Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 234

Đây là biên lai nhận thưởng của Nha Môn Phủ Thành chủ phát ra, dùng để ghi chép lại công việc giao nhận tiền thưởng cũng như lai lịch của người nhận thưởng. Để có thể đối chiếu.

Trong đó có ghi rất rõ ràng, sáng ngày hôm nay vào lúc chín giờ, Trần Tiên Phượng nàng có đến Nha Môn Phủ Thành, giao nhận nhiệm vụ diệt sát Chấn Nam Đạo Hoàng Ngữ, nhận lấy ba trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch rời đi.

Chuyện này không thể nào xảy ra được, sáng nay nàng chưa đến Phủ Thành Nha Môn lần nào, còn nói nàng diệt đi Hoàng Ngữ lại càng không, đây rõ ràng là có người vu oan giá họa cho nàng mà.

Sự thật như trước đây không lâu, nàng bị vu oan như thế này, liền nhận mình diệt đi Hoàng Ngữ cũng không sao, có thể thêm được một chút danh tiếng, nhưng bây giờ không được.

Lúc này nàng đã thề với trời, không có diệt đi Tô Hồng lẫn Hoàng Ngữ, hiện tại nếu nàng nhận lấy cái chuyện này, không phải nói tất cả những gì mà mình nói trước đây hoàn toàn là giả dối.

Hoàng Ngữ là do nàng giết, đám người của Tô gia kia cũng do nàng giết tuốt, nghĩ đến cái hậu quả nghiêm trọng kia, nàng sau lưng không khỏi chảy ra từng hồi mồ hôi lạnh.

"Hừ! Tôi biết cô sẽ nói như vậy!" Tô Trục Lưu hừ lạnh một tiếng, cũng không có nhìn Trần Tiên Phượng nữa, hắn ôm quyền cung kính hướng Nguyễn Anh Tài lên tiếng.

"Nguyễn đại nhân! Xin ngài hãy nói cho mọi người biết, sáng hôm nay, Trần Tiên Phượng có đến Nha Môn Phủ Thành nhận thưởng hay không?"

"Sáng ngày hôm nay, Trần Tiên Phượng, Trần cô nương đúng là có đến Nha Môn Phủ Thành nhận thưởng!" Nguyễn Anh Đức nhìn qua Trần Tiên Phượng một cái, gật đầu xác nhận, Hắn chính là vì chuyện này mà đến nơi đây chiều nay.

Thông thường mà nói, treo thưởng đơn dưới một trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch, bên dưới người Nha Môn có thể làm chủ trao giải thưởng.

Nhưng là phần thưởng trên một trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch trở lên, là phải do chính tay người tổng bôn đầu như hắn đến trao. Những cái nhiệm vụ trên một trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch, đều là nhiệm vụ lớn, không phải là treo thưởng tìm kiếm thiên tài địa bảo cho triều đình thì cũng là truy sát cấp Yêu Sĩ tội phạm trở lên, hắn không thể không quan tâm.

Đặc biệt lần này đối tượng lại là Hoàng Ngữ, một tên Chấn Nam Đạo khét tiếng hung tàn, gây ra biết bao nhiêu chuyện bên trong Chấn Nam Thành, càng là làm hắn để ý hơn.

Hắn nhớ lại, sau khi mình xác nhận xong trao giải thưởng, còn là động viên khen thưởng cô gái này vài câu, cô ta không thể quên nhanh như vậy mới phải.

"Trần Tiên Phượng! Lần này cô còn gì để nói!" Tô Trục Lưu âm u nhìn lại Trần Tiên Phượng, gằn giọng lên tiếng hỏi.

Nói thật, hắn hiện tại trong lòng cũng là phục tên Trần Vân Thanh quá sức, tên khốn kia không như những có bản lĩnh diệt đi Hoàng Ngữ, một tôn Yêu Sĩ tứ trọng cường giả, còn là có thể đem chuyện này giá họa cho Trần Tiên Phượng một cách quá tài tình.



Hắn hiện tại biết rất rõ, Trần Tiên Phượng không hề diệt sát Hoàng Ngữ, cũng không hề đến Nha Môn Phủ Thành nhận thưởng.

Nhưng Trần Vân Thanh kia không biết làm cách gì tạo ra một cái Trần Tiên Phượng y chang thế này, làm cho Trần Tiên Phượng muốn chối bỏ trách nhiệm cũng là không có được, loại bản lĩnh này, sau này nếu có cơ hội, hắn nhất định phải xin Trần Vân Thanh dạy lại cho mình mới được.

