Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 209

"Linh Nhi! Em có quen biết với lại con Cẩu Sư kia?"

Trần Vân Thanh đứng lên, khẽ liếc mắt nhìn con Yêu Sư đang khinh bỉ nhìn hắn bên kia một cái, không quan tâm đến nó nữa, liền quay qua hỏi Nghiêm Linh Nhi.

Vốn vừa rồi con Yêu Sư này muốn giết hắn, ánh mắt của nó có sát ý là không thể qua được mắt của hắn.

Nhưng chỉ vì một câu nói của Nghiêm Linh Nhi, con Yêu Sư này liền là thay đổi ý định, không những không sát hắn, còn là trợ giúp hắn trị thương nữa. Nếu mà nói Nghiêm Linh Nhi cùng con Yêu Sư này không có quan hệ, đánh chết Trần Vân Thanh hắn cũng không tin.

Con Yêu Sư khốn kiếp này, vừa rồi tuy là ra tay giúp đỡ cho hắn, nhưng hắn trong lòng chẳng có chút vui mừng hay cảm tạ gì y cả, trong lòng của hắn chỉ có chứa chan lửa giận. Cũng không biết là xuất phát từ đâu nữa, nhưng hắn đặt biệt căm ghét con Yêu Sư này, như có cơ hội, nhất định hắn sẽ đem tên khốn này đi nấu cao.

"Vân Thanh đại ca..! Nó..Nó là Yêu Thú của nhà em nuôi, tên là Tử Thiên Sư!" Nghiêm Linh Nhi liếc mắt nhìn bên kia Tử Linh Sư một cái, thấy nó không có ý kiến, liền mỉm cười lên tiếng trả lời Trần Vân Thanh.

Nói thật, trong lòng của nàng vừa rồi là cực độ lo lắng, sợ Tiểu Sư sau khi nghe Trần Vân Thanh nói là Cẩu Sư, liền sẽ đem Trần Vân Thanh cấp nuốt. Nàng cũng khó lòng giúp được gì.

Cẩu Sư!

Ông trời của ta ơi! Tử Thiên Sư này là Hộ Viện Thú của tông môn bên nàng, thực lực có thể nói là thâm bất khả trắc, ngay cả những cường giả đứng đầu thế lực lớn gặp nó cũng là phải hết sức khiên cung, không dám thất lễ.


Một tôn vĩ ngạn cường giả được người người kính sợ như thế, lại bị một tên tiểu tử Yêu Sĩ cảnh giới mắng là Cẩu Sư. Như truyền ra bên ngoài mà nói, không ít cường giả sẽ tìm đến Trần Vân Thanh bái lạy vì sự can đảm này của y.

Đây có thể nói là vô tri không biết sợ.

"Cẩu Sư! Mày đừng có nên đắc ý! Lần này tu vi củ tao không bằng mày, nhưng sau này, một khi tao đủ thực lực, nhất định sẽ đem mối thù hôm nay gấp mười lần trả cho mày!" Trần Vân Thanh đẩy ra cánh tay của Nghiêm Linh Nhi, đi đến trước mắt của cái này Yêu Sư, gần giọng nói.

Thực lực của cái này Yêu Sư thật sự rất cao, có thể là Yêu Vương đứng tại đỉnh cao của Nam Hoang Chi Địa nơi đây, hắn biết mình còn lâu mới có thể đuổi kịp con Yêu Sư này.


Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn cam tâm chịu thua để con Yêu Sư này mặc tình chà đạp.

Với thiên phú cùng quyết tâm của hắn, hắn tin tưởng trong tương lai, mình nhất định có thể đuổi kịp thậm chí là vượt qua cái cảnh giới Yêu Vương này, khi đó hắn nhất định sẽ dã con Yêu Sư này ra cám, trả thù hôm nay nó khinh miệt cùng muốn sát hắn.

Đương nhiên, nói ra những lời này, hắn trong lòng rất có nắm chắc, con Yêu Sư này sẽ không có ra tay diệt đi hắn.

