Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta

Chương 10 - Đánh Kim Thiếu!

Lâm Dương nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc toàn thân hàng hiệu, mặt mũi tràn đầy ngạo nghễ đi tới hướng bên này.

"Kim thiếu, ngài đã tới?"

Đội trưởng bảo an nhìn thấy người này, lập tức cúi người, thái độ mười phần cung kính.

"Kim thiếu, ngài đến tìm Kiều tổng a, tôi lập tức thông báo cho ngài!"Nhân viên lễ tân cũng cười theo, mặt mũi biểu lộ tràn đầy nịnh nọt.

Nam tử trước mắt này chính là đồng bạn hợp tác lớn nhất của tập đoàn Kiều Thị, đại thiếu Kim gia!

Người trong toàn tập đoàn đều biết, Kim thiếu đang theo đuổi Kiều tổng, nói không chừng về sau tập đoàn Kiều Thị sẽ phải đổi thành họ Kim đâu!

"Không cần, tự thân tôi sẽ đi lên cho An Na một kinh hỉ!"

Kim Dạ Vũ nói xong lườm Diệp Thần một chút, cau mày nói:"Tiểu Mỹ, người kia là ai?"

"Hắn nói mình là sư đệ Kiều tổng, còn nói muốn gặp Kiều tổng!"

"Em nhìn hắn không giống như là người tốt, đang chuẩn bị để Lưu đội trưởng đuổi hắn đi đâu!"Nhân viên lễ tân lấy lòng nói.

"Phí lời với loại rách nát này làm gì, lập tức đuổi hắn ra ngoài đi!"Kim Dạ Vũ nghiêm nghị khiển trách.

"Kim thiếu dạy phải, tôi sẽ đuổi hắn đi!"

Đội trưởng bảo an như gà con mổ thóc liên tục gật gật, hắn cũng muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt Kim Dạ Vũ, nói xong đưa tay định bóp cổ Diệp Thần, chuẩn bị dùng vũ lực xua đuổi!

"Muốn chết!"

Thanh âm băng lãnh của Diệp Thần vang lên, không đợi đội trưởng bảo an kịp phản ứng, như thiểm điện một cước đá vào phía trên bụng đối phương!

"Ngao!"

Đội trưởng bảo an vội vàng không kịp chuẩn bị hét thảm một tiếng, ngay sau đó thân thể như là như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, sau đó hung ác quẳng xuống đất, nửa ngày đều không đứng dậy được!

"......"

Đám người thấy thế trợn tròn mắt, không nghĩ tới Diệp Thần lại có sức lực lớn như thế!

"Các người còn ngốc nhìn xem làm gì, cùng tiến lên a!"Đội trưởng bảo an nằm dưới đất ngóc đầu lên rống to.

Mấy tên bảo an lúc này mới kịp phản ứng, nhao nhao móc ra gậy cao su đạp về phía Diệp Thần!

"Thứ không biết chết sống!"

"Hôm nay ta nhất định phải thay sư tỷ hảo hảo quản giáo các ngươi một chút!"

Diệp Thần nhếch miệng, nói xong thân hình lóe lên giống như hổ vào bầy dê, trong chớp mắt bảo an còn lại cũng nhao nhao ngã xuống đất không dậy nổi, từng tên đều thống khổ kêu thảm.

"Tiểu tử, ngươi rất phách lối a! Biết đây là địa phương nào sao?"

Kim Dạ Vũ lên cơn giận dữ, hắn đã sớm coi tập đoàn Kiều Thị như là của mình, lại há có thể tha thứ Diệp Thần ở đây nháo sự?

"Đây là tập đoàn của sư tỷ ta, ngươi là cái cọng lông gì?"Diệp Thần lạnh lùng nói.

"Một tên nhà quê cũng dám nói như vậy với ta, ngứa da đi!"

Kim Dạ Vũ nói xong cắn răng phất phất tay, một nam nhân trung niên đeo kính râm cách đó không xa nhanh chóng đi tới, bộ pháp hắn nhẹ nhàng, ánh mắt sắc bén, ngược lại thân trên tạo thành hình tam giác, xem xét chính là một người luyện võ.

"Kim thiếu!"

Nam nhân đi đến bên người Dạ Vũ, thái độ mười phần cung kính.

"Lão Hắc, hung hăng thu thập tiểu tử này cho ta, ta muốn đánh chết hắn!"Kim Dạ Vũ chỉ vào Diệp Thần, sắc mặt dữ tợn nói.

"Đã hiểu!"

Lão Hắc là cận vệ Kim Dạ Vũ tốn giá cao mời đến, nghe nói là đứng thứ hai trong giới Tán Đả Vương (võ đấm đá quăng quật) ở Ninh Châu!

"Tiểu tử, quỳ xuống xin lỗi Kim thiếu, ta chỉ phế ngươi một cái tay, nếu không hôm nay ngươi sẽ mất cả hai tay hai chân!"Lão Hắc lạnh lùng nhìn xem Diệp Thần.

"Ngớ ngẩn!"

Diệp Thần khịt mũi coi thường, thản nhiên nói:"Thừa dịp ta không có động thủ, tranh thủ thời gian mang theo chủ tử của ngươi biến khỏi trước mắt đi!"

"Ta để ngươi cuồng!"

Lão Hắc nghe xong thẹn quá hoá giận, quơ nắm đấm, mang theo tiếng gió đánh tới mặt Diệp Thần.

Kim Dạ Vũ thấy thế không khỏi cười lạnh, một quyền của lão Hắc có thể đánh chết một con trâu, coi như tiểu tử Diệp Thần này mạng lớn không chết, thì cũng phải đi bệnh viện nằm nửa năm tới một năm!

Nhưng một giây sau Kim Dạ Vũ liền không cười được, chỉ thấy Diệp Thần mười phần thoải mái mà tóm lấy nắm đấm lão Hắc.

"Chỉ bằng cái công phu mèo ba chân này của ngươi, còn không bằng Lý Nhị Ngưu đâu!"Diệp Thần mặt mũi tràn đầy ghét bỏ. (Lý Nhị Ngưu: Nhân vật trong phim TQ, cũng là nông dân)

"Cái gì mà Lý Nhị Ngưu? Ngươi, ngươi mau buông ta ra!"

Lão Hắc kinh hãi, tay Diệp Thần tựa như kìm sắt, tóm đến xương tay hắn cũng phải nát.

"Thả ngươi ra?"

Diệp Thần nhún vai, lập tức dùng chút sức, đám người lập tức nghe được từ bên trong miệng lão Hắc phát ra âm thanh kêu thê lương thảm thiết!

Chờ Diệp Thần buông tay sau, Kim Dạ Vũ mới phát hiện lão Hắc đã nằm sấp nằm như đống bột mì, xương tay của hắn đã bị Diệp Thần bóp nát!

"Nhà quê, ngươi ngươi dám động ta, biết ta là ai không?"

Kim Dạ Vũ vừa sợ vừa giận, không nghĩ tới người trước mắt này lại có sức chiến đấu mạnh như vậy, một chút liền phế đi lão Hắc.

Ba!

Trong đại sảnh truyền đến một tiếng vang thanh thúy, Diệp Thần một bàn tay rắn rắn chắc chắc quất vào trên mặt Kim Dạ Vũ.

"Miệng của ngươi quá thúi, một tát này là để ngươi ghi nhớ thật lâu! Về sau đừng mở miệng nhà quê ngậm miệng nhà quê, nông dân ăn cơm nhà ngươi sao, hay là mượn tiền không trả?"Diệp Thần chất vấn nhìn chăm chú Kim Dạ Vũ.

Bình Luận (0)
Comment