Bé Con Xé Nát Kịch Bản Nhân Vật Phản Diện

Chương 8

Khương Tiểu Mãn không chỉ đầu óc thông minh, mà tính tò mò của bé còn đặc biệt cực kỳ nhiều, gặp chuyện đều thích hỏi vì sao, học hỏi cũng rất nhanh.


Đứa nhỏ này giống mẹ mình, đều rất thông minh lanh lợi, đều là những đứa trẻ thông minh biết đọc sách.


Đường lão sư ở trấn dạy học cũng rất nhiều năm, biết rõ nhà nghèo thì khó có thể sinh ra quý tử, càng khó hơn là có một đứa trẻ giống như Khương Tiểu Mãn.


Trấn này có rất nhiều cha mẹ đều không cho con gái đến trường, năm nay nhập học bé gái chỉ có ít ỏi mấy đứa. Nhà bà Khương đã từng có qua một tấm gương tốt, đáng tiếc cuối cùng kết cục lại xuống dốc, Đường lão sư lo sợ Khương Tú Mai không cho bé con đi học nữa.


"Nữu Nữu năm nay đến tuổi nhập học, nhưng không có đến trường học báo danh. Khi tôi đi qua nhà con bé, cha mẹ nó nói rằng nó phải ở nhà chăm sóc em trai, không cho đi học, sợ chậm trễ công việc." Đường lão sư trên mặt tràn đầy biểu cảm tiếc nuối, ưu phiền day day trán, nói: "Sách vở vốn sinh ra để đọc, chẳng sợ có đủ kiến thức thì chữ có thể chạy đi. Tiểu Mãn giống mẹ mình, thông minh, học tập nhất định không tệ."


Khương Tú Mai trầm mặc một hồi, nghe Đường lão sư nhắc tới con gái của mình, hốc mắt có chút nóng lên.


Con gái bà, Khương Nguyệt, là cô gái xinh đẹp tuấn tú nhất mấy cái xóm làng gần đó, học vấn cũng rất lợi hại, là sinh viên đại học duy nhất ở trấn này, đặt ở trước kia, nó chính là nhân vật cực kỳ cực kỳ lợi hại. Hàng xóm láng giềng đều nói nhà bà sinh ra một Phượng Hoàng Kim, sau này chắc chắn hưởng tốt ngày tháng tuổi già.


Đáng tiếc mệnh Khương Nguyệt không tốt, còn chưa hưởng được cái gì gọi là phúc, tuổi còn trẻ đã lìa đời. Hiện tại chỉ có bà cùng Khương Tinh sống nương tựa lẫn nhau, nếu trong nhà không phải có thêm Tiểu Mãn, sợ là lại càng thêm xa cách lạnh nhạt.


Ngày xưa lúc đó so với hiện tại còn khó khăn hơn, mà Khương Tú Mai vẫn có thể cắn răng cùng con gái đến trường, chớ nói chi là hiện tại đã khá khẩm hơn nhiều. Nhà người ta đều là cùng con trai đọc sách, nhưng nhà bà không có quy tắc bắt buộc này.


Đường lão sư cũng từng dạy qua Khương Nguyệt, cô ấy có thể xem như là học sinh đắc ý của ông. Nay ông tự mình mang Khương Tiểu Mãn đi đến khuyên bảo, Khương Tú Mai tự nhiên không hề có ý định hay suy nghĩ nào muốn từ chối, dùng sức gật gật đầu: "Đường lão sư, ông yên tâm, về sau có rảnh, tôi đều sẽ cho Tiểu Mãn đến trường học, chỉ sợ lại gây thêm phiền toái cho lão sư thôi."


Tiểu Mãn bà nuôi lớn ba năm, đã sớm đau thành con ngươi (*).


(*) Mình edit thấy cụm này khá hay nên giữ nguyên, nghĩa đen là "thương như đôi mắt", nghĩa bóng là cực kỳ yêu thương, cực kỳ quan tâm. Mình thấy người Trung vốn coi trọng con mắt cực kỳ, do đó so sánh như vậy khá là phổ biến.


