Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 244

Triệu Yên Đà đã thành công đột phá, như vậy mà nói, y sẽ không có ở lại nơi này Chấn Nam Thành lâu, nơi đây chỉ là một ao nước nhỏ, không nuôi nổi một đầu thần long như Triệu Yên Đà.

Hơn nữa hắn cũng hiểu, Triệu Yên Đà lần này đến nơi đây chỉ là vì đột phá Nhị Giai Luyện Đan Sư, thành công rồi sẽ rời đi, còn nhiều chuyện quan trọng đang chờ Triệu Yên Đà đi làm mà.

"Bước tiếp theo ta dự tính đi lên Mân Việt Quận thành, ở nơi đó chứng nhận Nhị Giai Luyện Đan Sư thân phận sau, liền là gia nhập vào đại sự mà chủ thượng phân phó!" Triệu Yên Đà ngẫm nghĩ một chút liền là lên tiếng nói.

Những chuyện này vốn là cơ mật của Thái Đan Môn, người không đủ cấp độ sẽ không thể biết, nhưng tên Lý Kiêu Long này phía sau hậu trường cũng rất là cứng, có thể y đã biết được nhiều điều, có nói cho y biết cũng không có vấn đề gì.

"Cậu thu xếp một chút, cùng ta đi lên Mân Việt Quận thành luôn đi!" Trước khi rời khỏi căn phòng này, Triệu Yên Đà liền để lại một câu.

Triệu Yên Đà hắn không phải là người không giữ chữ tín, hắn chỉ nuốt lời khi mà đối phương là sâu kiến, không thuộc một hệ với mình, còn lại vẫn đối xử không tệ với những người từng ra tay giúp đỡ, Lý Kiêu Long này là một trong số đó.

"Đa tạ Triệu Đan Sư!"

Lý Kiêu Long lần này thật sự mừng rỡ, trở lại Mân Việt Quận thành. Không khác gì hắn được thăng cấp cả, có thể trực tiếp tham gia vào công việc đại sự của chủ thượng, mà không phải là tại nơi này Chấn Nam Thành một góc ăn rồi chờ chết.

Hắn là biết đến, đây là do Triệu Yên Đà muốn trả lại ân nghĩa cho hắn đây mà, cơ hội này hắn cũng đang cần, nên sẽ không dễ gì bỏ lỡ.

"Hai người tụi bây vào bên trong đem thi thể của vị huynh đệ này...Đem ra bên ngoài Chấn Nam Thành chôn cất tử tế! Sau đó đưa chiếc Túi Không Gian này đến Trần Phú cho một người con gái tên là Ngô Tiểu Diễm!"

Ra đến bên ngoài cửa, Lý Kiêu Long gọi lại hai tên giúp việc của Thái Đan Các, chỉ vào Trần Vân Thanh thi thể bên trong, giao cho bọn chúng một chiếc Nhẫn Trữ Vật nữa rồi lên tiếng ra lệnh.

Hắn là muốn bảo hai người này đưa thi thể của Trần Vân Thanh cho Hổ Khuyển Thú ăn giống như bao tên Đan Nô khác, nhưng ngẫm nghĩ lại, tên Trần Vân Thanh này hắn thấy cũng hợp nhãn, cũng là giúp đỡ cho Triệu Yên Đà đột phá Nhị Giai Luyện Đan Sư.

Dựa vào công lao này, không đáng để đối xử với thi thể y quá tệ bạc, đem đi chôn cất là hợp lý hơn cả.

Còn về Túi Không Gian của Trần Vân Thanh trước khi đi vào bên trong Luyện Đan Thất giao cho hắn, đáng lý là hắn sẽ tự tay đưa đến cho Ngô Tiểu Diễm.

Nhưng thời gian cấp bách, Triệu Yên Đà muốn ngay lập tức khởi hành đi đến Mân Việt Quận Thành, hắn phải cùng đi theo, không có thời gian làm việc này.

Hai người trước mắt đây tuy mang tiếng là chân chạy bên trong Thái Đan Các, nhưng đều là người mà hắn tin tưởng được, giao cho bọn họ công việc này, hắn cũng là an tâm.


"Vâng! Long các chủ!"

Mã Vỹ cùng Mã Lai hai tên huynh đệ rất nhanh liền chạy đến, cung kính nhận lấy chiếc túi Không Gian từ trong tay của Lý Kiêu Long, chạy nhanh đi vào bên trong Luyện Đan Thất.

