Bất Tuần

Chương 105

“A lô, bà ơi, bọn con tới nơi rồi.” Trần Dã gọi qua video camera trên điện thoại.

Trong video là cảnh tượng phòng khách ở nhà, đối diện phía ghế sô pha, bà đang ngồi trên sô pha nhặt rau. Nghe giọng Trần Dã, mới đầu bà nhìn ra ngoài cửa, không thấy một ai, sau đó mới sực nhận ra là đang nói chuyện qua camera.

“Nói gì thế?” Bà hô lên với camera.

“Con nói là bọn con tới nơi rồi!” Trần Dã nói lại một lần nữa với âm lượng lớn hơn, “Bọn con tới trường rồi!”

Trong video là cảnh bà nội tiến lại gần camera, “Nhanh thế cơ à, ăn cơm chưa?”

“Bà không cần tới gần thế đâu, bà đứng xa ra chút con vẫn nghe được.” Trần Dã nói.

“À! Được!” Bà hiển nhiên vẫn chưa quen dùng camera, bèn lùi ra sau mấy bước, “Bà hỏi mấy đứa ăn cơm chưa!”

Hai người hét tới hét lui qua điện thoại, giọng nói không nhỏ, khiến không ít người đi báo danh ở cổng trường đều ngó sang bên này.

Trần Dã hoàn toàn không chú ý giọng mình to cỡ nào, Lục Tuần thì có chú ý, nhưng đến lượt hắn chào hỏi bà, thấy bà nghe không rõ hắn lại cũng hét lên.

“Ầy, nói tốn sức quá.” Trò chuyện xong, Trần Dã tắt điện thoại đi, “Rủ bà tới thì bà không tới.”

“Bao giờ nghỉ thì đón bà tới chơi.” Lục Tuần nói, “Hôm nay đi theo chúng ta tới đây chạy đôn chạy đáo còn mệt hơn.

Trần Dã nhíu mày, lại mở điện thoại di động ra xem camera. Bà đang vừa nhặt rau vừa xem ti vi, không biết xem cái gì mà cười vui vẻ lắm.

Cũng đúng. Hôm nay phải báo danh, phải đi mua đồ, lại phải làm quen hoàn cảnh, chắc chắn là đi đi lại lại không ít.

“Đi thôi.“ Lục Tuần khoác vai cậu.

Trần Dã ngẩng đầu lên nhìn cổng trường, chiếc cổng lớn treo biểu ngữ đón tân sinh viên đẹp vô cùng. Cậu đã tốn biết bao công sức để vào được đây, may mà không uổng công.

Buổi báo danh đăng ký được tổ chức thống nhất ở sân vận động, khu vực rất rộng lớn, điểm đón tân sinh viên của mỗi khoa được bố trí khác nhau. Hai người không cùng khoa nên địa điểm báo danh cũng cách nhau, cả hai đành tách ra đi đến chỗ của mình.

Trần Dã đi theo hướng dẫn tìm được khoa toán học của mình, hoàn tất thủ tục xong xuôi sau đó đi ra khỏi hàng ngũ.

“Trần Dã!” Kèm theo tiếng gọi đó là một bàn tay nắm lấy bả vai cậu.

Trần Dã quay đầu lại, đó là một chàng trai gầy gò, lông mày đen bóng, đeo chiếc kính gọng đen, gương mặt hết sức quen mắt.

“Phùng Giới.” Trần Dã gọi.

“Làm tôi hết hồn, cậu im re một hồi, tôi còn tưởng cậu quên tôi rồi chứ.” Phùng Giới thở phào nhẹ nhõm, “Cậu được tuyển thẳng hả, tôi thấy cậu lọt vào danh sách thi cấp quốc gia.”

”Ừ.” Trần Dã liếc nhìn tờ đơn sinh viên cậu ta cầm, “Cậu cũng học khoa này à?”

“Tôi phải thi mới vào, không so được với cậu.” Phùng Giới cười hề hề, nhìn thoáng qua tờ đơn cậu cầm trên tay, “Hai đứa mình học chung khoa đấy! Hình như chung lớp luôn này! Đúng là cùng một lớp! Trời ơi, duyên phận gì thế này!”

