Bất Tuần

Chương 95

Trình Tiến Đông đứng ngoài tiệm ăn sáng gần trường học, một tay cầm bánh quẩy, tay kia bưng bát tào phớ, đang sì sụp đánh chén ngon lành.

“Trình Tiến Đông!”

Phía sau vang lên tiếng gọi to, hại Trình Tiến Đông giật bắn suýt nữa phun đồ ăn ra từ đường lỗ mũi.

Không đợi Trình Tiến Đông quay đầu về hướng phát ra âm thanh, một cánh tay từ phía sau đã quàng lấy cổ cu cậu.

“Oái ——” Trình Tiến Đông mới ré lên một tiếng, Trần Dã đang ôm cậu ta liền hôm chụt chụt hai phát lên ót cậu ta.

Trình Tiến Đông còn chưa kịp phản ứng, một tốp con gái bên cạnh đã thét lên.

“Làm gì đó?” Trình Tiến Đông nhìn Trần Dã, ngơ ngác xoa xoa đầu rồi sực vỡ lẽ, “Ê! Thành công rồi hả?”

Trần Dã vẫn còn ôm cậu ta, tiện tay cướp luôn cái bánh quẩy, vừa ăn vừa khen, “Anh em tốt.”

Cậu thực sự không nghĩ chiêu này của Trình Tiến Đông lại hiệu quả đến thế. Từ nhỏ đến lớn đầu óc Trình Tiến Đông chẳng mấy nhanh nhạy, xem ra là để dành dùng hết cho cậu.

Tuy sau đó bà không nói gì, nhưng có thể thấy bà vẫn mủi lòng, chỉ cần bà có thể tiếp nhận một chút thôi cũng tốt rồi. Cứ đi từ từ, rồi kết quả cũng sẽ tốt thôi.

Lục Tuần xin nghỉ một tuần, người trong lớp đều lờ mờ đoán được là có chuyện xảy ra. Nhưng hỏi qua hỏi lại một vòng mới phát hiện không ai thân quen với Lục Tuần cả.

Rõ ràng bình thường ở lớp Lục Tuần là một người rất đỗi hoà đồng, hoà đồng hơn so với…… ai đó. Ai đó là chỉ Trần Dã, Trần Dã thì có biết, tuy nhiên không ai dám hỏi cậu.

Từ lâu đã có lời đồn rằng cả hai nghỉ chơi rồi, người trong lớp cũng không dám nhắc đến tên Lục Tuần ở trước mặt Trần Dã. Mà lúc này, Trần Dã – cái người đã nghỉ chơi với Lục Tuần – thì đang gửi ảnh chụp bữa trưa của mình cho hắn.

“Ăn được chưa vậy?” Trình Tiến Đông giơ đũa nuốt nước miếng, “Sao bây giờ mày chụp ảnh mà còn phải căn góc nữa hả?”

“Được rồi, ăn thôi.” Trần Dã rốt cuộc cũng chụp vừa ý, thu lại điện thoại, gửi ảnh vừa chụp đi.

—— Hôm nay ăn cơm đùi gà.

Trình Tiến Đông len lén gắp cái đùi gà trong bát Trần Dã, tiện thể nhích sang dòm ngó, trên màn hình của Trần Dã là một hàng dài tin nhắn cậu gửi cho người kia.

—— Mấy cọng rau lèo tèo của cậu sao mà đủ no?

—— Ăn thêm chút thịt đi.

—— Trông ông ngoại tươi tỉnh hơn rồi nhỉ.

—— Làm xong bài tập tiếng Anh rồi.

—— Hình như bên chỗ cậu sắp mưa đó, mặc nhiều vào nha.

“Hai ta quen nhau lâu như vậy mà tao không biết là mày còn có một mặt…… lải nha lải nhải như thế đấy.” Trình Tiến Đông cực kỳ ghen tị, cái đùi gà trong miệng cũng nuốt không trôi nổi.

Trần Dã mặc kệ cậu ta, để điện thoại xuống, bắt đầu và cơm.

Cậu và Lục Tuần chênh lệch múi giờ, lúc Lục Tuần thức sẽ gửi từng tin nhắn tới, Trần Dã dậy rồi thì lại trả lời từng tin một. Hai người cách quá xa, xa tới mức cõi lòng Trần Dã trống vắng vô cùng.