Đây vốn là công việc thường ngày của bọn họ, lần này có chút khác đó là không có đem Đan Nô cho Hổ Khuyển Thú ăn, mà đưa đi chôn cất có chút phiền toái hơn mà thôi.

"Đại ca! Anh xem đi! Bên trong là hơn hai ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch a!" Mã Lai quan sát không có ai nhìn thấy bọn họ sau, liền là tiến đến nhỏ giọng lên tiếng.

"Mày điên sao? Dám xem đồ vật mà Long các chủ giao phó!"

Mã Vỹ nghe được lời nói của Mã Lai, cũng là sợ ngây người, cẩn thận nhìn quanh xem có người nào tại xung quanh bên ngoài hay không.

Hắn kinh sợ như thế, một phần là vì tài nguyên bên trong Nhẫn Trữ Vật kia rất là lớn, lớn hơn tiền công huynh đệ bọn họ làm nơi đây Thái Đan Các đến mười mấy năm mới có thể có được.

Phần nữa là sợ người khác nghe thấy, rơi xuống trong tai của Lý Kiêu Long, hình tượng ngoan hiền của hai huynh đệ bọn họ mấy năm nay tạo ra trong mắt Lý Kiêu Long sẽ không còn lại chút gì, còn là sẽ mang họa sát thân nữa, thật sự chuyện này không nên nói bừa a.

"Đại ca! Em đã quan sát kỹ, sẽ không có người nào, anh không cần phải lo!" Mã Lai trong lời nói tràn đầy tự tin.

Âm thanh cười lớn vừa rồi của Triệu Yên Đà hắn cũng có nghe qua đi, cùng với lại bộ mặt vui mừng hết cỡ của Triệu Yên Đà sau khi bước ra từ Luyện Đan Thất nơi đây, hắn là biết đến, lần này Triệu Yên Đà đã thành công đột phá.

Hiện tại chắc chắn là đang cùng mấy tên Quản Sự của Thái Đan Các chung vui chúc mừng, có người đến nơi đây mới là quái sự.

"Mày có biết hậu quả khi chúng ta lấy số tài nguyên này hay không?" Mã Lai trầm mặc một chút, liền là lên tiếng hỏi.

Hắn quá hiểu tính cách của người huynh đệ mình đây, sẽ không có vô cớ mà tên này nhìn vào bên trong Túi Không Gian của Lý Kiêu Long đưa, cũng không phải vô duyên vô cớ lại đi nói ra số lượng Hạ Phẩm Linh Thạch lớn đến như thế.

Trong lòng tên này chắc chắc là đã có ý định đem số tài nguyên này biển thủ, không có giao nó ra cho Ngô Tiểu Diễm cô gái kia đâu.

Vấn đề là chuyện này một khi bị lộ ra, Lý Kiêu Long hỏi đến, hai huynh đệ bọn họ chắc chắn là sẽ chết không có đất dung thân, vì một chút lòng tham nhất thời, đem mạng của hai huynh đệ mình đáp đi vào, hắn thấy rất là không có đáng.

"Đại ca! Chuyện này trời biết đất biết, anh em chúng ta biết, nếu như cần thiết, có thể đem luôn Ngô Tiểu Diễm kia diệt đi là được!" Mã Lai không cho là đúng lên tiếng.



Không có ai biết bọn họ làm chuyện này, tìm kiếm cơ hội đem Ngô Tiểu Diễm diệt đi luôn là tốt đẹp.

Sau bọn họ vẫn cứ là đến Thái Đan Các làm việc như thường, sẽ không có ai đi quan tâm một cái hạ nhân như Ngô Tiểu Diễm bị diệt.

Như không muốn, hai huynh đệ bọn họ liền rời khỏi Thái Đan Các, rời khỏi Chấn Nam Thành này là xong rồi.

"Mày nói cũng không phải không có lý!" Mã Vỹ suy một chút cũng thấy rất là hợp lí.

Tu hành giới chính là hắc ám như vậy, như không độc ác, tham lam, thì rất khó có thể tồn tại được lâu.

Hơn nữa hai ngàn Hạ Phẩm Linh Thạch không phải nhỏ, nó có thể giúp hai huynh đệ bọn họ đột phá Yêu Sĩ tứ trọng được rồi, trở thành một vị Yêu Sĩ trung kỳ cường giả, thân phận cũng như địa vị sẽ rất khác so với lại Yêu Sĩ sơ kỳ cảnh giới.

