Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 216

Trần Vân Thanh đã trở lại, sự tự tin tuyệt đối này không có nhầm lẫn đi nơi nào được nữa. Một khi đàn ông có tự tin, sẽ là phát ra mị lực rất lớn đối với lại phụ nữ, Nghiêm Linh Nhi nàng cũng là không có ngoại lệ.

Chết! Lại là mị lực, cái này không phải giống như lão bà kia vừa rồi nói hay là sao? Sao mình cứ lại nghĩ đến bà ta nữa vậy kìa?

Bỏ đi! Bỏ đi! Đừng bao giờ nghĩ đến bà già lừa đảo kia nữa! Nghiêm Linh Nhi trong lòng là hạ rất lớn quyết tâm.

"Mã huynh? Sao anh lại đến nơi này?".

"Tông huynh? Không phải anh cũng tại đây hay là sao?".

"Tôi cũng không có biết tại sao mình đến đây nữa?"

"Anh nhìn kìa. Bên kia chính là ông chủ Trần của Trân Bảo Các, ông ta cũng đến nơi đây làm gì?"

Ô bà bà đi không bao lâu, nơi đây hơn trăm tu luyện liền là nhao nhao nghị luận, bọn họ có người nhớ trước khi đến nơi đây, mình đang tại bên trong Chấn Nam Đại Sơn săn bắt Yêu Thú kiếm lấy tài nguyên tu hành.

Cũng có người nhớ mình đang làm bảo tiêu cho một vị khách hàng lớn nào đó, nhưng điểm chung, không ai nhớ mình đến nơi này để làm gì cả.

"Trở lại Chấn Nam Thành thôi!"

Trần Hiện Lương nhìn xung quanh cả trăm tên tu luyện giả đang nhìn về phía hắn, hắn thật sự cũng là có chút không thể nào chịu nỗi, phất tay một cái, liền là đem theo mấy tên gia nô của Trân Bảo Các rời đi nơi này.

Nghị luận có đám người kia không phải là hắn không nghe thấy.

Ánh mắt của bọn chúng dồn về phía hắn, hắn cũng là hiểu hàm nghĩa bên trong là gì.

Đáng tiếc hắn phải làm cho đám người này thất vọng rồi, Trần Hiện Lương hắn không biết mình đến nơi đây với cái mục đích gì, hắn cũng là rất muốn biết nguyên nhân.

Nhưng không hiểu thế nào, hắn có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được nguyên nhân là gì.


Có hỏi đám người này, chắc cũng chả có người biết. Thôi thì trở lại Trân Bảo Các, hỏi người bên trong xem là có chuyện gì.

Hắn là ông chủ, đi ra ngoài chắc chắn sẽ có nguyên nhân, cũng sẽ có nói cho một hai người biết, về hỏi bọn họ, không phải là sẽ biết cả rồi sao.

"Thủ đoạn thật sự rất cao siêu!" Trần Vân Thanh nhìn đám người xung quanh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra kia, hắn không khỏi cực độ kinh ngạc nói.

Mọi người đến nơi đây để làm chuyện gì. Trước đây vài giây tất cả mọi người đều là biết cả đến, nhưng giờ nơi đây đám người, không một người nào nhớ rõ ràng là mình sao lại đến đây, mục đích là gì, ngay cả tu vi cao nhất Trần Hiện Lương, cũng là không biết chuyện gì xảy ra.

Trừ hắn cùng Nghiêm Linh Nhi ra, trí nhớ của bọn chúng như đã bị người ta xóa mất một đoạn liên quan đến Ô bà bà này rồi thì phải.

Không cần phải nghĩ, hắn cũng là biết, những chuyện này là do Ô bà bà kia làm ra, chính bà ta đã ra tay đem trí nhớ của tất cả mọi người về mình xóa đi.

Một hơi đem hơn trăm người trí nhớ đều xóa đi, lại không có ảnh hưởng gì đến thực lực cũng như trí tuệ của những người xung quanh.