Lục Tuần thỉnh thoảng sẽ quay video ông ngoại gửi cho cậu, ông cụ trong video gầy đi rất nhiều, đã hoàn toàn không nhận ra người khác nữa, ánh mắt nhìn về phía video cứ vô hồn trống rỗng. Cũng may là tình trạng hôn mê hiện đã ổn định, trong một ngày ông có thể tạm thời tỉnh táo sáu tiếng đồng hồ.


Ông ngoại ngày càng ổn định hơn, Lục Tuần cũng đến lúc chuẩn bị trở về.

“Đừng đến, nhỡ tối nay máy bay bị muộn thì cậu phải đợi ở sân bay đấy.” Lục Tuần vừa thu dọn đồ đạc vừa nói, “Tôi trực tiếp tới tìm cậu.”

“Cậu mặc kệ tôi.” Trần Dã không chịu nghe, “Tôi đến đón cậu.”

Hai người nhắn tin suốt một tuần nay, Trần Dã đã không chịu nổi nữa rồi.

Muốn gặp Lục Tuần, muốn ôm Lục Tuần, muốn ngửi mùi hương trên người Lục Tuần. Cực kỳ cực kỳ muốn.

Lục Tuần vừa sửa soạn hành lý xong thì Sầm Kinh đẩy cửa bước vào. Sắc mặt Sầm Kinh không tốt lắm, mấy ngày nay bà cũng mệt mỏi rã rời. Trạng thái của ông ngoại không tốt, hai hôm trước Lục Tuần còn sốt li bì. Một mình Sầm Kinh phải chăm sóc hai người, cả thể xác lẫn tinh thần đều lao lực quá độ, vừa lo lắng vừa sợ hãi.

“Mẹ sẽ chăm sóc ông ngoại chu toàn.” Sầm Kinh giúp hắn kéo khoá ba lô, “Con đừng lo lắng, không thể để lỡ dở việc học hành được.”

“Vâng, con biết ạ.” Lục Tuần nhìn mẹ, thấp giọng nhắc nhở, “Mẹ cũng phải nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Sầm Kinh khẽ gật đầu, bà chống giường ngồi xuống, cúi đầu nhìn sàn nhà đăm đăm một hồi rồi chợt nói, “Con còn nhớ chứ, lúc trước mẹ hỏi con rằng có phải con vẫn còn hận mẹ vì chuyện bà ngoại không.”

Lục Tuần không trả lời câu hỏi này, hắn xoay người đi rót nửa ly nước, đặt vào tay Sầm Kinh.

“Mẹ biết đáp án của con.” Sầm Kinh cầm ly nước, ngón tay run nhè nhẹ, “Bởi vì mẹ cũng đang hận chính mẹ, hận đến mức thậm chí không muốn đối mặt với…… ông ngoại của con.”

“Con nói đúng, khi đó chỉ vì để giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình cho nên mẹ mới…… đến gặp ông ấy.”

“Mẹ cứ ngỡ mẹ đã quên được bà ngoại con, mãi đến khi…… bà ấy dường như lại trở về, nấu canh cho mẹ, đan khăn quàng cổ cho mẹ.” Sầm Kinh nghẹn ngào che mặt, nói không nên lời, “Mẹ…… mới nhận ra rằng mình đã hối hận rồi.”

Mắt Lục Tuần đỏ hoe, hắn gượng gạo giơ tay lên, cuối cùng ôm lấy Sầm Kinh.

Sầm Kinh nắm tay hắn, tựa như đang vỗ về Lục Tuần vừa như đang an ủi chính mình, “Ông ngoại sẽ không sao đâu, hãy tin mẹ.”

Trước khi lên máy bay, Lục Tuần nhắn tin cho Trần Dã, cậu cũng canh thời gian đến sân bay trước giờ.

Sân bay này xây đã nhiều năm, song khu vực này nằm ở vị trí khá chếch, Trần Dã cũng chưa từng tới bao giờ, thành ra tốn không ít thời gian mới tìm được cửa ra của chuyến bay nước ngoài.

Ở cửa đã có không ít người đứng chờ, cậu toan lấy điện thoại ra xác nhận thời gian hạ cánh của Lục Tuần thì hành lang lại mở cửa bắt đầu cho khách đi ra, thế là những người đứng chờ bên cạnh lập tức chen lấn đổ xô lên phía trước.

Trần Dã đơ ra một giây rồi cũng đi theo lên phía trước, chen tới hàng ngoài cùng. Chờ cho khách ra hết một nửa cậu mới nhớ hiện tại không phải giờ máy bay của Lục Tuần hạ cánh. Cậu lại phải tốn sức chen ra ngoài, xem đi xem lại giờ bay mấy lần, sau khi xác nhận rõ ràng thì tìm một chỗ vừa mới trống để ngồi tạm.