Phùng Giới vẫn lắm mồm y như vậy, Trần Dã không còn hồi hộp như trước nữa, gặp người quen khiến cậu thả lỏng hơn nhiều.

“Phùng Giới! Anh đâu rồi?” Một giọng nữ vọng đến.

“Ở đây!” Phùng Giới vẫy vẫy tay về phía phát ra giọng nói kia.

Một lát sau, một cô gái đi ra từ trong đám đông, tuổi rõ ràng nhỏ hơn bọn họ một chút. Vóc người cô không cao, tóc nhuộm thành màu xanh lơ xinh đẹp.

“Đây là em gái tôi, Phùng Khởi, tôi từng kể với cậu rồi đấy.” Phùng Giới giới thiệu, “Con bé học khoa khoa học máy tính ở trường bên cạnh, năm nay lên năm ba rồi.”

Trần Dã nhớ rõ, lúc đó Phùng Giới dùng hẳn ba mươi phút để giới thiệu cô em gái thiên tài của mình.

“Chào em, anh là Trần Dã.” Trần Dã gật đầu với cô gái.

“Phải gọi là đàn chị chứ.” Phùng Giới nhắc.

Trần Dã nhìn em gái còn chưa cao đến bả vai mình: “……”

“Gọi Phùng Khởi là được rồi.” Phùng Khởi nở nụ cười, cô đánh giá Trần Dã, “Em có nghe anh trai kể về anh rồi, nhưng anh ấy không nói là anh…… đẹp trai thế này, dù sao mấy tên thi Olympic đều ngố lắm.”

“Ồ.” Trần Dã đáp.

Nghe câu trả lời của cậu, Phùng Khởi bật cười, lấy điện thoại ra, “Chúng ta add Wechat đi.”

“Ờm……” Phùng Giới hắng giọng, vừa giả bộ ngắm quang cảnh phía sau vừa tiến tới ghé sát vào tai Trần Dã, cảnh cáo bằng giọng bé lí nhí, “Chớ có add, nó là hacker đấy.”

Trần Dã có vẻ không nghe thấy, vẫn giơ điện thoại ra.

Add Wechat xong, Phùng Khởi quay sang lườm Phùng Giới một cái rồi rủ Trần Dã, “Đợi anh làm xong thủ tục thì ta cùng đi ăn một bữa cơm nhé?”

“Được thôi.” Trần Dã thoải mái nhận lời.

“Nè, người yêu cậu có thi vào trường mình không?” Phùng Giới nhớ lại hồi ôn thi, đêm nào tên này cũng phải gọi điện thoại với người yêu, còn lén cậu ta chui vào nhà vệ sinh để buôn chuyện.


“Có, cậu ấy học khoa y.” Trần Dã xem điện thoại, Lục Tuần nhắn tin báo rằng đã xong việc rồi.

“Ồ, thiên thần áo trắng à.” Phùng Giới đã tò mò về người yêu cậu từ trước, “Rủ người yêu anh đi ăn cùng luôn đi.”

Trần Dã đang nhắn tin phản hồi thì dừng tay lại, cậu suy nghĩ một chút sau đó bảo, “Người yêu anh là con trai.”

“Em biết mà.” Phùng Giới đáp.

Trần Dã ngạc nhiên, cậu không ngờ tới việc này.

“Vẻ mặt cậu là sao thế kia, nấu cháo điện thoại suốt mấy ngày liền, tất nhiên tôi cũng nghe được giọng chứ.”

“Tôi đâu có kỳ thị đồng tính, thời đại nào rồi?”

“Có bạn trai đã là gì, tôi còn yêu đương trên giấy đây.”

Trong lúc Phùng Giới mải mê lải nhải, Trần Dã đã nhắn xong với Lục Tuần, hẹn gặp nhau ở cổng bên này.

Lát sau, Lục Tuần từ phía bên trái đi tới. Trần Dã trông thấy hắn, bèn vẫy vẫy tay với hắn rồi bảo Phùng Giới, “Đi thôi.”

“Người yêu cậu vẫn chưa tới mà?” Phùng Giới thắc mắc.

“Tới rồi đó.” Trần Dã nói.

“Ở đâu cơ?” Phùng Giới hoang mang.

Lục Tuần bước đến, “Chào mọi người.”