Nên mới gan dạ đến như thế, nếu không, tạm thời hắn cúp đuôi làm người cái đã.

"Gừ..!"

Tử Thiên Sư nhìn qua Nghiêm Linh Nhi một cái, trông thấy cô ta lắc đầu quầy quậy thế kia, sát tâm vừa lên liền là biến mất, nhìn lại Trần Vân Thanh, hắn là lạnh rên một tiếng, không cần quan tâm đến tên tiểu nhân này.

Như không phải có nha đầu kia cầu xin, tiểu tử nhà ngươi là đã hồn quy Âm Minh Giới tám xứ. Còn có ý nghĩ khiêu chiến với lại hắn, như thế thôi đi, đời này của tên tiểu tử này chỉ sợ ngay cái vùng nông thôn Nam Hoang Chi Địa này còn không thể nào ra nỗi, đừng nên nghĩ đến chuyện cùng hắn đây phân cao thấp.

"Tiểu Sư! Sao mày không tại bên cạnh của ta? Mày là có biết, những ngày qua ta gặp rất nhiều nguy hiểm hay không?"

Nghiêm Linh Nhi rất là tinh mắt, nàng là biết được đến Trần Vân Thanh cùng cái này Tử Thiên Sư không có hợp nhau chút nào, như để cho Trần Vân Thanh nói tiếp mà nói, không chừng sẽ làm ra sự cố đáng tiếc gì xảy ra, như vậy thì thật là không có tốt, nên nàng chạy đến ở giữa, ngăn cản hai người tiếp tục đấu khẩu với nhau.

Chủ đề lần này, đương nhiên là trách móc Tử Thiên Sư này rồi.

Tên này vốn đi theo hộ vệ cho nàng, khi nàng gặp phải nguy hiểm, chẳng thấy bóng dáng của y đâu cả, mấy lần trải qua nguy hiểm đến tính mạng, nếu như không có Trần Vân Thanh này ra tay, nàng liền đã chết mất xác từ lâu rồi, nàng không có trách nó, thì đi trách ai đây.

"Gào..! Gào...!"

"Mày bảo là ông nội có chuyện muốn cùng ngươi rời khỏi? Như vậy ông nội có sao hay là không?" Nghiêm Linh Nhi từ tiếng gầm rú của Tử Thiên Sư, liền đã nhận được rất nhiều tin tức, nhưng càng biết nhiều, nàng lại càng lo lắng.


Ông nội nàng thường chỉ mang theo Tử Thiên Sư, nếu đó là chuyện quan trọng, cần đến thực lực của nó để có thể chiến đấu, mỗi lần như thế, đi trở về, ông nội nàng liền sẽ có thương tích không ít thì cũng nhiều, nàng thật sự rất là lo lắng a.

"Gào...Gào...!"

"Mày nói đúng..! Ta trở lại không phải là sẽ biết được tất cả rồi sao?"

Nghiêm Linh Nhi thầm nghĩ mình ngốc, Tử Thiên Sư đã trở lại Chấn Nam Thành nơi này, ông nội của nàng chắc chắn cũng là đã quay trở lại, hiện tại đang ở Nam Hắc Thị bên kia, nàng trở lại, liền sẽ biết ông ấy có cái gì thương thế rồi hay là sao.

"Vân Thanh đại ca..!"

Nghiêm Linh Nhi quay lại nhìn Trần Vân Thanh, ánh mắt có chút không nỡ.

Nàng phải rời đi cùng Tử Thiên Sư, nhưng không thể đưa Trần Vân Thanh đi theo được, nhìn qua ai cũng biết Tử Thiên Sư cùng Trần Vân Thanh xung khắc như nước với lửa, để hai người này đi chung, thế nào cũng có chuyện.

Với lại Tử Thiên Sư tính cách, nó cũng sẽ không để cho Trần Vân Thanh leo lên lưng mình đâu, thật sự rất là khó xử a.

...

Một ngày sau! Cách Chấn Nam Thành đại môn một dặm.