Cậu đến sớm quá, còn hơn một tiếng nữa máy bay mới đáp xuống sân bay. Trần Dã xem điện thoại mười phút rồi lại đứng lên, cậu không ngồi yên được, chẳng thà đứng chờ.

Đứng thì ít ra có thể đi bộ một chút, đi từ trái sang phải, lại đi từ phải sang trái. Trần Dã cứ đi loanh quanh như vậy, mãi đến khi điện thoại trong tay rung lên, cậu cúi đầu nhìn, là tin nhắn nhắc nhở cậu chú ý máy bay đã hạ cánh.

Đợi thêm mười phút, hành khách trên máy bắt đầu di chuyển xuống. Trần Dã chỉ liếc mắt một cái liền thấy ngay Lục Tuần đang đi ra từ cầu thang máy bay trong suốt.

Lục Tuần quả thực gầy đi rất nhiều, hắn đội chiếc mũ đen, khoác ba lô qua một bên vai, cúi đầu đi về phía trước, mặt không có biểu cảm gì.

“Lục Tuần!” Trần Dã gọi.

Lục Tuần ngạc nhiên ngẩng lên, sau đó tăng nhanh tốc độ đi ra ngoài. Theo bước chân hắn, Trần Dã cũng vội vã chạy vọt về phía cửa ra.


Hai người gần như đâm sầm vào nhau, dùng hết sức lực ôm chặt lấy nhau, lắng nghe nhịp thở gần trong gang tấc và cảm nhận nhiệt độ cơ thể rất đỗi chân thực.

Trần Dã nói không nên lời, “Tôi…… Tôi……”

“Tôi cũng nhớ cậu.” Lục Tuần vuốt vuốt lưng cậu, “Lại khóc rồi.”

“Đâu có.” Trần Dã khàn giọng phản bác.

“Đừng mạnh miệng nữa.” Lục Tuần nở nụ cười nhẹ nhõm, “Muốn tôi dỗ cậu không?”

Cơ thể Trần Dã cứng đờ một thoáng, tiếp đó cậu cọ cọ mặt lên vai Lục Tuần rồi ngẩng đầu lên, bày vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, “Dỗ ai chứ? Biến đi.”

Nói rồi, cậu giành lấy ba lô hành lý trong tay hắn, tự xách lấy đi về phía trước.

Lục Tuần cười cười, đang định đi theo nhưng vừa bước được hai bước thì Trần Dã lại quay trở về, kéo lấy tay hắn, “Đi thôi.”

Lục Tuần cầm ngược lấy tay cậu, đi theo bước cậu. Lông mi Trần Dã còn ươn ướt, khóe mắt cũng đỏ hoe, chắc do vừa mới cọ lên vai áo hắn.

Trần Dã chú ý tới tầm mắt hắn, cậu ngượng ngùng quay mặt đi, thấp giọng cảnh cáo, “Đừng nhìn nữa, tôi éo có khóc đâu.”

“Tôi khóc.” Lục Tuần nói.

Trần Dã quay lại nhìn hắn.

“Cậu xem.” Lục Tuần chỉ vào mắt mình.

Khóe mắt hắn đúng là hơi đo đỏ.

“Dỗ tôi đi.” Hắn còn nói như thế đấy.

Trần Dã nhìn hắn rồi bật cười.

“Bắt đầu đi.” Lục Tuần thúc giục.

“Được rồi, tôi dỗ cậu…… Cậu…… Cậu……” Trần Dã ấp úng một hồi mà chẳng nghĩ được câu gì xuôi tai, cuối cùng chỉ bật ra một câu khô khan, “Cậu đừng khóc.”

Thế mà chiêu này lại hiệu quả với Lục Tuần, khiến cõi lòng hắn mềm nhũn.

“Cho nên khóc thì cứ khóc, có gì phải mất mặt đâu.” Lục Tuần xoa xoa khoe mắt còn đỏ của cậu.

“Tôi không khóc mà.” Trần Dã lập tức phản bác.

Lục Tuần quay đầu đi để cười.

Trần Dã nhân cơ hội này để quan sát hắn thật kỹ, cậu nhíu mày bảo, “Chắc chắn cậu không chịu ăn uống đàng hoàng.”

“Mỗi ngày tôi có ăn uống đàng hoàng hay không, cậu không biết sao?” Lục Tuần nhướn mày hỏi lại cậu.