Phùng Giới liếc nhìn Lục Tuần, Lục Tuần nở nụ cười với cậu ta.

“Cậu cao bao nhiêu?” Phùng Giới bình tĩnh quay sang hỏi Trần Dã.

“1m84, thi xong tôi chưa đo lại.” Trần Dã không biết cậu ta hỏi cái này làm gì.

“Vậy cậu bảo tôi tên con trai còn cao hơn cậu này là người yêu của cậu hả?”

“Ý cậu là sao?” Trần Dã không hiểu mô tê gì.

“Tôi biết người yêu cậu là con trai, nhưng cậu ta rất quấn người, còn cậu lại cục súc.” Phùng Giới thực sự khó lòng tiếp thu nổi, “Bạn trai cậu đáng lẽ phải là một.….. một cậu trai đáng yêu chứ?”

“Cậu ấy không đáng yêu sao?” Trần Dã nghiêng đầu nhìn Lục Tuần.

Lục Tuần nhướn mày.

“……Cậu ta có liên quan gì đến chữ đáng yêu hả?” Phùng Giới hỏi ngược lại.

Song Phùng Khởi ở bên cạnh lại vuốt cằm bình phẩm, “Bọn họ xứng đôi thật đấy.”

“Xứng chỗ nào!” Phùng Giới phát điên.

Trần Dã mặc kệ cậu ta, nóng lòng muốn đi ăn, “Tôi đói quá, mau đi thôi.”

Dùng bữa xong, cả nhóm đi xem ký túc xá. Có vẻ cậu và Phùng Giới có duyên với nhau thật, cả hai ở chung một ký túc xá luôn.

Trong ký túc xá có bốn người, chỉ có mỗi Trần Dã không đeo kính, hai người kia và cả Phùng Giới đều đeo đít chai gọng đen dày cộp, mặc áo sơ mi kẻ caro. Trần Dã nhớ được tên, nhưng không phân biệt được ai với ai.

Tình hình bên phía Đông Đông và Lục Tuần tốt hơn cậu một chút, Trần Dã có quan sát qua video rồi, không khó phân biệt như bên cậu.

Sau khi làm quen trường học rồi thì cũng đến lúc tân sinh viên bắt đầu huấn luyện quân sự. Hai người không cùng khoa, ngay cả huấn luyện quân sự cũng không được học cùng nhau. Tuy cùng chung một trường mà tần suất gọi điện nhiều như yêu xa vậy.

Học quân sự trong trường cũng không vất vả lắm, không có nhiều hạng mục thường quy như huấn luyện ngoài trời hay tập đứng nghiêm này kia, nhà trường thích các hoạt động thực tiễn hơn.

Cả hai trở về nhà vào cuối tuần đầu tiên sau khi kết thúc kỳ huấn luyện quân sự.

Kỳ thực hai ngày không đủ cho lắm, quá nửa thời gian là phải đi đường, ngặt nỗi Trần Dã nhớ bà quá rồi. Cho dù xem camera qua di động hàng ngày nhưng cậu vẫn không yên lòng cho nổi.

Có vẻ bà nội xem camera như video call nên sáng hôm nào cũng đứng trước camera đánh thức cậu dậy. Có một lần bất cẩn kéo dài thời gian lưu video camera, Trần Dã mới phát hiện ra điều này. Lúc đó đang là nửa đêm mà Trần Dã suýt nữa òa khóc, song cậu đã cố nhịn lại.

Hôm sau lúc ăn sáng, Lục Tuần nhận ra cậu ngủ không ngon. Tính Trần Dã vô tư vô lo, chẳng có chuyện gì đáng để cậu quan tâm, ngoại trừ bà nội. Lục Tuần biết cậu nhớ bà nên đã ôm cậu suốt một lúc lâu.

Bà ngoài miệng nói là muốn bọn họ được nghỉ thì về nhà, nhưng khi thấy bọn họ về sớm như vậy, bà cũng bất ngờ và vui vẻ lắm.

“Ăn nắng đen hết da rồi.” Bà xoa mặt Trần Dã.

“Vậy ạ?” Trần Dã cũng sờ sờ mặt mình, cậu chẳng hề chú ý việc này.

“Tiểu Lục không bị đen.” Bà lại xoa mặt Lục Tuần.