"Một chút cũng không phiền toái." Đường lão sư một lòng đặt ở trong bụng, cực kỳ nhiệt huyết.


Sau khi về, Khương Tú Mai bắt ở trong nhà mình một con gà mái, đem nước nóng làm nóng da, sai Khương Tinh đem gà ra nhổ lông cho sạch sẽ.


Khương Tinh chảy nước miếng, thiếu chút nữa văng ra, dùng lực xử lý sạch sẽ khoang bụng con gà mái, một bên nói với Khương Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn, cậu nói cho nhóc biết, bà ngoại nhóc nuôi gà là giỏi nhất, tối hôm nay chúng ta liền đem nó  nấu canh uống. Nếu không phải cậu bị thương nằm viện, nhóc còn chưa có cái để mà  ăn đâu."


Khương Tiểu Mãn cũng chẹp chẹp miệng, mong đợi gật đầu.


Trong nhà gà mái chính là bảo bối, bà ngoại nói phải giữ lại để đẻ trứng, cho nó thêm chất dinh dưỡng, không cho thịt.


Tuy rằng Khương Tiểu Mãn bị cái gà mái này đuổi theo chạy khắp sân nhiều lần, nhưng chạy nhiều lại bị mổ nhiều thành ra nhảy sinh tình cảm (???). Dù là vậy, nghĩ đến việc trong chốc lát sẽ có thịt ăn, bé liền cảm thấy cái tình cảm trên có thể tạm thời dẹp qua một bên.


Cậu và cháu, hai người hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm con gà mái càng ngày càng trắng, càng ngày càng sạch sẽ, thì trên đầu mỗi người tự dưng chịu một phát đánh.


Khương Tú Mai nói: "Nó cũng không phải là cho hai đứa ăn. Khương Tinh, tầm lát nữa con mang theo Tiểu Mãn đem đồ qua cho Đường lão sư."


Con gà này là cho Đường lão sư. Khương Tú Mai sợ ông ngại làm không nhận, cho nên đã xử lý hết, trực tiếp giết sạch sẽ, không cho cơ hội từ chối.


"Bây giờ cũng không phải ngày lễ ngày tết, cho Đường lão sư cái con gà này để làm gì?" Khương Tinh hoang mang.


Đường lão sư cùng gia đình họ có quan hệ tốt, Khương Tinh cũng biết ông. Ngày lễ ngày tết cũng có hay lui tới, đưa lễ là bình thường, nhưng bây giờ không phải, vì sao phải tặng?


"Không phải quà lễ. Đường lão sư nói, về sau có rảnh có thể cho Tiểu Mãn đi đến trường nghe giảng bài. Chúng ta còn chưa nhập học, cũng không có giao nộp học phí, không thể nhận không ân tình của Đường lão sư. Trước kia là do chị con không may mắn, không có được cơ hội tiếp tục đi trên con đường học vấn, nay hiện tại đến lượt Tiểu Mãn thì nên đem mọi việc xử lý tốt. Chuyện này nếu là ở trước kia, theo người nào học tập tức là phải bái sư dập đầu kính trà người đó. Bất quá bây giờ không thể giống như trước, chúng ta sống hiện đại một chút, không làm mấy cái trò phong kiến cổ hủ kia, mang con gà này qua biếu thầy làm thành ý."


Khương Tinh giờ mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện, không khỏi nhìn qua Khương Tiểu Mãn một chút, sau lại thở dài nói: "Con tại sao lại không có chỗ nào giống chị mình nhỉ?"


Lúc trước Đường lão sư cũng như vậy, đặc biệt cực kỳ quý mến Khương Nguyệt, giờ là đến Khương Tiểu Mãn.


Khương Tú Mai tức giận đến mức đá hắn một cái, "Đúng vậy, con như thế nào lại không ít nhiều giống chị mình một chút? Mẹ nhìn con cảm thấy rất giống cha mình."


"Không đúng, là phải giống mẹ cơ." Khương Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm.


"Muốn bị đánh!?" Khương Tú Mai bị chọc tức, hận không thể cầm lấy chổi đánh hắn mấy phát.


Khương Tiểu Mãn nghe hai người nói chuyện với nhau, chớp mắt, bỗng nhiên lòng có chút khó chịu.