"Hoàn toàn không có chuyện này, hai người các ngươi nói dối, muốn vu oan cho ta có phải hay không?"

Trần Tiên Phượng cực độ tức giận, nàng là không thể nào kìm nén đã bản thân, cũng không có phân biệt được lời nói nặng nhẹ, sau khi đem tờ giấy biên lai kia xé đi, nàng căm tức nhìn về phía Tô Trục Lưu cũng như Nguyễn Anh Tài lên tiếng.

"Trần cô nương! Ý cô muốn nói là do ta nói dối, vu oan cho cô?" Nguyễn Anh Tài ánh mắt hiện lên lửa giận, âm trầm lên tiếng chất vấn.

Hắn tuy là mang chút ân huệ của Tô Trục Lưu, muốn đến nơi đây trả lại, nhưng hắn làm bất cứ chuyện gì cũng có nguyên tắc của mình.

Nếu như Tô Trục Lưu bảo hắn nói không thành có, vu oan cho người khác, Nguyễn Anh Tài hắn đây tuyệt đối là không có làm, hơn nữa chuyện Trần Tiên Phượng đến Nha Môn Phủ Thành nhận thưởng, không chỉ là hắn, mà toàn bộ người trong nha Môn đều nhìn thấy.

Nếu như hắn nói dối, chỉ cần cho người đi điều , tất cả đều sẽ lộ ra, Nguyễn Anh Tài hắn đúng là có thế lực bên trong Nha Môn Phủ Thành không sai, nhưng còn chưa đến mức có thể một tay che trời, bắt tất cả mọi người đều phải làm theo ý của mình cả.

Trần Tiên Phượng lời kia vừa nói, không chỉ xúc phạm Nguyễn Anh Tài hắn đây, cao hơn là đem Nguyễn gia danh dự nói xấu luôn một thể, chuyện này tuyệt đối không thể nào bỏ qua được.

"Nguyễn đại nhân xin hãy bớt giận, Tiên Phượng trong lúc nhất thời hồ đồ, nó tuyệt không có ý đó!" Trần Huyền Phong thấy chuyện lần này đã đi quá xa, không thể không đứng ra thay Trần Tiên Phượng xin lỗi Nguyễn Anh Tài.

Nghi ngờ Nguyễn Anh Tài lời nói?

Cái này mà Trần Tiên Phượng cũng nói ra được, đây không chỉ là đắc tội riêng một tên Yêu Sĩ bát trọng Nguyễn Anh Tài này thôi đâu, còn là đắc tội với cả Nguyễn Thành Chủ nữa.

Nghĩ đến hậu quả kia, hắn sau lưng không khỏi lạnh mình.


Hơn nữa trước giờ thanh danh của Nguyễn Anh Tài rất tốt, chưa hề nói dối hay đổ tội cho ai bao giờ cả, nếu lộ ra, Nguyễn Anh Tài sẽ không còn đất dung thân, Nguyễn gia cũng sẽ bị ảnh hưởng, y không điên gì làm như thế.

Với kinh nghiệm của mình. Hắn tin tưởng Trần Tiên Phượng là không sát Hoàng Ngữ, càng sẽ không có sát Tô Hồng đám người, hắn cũng tin tưởng Nguyễn Anh Tài sẽ không nói dối, hôm nay người mà y nhìn thấy đến Nha Môn Phủ Thành có khả năng là Trần Tiên Phượng.

Nhưng là Trần Tiên Phượng giả mạo, tất cả những chuyện này vốn là một âm mưu do tên tiểu tử Tô Trục Lưu kia dàn dựng ra.

Có điều âm mưu này quá mức tinh vi, cũng không có sơ hở nào, người đóng giả Trần Tiên Phượng cũng quá thật, lần này rất là khó để Trần Tiên Phượng có thể xoay người.

"Tiên Phượng! Nếu như cô nói sáng nay mình không có đi đến Nha Môn Phủ Thành nhận thưởng, như vậy thời gian chín giờ kia cô đi nơi nào?"

Trần Tiêu Thiên là gia chủ của Trần gia, chuyện đến nước này, hắn biết Trần Tiên Phượng đang tại hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, cũng là biết được bên trong có thể có nhiều uẩn khúc, thân là gia chủ, hắn không thể nào không giúp đệ tử gia tộc của mình được.

"Đúng vậy! Tiên Phượng, cô hãy nói xem sáng hôm nay mình đi nơi nào?" Lời nói của Trần Tiêu Thiên như đánh thức mọi người từ trong mộng tỉnh lại, nhất là bên kia Trần gia chúng Trưởng Lão, liền là nhao nhao lên tiếng phụ họa.