“Con có bôi kem chống nắng ạ.” Lục Tuần nói.


“Sao con không bôi?” Bà quay đầu hỏi Trần Dã.

Lục Tuần có đưa cho cậu hai hộp kem, dặn là trời nắng gắt rất dễ bỏng nắng, tuy nhiên cậu quên khuấy mất.

“Con lười bôi lắm.” Cậu không thèm để ý, “Đen thì kệ đen thôi.”

“Đen thêm nữa là khó coi lắm đấy.” Bà rất để ý thẩm mỹ.

Ngày đầu tiên trở về, hai người ngủ ở chỗ bà, ngày thứ hai thì sang phòng Lục Tuần ngủ. Nhà của Lục Tuần không bỏ thuê, ban đầu cũng định bỏ, nhưng sau đó lại chuyển cho Sầm Kinh thuê lại, thi thoảng Sầm Sinh sẽ sang đây ở và ăn cùng bà nội một bữa cơm.

Lục Tuần tắm táp đơn giản, đang tắm giữa chừng thì Trần Dã – cái người đã tắm xong từ trước, bỗng dưng chui vào.

“Sao thế?” Lục Tuần tắt nước.

“Chờ hết nổi.” Trần Dã ưỡn hông, đụng chạm cơ thể Lục Tuần, “Nhanh lên.”

Lục Tuần cười cười mơn trớn lưng Trần Dã, cậu ôm lấy cổ hắn, ngửa lên hôn hắn.

Ở trường không tiện, cả hai gặp nhau cũng không dám quấn nhau nhiều, sợ hôn hít rồi lại bùng lửa không tém lại được. Đối với hai đứa con trai vừa vào đời chưa lâu, hai tuần huấn luyện quân sự quả đúng là tra tấn.

Hai người làm từ phòng tắm đến phòng ngủ, tiếng thở dốc chưa từng dừng một giây nào, lúc xong việc thì tóc cũng khô rồi.

Cả hai lại đi tắm, kỳ lưng cho nhau một hồi thế là lại bùng lửa trong phòng tắm. Lúc xong hiệp tiếp theo thì đã là một tiếng sau, Lục Tuần cầm máy sấy giúp Trần Dã sấy khô mái tóc vừa gội.

“Em đen đi à?” Trần Dã ngắm mình trong gương, nhớ lại hai hôm nay bà cứ thấy cậu là lại bảo cậu đen.

“Vẫn ổn mà.” Lục Tuần cũng nhìn thoáng qua gương.

“Đúng thế, em cũng thấy vẫn ổn chán, mà đen một tí cũng đẹp lắm đó chứ.” Trần Dã cân nhắc, “Hay là em phơi nắng thêm chút nữa nhỉ?”

“……Đừng phơi.” Lục Tuần ngăn cậu.

Hắn lo Trần Dã sẽ phơi nắng thành than đen thật mất.

“Khô rồi.” Lục Tuần xoa xoa tóc cậu, “Lên giường nằm đi.”

“Chi vậy?” Trần Dã hỏi.

“Bôi thuốc. ” Lục Tuần nói.

“Tự dưng bôi thuốc làm gì?” Trần Dã thắc mắc.

“Làm hai lần liền, ngày mai sẽ sưng mất.” Lục Tuần nói.

Hắn nói vậy khiến Trần Dã nhớ lại một trải nghiệm không mấy vui vẻ trước đây, cậu lập tức leo lên giường nằm sấp xuống.

Chiếc điện thoại đặt bên gối vang lên, là điện thoại của Lục Tuần. Trần Dã cầm lên xem, có người nhắn tin tới.

“Có người nhắn tin muốn xin anh tài liệu gì đó nè.” Trần Dã nói.

“Ai thế?” Lục Tuần cầm tuýp thuốc đi tới.

Trần Dã xem tên ghi chú, “Đào Tri Dư.”

Lục Tuần nhíu mày.

“Có trả lời không?” Trần Dã hỏi hắn.

“Kệ đi.” Lục Tuần bảo.

Khi cả hai quay về trường cũng là lúc chính thức vào học.

