Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 246

Như Trần Vân Thanh mà có mặt tại nơi đây, nghe được lời nói này của Mang Hiếu Vinh, chắc chắn là sẽ hãi hùng khiếp vía.

Chỉ dựa vào một ít dấu vết để lại, Mang gia đám người điều tra dường như đã hoàn toàn trúng hết, chỉ còn kém một điểm không nhìn thấy tận mắt mà thôi. Thật sự quá đáng sợ.

Tuy cổ đại thế giới nơi này không có khoa học công nghệ tiên tiến chuyên dùng cho điều tra phá án, nhưng cũng không thể nào xem thường được trí tuệ của những người cổ xưa được.

Lần này như không phải sử dụng Dung Thiên Quyết đem thi thể của Hàn Lịch cũng như Mang Đại Hùng hủy đi, nói không chắc với những dấu vết để lại, bây giờ Trần Vân Thanh đã bị lộ rồi.

"Như vậy là vẫn không điều tra được gì?"

Mang Ngấn Sơn thần sắc hiện tại thật sự là không thể nào kém hơn được nữa.

Mang Hiếu Vinh này nói một hồi, cũng diễn giãi một hồi, nhưng thứ quan trọng nhất là hung thủ giết con của hắn là ai, tên này lại không có biết.

Nhìn ra được, ngay cả phương hướng y cũng không có, thật sự là vô dụng thấy rõ mà.

Không biết mình có nên đổi cái vị trí tổng quản của tên này không nữa, thứ hắn cần là một người có thể trợ giúp cho hắn trong công việc, cũng không phải là người ăn no chờ chết a.

"Gia chủ! Tôi có một chút manh mối, như Hàn Lịch cùng tên hung thủ kia cùng đến, như vậy bọn họ rất lớn khả năng là đi cùng nhau, chúng ta chỉ cần cho người điều tra xem, có ai trên đường thấy hai người bọn họ hay không, liền họa ra dung nhan, có thể biết được hung thủ!"

Đến lúc thể hiện trí tuệ, Mang Hiếu Vinh chưa bao giờ làm cho Mang Ngấn Sơn thất vọng cả, đây chính là phương pháp mà hắn vừa nghĩ ra, theo hắn đi theo phương hướng này, có rất lớn khả năng, bọn họ liền có thể tìm ra được hung thủ, trả thù cho Mang Đại Hùng.

"Được! Ta cho anh nữa tháng thời gian, liền là tìm ra tên hung thủ kia cho ta, nếu như không, cái chức tổng quản của anh cũng không cần làm nữa!" Mang Ngấn Sơn phất tay lên nói.

Nữa tháng là dựa vào tình nghĩa trước đây của hai người bọn họ, thời gian kia là hắn đã dành ra nhiều cho Mang Hiếu Vinh, như y không biết tận dụng, liền cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình mà thôi.

...

Sáng sớm hôm sau! Chấn Nam Đại Sơn! Giác Báo Sơn!

"Xoẹt...Keng...Phập ...Phập..Rầm rầm..!".

"Phụ thân! Bây giờ chúng ta phải đi nơi nào đây?"


Nhìn đến ba tên Yêu Sĩ thất trọng sát thủ của Mang gia chết dưới kiếm của phụ thân mình Mang Huyền Phong sau, Mang Tiên Phượng không khỏi sầu lo lên tiếng.

Rời khỏi Trần Phủ một đêm chạy đến Chấn Nam Đại Sơn nơi này lánh nạn, tưởng là có thể tạm thời an thân, nhưng không nghĩ đến, người của hai đại gia tộc Trần, Mang không chịu bỏ qua cho mấy phụ tử bọn họ.

Cũng không ngờ bọn họ lại đuổi đến nhanh như thế, đây đã là tốp người thứ ba rồi, cứ tiếp tục như thế này, sợ là không bao lâu nữa, cả ba phụ tử bọn họ đều phải chết tại nơi này mất thôi.

"Phải đó phụ thân! Ngài mau nghĩ cách gì đi, như thế này con thật sự không chống nỗi!" Ngay cả bên cạnh Trần Anh Kiệt thần sắc cũng không khá hơn là bao.

Hắn thần sắc tiều tụy, y phục thì rách nát, còn đâu là đệ tử nội Viện của Trần gia năm nào.

