Bất Tử Bất Diệt

Chương 1 - Hồi Thiên Đình

Thiên Môn toát ra khí tức thần thánh  trôi nổi nơi cửu trọng thiên, dưới chân mây trắng bồng bềnh. từng tia nắng lớn như những chiếc cột được hoàng kim xuyên mây chiếu rọi càng tăng thêm vẻ rực rỡ.

Một còn ngựa sắt chậm rãi cước bộ tiến tới nơi linh thiêng này, dường như linh trí của nó biết sự tồn tại của Thiên Môn là bất khả xâm phạm, nó không thể khinh nhờn với tồn tại cùng thiên địa.

Lúc này thiên muôn đang được canh giữ bởi một toán Thiên Binh, Thiên Tướng, mũ giáp chỉnh tề mang thần thái nghiêm nghị.

Thấy có người cưỡi ngựa sắt đến trước thiên môn, mà chưa xuống ngựa xuất trình giấy thông hành như thường lệ, từng luồng thần thức liền kéo tới tra xét, nét mặt ai đấy đều nghi hoặc bởi không nhìn ra thực hư.

Nhưng đoán biết người có thể đến được đây cũng là tiên nhân, nên không một ai dám làm ra hành động lỗ mãng.

Một thiên tướng liền tiến lên chắp tay hành lễ :

- Vị đại nhân này, xin mời xuống ngựa xuất trình giấy thiên hành.

Nam tử thấy vậy liền gật đầu, hắn bước xuống ngựa nhìn Thiên Binh cười khổ nói:

- Xin lỗi vị Thiên Binh này ! Do một số lý do mà hiện tại ta không mang theo giấy thiên hành. Hiện ai phụ trách Thiên Môn ? có thể thông báo cho ta gặp chút được không ?

Thiên Binh hơi chần chừ nhưng thấy người trước mặt dáng mạo đường hoàng, ăn nói lễ độ khách sáo như vậy  hẳn không phải người xấu.

Hắn liền ôm quyền đáp:

- Phụ trách Thiên Môn là Thiên Lôi Thần, đại nhân xin chờ chút để tiểu nhân đi thông báo một tiếng.

Nói rồi tên Thiên Binh quay lại bàn giao việc canh gác cho đồng bạn, hắn vội vàng chạy vào trong thiên môn.

Nếu đây là một nơi bình thường có lẽ hắn cố gặng hỏi, khi không hợp quy củ thì đá ra ngoài là xong. Nhưng đây là Thiên Môn ở cửu trọng thiên, không phải là nơi thường nhân có thể lại vãng còn yêu ma quỷ quái nào dám tới xâm phạm một cách đường hoàng như vậy.

Thêm nữa lý do khiến hắn không dám chần chừ nửa khắc, là bởi người tu đạo cảnh giới càng cao thì càng phản phác quy chân, có những người nhìn như phàm nhân nhưng thân phận lại có thể khiến thiên địa rừng chuyển.

Đơn cử như mấy vị thượng tiên tối cường, có người thích trêu chọc kẻ khác, lại có người hoà ái thân thiện.  đôi khi họ trà trộn xuống phàm giới hình dáng khác người thường đâu có mấy, Chử Thánh hay Sơn Thánh cũng hay dùng hình tượng cổ lão như vậy đấy.

Nam tử nhìn theo thiên binh rời đi mà chờ đợi, ngựa sắt hơi lắc thân mình liền cuộn tròn lại thành một viên bi sắt nhỏ, biến thành một dòng hắc thủy tiến vào trong người chủ nhân.

Hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt đánh giá Thiên Môn quan trọng trước mặt, những hình ảnh từ thời viễn cổ hiển hiện trở về trong ký ức hắn. Nơi đây đánh dấu không ít sự tình lớn nhỏ của Thiên Đình, là cửa khẩu quan trọng phân định giữa phàm và tiên. Được Thiên Lôi Thần người có chiến lực cực mạnh ở Thiên Đình trấn giữ.

Nghĩ đến Thiên Lôi người trưởng quản thiên phạt, cũng là người bạn cũ lâu năm của mình, Nam tử bất giác mỉm cười vì đó là một người thú vị.

Hành cung mây trắng bồng bềnh, cảnh vật yên tĩnh, dường như rừng chuyển một cách dị thường bởi tiếng bước chân nặng trĩu.

Một người mang giáp sắt màu đỏ đen, thân hình cao lớn vạm vỡ, râu hùm, hàm én. Đôi lông mày đen sậm như hai con sâu róm bò trên mắt lớn, tay cầm một chiếc rìu cỡ lớn mà tưởng chừng nhẹ như một que tăm.

Hắn vung rìu vào những lá cây trên một mộc cảnh lớn, vừa lầm bầm oán giận:

- Xung Thiên, tên chết bầm, ta chém ngươi hừ hừ hừ.. từ lúc ngươi hạ phàm làm tên Bắc Đẩu bám đuôi ta suốt, hừ hừ ta chém ngươi ...