Chương trình học của ngành Trần Dã rất nặng, bài tập môn chuyên ngành và môn tự chọn cộng lại chẳng thua kém gì cấp ba. Hơn nữa môn chuyên ngành có độ khó rất cao, nội dung giảng trên lớp trong một tiếng cần ôn lại sau giờ học ít nhất hai tiếng thì mới hiểu được.

Trần Dã chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình phải ngồi hàng giờ trong thư viện. Độ khó chương trình học của Lục Tuần chỉ cao hơn chứ không hề thấp hơn của cậu, còn phải làm rất nhiều bài tập và thực nghiệm, địa điểm gặp mặt quen thuộc nhất của hai người ngoại trừ thư viện thì chính là căn tin.

Vào cuối tuần cách mỗi hai tuần lễ, cả hai sẽ trở về nhà. Bà nội cũng không muốn hai người về thường xuyên như thế, tuy nhiên nếu không phải do chương trình học quá căng thì Trần Dã còn có thể về mỗi tuần một lần.

Cứ như vậy suôt nửa học kỳ, Trần Dã chưa một lần tham gia hoạt động của lớp, thậm chí chẳng biết hết bạn bè cùng lớp. Ở ký túc xá chạm mặt người quen, người ta gọi cậu mà cậu chỉ thấy người ta quen mắt chứ ngay cả tên cũng không nhớ ra.

“Nè, ngày mai có một buổi toạ đàm đấy, đi không?” Phùng Giới dùng cùi chỏ huých huých Trần Dã.

Trần Dã ngó vị giảng viên đằng trước, bắt đầu cất sách giáo khoa, “Đi làm gì?”

“Đàn anh cách chúng ta mấy khóa tới hội trường để mở tọa đàm về thuật toán chiều sâu của thị giác máy tính.”


“Không đi.” Trần Dã chẳng có hứng thú.

“Đi đi.” Phùng Khởi đến học ké chậm rãi gập laptop lại, “Nghe toạ đàm có thể kiếm tiền đấy.”

“Kiếm tiền á?” Trần Dã quay sang.

“Diễn giả chính đang phát triển một trí năng thực tế ảo, cần phân tích số liệu quy mô lớn.” Phùng Khởi giải thích sơ qua.

“OK.” Trần Dã nói.

“Anh không hỏi là anh có làm được hay không à?” Phùng Khởi bật cười.

“Nếu anh không làm được thì em sẽ không tìm anh.” Trần Dã xách ba lô lên.

“Chắc chắn anh làm được, anh trai em cũng làm rồi mà.” Phùng Khởi nghiêng đầu cười, “Anh thông minh hơn anh trai em, anh ấy còn làm được thì tất nhiên anh không có vấn đề gì.”

“Này……” Phùng Giới len lén kéo tay áo Trần Dã, thì thầm cảnh cáo, “Đừng đi, cái công ty nát của nó là công ty đen đấy, tôi làm từ hồi nghỉ hè đến giờ mà có được đồng nào đâu!”

Phùng Khởi bỏ laptop vào cặp, “Ừ, tiền của anh ấy em cầm rồi mà.”

Hầu như tuần nào ở trường cũng có đủ loại tọa đàm và hoạt động. Trần Dã hiếm khi tham dự, ngoại trừ vài hoạt động mang nặng tính chuyên ngành một tí thì cậu vẫn đi nghe, còn những cái khác thì cậu không có thời gian và cũng không có hứng thú.

Ở lối vào hội trường nhỏ có dựng mấy tấm áp phích tuyên truyền, trên đó ghi chủ đề tọa đàm hôm nay và tên diễn giả chính. Trần Dã dừng chân đọc lướt qua, diễn giả chính tên là Hứa Lãng.

Đông đảo người tới nghe tọa đàm, ngồi gần kín cả hội trường, quá nửa trong số đó là con gái. Chờ đến khi Hứa Lãng cầm micro xuất hiện, Trần Dã liền hiểu ngay, người này có ngoại hình khá ưa nhìn.

Hứa Lãng được giảng viên mời tới đây để chia sẻ về thành quả nghiên cứu vừa đạt giải gần đây của mình, Trần Dã vừa nghe đoạn đầu liền biết người này không chỉ có gương mặt đẹp mà đầu óc cũng có sạn nữa.

