông tơ trên người Tống Lĩnh dựng thẳng lên, mồ hồi sau lưng túa ra.
Cố Tu Nghĩa lại nhẹ nhàng vặn vẹo đầu, nhìn về phía Tống Lĩnh, khóe miệng trầm xuống, có vẻ không quá vừa lòng với câu trả lời vừa rồi.
Tống Lĩnh nuốt nước miếng, nỗ lực đứng thẳng: "Mèo, mèo chiêu tài? Là con mèo có móng vuốt bị hỏng rồi sao?"
Nghe thấy lời này, thần sắc Cố Tu Nghĩa phút chốc hơi hòa hoãn lại, chỉ cần nghĩ đến Kỷ Nguyễn hắn đều sẽ cảm thấy lòng mềm mại.
"Không phải hỏng," Hắn sửa lại lời: "Kỷ Nguyễn cố tình làm vậy, như vậy không cần phải tự cầm anh đào ăn, không phải cậu nhìn thấy qua rồi à?"
Còn không phải là đứa nhỏ kia lười đến mức không muốn động tay sao, chính cậu lần đầu tiên thấy còn ghét bỏ mà?
Tống Lĩnh nghẹn lời, nhưng hiện tại nào dám nói Kỷ Nguyễn nửa điểm không tốt, lập tức đáp: "Được, trở về tôi nhất định sẽ sắp xếp thật tốt."
Cố Tu Nghĩa lúc này mới gật đầu, lộ ra biểu tình vừa lòng.
Cạch ——
Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, vẻ mặt Cố Tu Nghĩa nghiêm lại, lập tức đứng dậy tiến lên.
Vị bác sĩ chủ nhiệm khoa vẫn luôn bình tĩnh như Định Hải Thần Châm bước chân cũng có lúc không vững, cổ áo và phía sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi.

Ông tháo khẩu trang xuống, đối diện với đôi lông mày cau chặt của Cố Tu Nghĩa, sau một lúc lâu lại bật cười giống như được giải thoát:
"Cứu về rồi......"
Cố Tu Nghĩa ngẩn ra, tựa hồ không thể phân biệt được giờ phút này có phải ảo giác hay không.
Rồi sau đó giữa mày hắn giật giật, bàn tay đang nắm chặt vô thức buông ra, gục đầu xuống thở phào nhẹ nhõm.
Mãi cho đến lúc này, sống lưng căng chặt của hắn mới được thả lỏng.
Áp lực nặng nề vẫn luôn đè trên lưng hắn cuối cùng cũng tan biến.
Sau đó là những thủ tục rườm rà và liên tục quan sát, thể chất Kỷ Nguyễn đặc thù, sợ vết thương bị nhiễm trùng nên trực tiếp chuyển vào phòng ICU, tạm thời không thể vào thăm hỏi, Tống Lĩnh cũng bị đuổi về.
Cố Tu Nghĩa vẫn luôn túc trực ngoài cửa, cách một tấm kính nhìn hồi lâu, trên mặt Kỷ Nguyễn bị các loại thiết bị che khuất không thể nhìn rõ, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm màn hình hiển thị nhịp tim.
Cho đến khi mấy chữ "Các dấu hiệu sinh tồn ở mức bình thường"khắc sâu trong đầu, hắn mới rời đi theo lời khuyên bảo của hộ lý.
Hắn về thẳng khách sạn chứ không quay lại nhà trọ, cái nhà trọ đó là bởi vì có Kỷ Nguyễn mới có vẻ đặc biệt.
Trên đường đi Cố Tu Nghĩa mua một bao thuốc lá.

Hắn không phải người thích hút thuốc, cũng chưa từng nghiện thuốc lá, nhưng đêm nay hắn thực sự cần.
Trở lại khách sạn, Cố Tu Nghĩa chỉ rút một điếu rồi ném cả bao vào thùng rác, cầm theo bật lửa đi vào phòng tắm, nhưng chân hắn đã mềm nhũn, dựa vào tường ngồi trên sàn nhà.
Cố tổng cứng rắn bình tĩnh cả một ngày, cho đến giờ phút này mới có thể mặc kệ trái tim đập điên cuồng càn quét toàn bộ thần kinh.