Đang trút giận vu vơ hắn thấy tên Thiên Binh chạy lại gần.

Hắn dậm chân quát lớn khiến cả đoạn hành lang cũng phải rung rinh:

- To gan ! Dám bỏ vị trí..

Thiên Binh đang chạy giật thót mình quỳ xụp xuống run rẩy thưa:

- Tiểu binh không dám, tiểu binh có chuyện bẩm báo đại nhân.

- Có chuyện gì ???

Áp chế nỗi sợ hãi trước vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống mình, thiên binh nhanh chóng, kể chuyện của nam tử cưỡi ngựa sắt ngoài cửa thiên môn.rồi xin chỉ thị của Thiên lôi:

- Đại nhân, chuyện này nên xử lý ra sao ??

- Hừ để ta xem người đến là ai ??

Thiên Lôi ngẫm nghĩ rồi kêu Thiên Binh dẫn đường hắn tò mò vì có người muốn vào thiên đình mà không có giấy phép.

Hắn phải xem thế nào, nếu ko quen biết không ai bảo lãnh thì hắn phải dần cho tên kia một trận rồi lột quần áo ném xuống trần cho bõ tức chuyện Bắc Đẩu ẻo lả từ khi Thánh Gióng hạ phàm không có ai đùa cứ tìm hắn ưỡn ẹo, đến giờ giờ cái dọng ai ái cố tỏ ra thực nữ cứ lởn vởn trong đầu hắn lúc ngủ cũng như đi nhà cầu.

Vừa đi vừa nghĩ, đã đến thiên môn lúc nào không hay tên Thiên Binh gọi giật hắn lại chỉ về phía người lạ, Hắn nhìn theo người trước mặt một thân áo vải mỏng lay động, hai tay chắp sau lưng từ tốn chờ đợi.

Ánh mắt người đó nhìn hắn mỉm cười, Nhìn đôi mắt đó mặt hắn đỏ bừng, bao nhiêu khó chịu lâu nay như được dịp bùng phát, bàn tay lớn bắn ra những lôi điện vang những tiếng rèn rẹt, một chiếc rìu lớn xuất hiện trong tay.

Thiên Lôi hét lớn:

- Tên chết bầm, dám cả gan tới đây làm loạn.

Nói rồi cầm rìu chạy thẳng về phía trước những bước chân của hắn trầm trọng nhưng cực kỳ nhanh nhẹn, đến còn chỉ cách vài thước hắn co người bật nhảy lên không chung, hai tay nắm rìu giơ cao, cả cây rìu lớn được bao quanh bởi những tia sét nhỏ chạy loằng ngoằng vang lên những tiếng xẹt xẹt nho nhỏ. Hắn bổ thật mạnh vào phía đầu người thanh niên trước mặt này.

Nam tử đứng đợi gã Thiên Binh đi gọi Thiên Lôi một lúc lâu, thì thấy hắn đi ra, theo sau hắn là một vị tướng quân thân hình cao lớn. Nhìn vị tướng quân ấy, nam tử bất giác mỉm cười đang tính gọi tên thì thấy Thiên lôi mặt đỏ bừng cầm rìu bổ về phía mình.

Nam tử chẳng kịp hỏi han, liền triệu hoán một thanh côn tre xanh, khẽ vận hoả diễm bao trùm lên cả hai tay và cây côn của mình giơ lên đỡ kịp thời.

Lửa và sét chạm vào nhau làm sáng cả thiên môn, sau lần va chạm đầu tiên hai người đồng thời bị đẩy lùi về sau. Thân thể ổn định sau cùng lực, cả hai nhìn nhau thầm đánh giá đối phương.

Nam tử nổi giận quát:

- Lôi gàn, ngươi muốn ăn đòn rồi hả ??

Thiên Lôi hất hàm múa máy cây rìu trong tay nói:

- Tên chết bầm ! Chiến rồi nói sau, hôm nay bản thần muốn chiến một trận thống khoái .

Dứt lời hai người xông vào nhau tả xung hữu đột, rìu bổ xuống gậy xung lên loạn một đoàn. Thiên Binh đứng gác mặt ngẩn ngơ, vội chạy tứ tán ra xung quanh tránh ăn đòn lạc.

Kẻ ở xa thì cảm thán đúng là thần tiên đánh nhau ruồi muỗi chết, người thì nhìn với ánh mắt ngưỡng vọng, miệng xuýt xoa không hổ là chiến cuồng của thiên đình.

Nhưng ai nấy cũng tự hỏi: người lạ mặt kia là ai mà có thể đánh ngang tay với Thiên Lôi Thần, nhìn kĩ lại có phần nhỉnh hơn như vậy.