Âm mưu lần này Tô gia dành cho Trần Tiên Phượng, dù biết bên trong có rất nhiều nghi vấn, nhưng là vì kế hoạch này quá mức chu toàn, bọn họ nghĩ mãi, nhưng vẫn là không tìm ra được sơ hở nào.

Nhưng mà thế gian này thật sự không có mưu kế nào hoàn mỹ không khuyết, khe hở duy nhất nằm tại vị trí mà Trần Tiêu Thiên vừa rồi đề cập.

Nếu Trần Tiên Phượng không phải hung thủ diệt đi Tô gia cùng đến Nha Môn Phủ Thành đưa đầu Hoàng Ngữ nhận thưởng, như vậy trong khoảng thời gian đó cô ta là đã đi đâu, làm cái gì, chỉ cần nói ra, có người làm chứng, như vậy chuyện này liền có chuyển cơ.

"Cái này..!" Trần Tiên Phượng có chút bối rối.

Nàng sáng nay đúng là không có đi Nha Môn Phủ Thành, nhưng là lại bí mật đến Mang gia để nhận khen thưởng sau khi mình đột phá thành công Yêu Sĩ tứ trọng cảnh giới.

Chuyện này nàng làm sao có thể nói ra được, như đem nói trắng ra, không phải nàng tự nhận mình là người của Mang gia, là nội gián của Mang gia hay là sao?

Sự thật nếu là như thế, kết cục của nàng so với lại nhận mình diệt đi Tô Hồng cùng Hoàng Ngữ đám người là không có mấy khác biệt.



"Không nói được thì chết đi!"

" Ảnh Nhạn Đệ Thất Thức! Sát!".

Tô Phụng Thiên nãy giờ vẫn là đang một bụng tức giận, hiện tại Trần Tiên Phượng không đưa ra được bằng chứng chứng minh mình vô tội.

Những chứng cứ hiện tại lại quá vững chắc, hắn chắc chắn người diệt đi con của hắn chính là Trần Tiên Phượng con Yêu Nữ này, hôm nay nhất định phải đem cô ta diệt đi, lấy máu của cô ta tế bái linh hồn con hắn nơi chín suối mới được.

"Cửu Hàn Kiếm Đệ Thất Thức! Diệt!".

Nhưng Tô Phụng Thiên lại không có được như ý muốn của mình, ngay khi ông ta vừa xuất thủ, Trần Huyền Phong tại bên cạnh cũng lập tức ra tay, đem kiếm khí khủng bố sắp hủy diệt Trần Tiên Phượng thành muôn mảnh đánh tan, cứu Trần Tiên Phượng thoát chết trong gang tấc.

"Trần Huyền Phong! Ông thật sự vì con yêu nữ này cùng tôi không chết không thôi!" Một kiếm bị ngăn cản, nhìn người ngăn cản mình lại là Trần Huyền Phong, đối thủ cũng có tu vi không kém gì hắn là bao, Tô Phụng Thiên có chút dừng lại kiếm chiêu tiếp theo, lên tiếng hỏi.

"Trần gia chủ! Hiện tại chuyện đã quá mức rõ ràng, Trần gia các vị vẫn muốn bênh vực cho hung thủ giết người Trần Tiên Phượng, ngài thật sự muốn cùng Tô gia chúng tôi khai chiến hay sao?"

Lần này người lên tiếng là Tô Mãnh, đại Trưởng Lão của Tô gia, hắn sau khi lên tiếng cũng là bước lên phía trước mấy bước, cùng Tô Phụng Thiên sánh vai, kiếm bên hông cũng rút ra, sát khí ngời ngời.

Không cần có quá nhiều lời nói, hành động này của hắn đã nói lên tất cả, hôm nay nếu Trần gia không giao ra Trần Tiên Phượng, như vậy hai gia tộc liền sẽ khai chiến, dù cho có là ở ngay trước mắt của Nguyễn Anh Tài, hắn cũng không ngán.

"Trần gia chủ! Như đây là ý của Trần gia các vị! Như vậy thì thật đáng tiếc!"

Tô Học Sinh lần này đứng về phía Tô Mãnh đám người, dù bên trong gia tộc bọn họ có đấu đấu tranh lợi hại như thế nào, tại bên ngoài liền phải tạm thời quăng bỏ ân oán, cộng đồng đối phó với lại ngoại địch.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Bình Luận (0)
Comment