Trần Dã đương nhiên biết, ngày nào hai người cũng gửi ảnh cho nhau, Lục Tuần uống một cốc nước thôi cũng chụp gửi cho cậu.

Song ảnh chụp chỉ là ảnh chụp, ngay cả video cũng chỉ là video, không hề giống người thật ở ngay trước mặt, nhìn thấy tận mắt. Chúng không có nhiệt độ, cũng không chân thật.

“Mấy món cậu ăn trông khó ăn muốn chết.” Trần Dã đau lòng nhìn chiếc cằm gầy nhọn của hắn, suy nghĩ một thoáng rồi đề nghị, “Từ nay cậu hãy ăn theo Đông Tử đi, nó ăn cái gì thì cậu ăn cái đó, dạo này nó lại béo thêm rồi đấy.”

“Ừm.” Lục Tuần nghiêm túc gật đầu, “Rõ thưa Dã ca.”

Trần Dã lạnh nhạt nhìn hắn, “Tốt nhất cậu nên luôn luôn gọi tôi như thế.”

“Rõ thưa Dã ca, chúng tôi về bằng cách nào đây?” Lục Tuần cười hỏi.

“Tàu điệm ngầm.” Trần Dã nghiêm mặt trả lời.

Lục Tuần lại bật cười, cười xong bèn giơ tay xoa xoa đầu Trần Dã, nhìn Trần Dã trừng mắt với mình, không hiểu sao lòng hắn thả lỏng hơn rất nhiều.

Ngồi tàu điện từ sân bay về nội thành mất hơn một tiếng, tiếp đó phải chuyển sang xe buýt, lúc cả hai về đến tiểu khu thì đã chạng vạng tối.

Đây là nhà mà Bành Dũng tìm cho Lục Tuần, nghe nói nhà này là do một người anh em của Bành Dũng vừa mới mua, hơn nữa còn nằm trong một tiểu khu mới, trông có vẻ tốt.

Trần Dã chưa tới đây xem qua bao giờ, Lục Tuần mở cửa, bật đèn trên tường phòng khách lên. Trần Dã quan sát căn nhà một lượt, nhà Bành Dũng tìm đúng là hết chỗ chê, toàn bộ đồ dùng đều mới tinh, điều kiện cũng rất tốt.

Nhưng không hiểu sao trong nhà lại có chút lạnh lẽo, có lẽ bởi vì ngoại trừ đồ đạc bản thân mang tới, Trần Dã không tìm được chút dấu vết nào của Lục Tuần trong căn nhà này. Nhìn căn phòng như vậy, cậu đâm ra hơi khó chịu.

“Cậu chờ một chút nhé.” Trần Dã đặt ba lô hành lý trong tay xuống.

“Hửm?” Lục Tuần vừa cởi áo khoác, quay lại nhìn cậu.

“Chờ vài ngày nữa, cậu hãy quay về đi.” Trần Dã nói.

“Quay về?” Lục Tuần sửng sốt, “Bà nội ——”

“Tôi không muốn cậu ở lại đây một mình.” Trần Dã ngắt lời hắn.

Vừa nghĩ tới hôm ấy Lục Tuần nói hắn sợ hãi, trong lòng cậu liền không dễ chịu, Trần Dã cau mày bảo, “Khi đó tôi không biết nghĩ như thế nào, tôi ——”

“Trần Dã à, không liên quan tới cậu.” Lục Tuần bước đến.

“Là vấn đề do tôi.” Trần Dã kiên quyết nói.

“Được rồi, chúng tôi không nói chuyện này nữa.” Lục Tuần nói.

Trần Dã vẫn cau mày bảo hắn, “Tôi ——”

Lục Tuần cúi đầu hôn lên môi cậu.

Lâu lắm rồi hai người chưa tiếp xúc thân mật như vậy, vừa ấm áp, vừa mềm mại.

Trần Dã nôn nóng giữ cổ Lục Tuần lại, đẩy hắn ra, đi về phía trước.

Ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ, rọi lên chiếc giường trong phòng ngủ, bao trùm lấy hơi thở rối loạn của hai người. Đến khi tiếng hô hấp nặng nề dừng lại, sắc trời ngoài ô cửa đã đen kịt.

Trần Dã vớ lấy chiếc quần ở mép giường, mặc vào rồi đứng dậy cầm chai nước khoáng đặt gần giường, ngửa đầu uống một hớp.

“Không đi tắm à?” Lục Tuần nhìn cậu mặc quần vào.