“Người hướng dẫn luận án tiến sĩ cho anh ấy là thuộc khoa các anh, chính là giáo sư Tống dạy môn chuyên ngành cho các anh đấy.” Phùng Khởi ghé lại nói thầm.

Giáo sư Tống là thầy dạy họ môn đại số tuyến tính, một nửa sách chuyên ngành đều do vị này biên soạn, Trần Dã rất thích lớp của thầy.

Điện thoại vang lên một tiếng, là Lục Tuần gửi tin nhắn báo hắn đã tan học, hỏi cậu lát nữa ăn gì. Trần Dã hẹn địa điểm với hắn xong, vừa rảnh rỗi tán gẫu mấy câu thì trên sân khấu cũng đã diễn thuyết xong.

“Đi nào!” Phùng Khởi đứng dậy, kéo Trần Dã và Phùng Giới đi lên phía trước, chặn người đàn ông đang xuống sân khấu kia ở ngay đầu cầu thang.

“Tiểu Khởi.” Hứa Lãng ngạc nhiên khi thấy Phùng Khởi, “Sao em lại tới đây?”

“Tới kiếm người cho anh đấy.” Phùng Khởi nói, “Cứ cách mấy hôm em lại sang trường anh, ngoài mặt là đi học ké nhưng thực chất là đi kiếm người cho anh, thấy em giỏi chưa?”

Hứa Lãng nghe xong thì mỉm cười nhìn về phía Trần Dã đang đứng bên cạnh Phùng Khởi.

Phùng Khởi lập tức giới thiệu, “Đây là bạn học của anh trai em, Trần Dã, cu li do em kéo tới.”

Phùng Khởi nói huỵch toẹt thế chứng tỏ đã thu xếp đâu vào đấy rồi. Hứa Lãng hào phóng đưa tay ra, “Chào em.”

“Chào anh. ” Trần Dã bắt tay anh ta.

“Nhiệt tình chút đi, đây là đàn em khóa dưới của anh đấy, hơn nữa cũng thi Olympic được tuyển thẳng vào trường”. Phùng Khởi nói.

“Thật sao?” Sắc mặt Hứa Lãng trở nên nghiêm túc hơn, “Xin chính thức giới thiệu, anh là Hứa Lãng, mới tốt nghiệp hai năm, hiện đang tự phát triển một phần mềm trí năng, công ty vừa thành lập thôi, hoan nghênh em tới chơi.”

“Chơi cái gì mà chơi, em hỏi anh là có được không?” Phùng Khởi hỏi thẳng.

“Được chứ, đàn em nhà mình thì có gì mà không được.” Hứa Lãng nở nụ cười, cũng giới thiệu hết sức rõ ràng, “Nếu em có hứng thú với lĩnh vực của anh thì cứ tới thử sức, bọn anh không yêu cầu thời gian cố định, buổi chiều tan học xong thì đến là được, sau 1-2 tuần là có thể quen việc rồi, vốn dĩ công việc này cũng thuộc chuyên ngành của chúng ta mà.”

Tuy nhiên Trần Dã lại hơi do dự, cậu chưa kịp trả lời thì Hứa Lãng đã nhận được một cuộc gọi, anh hẹn lần sau gặp lại sau đó vội vàng rời đi.

Phùng Khởi nhìn thấu sự chần chừ của Trần Dã, cô không khuyên nhủ gì nhiều mà chỉ bảo, “Anh cứ suy nghĩ thêm một chút nhé.”

Trần Dã gật đầu, “Ừ, ngày mai anh sẽ phản hồi lại em.”

“Ngành khoa học máy tính của bọn em và ngành toán học của bọn anh thực ra có nhiều điểm tương đồng lắm, có vài thứ nếu học trước thì sẽ lợi cho anh đấy, tới công ty bọn em, em sẽ dạy miễn phí cho.” Trước khi đi, Phùng Khởi nháy mắt với cậu.

Phùng Giới núp bên cạnh lắc đầu quầy quậy, cố gắng hét lên bằng khẩu hình: “Đừng đi…… Đừng đi……”

Phùng Khởi quay đầu đập cậu ta một cái rồi dẫn cậu ta đi.