Đánh nhau chán chê hai người mới tách ra, mắt nhìn nhau rồi giang tay ôm nhau cười lớn.

Nhìn những thiên binh mặt nghệt ra chạy loạn trốn tránh đạn lạc.

Thiên Lôi chỉ tay quát:

- Chạy khỉ mẹ các ngươi, còn không mau mau lại đây bái kiến Xung Thiên thần Vương.

Xung Thiên? Chẳng phải tứ bất tử Xung Thiên Thần Vương sao ??? nghe vậy đám Thiên Binh đang thất thần liền xếp hàng ngay ngắn quỳ rạp một chân xuống, ánh mắt loé sáng nhìn với sự nồng nhiệt, lần đầu tiên từ khi phi thăng đến nay họ được diện kiến vị tứ bất tử trong huyền thoại này.

- Tham kiến Thần Vương.

Thiên Binh đồng thanh hô lớn, thanh âm vang vọng khắp thiên môn.

Xung Thiên nhìn qua một lượt nhóm người này, gật đầu vỗ vai Thiên Lôi nói:

- không tồi, ngươi huấn luyện không tồi, tất cả đứng dậy cả đi.

- Còn vừa rồi, sao ngươi ra tay ác liệt như vậy ?? Muốn lấy mạng già của ta thật sao ?

Thiên Lôi lắc đầu chán nản nhìn sang bạn mình nói:

- Còn chuyện gì nữa ?? từ khi ngươi hạ phàm, Bắc Đẩu Tinh Quân theo dày vò ta suốt. Ta số khổ, nhiều khi mong mình già đi để cáo lão về quê, nhưng... Ôi chao, ta chẳng thể già.

Xung Thiên nhìn tên gàn giở này bằng ánh mắt đồng cảm, liền nói với giọng trầm ngâm:

- Làm Nam Thần thật khổ tâm a.

Hai người vừa đi vừa hàn huyên, Xung Thiên hỏi những chuyện thiên đình thời gian qua, rồi kể lại sự tình lần hạ phàm này.

Thiên Lôi nghe chuyện có chút cảm khái, hắn cũng hạ phàm đôi lần nhưng chưa từng trở thành một đứa trẻ, hơn nữa đến tận ba tuổi không nói không cười, thử nghĩ xem từ một Thần Nhân trở thành một đứa trẻ ngây ngốc thật không dễ.

Vừa bước vào thiên môn thì hai người nghe thấy tiếng người cưỡi mây  tiến lại, khí thức phát ra mạnh mẽ khiến không gian xung quanh rung động.

Người đứng trên mây thân cao dong dỏng, mặc một bộ y phục màu hồng phớt pha thêm đôi chút xanh lam, tà áo bay trong trong gió phất phơ như trong viễn cảnh tiên nữ hạ phàm.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt, thì lại là một một khuôn mặt góc cạnh của nam nhân.

Ác mộng trần gian ở đâu xa ? Ngay đây thôi !

Hai người đứng trời chồng, mãi đến khi người ấy hạ xuống trước mặt một lúc lâu, họ mới mặt tỉnh bơ ôm quyền vấn an:

- Bái kiến Tinh Quân.

- Tinh Quân mạnh giỏi, đã lâu ngày không gặp, người dường như càng trở nên xuất trần.

Thì ra người mới đến này là Bắc Đẩu Tinh quân, một trong bộ đôi nắm trong tay sổ sách sinh tử Nam Tào - Bắc đẩu. Người đàn ông ngày càng trở nên nữ tính.

Bắc Đẩu tay kết niên hoa chỉ, đưa lên che miệng hơi chút e thẹn:

- Bản Quân tưởng ai cả gan gây náo động thiên môn, thì ra là Song Thiên đây mà ! Thần Vương vẫn một phong thái như xưa, sẵn đây hai vị cùng ta đi thẩm trà hoa cúc thế nào ?

Hai người nhìn nhau đùn đẩy, một lúc sau Xung Thiên chắp tay nói:

- Xung Thiên vừa trở về thiên đình nên phải lên điện trình diện với Đại đế. Mong Tinh Quân thứ lỗi, đành hẹn ngài khi khác vậy. Thiên Lôi hình như ngươi đang rảnh ?? Ngươi tiếp Tinh Quân giúp ta nhé.

Bắc Đẩu đưa tay làm thế mời:

- Ân, chính sự quan trọng như vậy, ta cũng không tiện giữ Thần Vương Lại nữa, hẹn ngài dịp khác vậy.

- Gặp lại Tinh Quân sau..

Nói rồi Xung Thiên cưỡi mây chạy một mạch, để mặc Thiên Lôi nhìn theo dẫm chân tức tối. Hắn đành ngự không đi theo phía sau Bắc Đẩu, thân hình to lớn của hắn lúc này như có rúm lại như chim sợ cành cong.

Bình Luận (0)
Comment