Loại thủ đoạn này, Trần Vân Thanh hắn ngay cả nghe cũng chưa có nghe nói qua, thật sự Ô bà bà người này quá mức thần bí cùng khủng bố một chút.

"Em cũng không nghĩ ra được!" Nghiêm Linh Nhi đương nhiên là biết Trần Vân Thanh muốn ám chỉ đến người nào.

Tuy là không có thích Ô bà bà kia nói phét quá nhiều, nhưng nàng không thể phủ nhận, thực lực của người này rất là cao, tại bên kia thế giới, cường giả có thể xóa đi ký ức của người khác là không có ít. Có điều những người bị xóa đi trí nhớ đều là không nhớ gì quá khứ của mình cả, như một đứa bé một dạng, có đại năng ra tay đem ký ức của nhiều người xóa đi, nhưng không khống chế nỗi tinh thần thao tác, thành ra tất cả đều thành điên dại.

Có thể vô thanh vô tức làm như Ô bà bà này, nàng thấy là người đầu tiên làm được.

Người có cách thay đổi vận mệnh cho nàng, thật sự không phải là người tầm thường.
...

Khu phố Nam bên trong Chấn Nam Thành!

"Vân Thanh đại ca! Anh cầm khối ngọc bài kia ngắm mãi làm cái gì vậy?"


Trên đường từ bên ngoài Chấn Nam Thành đến nay, Trần Vân Thanh cứ cầm khối này Hối Sinh Thần Ngọc nghiên cứu mãi. Ngay cả một cô gái cực kỳ xinh đẹp như nàng đây cũng không thèm màng đến, cái này làm cho nàng thật sự rất không vui, nên nhớ hai người bọn họ sắp phải chia tay rồi à nha, muốn gặp lại nhau, cũng thật sự không dễ dàng.

"Ân! Không thèm quan tâm đến nó nữa!" Trần Vân Thanh đem khối Ngọc Bội này treo tại bên hông, mỉm cười lên tiếng.

Hắn quan tâm miếng Ngọc Bội này như thế, không chỉ vì nó là do cái thần bí Ô bà bà kia đưa cho hắn, mà là vì cái khối Ngọc Bội này khá là tà môn, nó không thể đưa vào bên trong Túi Không Gian cho được, ngay cả Dung Thiên Thần Ngọc cũng không có đem nó thôn phệ, cái này vấn đề rất đáng để suy nghĩ.

Thứ nhất cái này Hối Sinh Thần Ngọc là một vật chết mà không phải là vật sống, phàm là vật chết, tất cả đều có thể đưa được vào bên trong Túi Không Gian, đây là thường thức bất kỳ người nào cũng hiểu.

Nhưng khối tử ngọc lại không chịu đi vào, hắn dùng bao nhiêu thủ đoạn cũng là như vậy, đây là một điều hết sức là bất thường.

Thứ nữa là Dung Thiên Thần Ngọc không có hứng thú với lại Hối Sinh Thần Ngọc này, cái bản tính của Dung Thiên Thần Ngọc hắn hiểu rất rõ ràng, một khi gặp phải bảo ngọc hay thiên tài địa bảo, thế nào nó cũng là xông lên đem bảo vật đó cắn nuốt. Nhưng lần này đối với lại Hối Sinh Thần Ngọc thì lại không có, cái này khá kỳ lạ.

Nên nhớ Hối Sinh Thần Ngọc này là do Ô bà bà kia đưa cho hắn, nó tuyệt đối không phải là phàm vật, như thế Dung Thiên Thần Ngọc vẫn chê, bên trong đó có rất là nhiều vấn đề đáng để suy ngẫm a.

"Như vậy mới phải chứ!"

Nghiêm Linh Nhi không biết sự kỳ dị của khối Hối Sinh Thần Ngọc kia, cũng không hiểu rối rắm trong lòng Trần Vân Thanh, nàng thấy hắn nghe lời nàng, cùng nàng trò chuyện, nàng là đã rất vui vẻ rồi.

