Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 212

Lâu dần dần, nàng cũng đã tuyệt vọng, đối với lại chuyện mình chỉ có thể sống được đến năm hai mươi tuổi, cũng như không thể đột phá lên Yêu Sĩ cảnh giới, nàng liền là đã cam chịu rồi.

Thôi đi! Cuối cùng con đường sinh mệnh của mình có thể được gặp một người bằng hữu tốt như Vân Thanh đại ca này, nàng cũng không có điều gì phải nuối tiếc, ông trời không đến nỗi tệ bạc với mình quá! Nghiêm Linh Nhi nhìn qua Trần Vân Thanh, trong lòng rất là vui vẻ.

'Thế gian thật sự có kỳ nhân như thế này sao?' Trần Vân Thanh hết nhìn Ô bà bà, lại đến nhìn Nghiêm Linh Nhi, trong lòng như là sóng cuộn biển gầm.

Nhìn phản ứng của Nghiêm Linh Nhi, Trần Vân Thanh hắn có thể nắm chắc Ô bà bà này lời nói là chính xác đến mười thành rồi.

Hắn cũng nhìn ra được, trước giờ hai người này chưa từng gặp nhau, càng là không có chuyện Nghiêm Linh Nhi là chim mồi của Ô bà bà này.

Như vậy bà lão này thật sự như lời của đám người xung quanh nói, có thể biết được quá khứ cùng tương lai của một con người thật. Lần này hắn không tin trên đời này có kỳ nhân dị sĩ cũng khó.

Nhưng có một điều làm hắn không rõ, Thiên Sinh Khuyết Hồn trong lời nói của Ô bà bà này là loại chứng bệnh như thế nào?

Vì cái gì người mắc phải loại chứng bệnh này chỉ có thể sống được đến năm hai mươi tuổi mà thôi?

Bên trong kia Nam Hoang Kỳ Thư, hắn duyệt qua rất kỹ, nhưng không hề xó nhắc đến chứng bệnh kỳ quái này nha.

"Khoan đi đã..!".

"Ô bà bà! Không biết bà có cao kiến gì có thể cải cách số mệnh cho Linh Nhi! Nếu được, xin bà nói ra, bất kỳ điều kiện gì vãn bối cũng sẽ chấp nhận!" Lời này chính là do Trần Vân Thanh lên tiếng.

Ô bà bà người này, tuy gọi lại Nghiêm Linh Nhi, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào hắn đây.

Trần Vân Thanh hắn là biết, bà ta gọi lại Nghiêm Linh Nhi, phần lớn cũng là vì hắn mà thôi.

Nhưng không có sao, chỉ cần bà ta có thể có cách chữa khỏi cái gì chứng bệnh gọi là Thiên Sinh Khuyết Hồn kia, bà ta ra điều kiện gì, hắn cũng liền là chấp nhận.

Người con gái tên là Nghiêm Linh Nhi này, tuy chỉ cùng Trần Vân Thanh hắn quen biết không bao lâu, nhưng đối với cô ta, hắn lại đặt biệt có thiện cảm, như là bằng hữu thân nhất của mình một dạng, hắn thật sự là không có muốn nhìn thấy Nghiêm Linh Nhi chưa đến hai mươi tuổi liền phải chịu cảnh chết non. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, không hiểu sao trong lòng của hắn lại cực kỳ khó chịu.



"Chàng thanh niên! Cậu rất là khá, hy vọng cậu không có quên lời hứa hôm nay của mình!"

Ô bà bà nghe Trần Vân Thanh lời nói, ánh mắt thật sự rất là sáng lạn, lấy một loại thủ đoạn không ai nhìn thấy, đi đến bên cạnh Trần Vân Thanh, vỗ nhẹ vai của hắn một cái rất là hài lòng, cứ như bà ta đang chờ chính là câu nói này của Trần Vân Thanh một dạng.

"Vân Thanh đại ca! Chúng ta đi thôi! Em không muốn vị tiền bối này xem tiếp nữa!"