Trần Dã quả thực chưa quyết định được có đi hay không, ban đầu cậu tưởng Phùng Khởi chỉ giới thiệu việc làm thêm linh tinh, có thể làm trong trường, giờ xem ra công việc này rất chính quy.

Nhìn Hứa Lãng là biết người này không chơi trò khởi nghiệp vớ vẩn mà là thực sự có lý tưởng và suy nghĩ của riêng mình, để làm thứ như vậy thì chắc chắn cần có thời gian. Mà nguyên nhân cậu do dự cũng rất đơn giản, chính là vì thời gian.

Hiện tại mỗi ngày câu và Lục Tuần gặp nhau đã rất ít rồi, công việc này yêu cầu cậu đến làm hàng ngày sau khi tan học, thế này thì cả hai chỉ có nước gọi điện cho nhau mỗi ngày thôi.

Lục Tuần thấy Trần Dã ngồi trên ghế tựa ven đường, không biết cậu đang suy nghĩ gì, hắn ngồi xuống bên cạnh rồi mà cậu vẫn không buồn quay sang nhìn.

“Em đang suy nghĩ gì thế?” Lục Tuần nghiêng đầu hỏi.

“Anh đến lúc nào vậy?” Trần Dã ngạc nhiên nhìn hắn.

“Vừa đến thôi.” Lục Tuần đáp.

“Sao không nhắn tin cho em?” Trần Dã lấy điện thoại ra xem, điện thoại thông báo có một cuộc gọi nhỡ, là do Lục Tuần gọi đến, chắc lúc ấy cậu đang mải mê suy nghĩ nên không nghe thấy.

Trần Dã thở dài, cậu vốn muốn chia sẻ với Lục Tuần, có điều bây giờ chính bản thân cậu còn chưa nghĩ thông suốt.

“Phùng Khởi tìm cho em một công việc.” Cuối cùng cậu vẫn thẳng thắn, “Ban đầu em cứ nghĩ sẽ rất đơn giản, cơ mà…… có vẻ sẽ tốn thời gian lắm.”

Lục Tuần nghe xong thì lập tức hiểu được nỗi lo lắng của cậu, hắn liền nở nụ cười. Cười là vì hắn thực sự không ngờ rằng, Trần Dã là người xưa nay luôn chậm tiêu ở phương diện này, thế mà khi đối mặt với công việc thì suy nghĩ đầu tiên của cậu lại là không thể có nhiều thời gian gặp hắn.

“Muốn làm thì cứ làm thôi.” Lục Tuần nói.

Trần Dã khác với phần đông sinh viên còn đang xin tiền gia đình, cậu có một phần trách nhiệm mà chính cậu đặt lên lưng mình. Lục Tuần thấu hiểu cậu và cũng ủng hộ cậu.


“Em muốn làm.” Trần Dã thành thật nói.

“Vậy hãy làm đi.” Lục Tuần động viên cậu, “Lúc nào cũng có thể tranh thủ thời gian gặp nhau được mà.”

Trần Dã im lặng một hồi, cúi đầu không nói chuyện.

“Anh quyết tâm sẽ giành học bổng.” Lục Tuần bỗng dưng nói.

“Hở?” Trần Dã quay lại nhìn hắn.

“Sang năm chúng ta dùng tiền này để thuê nhà nhé.” Lục Tuần bảo.

Trần Dã trố mắt ngạc nhiên.

Lục Tuần nhéo nhéo mặt cậu, “Nhé?”

“Thật không?” Trần Dã đứng lên, tiếp đó lại nuốt nước bọt.

“Nghĩ gì thế?” Lục Tuần buồn cười nhìn cậu.

“Em đói bụng ấy mà.” Trần Dã đáp.

“Vậy đi ăn thôi.” Lục Tuần cũng không vạch trần cậu.

Cả hai đều vừa tan học, đi đến căn tin gần đó, vừa lấy cơm rồi ngồi vào chỗ xong, Trần Dã lại cảm thấy không đủ nên liền vòng về.

“Lục Tuần?” Một giọng nam khá quen cất lên.

Lục Tuần nhíu mày, quay đầu lại nhìn.

“Tớ ăn cùng được không?” Đào Tri Dư bưng một suất cơm đến, ánh mắt mừng rỡ thấy rõ.

“Không được.” Lục Tuần từ chối.