Sau một lúc lâu, hắn thong thả đứng lên ngồi trên cạnh bồn tắm, bàn tay run rẩy bật lửa đốt thuốc.
Nhắm mắt lại tất cả đều là Kỷ Nguyễn.
Cố Tu Nghĩa tự xưng là người có năng lực thừa nhận hơn người, cho dù đêm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng có thể tuyệt đối bình tĩnh xử lý.
Làm hắn thống khổ đến cực điểm chỉ có một —— là khi Kỷ Nguyễn khóc.
Trên xe cứu thương, hắn vẫn luôn ôm Kỷ Nguyễn, Kỷ Nguyễn tuy đã không còn sức lực để mở mắt, nhưng hắn biết cậu vẫn còn ý thức, bạn nhỏ rõ ràng rất muốn được hắn ôm.
Nhưng cậu cần phải được bác sĩ khám, cho nên buộc phải mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi lòng hắn, đặt các loiaj dụng cụ trên người cậu.
Kỷ Nguyễn lập tức chảy nước mắt.
Rõ ràng đôi mắt không thể mở ra, nhưng vẫn khóc không ngừng, từng giọt như những lưỡi dao nhỏ một đào rỗng trái tim Cố Tu Nghĩa.
Trong phòng tắm không bật đèn, Cố Tu Nghĩa vẫn duy trì tư thế lặng im không nhúc nhích, thậm chí thuốc cũng không hút, cho đến kia tàn thuốc rơi xuống chân hắn mới thấy bỏng rát.
Hắn rũ đầu thật sâu, trong không gian tối tăm yên tĩnh, tay hắn đè trên hốc mắt, rốt cuộc không nhịn được, vai lưng rung lên nhè nhẹ.
- ------------------
May mắn là, theo như lời bác sĩ nói, Kỷ Nguyễn thực sự là một bạn nhỏ kiên cường.
Dưới nỗ lực không ngừng nghỉ quyết không để bản thân mình rơi xuống vực sâu, buổi chiều ngày hôm sau, trong ánh nắng vàng rực rỡ, cậu được ra khỏi phòng ICU.
Cố Tu Nghĩa cuối cùng cũng có thể ở cạnh chăm sóc cậu 24/24.
Các chỉ số đều đã ổn định, nhưng người vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói là do cậu mất máu quá nhiều, giờ đang dùng giấc ngủ để tự mình chữa trị, cho cậu một chút thời gian rồi sẽ tỉnh lại.
Kỷ Nguyễn yên tĩnh nằm trên giường bệnh, trên mặt mang mặt nạ thở oxi ngủ vô cùng ngoan, Cố Tu Nghĩa ngồi cạnh trông cậu lại không nhịn được động tay động chân.
Chốc lại sờ sờ đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu, chốc lại nắm lấy cổ tay cậu.
Nếu cứ ngủ mãi không tỉnh chỉ có thể duy trì sự sống nhờ vào việc truyền dịch dinh dưỡng, chỉ ba ngày ngắn ngủi mà Kỷ Nguyễn đã gầy đến khó tin, chẳng khác nào một phiến lá mỏng manh, bàn tay Cố Tu Nghĩa cầm cổ tay cậu chừa một khoảng trống lớn.
Nếu cứ tiếp tục không ăn cơm như vậy thật sự không biết sẽ gầy đến mức nào.

Cố Tu Nghĩa phát sầu, vì muốn bạn nhỏ có thể mau chóng tỉnh lại, mỗi ngày hắn đều ghé bên tai cậu kể tên các loại món ăn và cách làm, lần lượt đọc hết các món sở trường của dì Triệu.
Sau lại đột nhiên nhớ tới ngày xảy ra chuyện, ngày đó hắn định mang Kỷ Nguyễn đi ăn cá vược Nhật Bản, Kỷ Nguyễn cũng rất chờ mong.
Cố Tu Nghĩa cân nhắc vài giây, nhờ dì Triệu gửi công thức làm món cá vược hấp, tiếp tục niệm thêm mấy lần cho Kỷ Nguyễn nghe.
Đại khái chờ khi Kỷ Nguyễn xuất viện, hắn đã có thể tự mình làm một bàn cá vược hấp.