“Tôi không cần tắm, không dây lên người tôi mà.” Trần Dã đáp.

“Tôi đi tắm đây, tất cả của cậu ở trên người tôi rồi.” Lục Tuần đứng dậy nói.


Trần Dã đang uống nước mà ho sặc sụa, rồi cậu đỏ mặt bóp bẹp chai nước khoáng. Lục Tuần cười cười đi vào phòng tắm.

Trần Dã ngồi trên giường tu một hơi hết nước trong chai, hướng về phía phòng tắm kêu lên, “Tiểu Lục! Còn nước không?”

“Trong tủ lạnh vẫn còn.” Lục Tuần nói vọng ra từ trong phòng tắm.

Trần Dã đứng dậy, nhớ tới chiếc cửa sổ sát đất siêu to trong phòng khách, bèn mặc áo cộc tay vào, đi tới phòng khách mở tủ lạnh ra.

Trong tủ lạnh chẳng có gì, ngoại trừ nước để trong ngăn tủ ra thì cũng chỉ có rượu. Cậu nhíu mày nhìn tủ lạnh một hồi mới lấy lại tinh thần, cầm hai chai nước bên trong ra.

Đến khi Lục Tuần tắm rửa mặc đồ xong xuôi đi ra thì đã thấy Trần Dã đang ngẩn người nhìn hai chai nước.

“Tôi gọi cậu mà sao không trả lời?” Lục Tuần ngồi xuống bên cạnh Trần Dã, nhéo nhéo mặt cậu, “Đi ăn gì không?”

“Hay là cậu đánh tôi một trận đi.” Trần Dã đột nhiên nói.

Lục Tuần nhìn chằm chằm Trần Dã một hồi rồi lại nhìn hai chai nước còn nguyên trong tay cậu, biết cậu lại nghĩ luẩn quẩn rồi.

Nói thì nói không thông được, Lục Tuần bèn giơ tay búng một cái vào trán cậu, “Đánh xong rồi.”

“Không phải thế.” Trần Dã xoa xoa trán, “Chúng ta đấu boxing đi, tôi không đánh trả đâu.”

Lục Tuần không để ý tới cậu, lại búng trán cậu một phát nữa, “Thôi, vậy là đủ rồi.”

“Chẳng phải chúng ta đã nhất trí rồi sao?” Trần Dã nhăn mặt.

“Ai bảo cậu là nhất trí hả?” Lục Tuần tức cười.

“Thì nói trong điện thoại đó.” Trần Dã đặt chai nước xuống.

Câu này thực sự đâm vào trái tim Lục Tuần, cảm giác không phải đau, chỉ là có chút bủn rủn.

Nhìn ánh mắt kiên định của Trần Dã, hắn bất đắc dĩ thở dài, “Sao cậu lại nghĩ tôi đánh cậu thì có thể khiến tôi vui vẻ chứ?”

Trần Dã nhìn hắn, nhớ tới hồi kèm hắn tập boxing, mỗi lần đánh xong tâm trạng hắn đều khá vui vẻ.

“Cậu sẽ không vui sao?” Trần Dã thắc mắc.

Lại còn dám hỏi ngược lại nữa.

“Được rồi.” Lục Tuần gật đầu, lạnh mặt bảo cậu, “Cởi quần nhé?”

“Đánh luôn ở đây á?” Trần Dã hỏi xong rồi mới thấy sai sai, “Cởi quần? Cỡi quần làm chi?”

Lục Tuần chỉ im lặng nhìn cậu, Trần Dã cũng nhìn hắn, bỗng dưng hiểu ra gì đó, hai mắt từ từ trợn to. Cậu vừa nhích mông sang bên cạnh một chút, Lục Tuần liền kéo cánh tay cậu, bế thốc cậu rồi đặt lên vai, khiêng cậu tiến thẳng vào phòng ngủ.

“Không được! Tôi đã bao lớn rồi!” Trần Dã bị ném lên giường rồi mới nhận Lục Tuần thực sự muốn chơi tới bến, “Khoan đã!”

Lục Tuần không buồn chờ đợi, hắn đã cởi khoá quần rồi.

“Tôi không phải Dã ca của cậu nữa sao?” Trần Dã ghì chặt quần mình.

Lục Tuần dùng hành động cởi quần cậu một nửa để trả lời là đã không phải nữa rồi.

“Lục ca! Tuần ca!” Trần Dã còn muốn giãy dụa, “Anh Lục Tuần!!”

Anh Lục Tuần đè cả người cậu lên giường.

Bình Luận (0)
Comment