“Cậu nói cậu có bạn trai rồi nên mới huỷ kết bạn với tớ, tớ cũng đã không tiếp cận cậu nữa.” Đào Tri Dư tỏ ra bất đắc dĩ, “Nhưng nửa học kỳ vừa qua tớ đã quan sát rồi, ngoại trừ cậu bạn vừa đi lấy cơm kia thì cậu không hề thân thiết với bạn nam nào cả. Cậu đừng bảo tớ rằng cậu ta chính là bạn trai cậu nhé?”

“Chính là cậu ấy đấy.” Lục Tuần nói.

Đào Tri Dư phì cười, “Cậu đổi lý do khác đi, vừa nhìn là biết cậu ta là trai thẳng rồi.”

“Cậu ——”

“Cậu là ai?” Trần Dã đã trở về sau khi lấy cơm xong.

“À, tớ là bạn học của Lục Tuần.” Đào Tri Dư nở nụ cười với cậu, “Tớ tên Đào Tri Dư, có thể ăn chung được chứ?”

“Ồ.” Trần Dã không có phản ứng gì, bưng cơm ngồi xuống, “Ăn thôi.”

Đào Tri Dư thấy tình huống quả đúng như mình suy đoán, liền ngồi xuống bên cạnh Lục Tuần ngay tắp lự.

Ánh mắt Lục Tuần trở nên lạnh lùng, hắn cảnh cáo, “Tôi không muốn nói lời khó nghe đâu, cậu đi đi.”

“Đừng như vậy mà, tớ thích cậu thật lòng mà.” Đào Tri Dư nhíu mày, “Kể cả làm bạn bè cũng không được sao, cậu ——

“Thích ai cơ?” Trần Dã rốt cuộc cũng ngờ ngợ hiểu được tình huống.

Đào Tri Dư quay sang nhìn Lục Tuần rồi lại nhìn Trần Dã, “Cậu là bạn của cậu ấy hả?”

“Dù tôi là cái gì của cậu ấy thì cậu cũng không thích được đâu.” Giọng điệu Trần Dã đã có vẻ khó chịu.

Đào Tri Dư cũng không ngốc, song cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gặng hỏi tiếp, “Cậu…… là bạn trai của cậu ấy thật à?”

“Hỏi thừa, không phải tôi thì chẳng lẽ là cậu?” Trần Dã đã mất sạch kiên nhẫn.

Trông Trần Dã quả thực không dễ chọc, Đào Tri Dư nói xin lỗi rồi thức thời bưng cơm chuồn gấp, để lại Trần Dã và Lục Tuần ngồi nhìn nhau.

Lục Tuần bỗng đâm ra chột dạ, “Anh…… Cậu ta là……”

Bụng Trần Dã tự dưng kêu ọt ọt, cậu đói bụng nãy giờ rồi, “Chờ ông đây ăn xong rồi nói.”

Trần Dã cúi đầu bắt đầu ăn, khay thức ăn này hơn phân nửa là thịt, vừa nãy cậu đã ngửi thấy mùi thịt này rất thơm rồi, bèn ăn thử một miếng.

Vãi.

Thịt này……

Trần Dã bưng khay lên, cúi đầu gắp tiếp vài miếng.

Lục Tuần hắng giọng, chuẩn bị tinh thần giải thích. Bạn cùng lớp, đã huỷ kết bạn rồi, sẽ không nói chuyện nữa.

Lục Tuần: “Anh ——”

“Vãi!” Trần Dã ngẩng đầu lên khỏi khay cơm, vui vẻ reo lên, “Thịt này ngon thật đấy! Đây là thịt gì vậy?”

Lục Tuần nhớ lại tấm bảng treo dưới quầy thức ăn, “Hình như là thịt lừa.”

“Ngon hết sẩy!” Trần Dã tấm tắc khen.

“……Em ăn nhiều vào.” Lục Tuần dò hỏi, “Em không giận chứ?”

“Giận á? Em giận cái gì?” Trần Dã khó hiểu, cậu quay đầu thấy nhiều người tụ tập ở chỗ bán thịt, liền đứng dậy bưng khay chạy biến, “Má nó, giành thịt lừa của ông đây hả!”

Bình Luận (0)
Comment