Đây là điều vô nghĩa nhất mà Cố Tu Nghĩa từng làm nhưng lại không biết chán.
Trong lúc ngủ Kỷ Nguyễn còn thường khóc, thỉnh thoảng lại rơi nước mắt mà cố tình không muốn tỉnh dậy nói cho người khác biết lý do.
Đến giữa trưa ngày thứ ba cũng vậy.
Hộ lý vừa tới đây đổi một túi dịch dinh dưỡng mới, Cố Tu Nghĩa không thấy cậu nửa phút, cậu lại bắt đầu khóc, nước mắt từ đuôi mắt chảy xuống thái dương, lăn đến bên tóc mai làm một bên gối ướt nhẹp.
Cố Tu Nghĩa không có biện pháp, chỉ có thể cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau, từ sự đau lòng ban đầu biến thành bất đắc dĩ:
"Rốt cuộc vì sao khóc thế bạn nhỏ?" Hắn xoa đuôi mắt Kỷ Nguyễn: "Đừng khóc, đôi mắt sắp sưng thành quả óc chó rồi, bằng không chờ em tỉnh lại trách anh."
"....!Thật sự đó, đừng khóc nữa bạn nhỏ, mau dậy ăn cơm, em đã gầy lắm rồi, không biết sao?"
Cố Tu Nghĩa tự nói một mình, một lát sau Kỷ Nguyễn không còn chảy nước mắt nữa, nhưng không hề có dấu hiệu muốn tỉnh.
Hắn thở dài, mở ra ghi nhớ trên di động ra, chuẩn bị tiếp tục đọc thực đơn hôm nay.
Mới đọc được một dòng, khóe mắt liếc thấy dường như ngón tay Kỷ Nguyễn hơi động.
Cố Tu Nghĩa lập tức buông điện thoại nhìn kỹ tay Kỷ Nguyễn, lại ngước lên nhìn mặt cậu, rồi lại chuyển xuống bàn tay, biểu tình vô cùng chăm chú.
Hai giây sau, ngón tay Kỷ Nguyễn lại động một chút.
Lần này hắn đã nhìn thấy rõ ràng, tuyệt đối không phải là ảo giác.
Trái tim Cố Tu Nghĩa bắt đầu điên cuồng nảy lên, giây tiếp theo liền giơ tay nhấn chuông gọi bác sĩ.
Chờ khi bác sĩ tới, nội tâm Cố Tu Nghĩa đã sung sướng xúc động đến mức choáng váng đầu óc.
Giữa lúc hoảng hốt, lý trí thất thủ, hắn cúi xuống muốn hung hăng hôn lên môi Kỷ Nguyễn, nhưng khi cách thật gần lại dừng lại, cuối cùng cảm xúc tràn ngập vui sướng hóa thành một nụ hôn dịu dàng trên đôi mắt sưng đỏ của Kỷ Nguyễn.
Vài phút sau Kỷ Nguyễn dần dần tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra một phen xác nhận trạng thái rất tốt, thậm chí còn cho phép cậu tháo mặt nạ thở oxy xuống.
Bạn nhỏ đáng thương nằm hôn mê ba ngày, đầu óc còn đang mê mang, gương mặt hằn rõ vết đeo mặt nạ.
Chỉ cần có thể tỉnh lại, mọi thứ đều không quan trọng.
Bác sĩ nói tạm thời chỉ cho cậu ăn thức ăn lỏng thanh đạm, sau đó từ từ bổ sung thêm các chất dinh dưỡng hơn, cuối cùng điều chỉnh dần về thói quen ăn uống bình thường.

Thân thể Kỷ Nguyễn bị mất máu quá nhiều, chỉ có thể chậm rãi dưỡng, không phải một sớm một chiều là có thể khỏe lại.
Cố Tu Nghĩa nghiêm túc nghe, sau khi bác sĩ đi rồi liền gửi tin nhắn cho dì Triệu, để bà nấu cháo và canh mang đến.
Ngay sau khi nghe tin Kỷ Nguyễn xảy ra chuyện, dì Triệu lập tức bay từ thành phố A đến, chỉ chờ có thể nấu đồ ăn cho Kỷ Nguyễn, mỗi ngày ở trong phòng khách sạn lòng như lửa đốt mà không thể làm gì được.