Nghiêm Linh Nhi nhìn thấy ánh mắt của Ô bà bà này nhìn về phía Trần Vân Thanh rất là khác lạ, nàng trong lòng là đánh một cái rùng mình, nhanh tay kéo Trần Vân Thanh rời đi.

Tôn Ô bà bà này là một vị đại kỳ nhân, bà ta nhìn Trần Vân Thanh như thế, chắc chắn là nhìn ra được y có điểm bất phàm muốn y trợ giúp.

Đây là điều mà nàng lo sợ nhất, Ô bà bà này bản lĩnh thông thiên, chỉ sợ không hề thua kém ông nội của nàng, thế gian này rất ít có chuyện gì có thể làm khó được những người như thế này.

Như vậy chuyện bà ta làm không được, cần nhờ vã, có khả năng là vượt qua năng lực của bà ấy, một tôn khủng bố như thế này còn làm không nỗi, bảo đảm đó là chuyện thập tử vô sinh.

Trần Vân Thanh chỉ là một cái Yêu Sĩ nho nhỏ, làm sao có thể làm được những chuyện khủng bố mà ngay cả đại năng giả cũng không thể làm được thế này, vẫn là nên rời đi thì tốt hơn.

Nàng thật sự không muốn vì nàng mà khiến cho Trần Vân Thanh phải lâm vào nguy hiểm, hơn nữa cũng không chắc bà lão này thật sự có biện pháp giúp đỡ cho nàng.

"Linh Nhi! An tâm đi! Anh tự biết lo liệu!" Trần Vân Thanh vỗ nhẹ cánh tay của Nghiêm Linh Nhi một cái, mỉm cười lên tiếng.

"Còn xin tiền bối chỉ rõ!"

Trần Vân Thanh lần này là cung kính có gia, hắn là biết, người này tuyệt không đơn giản, cũng là biết đến, như đối phương muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn còn dễ dàng hơn cả lấy đồ trong túi, nội một chiêu vỗ nhẹ lên ai hắn vừa rồi mà hắn không thể nào tránh khỏi, cũng là đã nói lên tất cả.

Hắn bị bà ta để ý, thậm chí hắn trong lòng còn có một cái suy nghĩ, bà lão này lập ra cái tiệm xem tướng nơi đây, mục đích cũng là chờ đến Trần Vân Thanh hắn mắc câu, những người khác chỉ là gia vị phụ. Suy nghĩ này có chút không thực tế, nhưng mà hắn vẫn không có lái đi được.


Đã bà lão này mục đích chính là hắn, dù không có chuyện của Nghiêm Linh Nhi, bà ta thế nào cũng sẽ nghĩ ra cách khác ép buộc hắn nhận lời, đã không đánh lại đối phương, cũng là không thể nào chạy trốn được, thôi thì hắn cũng muốn xem bà lão này chơi trò gì vậy.

"Gừ..Gừ...Gào..!".

"Tiểu Sư! Tiểu Sư! Mau đưa hai người chúng tôi rời khỏi nơi này đi!"

Đang khi Nghiêm Linh Nhi không biết làm sao để mà đưa Trần Vân Thanh thoát khỏi tay của mụ đàn bà khủng bố này, Tử Thiên Sư liền là chạy đến, đây chẳng khác nào là nắng hạn lâu năm gặp mưa lớn, cái này Tử Thiên Sư chính là cứu tinh của nàng, có nó tại, nàng liền không cần phải sợ bà lão này nữa rồi.

"Hừ..! Một cái Thánh Giả bát trọng sâu kiến, cũng giám đến đây làm phiền ta!"

Ô bà bà nhìn con khổng lồ Tử Thiên Sư lấy khí thế hung hãn chạy đến tấn công mình, trong ánh mắt không có cái gì là lo lắng hay sợ hãi cả, chỉ có cực độ khinh miệt cùng khinh thường.


Loại ánh mắt này, Trần Vân Thanh để ý, nó không có khác gì là con Cẩu Sư này nhìn hắn cách đây một ngày trước khi hai người gặp nhau một dạng.