Tất cả tai nạn đến với lại Trần Anh Kiệt hắn quá nhanh, mới hôm qua thôi hắn còn mời được Trần Tố Nga ra bên ngoài Nam Hồ dạo chơi một buổi, đến khi trở lại Trần Phủ không hiểu thế nào liền bị phụ thân của mình bắt đi.

Nói là ở lại Trần Phủ quá nguy hiểm, qua lời kể của Trần Tiên Phượng hắn mới biết, hóa ra cha mình là nội gián do Mang gia phải đến, Trần Tiên Phượng, không tỷ tỷ của hắn Mang Tiên Phượng cũng là như thế, hắn thật chất không mang họ Trần, mà là họ Mang.

Sự thật này đối với hắn rất là khó tiếp thu, nhưng thôi, ý trời đã như thế, hắn cũng không thể nào làm gì khác, hắn không có quyền lựa chọn thân sinh phụ mẫu của mình, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.

Giờ đã hắn chỉ hy vọng, có thể tìm được một nơi an thân cái đã, không có phải trải qua tháng ngày bị truy sát khốn đốn như vậy, dù là nơi nào cũng được.

"Chúng ta hiện tại chỉ có một con đường có thể đi, đó là đến Đại Cao Phong Sơn!" Mang Huyền Phong thu lại trường kiếm, nhìn về một phương hung, sạ đó quay lại đối với hai đứa con của mình nói.

"Ực! Đại Cao Phong Sơn?"

Mang Tiên Phượng cùng Mang Anh Kiệt nghe Mang Huyền Phong nói ra địa danh kia, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt nhìn nhau, cả hai trong đầu đều xuất hiện một câu không hiểu.

Đại Cao Phong Sơn kia, như ai cũng biết, đó là hang ổ của Chấn Nam Đạo, băng cướp tàn ác khét tiếng có số tại Mân Việt Quận, lúc trước còn là thế gia đệ tử, hai người là căm ghét bọn chúng vô cùng, ra tay đem người của Chấn Nam Đạo Phỉ giết cũng không ít, thù oán cùng nhiều.

Bây giờ vị phụ thân này của bọn họ lại muốn gia đình mình đi đến Đại Cao Phong Sơn, đây không phải nói muốn đi nạp mạng hay là sao.

"Haiz..! Hai con không có hiểu! Khi xưa chúng ta cùng Chấn Nam Đạo là thù, nhưng hiện tại, nơi đó là nơi duy nhất có thể cứu chúng ta!" Mang Huyền Phong thở dài một cái, lên tiếng trả lời.

Nếu có thể, hắn cũng không muốn đi vào Chấn Nam Đạo tìm nơi nương tựa, nhưng tình cảnh hiện tại của hắn là không có con đường khác để đi.


Trần gia bên kia hắn đã bị trục xuất, còn vì Hắc Yên Vụ một chuyện, sẽ là hận hắn thấu xương, giờ đây vì sợ hắn liên lụy, nơi nơi muốn dồn hắn vào con đường chết.

Hai nhóm sát thủ mà hắn diệt đêm qua, chính là do Trần gia phái đến.

Còn Mang gia thì khỏi cần phải nói, hắn đem tâm huyết của Mang Ngấn Sơn cũng như cả Mang gia phá diệt trong nháy mắt, với tính cách của Mang Ngấn Sơn, ông ta tuyệt nhiên không có bỏ qua cho hắn. Không chừng Mang gia là người truy sát hắn mãnh liệt nhất, cũng là người muốn hắn chết nhất.

Tô gia bên kia cũng không thể tin tưởng, đừng quên hắn là vì cứu con gái của mình mới để lộ thân phận, Tô gia kia là mầm mống nguyên nhân.

Tô Phụng Thiên hiểu lầm con gái của hắn, giờ đây cũng đang trên đường đến Chấn Nam Đại Sơn này truy sát hắn.

Chấn Nam Thành thiên hạ thế lực, không một cổ thế lực nào muốn Mang Huyền Phong hắn sống cả, Chấn Nam Đạo chính là sinh lộ duy nhất của bọn họ.

"Phụ thân! Nhưng Chấn Nam Đạo có chịu thu nhận chúng ta hay không?" Mang Tiên Phượng hơi có chút ngập ngừng hỏi.

Nàng cũng hiểu với tình cảnh hiện tại, Chấn Nam Đạo chính là cổ thế lực duy nhất có thể bảo hộ ba phụ tử bọn họ bình an, cũng là nơi duy nhất có thể đi.