Vừa thấy tin nhắn của Cố Tố Tu Nghĩa, bà liền vội vàng đi làm.
Cố Tu Nghĩa phân phó xong xuôi hết thảy, đến bên mép giường ngồi xuống, ánh mắt Kỷ Nguyễn vẫn ngây ngốc, hắn sờ vết hằn trên mặt cậu, cười nói: "Nhìn cái gì? Không nhận người sao?"
Kỷ Nguyễn nhẹ nhàng nghiêng đầu, bộ dáng mờ mịt.
Cố Tu Nghĩa dừng một giây, hắn vui quá hóa ngốc rồi, lúc này mới nhớ tới tai nghe bên ngoài Kỷ Nguyễn đã rơi mất rồi, bây giờ không nghe được gì.
"Không sao." Hắn xoa xoa gương mặt Kỷ Nguyễn trấn an, rồi sau đó ngồi cạnh bên người Kỷ Nguyễn, vòng tay qua lưng cậu chậm rãi ôm cậu lên, để cậu nửa ngồi dựa vào người hắn.
Sợ động đến vết thương ở chân, động tác của Cố Tu Nghĩa có thể nói là cẩn thận vô cùng.
Kỷ Nguyễn gầy gò đến đáng sợ, Cố Tu Nghĩa chỉ sờ thấy xương cậu, bởi vì không có sức lực mà chỉ có thể mềm người dựa vào Cố Tu Nghĩa, khuôn mặt và môi trắng bệch, dùng đôi mắt to nhìn hắn.
Trong lòng Cố Tu Nghĩa chua xót, gom Kỷ Nguyễn lại trong lòng mình, môi dán bên tai trái cậu nói nhỏ: "Không sợ, nghỉ ngơi hai ngày chúng ta sẽ về nhà, đến lúc đó làm cho em một cái tai nghe khác là lại có thể nghe thấy, được không?"
Kỷ Nguyễn đã hôn mê mấy ngày, đối với thế giới xung quanh có một loại cảm giác kì lạ, một câu nói của Cố Tu Nghĩa cậu cũng phải mất rất lâu mới có thể hiểu.
Cậu ngơ ngác hoảng hốt, rồi sau đó dùng một tư thế theo bản năng tìm kiếm hơi ấm mà rúc trong lòng Cố Tu Nghĩa, nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Tu Nghĩa biết Kỷ Nguyễn bây giờ còn chưa thể thích ứng, chỉ cẩn thận ôm cậu, cho cậu thời gian để điều chỉnh suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, Kỷ Nguyễn kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc, mới vừa nói mấy chữ liền nhíu mày, Cố Tu Nghĩa lập tức ngăn lại, cầm cốc nước ấm trên đầu giường.
"Được rồi, tạm thời đừng nói chuyện, anh hiểu, uống nước trước."

Kỷ Nguyễn bây giờ hoàn toàn là bộ dáng mặc người xâu xé, Cố Tu Nghĩa muốn làm gì thì làm cái đó, ló đầu ra nương theo cánh tay Cố Tu Nghĩa hé miệng uống từng ngụm nhỏ, uống đủ rồi lại dựa lên người hắn.
Cố Tu Nghĩa lấy di động, dựa theo yêu cầu của Kỷ Nguyễn gửi tin nhắn báo bình an cho Trình Tử Chương, đang muốn ấn gửi đi, tay đột nhiên bị giữ chặt.
Kỷ Nguyễn không biết thấy cái gì, biểu tình nghiêm túc lên, chống cánh tay Cố Tu Nghĩa ngồi thẳng chút.
Nhưng sắc mặt cậu tái nhợt, trên người một chút sức lực đều không có, bộ dáng nghiêm lúc không thấy đâu mà chỉ thấy đáng yêu.
Cố Tu Nghĩa xoa gương mặt cậu, như dỗ dành trẻ con: "Làm sao vậy?"
Kỷ Nguyễn cầm điện thoại lên soi chính mình, mới ngẩng mặt nhìn Cố Tu Nghĩa: "Mắt của tôi sưng lên..."