Đúng, nó chính là như thế, độ khinh miệt của Ô bà bà này còn là cường đại hơn trước Yêu Sư nhìn hắn rất là nhiều.

"Ong...Rầm...!".

Trần Vân Thanh nhìn thấy Ô bà bà xuất thủ, không có cái động tác kinh thiên động địa gì, bà ta chỉ đưa nhẹ ra một cánh tay đập xuống, như là một người bình thường đập một con ruồi hay muỗi một dạng, không có hoa lệ chiêu thức, cũng không có kinh khủng chấn động âm thanh truyền đến.

Nhưng bình thường một cái phẩy tay thế kia, cách mười mét khổng lồ Tử Thiên Sư không biết làm sao lại trúng chiêu, chỉ thấy nó bị đánh bẹp dí xuống dưới đất, tròng mắt trợn tròn, trên miệng liên tục thổ huyết ướt đẫm cả một cái khu vực lớn, hơi thở của con Yêu Sư này Trần Vân Thanh cảm nhận cũng thật sự rất là mong manh, nó hít vào có chút nhiều, nhưng mà thở ra không bao nhiêu, nhìn ra được bị thương khá nặng, không biết có qua nỗi hay không.

"Tiểu Sư..! Mày thế nào rồi...Đừng có làm cho ta sợ nha!"

Diễn biến câu chuyện xảy ra quá là nhanh đi một chút, chờ cho Nghiêm Linh Nhi phản ứng lại, đã là nhìn đến Tử Thiên Sư nhà mình đã bị đánh cho sắp tắc thở mất rồi.

Hiện tại nhìn về phía bà lão kia, nàng là vừa giận lại vừa sợ.



Giận là vì bà ta ra tay quá nặng, làm cho bạn thân chơi từ nhỏ của nàng bị thương thành ra nông nỗi như thế này.

Nhưng trong lòng nàng lại sợ bà ta nhiều hơn, nàng quá sợ thực lực của bà lão này.

Nên nhớ Tử Thiên Sư tại thế giới này là một cường giả đứng đầu, không nói là đỉnh cao nhưng chí ít cũng được liệt vào hàng nhất lưu cường giả.

Nói thật bên chủ thế giới người đánh bại Tử Thiên Sư không ít, nhưng chỉ hời hợt phất tay lên liền đem Tử Thiên Sư đánh bại, e là cũng chỉ có những đỉnh cấp cường giả mới có thể làm được đến mức này mà thôi.

Mà đỉnh cấp cường giả theo như nàng biết qua thì không ai có hình dáng như mụ già này.

"Súc sinh! Mày dám mạo phạm ta, như vậy cũng chỉ có con đường chết!"

Ô bà bà như là có phép thuật gì một dạng, từ đang bên cạnh Trần Vân Thanh, đến bên Tử Thiên Sư cùng Nghiêm Linh Nhi hai người trong một cái tích tắc, không có ai nhìn thấy bà ta di chuyển bằng cách nào, như là bà ta muốn đến nơi đâu chỉ cần một ý niệm như thế.

"Rầm...Cạch ..!".

"Tiền bối! Tiểu Sư không có ý mạo phạm ngài! Xin ngài khai ân cho nó một con đường sống!"

Nghiêm Linh Nhi nghe tôn Ô bà bà này muốn giết Tử Thiên Sư, trong lòng nàng là lạnh lẽo vô biên, không chút suy nghĩ, nàng liền quỳ xuống, dập đầu thật mạnh cầu xin.

Tử Thiên Sư không thể nào chết được, nàng rất cần đến nó bên cạnh, gia gia của nàng cũng là cần đến nó, rất nhiều thiên hạ thương sinh cũng là cần đến nó, nó không thể cứ như vậy mà chết đi, dù là bỏ đi cái mạng của mình, nàng cũng không muốn nó chết.

"Gào..Gào...!".

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Bình Luận (0)
Comment