Nhưng với thù oán khi trước, liệu bọn họ có gạt qua một bên để thu nhận cha con bọn họ hay không, đây là điều nàng hết sức băn khoăn.

"Yên tâm đi! Bọn họ sẽ thu nhận chúng ta mà thôi!" Mang Huyền Phong nhìn về mấy cổ thi thể vừa mới bị hắn diệt đây, tự tin lên tiếng nói.

Trên đời này không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Lấy hắn một cái Yêu Sĩ cửu trọng cảnh giới, sau này có thể giúp đỡ Chấn Nam Đạo làm được rất là nhiều việc, một chút ân oán nhỏ trước đây, sẽ không có người nào để ý đến.

Điểm mạnh nhất của hắn hiện tại là địch nhân không chết không thôi của ba đại gia tộc đứng đầu Chấn Nam Thành, đây là thứ mà những người lãnh đạo của Chấn Nam Đạo cần nhất, bọn chúng sẽ không bao giờ từ chối hắn gia nhập đâu.

Điểm không được duy nhất là từ nay về sau, hắn là một tên Đạo Phỉ, bị người đời phỉ nhổ, chết cũng không thể hồi lại gia môn, nhưng không có sao, chỉ cần nhi tử cùng nữ nhi của hắn an toàn, những cái khác với hắn không mấy quan trọng.

...

Chấn Nam Thành!


Trần Phủ! Nội Viện!

Bên trong số hai trăm lẻ ba biệt viện.

"Thiếu gia..! Thiếu gia! Ngài mau chạy nhanh đi!"

Ngô Tiểu Diễm trên giường làm bằng gỗ đàn hương tỉnh lại, nhìn thấy thân ảnh của Trần Vân Thanh ngay bên cạnh, liền là ngay lập tức nắm chặt lấy tay áo của hắn, giục hắn chạy nhanh.

Không thể không chạy được, nơi đây Thái Đan Các quá mức nguy hiểm, cường giả lợi hại khủng bố vô song, như Trần Vân Thanh không rời đi, chắc chắn sẽ bị bọn họ giết đi.

Nàng đã cầu xin Lý Kiêu Long rồi ông ta đã đồng ý, đây là cơ hội rất tốt để thiếu gia rời đi, nhất định nàng phải nắm chặt lấy nó mới được.

"Nha đầu ngốc! Không có chuyện gì! Đã không có sao rồi!" Ôm nhẹ Ngô Tiểu Diễm vào trong lòng, Trần Vân Thanh trìu mến lên tiếng.

Không hiểu sao, Trần Vân Thanh nghe Ngô Tiểu Diễm lời nói, như là kim đâm vào trong lòng một dạng.

Cô gái ngốc nghếch này thật sự là quá tốt, dù là tại trong hoàn cảnh nào, cũng luôn là đặt an toàn của Trần Vân Thanh hắn lên đầu tiên, dù bản thân mình có thể sẽ phải chết cũng không một chút hối tiếc, hắn không hiểu nỗi, trên đời này sao lại có cô gái ngốc đến như thế.

"Không có chuyện gì.? Sao lại như thế này...?"

Được Trần Vân Thanh ôm vào trong lòng, Ngô Tiểu Diễm hơi có chút bất ngờ, nàng cũng đã có phần tỉnh táo hơn khi vừa mới tỉnh lại khá nhiều, nhìn lại hoàn cảnh xung quanh.

Bây giờ đúng là ban ngày, không phải là ban đêm như là trước đó nàng nhớ nữa, còn lại nơi đây, nàng nhìn sao cũng không giống như là tại Thái Đan Các bên kia, nó giống như..Nó giống như là tại căn phòng ngủ sang trọng một loại.

Đây là có chuyện gì thế này, nàng nhớ lại kỹ một chút chuyện đêm qua xem, nàng bị Lý Kiêu Long ép đến Thái Đan Các làm Đan Nô.

Khi nàng chuẩn bị đi vào bên trong Luyện Đan Thất thì thiếu gia xuất hiện động thủ cùng với lại Lý Kiêu Long, còn bị ông ta đánh bị tổn thương, sau nàng cầu xin thì ông ta mới cho thiếu gia nàng rời đi, sau đó..

Dường như nàng bị ai đó đánh ngất xỉu, khi mở mắt ra liền là tại nơi đây rồi...

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Bình Luận (0)
Comment