"Linh Nhi! Chúng ta là bằng hữu, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình..! Em trong lòng không cần có cảm giác có lỗi với anh!" Trần Vân Thanh đang đi tại trên đường, bỗng nhiên hắn dừng chân lại, lấy hai tay đặt lên vai của Nghiêm Linh Nhi, rất là nghiêm túc lên tiếng.

Ông nội của cô gái này đang bị thương, thân là cháu gái, Nghiêm Linh Nhi trong lòng là muốn trở lại bên kia nhanh hơn cả.

Tử Thiên Sư cũng đang bị thương rất nặng, hiện tại không biết sống chết, Nghiêm Linh Nhi trong lòng cũng là nóng như lửa đốt, những cái này Trần Vân Thanh hắn đều biết.

Nhưng Nghiêm Linh Nhi không nhanh chóng trở về, mà muốn đi tại bên cạnh hắn, là vì cô gái này trong lòng cảm thấy có lỗi với hắn, muốn chuột tội mà thôi.

"Vân Thanh đại ca! Thật xin lỗi! Linh Nhi không cố ý muốn lợi dụng anh!"

Nghiêm Linh Nhi nhìn thẳng vào mắt Trần Vân Thanh, hai dòng nước mắt chảy ra, bên trong đều là chan chứa cảm giác có lỗi.



Nàng hiểu đến, Trần Vân Thanh là đang nói đến chuyện gì. Kia là tại bên ngoài Chấn Nam Thành kia một chuyện của Tử Thiên Sư.

Khi đó trong lòng của nàng biết, Ô bà bà kia là thật sự muốn giết Tử Thiên Sư, nàng cũng biết, dù mình có dập đầu đến vỡ nát, bà ta cũng là sẽ không có thay đổi quyết định của mình.

Nàng dập đầu, vốn cũng là không phải là cầu xin Ô bà bà. Mà là cầu xin Trần Vân Thanh.

Nàng hiểu Ô bà bà kia đối với Trần Vân Thanh tràn đầy ý niệm, như Trần Vân Thanh chịu ra mặt, chắc chắn bà ấy sẽ bỏ qua cho Tử Thiên Sư.

Nàng cũng biết, Trần Vân Thanh này nhìn đến nàng bị thương, sẽ mềm lòng,
sẽ ra tay giúp đỡ. Thế cho nên nàng mới làm thế kia, kết quả như nàng suy đoán, Trần Vân Thanh không muốn thấy nàng chịu khổ, thật sự lên tiếng cầu xin Ô bà bà, Tử Thiên Sư cũng nhờ đó mà thoát đi một kiếp.

Nhưng qua đi, trong lòng nàng không vui, cực độ không vui.

Trần Vân Thanh đã giúp đỡ nàng quá nhiều lần, cũng là cứu mạng của nàng không ít lần, nàng xem y là bằng hữu thân thiết nhất.

Trong lòng luôn tự nhủ, trên đời này Nghiêm Linh Nhi nàng có thể lợi dụng bất kỳ người nào, nhưng không thể lợi dụng Trần Vân Thanh.

Kết quả đâu, cuối cùng vì người khác, nàng cũng là đem Trần Vân Thanh bán đi.

Loại cảm giác đau đớn này, thật sự khó chịu, không dễ gì nuốt trôi, nàng nhiều khi còn chẳng dám đối mặt với y nữa là.

"Được rồi! Anh tha lỗi cho em, đừng khóc nữa, khóc sẽ không được đẹp!"

Trần Vân Thanh mỉm cười, nói ra cái này, hắn không phải là trách cứ Nghiêm Linh Nhi cái gì, chỉ là muốn đem khúc mắc trong lòng của cô ấy giải khai mà thôi, suốt ngày mang tâm trạng lo lắng cùng có lỗi, thật sự rất khó chịu, cũng rất khó qua.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Bình Luận (0)
Comment