Bé từ nhỏ đã không có mẹ, là bà ngoại cùng cậu nuôi lớn. Trước kia bé chưa từng hỏi vì sao, là vì vốn không có khái niệm về "mẹ", lại cảm thấy sống bà ngoại cũng rất tốt.


Bà ngoại tuy rằng hung dữ, nhưng rất thương bé, cơ bản rằng nếu không hư sẽ không bị đánh, ngược lại là cậu bị đánh được tương đối nhiều.


Mẹ có cũng được mà không có cũng được, bà ngoại có thể thay thế, cho nên Khương Tiểu Mãn cảm thấy việc không có cha mẹ cũng không phải một việc gì đó quan trọng hay đặc biệt đau khổ.


Sau này có hệ thống bổ não, Khương Tiểu Mãn lại suy nghĩ chuyện này ít hơn.


Hệ thống có thể ở cùng bé những thời điểm mà bà ngoại không thể chú ý, cùng bé như hình với bóng. Mặc kệ bé nói vấn đề gì, hệ thống đều có thể giải đáp, cũng có thể thỏa mãn đại bộ phận yêu cầu tò mò của bé. Khương Tiểu Mãn cảm thấy, cho dù có mẹ thì bất quá cũng giống giống hệ thống ca ca mà thôi.


Nhưng hôm nay, lúc nghe được cuộc nói chuyện của bà ngoại cùng cậu về việc nhắc tới mẹ, giọng điệu đầy tự hào cùng hoài niệm kia khiến Khương Tiểu Mãn ý thức được, mẹ bé hẳn là một người rất ưu tú, so với bé còn thông minh hơn.


Khương Tiểu Mãn đột nhiên cảm giác được, "mẹ" hẳn là một điều gì đó đặc biệt ấm áp, đặc biệt tốt đẹp


Bé cảm thấy có chút muốn "mẹ".


Hệ thống bỗng nhiên nói: "Kí chủ không cần đau buồn, cha mẹ ruột của ngươi còn ở trong nhà chờ."


Khương Tiểu Mãn không để ý nó, như cũ tinh thần mười phần sa sút.


Kỳ thật bé cảm thấy, mấy vị gọi là"cha mẹ" mà hệ thống luôn miệng nhắc không phải là cha mẹ tốt, không thì làm sao tới bây giờ còn chưa tới tìm bé?


Còn không bằng bà ngoại cùng cậu đâu, ít nhất thời điểm họ ăn cái gì, đều sẽ giữ lại nhường bé thứ ngon nhất.


"Chỉ cần kí chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, liền có thể sớm ngày cùng cha mẹ đoàn tụ." Hệ thống tiếp tục tích cực hướng dẫn bé từng bước.


Khương Tiểu Mãn "hừ" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Ngươi lần trước nói lại không phải như vậy."


"...?" Nó lần trước nói cái gì?


"Lần trước ngươi nói, chỉ cần ta làm nhiệm vụ thật tốt, sớm ngày hoàn thành việc phát triển toàn diện ( chính là tự mình hắc hóa tốt) thì có thể trở về tranh dành gia sản."


"..." Hệ thống quyết định ngậm miệng.


Khương Tiểu Mãn lau lau đôi mắt, nhẹ nhàng nức nở: "Ta mới không muốn cái gì gia sản, ta chỉ muốn cha mẹ."


Nghe Khương Tiểu Mãn khóc, Khương Tú Mai cùng Khương Tinh đều dừng lại, nhìn bé.


"Tiểu Mãn, con vì sao lại khóc?"


"Ô ô ô..." Khương Tiểu Mãn hai mắt đẫm lệ nức nở, "Con nói, con nói con cũng muốn baba với mama!"


Khương Tú Mai biến sắc, ngậm miệng không đề cập tới chuyện của Khương Nguyệt nữa, ôm lấy Khương Tiểu Mãn dỗ dành nhẹ nhàng.


Không dễ dàng mới đem đứa bé dỗ dành tốt, Khương Tú Mai xoa đầu bé nói: "Cùng cậu đi tới nhà Đường lão sư nha."