Ngữ khí rõ ràng có hơi oán giận, nhưng cơ thể Kỷ Nguyễn giờ quá yếu ớt, âm thanh nhỏ nhẹ như mèo con, nghe đáng thương vô cùng.
"Đúng vậy." Ngón tay Cố Tu Nghĩa mân mê gáy cậu, muốn nhân cơ hội này hỏi cậu vì sao lúc ngủ lại khóc.
Kỷ Nguyễn lại bỗng nhiên phồng má: "Đều tại anh."
Cố Tu Nghĩa: "......"
Thật đúng là lại hắn.
Tuy rằng đã sớm dự đoán được Kỷ Nguyễn sẽ trách mình, nhưng Cố Tu Nghĩa vẫn thấy dở khóc dở cười, cố gắng lí luận với bạn nhỏ vừa tỉnh dậy: "Sao lại trách anh rồi?"
Lông mà Kỷ Nguyễn nhăn lại, ánh mắt nhìn Cố Tu Nghĩa trở nên kỳ quái:
"Không phải bị anh hôn sưng sao?"
"......???"
Nụ cười trên mặt Cố Tu Nghĩa cứng lại
Không khí phút chốc yên tĩnh.
Kỷ Nguyễn nói một lời lại thấy hụt hơi muốn ho mấy tiếng, nhưng cậu thấy bộ dáng của Cố Tu Nghĩa rõ ràng không muốn thừa nhận, càng nhất quyết muốn nói ra:
"Anh...!vừa rồi lúc tôi tỉnh, anh không phải, không phải hôn mắt tôi sao?...!Đừng tưởng là tôi không biết...hừ..."
Nói xong lại dựa vào người Cố Tu Nghĩa nhắm mắt lại.
Mệt mỏi quá.
Cố Tu Nghĩa hết đường chối cãi.
Trời biết hắn thật sự chỉ hôn một lần, mà còn là hành động không thể kìm được dưới sự khắc chế cực độ.
Nhưng sao ở trong mắt Kỷ Nguyễn nháy mắt hắn lại biến thành tên lưu manh thừa dịp hôn trộm?
"Kỷ Nguyễn, anh......"
Hắn nhéo đầu ngón tay lạnh lẽo của Kỷ Nguyễn, đại não nhanh chóng xoay chuyển, muốn mau chóng tìm được lời giải thích hợp lí cho hành động của mình, cũng như cứu vãn lại hình tượng của mình trong lòng Kỷ Nguyễn
Nhưng khi hắn cúi đầu, Kỷ Nguyễn mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt trong sáng đơn thuần, lời nói liền nghẹn ở cổ họng
Sau một lúc lâu hắn dời mắt đi, bao nhiêu suy nghĩ trong lòng đều bay hết, cuối cùng lời nói ra hóa thành một câu:
"Anh không phải loại người như vậy."
"Vậy anh là loại người thế nào?"
"......"
Cố Tu Nghĩa nhìn về phía Kỷ Nguyễn, bắt đầu cảm thấy bạn nhỏ là đang cố ý tìm cách chê cười hắn.
Hai người lẳng lặng đối diện giây lát, đôi mắt sáng ngời của Kỷ Nguyễn khẽ cong lên, má lúm đồng tiền cũng xuất hiện trên gương mặt.
Tâm tình Cố Tu Nghĩa xao động, quên luôn ý xấu của Kỷ Nguyễn, trong đầu chỉ còn hai má lúm đồng tiền kia.
Suốt ba ngày, hắn rốt cuộc lại thấy được lúm đồng tiền của Kỷ Nguyễn.
Kỷ Nguyễn trêu chọc Cố Tu Nghĩa một lát, lại bắt đầu thấy hơi mệt mỏi, hô hấp không xong.
Cậu hoàn toàn thả lỏng, tựa đầu lên vai Cố Tu Nghĩa, mềm ngọt như một chiếc bánh đường.
Cố Tu Nghĩa cảm thấy hơi thở của Kỷ Nguyễn yếu đi, ngữ khí lại rất nghiêm túc, còn có một chút oán giận không dễ phát hiện.
"Anh ôm tôi một cái."
===============================.

Bình Luận (0)
Comment