"Linh Nhi! Em đi cùng con Cẩu Sư kia là tốt rồi! Cần gì cùng anh chịu khổ kia chứ?" Trần Vân Thanh đỡ lấy đã đi không nỗi nữa Nghiêm Linh Nhi, không khỏi có chút thở dài lên tiếng.

Tại Hắc Thạch Sơn bên kia, hắn là đã nói rất là rõ ràng, Nghiêm Linh Nhi này không cần quan tâm đến hắn, đi về cùng con Yêu Sư kia là được rồi.

Không hiểu cô gái này ấm đầu thế nào, lại thay đổi chủ ý, đuổi đi Tử Thiên Sư, cùng hắn dùng bộ pháp quay trở lại Chấn Nam Thành, đây không phải là tự mình chịu khổ hay là sao?


Đàn bà con gái, đôi lúc thật sự rất là không thể nào hiểu nỗi mà.

"Vân Thanh đại ca! Em là muốn lấy lại số Hạ Phẩm Linh Thạch mà anh nợ của em mà thôi..! Nếu như chia tay, em biết đi nơi nào tìm anh lấy lại tiền của em đây?" Nghiêm Linh Nhi đưa ra một cái lý do rất là đường hoàng chính đáng đến.

Một trăm năm mươi viên Hạ Phẩm Linh Thạch, tương đương hơn mấy trăm ngàn đồng vàng, đây là số tiền do chính tay nàng kiếm được, không lấy của người nhà một xu, nó là công sức mấy tháng trời chép Yêu Kỹ của nàng, tiền mồ hôi xương máu, nên là nàng vô cùng quý trọng.

Cứ như vậy bị người ta quỵt nợ, nàng phải rất là đau lòng, thế nên bằng mọi giá nàng cũng phải lấy lại.

Đi theo Trần Vân Thanh chỉ có một mục đích đó mà thôi, Trần Vân Thanh này đừng có hiểu lầm nàng muốn đi theo hắn chịu khổ mới tốt.

"Cái này là đương nhiên...!" Trần Vân Thanh nở nụ cười còn khó xem hơn khóc, hắn đường đường là....Ân...Tính lại, hắn đúng là không có gì cả.

Không phải con ông cháu cha, cũng không làm quan lại cho triều đình, cũng không có kinh doanh gì, thứ mà hắn có chỉ là một cái nho nhỏ cửa hàng vừa mới cướp đoạt được không lâu của Trần Ánh Dương, nghe nói cái cửa hàng kia chỉ có vài chục mét vuông, như bán ra cũng không đến một trăm năm mươi viên Hạ Phẩm Linh Thạch, Nghiêm Linh Nhi này không tin tưởng hắn có khả năng trả nợ cũng là đương nhiên.

'Linh Nhi! Cảm ơn cô!' Trần Vân Thanh nhìn hình bóng kiên cường của Nghiêm Linh Nhi đi tại phía trước không xa, trong lòng chân thành cảm ơn nói.

Đều là người thông minh, hắn đương nhiên biết rõ ràng trong lòng, Hạ Phẩm Linh Thạch chuyện chỉ là cái cớ, nguyên nhân thật sự bên trong là cái gì, cả hai người bọn họ đều hiểu, nói thật, tại bên cô gái này hắn cũng cảm giác rất là vui, cũng rất là thoải mái.

Trên hết, Nghiêm Linh Nhi là chọn đi theo hắn, mà không phải là con Yêu Sư đáng ghét kia, cái này mới làm cho hắn cảm thấy vui nhất.

"Linh Nhi! Chúng ta làm bằng hữu cũng lâu rồi, nhưng anh không có biết thân biết phận chân thật của em. Em có thể nói cho anh biết, em đến từ nơi nào hay không?" Trần Vân Thanh đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi Nghiêm Linh Nhi một câu.

Thân thế cùng địa chỉ hiện tại của hắn, tại trong khi hai người trò chuyện chung với nhau, hắn là đã hoàn toàn nói cho Nghiêm Linh Nhi biết cả rồi.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Bình Luận (0)
Comment