Khương Tiểu Mãn ngoan ngoãn gật gật đầu.


Đường lão sư ở trong ký túc xá trường, vợ ông là người phụ trách quản lý thực phẩm sinh hoạt hằng ngày, do đó ăn ở đều ở trường học. Lúc Khương Tinh mang theo Khương Tiểu Mãn tới đây, ông hiển nhiên ngạc nhiên, lại nhìn đến Khương Tinh đang xách một con gà đã xử lý tốt thì đại khái ông cũng biết là tới đây làm gì.


Bà Khương nhìn qua tuy rằng bưu hãn (1), nhưng lại là người trong sạch, biết đạo lí, tri ân báo đáp.


(1) bưu hãn: cường tráng, đô con, mạnh mẽ.


Bà có thể dạy ra một đứa trẻ như Khương Nguyệt thì cũng có thể dạy dỗ Khương Tiểu Mãn thành một đứa trẻ ngoan.


"Mời ngồi, để thầy cho Tiểu Mãn một chút đồ vật."


Khương Tinh vẫn đứng yên không nhúc nhích, hắn từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, cho dù là bị đánh thì vết thương đều sẽ lành, cũng sẽ quên đau, duy chỉ có vị Đường lão sư là hắn là sợ nhất .


Đường lão sư đã dạy qua tất cả trẻ nhỏ ở trấn này, đương nhiên cũng bao gồm Khương Tinh, nói đến đạo lý thì một bộ tiếp một bộ, có thể đem Khương Tinh nói tới khóc.


( Edit tới đây thấy Khương Tinh có một tuổi thơ thực bất hạnh :)) )


Một thoáng chốc, Đường lão sư cầm ra một cuốn sách bài tập mới tinh, đưa cho Khương Tiểu Mãn, cười nói: "Cầm lấy mà chơi, thầy tặng cho con món quà nhỏ."


Khương Tiểu Mãn chớp chớp mắt mấy cái, lại nhìn Khương Tinh một chút, không dám nhận lấy.


Bà ngoại có nói, bé không thể tùy tiện nhận đồ của Đường lão sư.


"Cái này gọi là lễ thượng vãng lai(2), là một loại lễ nghi." Đường lão sư nói: "Thầy nhận lấy quà của con, con cũng nên nhận lấy quà của thầy, như vậy tình cảm thầy trò mới có thể lâu dài."


( 2) Lễ thượng vãng lai : giống câu “có qua có lại mới vừa lòng nhau”


Khương Tinh nói: "Tiểu Mãn, nhanh cảm ơn Đường lão sư."


Khương Tiểu Mãn lúc này mới đưa hai tay tiếp nhận, nói cám ơn.


Khương Tinh là một tên to xác lớn tuổi, do đó khi trở lại về lớp học, hắn bị lão sư giáo huấn mấy câu, cảm giác khi xưa lại trở về. Khương Tinh câu nệ cực kỳ, sau khi nói cảm tạ một phen thì nhấc Khương Tiểu Mãn lên chạy thực nhanh.


Chạy đến nửa đường, mới buông Khương Tiểu Mãn xuống, che bụng của mình, nhờ Khương Tiểu Mãn đỡ hắn về nhà, "Chậm một chút, chậm một chút, bụng cậu bị thương."


Khương Tiểu Mãn sợ tới mức không dám thở mạnh, ngoan ngoãn đỡ hắn đi khập khà khập khiễng, từng bước một trở về nhà.


Thấy hai cậu cháu trở về, Khương Tú Mai mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi vào phòng.


May mắn là đã trở về, không thì bà còn tưởng rằng cái tên chày gỗ Khương Tinh kia muốn ở lại ăn cơm, đem cái con gà mái mới tặng người ta chén sạch.


Cơm tối ăn rất đơn giản, nhưng trong lòng Khương Tú Mai trong đặc biệt kiên định, phảng phất đang giải quyết chuyện gì rất quan trọng.


Sáng ngày thứ hai, Khương Tiểu Mãn liền không thể ở lại giường tiếp tục ngủ nướng, bà ngoại bé vui vẻ, nói cả hai sáng sớm phải đi tới trường.