Hơn nữa hắn có nghe được phong thanh, Lý Kiêu Long vị kia chỗ dựa của bọn họ từ lâu là có ý định rời khỏi nơi này Chấn Nam Thành, đi đến Mân Việt Quận Thành, lần này ông ta lập được đại công lớn như thế cho Triệu Yên Đà, chắc chắn có thể được như nguyện.

Nhưng ông ta không hề đá động gì đến chuyện đưa hai huynh đệ bọn họ đi theo cả, ở lại Chấn Nam Thành nơi đây với bọn họ là điều chắc chắn.

Một khi phía trên điều đến vị Các Chủ khác, hai huynh đệ bọn họ sẽ không còn chỗ dựa nữa, tình cảnh sẽ khá là thảm.

Hai người bọn họ theo ông ta mấy năm thời gian, trung thành như một con chó, nhưng đến khi công thành danh toại, lại đem bọn họ hai người quăng đi không một chút thương tiếc.

Đã như vậy, hai người bọn họ còn nghe theo lời nói của ông ta làm gì.

Cũng nên nói thêm, số tài nguyên bên trong kia thật sự làm hai người bọn họ động lòng, có thể bất chấp tất cả một lần.

"Vậy còn thi thể của tên tiểu tử này thì sao?"

Mã Lai theo quán tính chỉ về Trần Vân Thanh phương hướng, nhưng không có nhìn, như y nhìn lại mà nói, chắc chắn là sẽ không còn trông thấy thi thể của Trần Vân Thanh nơi đâu nữa.

"Đưa hắn đến cho Hổ Khuyển Thú ăn đi!" Mã Vỹ phất tay một cái nhàn nhạt nói.


Đường đi đến Hổ Khuyển Thú khu là gần hơn đi ra bên ngoài ngoại thành quá nhiều, có thể tiết kiệm được vô số thời gian.

Hơn nửa bây giờ Lý Kiêu Long cùng Triệu Yên Đà chắc cũng đã trên đường rời khỏi Chấn Nam Thành, không có ai quản bọn họ cả.

"Mã Lai..! Mày làm cái gì mà lâu vậy?"

Đi sắp ra bên ngoài Luyện Đan Thất, Mã Vỹ không có thấy Mã Lai đem thi thể của Trần Vân Thanh đi theo, hắn hơi có chút nhíu mày quay lại.

Mã Lai tên tiểu tử này cũng là, làm việc càng ngày càng chậm, chỉ đem một cái thi thể rời đi thôi cũng là làm lâu đến như thế, sau này làm sao làm đại sự được.

"Ân..! Người đâu..?"

Không thấy Mã Lai, cũng không có thấy thi thể của tên Trần Vân Thanh kia đâu, cái này làm cho Mã Vĩ hết sức là khó hiểu, hắn để ý là Mã Lai chưa đem thi thể của tên Trần Vân Thanh kia ra khỏi phòng, nếu tên kia đưa thi thể đi, sẽ không qua mắt được hắn.

"Có người..!".

"A...".

Mã Vỹ bỗng nhiên nhìn thấy một cái bóng tại phía sau lưng mình, đang muốn quay trở lại nhìn xem, chỉ là đáng tiếc, hắn trên đầu đã bị người khác dùng tay công kích, chưa kịp nhìn rõ cái gì liền đã lâm vào bóng tối vô tận.

"Khụ..Muốn giết Tiểu Diễm..! Tụi mày chỉ có một con đường chết!" Trần Vân Thanh ho lên một tiếng ôm lấy ngực, nhìn hai đống tro tàn trước mắt mình đây, sâm lãnh lên tiếng.

Người ra tay đem hai người này diệt đi chính là hắn, trong mắt của hắn, người của Thái Đan Các không có ai là người tốt, chết hết đi càng tốt, khỏi phải gây họa cho nhân gian, nhất là hai tên khốn kiếp này còn đánh chủ ý lên Ngô Tiểu Diễm, muốn đem cô gái kia diệt đi, thì càng là đáng chết.

"Dung Thiên Thần Ngọc cùng Dung Thiên Quyết thật sự không có làm cho Trần Vân Thanh ta thất vọng!"

Trần Vân Thanh cúi xuống đem Túi Không Gian mà không lâu trước đây hân giao cho Lý Kiêu Long cùng với lại hai tên huynh đệ họ Mã này nắm trong tay xong, nhìn lại khối Dung Thiên Thần Ngọc đang mang trên người, không khỏi thở phào nói nhỏ.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Bình Luận (0)
Comment