Mơ mơ màng màng rời khỏi giường, Khương Tiểu Mãn ngồi ở trên ghế con, lấy lược đem ra chờ bà ngoại giúp bé buộc mấy chùm tóc. Xong bé bỗng vô tình vô ý sờ trúng phần đỉnh đầu bị một tay cậu cắt trọc, nước mắt nói rơi liền rơi.


Bé thở phì phì đứng lên, vọt vào trong phòng ngủ của Khương Tinh, đem hắn đánh thức: "Cậu đừng ngủ! Bà ngoại nói cậu so với con heo trông còn lười hơn, heo nếu so với cậu còn chăm chỉ chịu khó. Cậu mau dậy nuôi heo, đốn củi, quét rác, giặt quần áo!!!!!"


Khương Tinh mơ mơ màng màng vừa mở ra mắt liền nghe thấy mấy lời công kích, tức giận đến mức nhếch miệng cười, giận thì giận nhưng vẫn không thể mắng lại.


"Được rồi, nhóc chớ khóc, có phải do cái đống tóc kia phải không? Đừng tưởng cậu không biết nhóc giận cái gì. Còn tuổi nhỏ, làm đẹp để làm gì?" Khương Tinh khó khăn đứng dậy, lục tung tìm cái gì đó, chỉ chốc lát sau tìm ra một cái mũ hình lão hổ, "Nè, đây chính đồ mà cậu trân quý từ nhỏ, bảo đảm nhóc đeo cái này lên, sẽ không ai biết đầu bị trọc, còn có thể trở nên đặc biệt xinh đẹp, mọi người đều sẽ khen nhóc đẹp mắt dễ nhìn."


Mũ hình lão hổ là do Khương Tú Mai làm, trông qua rất khoẻ mạnh kháu khỉnh, đặc biệt đáng yêu.


Khương Tiểu Mãn méo miệng cái, do dự trong chốc lát, đội lên đầu, "Đẹp mắt không?"


"Cực kỳ xinh."


Khương Tiểu Mãn "hừ" một tiếng, miễn cưỡng tin, sau đó đem cái mũ này đội đi ra cửa để đến trường.


A không đúng, không phải chính thức đến trường, nhưng bà ngoại nói, từ hôm nay trở đi phải chăm chỉ học tập.


Là cảm thấy cần có chút nghi lễ, Khương Tú Mai còn từ trong vườn rau nhà mình đem ra một cây hành đưa Tiểu Mãn cầm, ngụ ý "Thông minh".


Kỳ thật là còn phải mang một củ lăng thực (**), nhưng trong chốc lát không thể tìm thấy, chỉ có thể tạm chấp nhận.


(**) Củ ấu, còn gọi là ấu trụi, ấu nước, kỵ thực, lăng thực (Trung Quốc), macre, krechap (Campuchia), gồm vài loài thực vật thuộc nhánh Trapa. Chúng là cây thủy sinh, bản địa ở miền ôn đới Âu-Á và Châu Phi, thường mọc ở vùng nước đọng không quá 5 m sâu. [ Nguồn wikipedia]


(**) Mình có tìm hiểu qua ý củ ấu (lăng thực) và nó mang theo nghĩa "phát triển", đặt trong nội dung chuyện cũng hiểu là "thông minh".


Khương Tiểu Mãn hít hít mũi nhỏ mấy cái, không thích mùi của cây hành, hỏi Khương Tú Mai: "Bà ngoại, đây là muốn con lấy cây hành làm bánh bao sao?"


"Cho con, con phải cầm, không cho ăn!"


"A, vâng."


-------oOo-------


[ Truyện được đăng tại Wattpad Linhlan9897: https://www.wattpad.com/home]



Vì sắp tới mình phải chuẩn bị cho một kì thi quan trọng, do đó hạn đăng của mình sẽ bị khững lại, 1~2 tuần một chap nha, còn tới bao lâu thì chắc qua hè luôn. Dù vậy mình nhất quyết không bỏ chuyện đâu, vậy nên các bạn cũng đừng bỏ mình!!! QAQ!!!

Bình Luận (0)
Comment